Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Chương 1360: Chí cao vô thượng, đại đạo chi môn

"Ninh lão, mỗi lần đến đây, Lãng Nhất Lang lại đi tầng nào?" Hai mắt Sở Dương tỏa sáng hỏi.

"Tầng thứ tư... ngươi hỏi cái này làm gì?" Ninh Thiên Nhai vừa đáp lời xong liền kinh ngạc hỏi.

"Thì ra là tầng thứ tư....." Sở Dương cười hắc hắc: "Mỗi lần, là từ phương hướng nào tiến vào? Bế quan ở chỗ nào?"

Ninh Thiên Nhai trợn trắng mắt: "Cái này làm sao ta biết?"

Sở Dương ngạc nhiên.

Ninh Thiên Nhai nói: "Đây cũng là đệ ngũ đại bí mật của Bảo Tháp sơn. Mỗi một người tiến vào Bảo Tháp sơn, sau khi vượt qua ba tầng đầu, trên cơ bản đường đi của mỗi người đều không tái diễn. Nói cách khác, rất khó tìm được đường người khác đã đi, có lẽ là có đoạn đường giống nhau, nhưng nhất định phần lớn con đường là bất đồng!"

"Cho nên ngọn núi này được một số người gọi là: Nhân sinh chi lộ! Ai đi đường người đó, không hề giống nhau, mà Bảo Tháp sơn, chính là như thé." T.r.u.y.ệtruyenfull.vn

Trong lòng Sở Dương lại chấn động.

Nhân sinh chi lộ.

Không sai.

Nhân sinh chi lộ, nhân sinh chi lộ của mỗi một người, đều bất đồng. Có lẽ có một số đoạn, sẽ có trùng lặp, nhưng chỉ cần vượt qua đoạn đường đó, vậy lại hoàn toàn bất đồng!

Trong cuộc sống, từ xưa tới nay, không có bất cứ hai người nào lại có nhân sinh hoàn toàn giống nhau cả!

Bảo Tháp sơn này, chẳng lẽ là ẩn chứa một ý tứ nào đó? Ám chỉ cái gì?

Sở Dương càng nghĩ, càng cảm thấy, ngọn núi này kỳ thật chính là nhân sinh!

Rất nhiều người từng tới, nhưng mỗi người lại đi một con đường bất đồng.

Tuyệt đối không có bất cứ trùng lặp nào.

Có một số người lạc đường, ngay cả chí tôn, cũng có thể lạc đường mà chết bên trong!

Trên nhân sinh chi lộ, có bao nhiêu người lạc đường? Có bao nhiêu người cả đời cũng không tìm thấy con đường mà mình muốn đi, con đường mà minh nên đi?

Thật sự là quá nhiều.

Nghĩ tới đây, Sở Dương có chút thở dài, nói: "Chắc hẳn, có thể leo lên ngọn núi này, đều là cao thủ."

"Đương nhiên." Ninh Thiên Nhai nói.

"Vậy, sau khi đi vào, những người này khẳng định đều chết không ít, có thể bình an ra ngoài lại ít hơn?" Sở Dương lại hỏi.

"Không." Ninh Thiên Nhai nói: "Người chết ở chỗ này đương nhiên không ít, nhưng người sống ra ngoài lại càng nhiều hơn."

"Ồ?" Sở Dương hỏi: "Chẳng lẽ nhiều người như vậy, đều tìm ra được con đường của mình?"

Trên mặt Ninh Thiên Nhai lộ vẻ cười khổ: "Có thể thông hành không bị ngăn trở trên ngọn núi này, từ xưa tới nay còn chưa có một ai. Có rất nhiều người sở dĩ ra ngoài được, là bởi vì vừa tiến vào đã mơ hồ, tiếp đó liền lạc đường. Nhưng bọn hắn vừa mơ hồ, vừa lạc đường, cứ thế mơ mơ màng đã thoát được ra ngoài...."

"Tiến vào không biết đi như thế nào, nhưng đi ra ngoài, lại cũng chẳng biết thế nào mà ra được. Tất cả đều u mê, không tự chủ được... Người như vậy, chiếm tuyệt đại đa số."


Ninh Thiên Nhai cười khổ nói.

Sở Dương cũng cười khổ không thôi.

Đó ngược lại là ý nghĩa chân chính. Bất quá, người như vậy trong cuộc sống thật sự không ít. Cả đời u mê, không tìm thấy con đường của mình, xông phía đông, nghó phía tên, sau đó liền hoàn toàn mơ hồ, muốn ra thế nào thì ra thế đó... Cứ như vậy đi tới cuối nhân sinh.

"Người chân chính chết ở bên trong, đều là những người có niềm tin nhân sinh kiên định, đều có một loại ý chí kiên ccường, không đạt được mục đích thể không bỏ qua. Cho nên bọn hắn một mực tiến lên không ngừng nghỉ, hướng về phía mục tiêu mà đi tới, nhưng bọn hắn quá cố chấp. Chỉ lo tiến tới, lại xem nhẹ tất cả, cho nên đợi đến khi bọn họ phát hiện mình thật sự không thể tiến lên nữa, muốn lui lại thì bọn họ đã không lui được nữa rồi."

"Bởi vì bọn họ không lưu lại đường lui cho mình!"

"Người có thể chân chính tỉnh táo đi lên, chân chính tỉnh táo đi xuống ngọn núi này, từ xưa tới nay, cũng không nhiều. Hơn nữa, những người này đều là người tuyệt đỉnh thông minh, hoặc là biết tự thỏa mãn."

"Như Dạ Trầm Trầm, mỗi một lần đến bế quan ba năm, đều là ở cùng một chỗ. Sau khi nếm mùi lần đầu tiên, địa phương khác hắn căn bản không đi. Ba năm sau, đường cũ rời đi. Người có thể lấy được thành tựu trên ngọn núi này, đều là loại người như vậy."

Ninh Thiên Nhai nói.

"Cái này không đúng. Dạ Túy cũng không phải hạng người dễ dàng thấy đủ. Nhưng hắn vẫn có thể qua lại tự nhiên." Sở Dương nói.

Ninh Thiên Nhai cười nhạt: "Bốn tầng dưới, cũng coi như là qua lại tự nhiên? Lại nói, mục tiêu của hắn vĩnh viễn ở một tầng đó, tìm được thanh kiếm kia. Thanh kiếm đó chính là mục tiêu cao nhất trong cuộc đời hắn, mục tiêu thấp như vậy, còn đi lạc đường được sao?"

Ninh Thiên Nhai nói xong, Sở Dương đột nhiên như có điều suy nghĩ, chậm rãi nói: "Vậy cũng có chút không hợp lẽ thường. Như lời ngài nói, Dạ Trầm Trầm, Lãng Nhất Lang, những người này bởi vì không tham lam, cho nên mỗi lần đều có thể theo đường cũ mà về. Người như vậy rất dễ dàng thỏa mãn."

"Nếu dễ dàng thỏa mãn, hoặc là khuyết thiếu ý chí trùng kích đỉnh phong, đây chẳng phải là nói, người như thế vĩnh viễn không có khả năng đạt tới đỉnh phong trên nhân sinh chi lộ?"

Ninh Thiên Nhai gật đầu, tán dương nói: "Không sai, chính là như thế."

Sở Dương nói: "Chỉ là lúc trước ngươi nói, những người có mục tiêu rõ ràng, có kiên nhẫn, có nghị lực, lại lần lượt lạc đường, chết đói... Vậy không phải nói, người có dã tâm có kiên nhẫn, có mục tiêu hơn nữa còn kiên trì bền bỉ, cuối cùng đều không có kết cục tốt?"

Trong mắt Ninh Thiên Nhai bắn ra một đạo tinh mang, chậm rãi nói: "Người lý giải sai lời ta nói!"

"Tuyệt đối không sai!" Sở Dương nói: "Nếu là như vậy, chúng ta phấn đấu cả đời, còn có ý nghĩa gì?"

Ninh Thiên Nhai trầm mặc một chút, nói: "Ngươi sai rồi, ngươi vẫn chưa hiểu rõ lời ta nói."

Lần này, hắn không đợi Sở Dương phản bác, đã tiếp tục nói tiếp: "Ta vừa nói chính là... Bọn họ quá cố chấp, chỉ lo tiến lên, lại xem nhẹ tất cả. Cho nên đợi đến khi bọn họ phát hiện mình thật sự không thể tiến lên nữa, muốn lui lại thì đã không lui được nữa rồi. Đúng không?"

Sở Dương nghĩ nghĩ, nói: "Không sai, chính là như thế. Chính là câu này."

Ninh Thiên Nhai chậm rãi đứng dậy, nói: "Ngươi đi theo ta, chúng ta lên bên trên."

Sở Dương đứng lên, đii theo phía sau Ninh Thiên Nhai, vừa mới di chuyển một bước, đột nhiên toàn thân như bị sét đánh, chỉ cảm thấy cả người đột nhiên phải gánh chịu vạn ức cân trọng lượng, ép hắn trực tiếp thở không nổi, phốc một tiếng ngồi xuống đất.

Ninh Thiên Nhai bật cười: "Ta quên mất, tu vi ngươi hiện tại còn không chịu được áp lực Bảo Tháp sơn tầng thứ tám!" Vươn tay cầm lấy tay Sở Dương, nhẹ nhàng phát lực, Sở Dương liền cảm thấy một cỗ lực lượng ấm áp tiến vào cơ thể mình, tiếp đó đứng lên, đã không còn loại cảm giác khủng bố khi nãy nữa.

Ninh Thiên Nhai kéo tay hắn,thản nhiên nói: "Bảo Tháp sơn, cửu tầng tiêm, nhất bộ nhất đăng thiên, đăng thiên hà kỳ nan, bất nan như hà tố thần tiên!"

Sở Dương cười khổ,

Đi theo phía sau Ninh Thiên Nhai, tiến lên phía trước. Mới đi được mấy trượng đã nhìn ở trong sương mù phía trước, xuất hiện một lối rẽ.

Cước bộ Ninh Thiên Nhai chậm rãi, kéo Sở Dương, lập tức đi lên một con đường. Đối với những lối rẽ khác làm như không thấy.


Đi vào con đường này, Ninh Thiên Nhai cũng không quay đầu lại, đi thẳng một mạch về phía, lại đi tới một ngã rẽ thứ hai, sau đó lại tiến vào không chút suy tư, mãi cho tới đi đến ngã rẽ thứ ba, mới dừng lại.

"Ta hỏi ngươi, vừa rồi chúng ta đi qua ngã rẽ thứ nhất, có mấy con đường?" Ninh Thiên Nhai hỏi.

Tâm niệm Sở Dương vừa chuyển, nói: "Có bảy lối rẽ, chúng ta lựa chọn một trong số đó."

Ninh Thiên Nhai nói: "Vậy sáu con đường còn lại, như thế nào?"

Sở Dương trợn mắt liu lưỡi: "Không nhớ kỹ."

"Ngã rẽ thứ hai có mấy con đường?"

"Có bảy. À, không, là tám."

"Có giống với ngã rẽ đầu tiên không?"

"Không giống."

"Không cùng một chỗ, làm sao có thể giống?"

Sở Dương ngạc nhiên.

"Ngươi quay đầu lại xem." Ninh Thiên Nhai nói.

Sở Dương nghe vậy liền quay đầu lại, chỉ thấy ở phía sau mình, vẫn là một ngã rẽ, đứng ở trên con đường nhỏ dài, Sở Dương không ngờ không thể nào phân biệt, mình là từ con đường nào đi tới.

"Khi ngươi tới, là đi bằng con đường nào?" Ninh Thiên Nhai hỏi.

"Cái này...." Sở Dương cố gắng nhớ lại, nhưng chỉ cảm thấy thần trí mơ hồ, căn bản không nghĩ ra.

"Nếu ngươi muốn đi về, nếu chỉ có bản thân ngươi, ngươi sẽ đi con đường nào?" Ninh Thiên Nhai hỏi.

Trên trán Sở Dương toát mồ hôi, từng giọt từng giọt rơi xuống.

"Tại sao không trả lời? Ngay cả đường về ngươi cũng quên rồi?" Ninh Thiên Nhai nói: "Không phải ngươi có mục tiêu rất rõ ràng sao? Không phải ngươi có nghị lực rất kiên định sao? Không phải ngươi có dã tâm đạt tới đỉnh phong sao? Thế nào, ngay cả chính ngươi ra sao, ngươi cũng không biết?"

Cả người Sở Dương đầm đìa mồ hôi lạnh.

Thần sắc Ninh Thiên Nhai đột nhiên dịu xuống: "Hiện tại, ngươi đã hiểu chưa?"

Sở Dương hít thật sâu một hơi: "Ta vẫn có chút mê hoặc."

Nhưng lần này, đối với mê hoặc của hắn, Ninh Thiên Nhai lại nở một nụ cười tán dương, nói: "Nói đi, nói nghi hoặc của ngươi."

Sở Dương nói: "Ta nói không nên lời, nói ngắn gọn, rất mê hoặc, rất mơ hồ, không biết cảm giác gì. Cũng không biết đi như thế nào, không biết ngừng như thế nào...."

"Chúng tỏ ngươi còn không có mục tiêu và kiên định!" Ninh Thiên Nhai thở dài.

"Đi, chúng ta trở về."

Lần này, Ninh Thiên Nhai kéo tay Sở Dương, tựa như nhàn hạ đạp bước, tựa hồ tùy tiện tìm một con đường rồi bước lên, sau đó lại tiến vào ngã rẽ thứ hai.

Khi tới ngã rẽ thứ ba, Sở Dương rõ ràng phát hiện, lại nhớ được địa phương hai người vừa nói chuyện lúc trước.

"Ngồi xuống đi, vẫn ngồi ở vị trí của ngươi. Nơi đó, chính là chỗ ta bế quan tu luyện. Ngươi sẽ không cảm nhận được áp lực." Ninh Thiên Nhai híp mắt cười.

Sở Dương nghe lời ngồi xuống, nói: "Xin Ninh lão chỉ giáo!"

Ninh Thiên Nhai có chút chế nhạo: "Đây là lần đầu tiên ta nghe thấy tiểu tử ngươi nói chuyện với ta tôn kính như vậy đó!"

Sở Dương cười khổ.

Bởi vì hắn thật sự cảm nhận được rồi. Mình đã chạm tới một cánh cửa, nhưng không biết làm thế nào mới mở ra được. mà Ninh Thiên Nhai lại đã thấm nhuần tất cả.

Chỉ bằng vào điểm này, Ninh Thiên Nhai đã khiến mình phải thật sự tôn kính từ nội tâm!

Ninh Thiên Nhai cũng khoanh chân ngồi xuống trước mặt hắn, trầm giọng nói: "Kế tiếp, lời ta muốn nói với ngươi, tuy bình dị dễ hiểu, nhưng, hi vọng ngươi dụng tâm nhớ kỹ. Bởi vì đây cũng là chí cao vô thượng, đại đạo chi môn! Chỉ có vượt qua cảnh cửa đó, mới có tư cách nói tới đại đạo!"