Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Chương 1524: Viện quân đi nơi nào?

Một đường đi tới, hai người Sở Dương và Vũ Tuyệt Thành không hề nói gì, một trước một sau đi vào thạch động.

Đổng Vô Thương cầm đao đứng bên cửa động: "Vừa rồi sao thế? Gặp phải địch nhân à?"

Sở Dương cười nói: "Nào có, vừa rồi là Vũ tiền bối luyện công, hống một cái chấn động tứ phía."

Đổng Vô Thương lập tức hiểu ra: "Nha... thì ra là thế. Vũ tiền bối thật không hổ là tiền bối cao nhân, mà vừa rồi đầu chỉ là chấn động, cứ như là truyền thuyết ấy, một hống chấn sập hơn ba mươi ngọn núi."

Vũ Tuyệt Thành trừng mắt nhìn hắn một cái, đi thẳng vào trong thạch động của hắn, nghỉ ngơi.

Mặc Lệ Nhi hung hăng nhéo hông Đổng Vô Thương một cái.


Đổng Vô Thương đau điếng người, cả giận nói: "Ngươi làm gì vậy? Phản rồi!"

Mặc Lệ Nhi day trán thở dài.

Đây là người gì vậy. Đại gia của ta ơi, ngươi không thể thông minh hơn một chút sao. Lần này ra ngoài rõ ràng là có đại sự. Không thấy Vũ Tuyệt Thành lão gia tử người ta hai mắt đỏ lừ, bộ dáng giống như vừa khóc, hơn nữa ngay cả tóc cũng biến thành hoa râm....

Có thể khiến cho lão quái vật như vậy rơi lệ, nháy mắt bạc đầu, phải là đại sự xúc động, đau đớn linh hồn cỡ nào chứ? Há phải chuyện nhỏ? Vậy mà ngươi cứ ở đó mà lải nhải, đùa giỡn...

Mắt không biết nhìn người như vậy, thật sự là trên đời hiếm thấy.

Đổng Vô Thương vãn còn thấy khó hiểu, truy hỏi: "Ngươi nói đi, rốt cuộc ngươi nhéo ta làm gì?" xem tại TruyenFull.vn


Mặc Lệ Nhi càng tức giận, chẳng thèm trả lời, xoay người đi thẳng vào trong thạch động.

Đổng Vô Thương ù ù cạc cạc xoay đầu, hỏi Sở Dương: "Ngươi xem... nữ nhân, quá khó hầu hạ rồi..."

Sở ngự tọa trợn trắng mắt, nói: "Thấy heo bao giờ chưa?"

Đổng Vô Thương ngạc nhiên nói: "Thấy qua rồi!"

"Ồ, thì ra ngươi thấy rồi. Thấy từ nhỏ phải không? Từ nhỏ đã biết hình dáng nó thế nào?" Sở Dương tủm tỉm hỏi.

Đổng Vô Thương lộ vẻ không vui: "Đương nhiên! Ai chưa từng thấy heo chứ!"

"Vậy là đúng rồi! Có lẽ ngươi chưa nhìn thấy, người khác đều chưa nhìn thấy rồi." Sở ngự tọa xoay người, nghênh ngang rời đi.

Đổng Vô Thương choáng váng. ( mềnh cũng choáng váng, đoạn này chẳng hiểu gì sất >"