Mạc Thành Vũ liền trưng ra cái vẻ lực bất tòng tâm, nhún nhún vai bỏ thêm dầu vào lửa: "Haizzzz…., tiểu thư, Sở Dương thúc thúc tốt với người lắm đó… hay là để thúc ấy tiếp tục kể chuyện cho người nghe nha..."
"Là Sở Dương ca ca!" Tiểu loli lắc lắc mông, nhe nanh múa vuốt như muốn cắn người. "Sở Dương ca ca gạt người, chuyện cổ tích của hắn chán muốn chết..."
Mạc Thành Vũ vụt đổ mồ hôi lạnh, dỗ dành: "Được rồi được rồi… Sở Dương ca ca thì Sở Dương ca ca, hắn còn có rất nhiều chuyện hay nữa mà, sẽ kể ngay đây nè..."
"Thật sao Sở Dương ca ca?" Tiểu Loli nhìn về Sở Dương, ánh mắt đầy chờ mong và khát vọng.
"Khụ khụ…" Sở Dương bi phẫn nhìn Mạc Thành Vũ, bà mẹ nó… vô sỉ cũng không thể vô sỉ tới cỡ này chứ….
Mạc Thành Vũ vờ như không thấy ánh mắt của Sở Dương mà ra vẻ đạo mạo mỉm cười nói: "Ừm, ta bị nội thương cần phải ngồi điều tức một lát. Tiểu thư cứ ngồi nghe Sở Dương ca ca kể chuyện xưa đi nha." Hắn nói xong liền lẻn mất tăm…
Sở Dương quơ tay vô lực giữa không trung, không nói được câu nào…
"Sở Dương ca ca, huynh kể chuyện đi mà!" Mạc Khinh Vũ kéo kéo ống tay áo của Sở Dương, khẽ chớp đôi mắt to long lanh đáng yêu. "Kể chuyện thật hay ấy nhé!"
Sở Dương: "…"
Một lúc lâu sau, Sở Dương tập tễnh bước ra từ mật thất mà sắc mặt tái nhợt, hai mắt lờ đờ vô hồn, đôi môi khô khốc ngồi bịch xuống đất rên rỉ: "Tán gái thật mệt mỏi…"
Nghĩ tới kế hoạch tán gái mà mình còn phải tiếp tục trong vòng tám tới mười năm thì Sở Dương bỗng trắng dã hai mắt, cảm thấy mãnh liệt khủng hoảng.
Sau khi trưởng thành thì Mạc Khinh Vũ đâu có như thế này nhỉ! Bình thường thì nàng đều cười ôn nhu, dịu dàng nhìn mình rồi im lặng lẽ làm chuyện của chính bản thân, phong thái điềm đạm, ưu nhã mà cao quý.
Vậy mà sao khi còn bé nàng lại láu lỉnh cổ quái như thế chứ?
Sở Dương thở dài một hơi sau đó vục đầu vào vạc nước cách đó không xa tu ừng ực một hồi. Chết khát mất… đổi lại như ngươi kể chuyện không ngừng mấy canh giờ coi thử xem…
Trời ạ! Chết người đó…
Nhưng mà sâu trong nội tâm thì Sở Dương vẫn hết sức vui mừng đấy... Hắn cảm thấy vừa rồi Mạc Khinh Vũ rất vui thích và hắn cũng tình nguyện bỏ công bỏ sức để làm cho nàng cảm thấy vui thích như vậy, cho dù có đến mấy năm sau nữa cũng thế thôi...
Ngây thơ có thể mất đi nhưng không thể để nàng mất mất sự vui vẻ hồn nhiên này được!
Bắt đầu từ mai ông đây phải đi đọc nhiều sách vở để có kiến thức uyên bác mới được, đặc biệt là về những chuyện cổ tích đi... Sở Dương hung hăng thề trong lòng! Vì tán gái ông đây có thể trả bất cứ giá nào rồi!
Chiều hôm đó, sau khi Sở Dương làm cơm để ba người ăn xong xuôi thì liền đem dấu vết nấu nướng trong bếp xóa đi một phần, chỉ để lại một phần mà thôi… mà bát đĩa cũng giấu đi hai phần… Quanh đi quẩn lại thì nhìn như chỉ có một người nấu nướng ăn uống rồi quăng bừa bãi bát đĩa ra bếp vậy…
Sau đó Sở Dương dặn dò Mạc Thành Vũ vài câu rồi đi khỏi nhà.
Mạc Thành Vũ vốn thân là cao thủ Vương cấp nên cũng là người từng trải, tất nhiên hiểu được bên nặng bên nhẹ mà sẽ không hành động thiếu suy nghĩ đâu đấy… Về điểm này thì này Sở Dương rất yên tâm. Hơn nữa mật thất liên quan đến Cửu Kiếp Kiếm nên cực kỳ bí mật, nếu không phải là đại tông sư hàng đầu về cơ quan thì hẳn sẽ không phát hiện nổi rồi.
Sở Dương lúc này ra ngoài là đi tìm Thiết Bổ Thiên… Thiết Bổ Thiên đánh cuộc thua hắn nên hắn sẽ tuyệt đối không khách khí với đống dược vật trong hoàng cung.
Mặc dù đánh cuộc chỉ mang tính chất vui đùa nhưng lại rất quan trọng với Sở Dương lúc này. Chuyện có liên quan đến hạnh phúc cả đời của Mạc Khinh Vũ, hắn không chăm chú nghiêm túc nổi sao?
Sau khi Sở Dương rời đi một canh giờ thì có mấy bóng đen yên lặng đột nhập vào trong Thiên Bình Các, tỏa ra mà không một tiếng động lục lọi dò xét toàn bộ một lần. Sau đó chúng liền tụ tập ở mấy gian phòng chính mà Sở Dương kiến tạo nơi trung tâm lầu các...
Một người trong đó như u linh tiến vào sau đó biến mất vô thanh vô tức, hắn dạo quanh một vòng lại không phát hiện gì thì lại lặng lẽ trở ra.
"Như thế nào?" Những hắc y nhân bịt mặt đứng ngoài lóe lên ánh mắt nham hiểm như ma trơi lập lòe trong đêm tối.
"Không có ai, rất sạch sẽ." Người kia nói. "Căn cứ những gì chúng ta điều tra thì ở đây chỉ có hai người đang ở, hơn nữa một người đã đi hơn hai mươi ngày chưa trở về, hiện chỉ còn có một người sinh hoạt trong này mà thôi. Dấu vết bên trong cũng thể hiện chính xác chỉ có một người mà thôi."
"Đi xem bát đũa nồi niêu xong chảo trong bếp coi có dấu vết của thuốc hay có từng nấu thuốc hay không?"
"Vâng, Vương tọa."
Lúc này thì tới ba bốn người cùng tiến vào trong phòng.
Vị vương tọa kia đứng ngoài một lúc thì cũng cất từng bước một đi vào gian phòng của Sở Dương.
"Trong bếp không có phát hiện gì cả, nhưng mà thằng này ăn ở lôi thôi quá. Trên mặt đất đầy rau súp, nồi niêu chén bát cũng không thèm rửa ráy gì hết. Theo mùi mà đoán thì chắc chắn là đồ ăn từ đêm qua. Như vậy thì chắc chắn chỉ có một người đang ở đây rồi."
"Hả?" Vị vương tọa kia nghi ngờ đi vào phòng bếp. Hắn vừa vào tới cửa liền suýt nữa nôn ọe vì mùi thức ăn cũ thum thủm nồng nặc. Hắn ráng nhịn mà đem cặp mắt chim ưng tỉ mỉ tra xét một hồi rồi cũng khẽ gật đầu nói: "Xem ra chỉ có một người nấu ăn rồi."
"Vương tọa, phát hiện kho thuốc."
"Đi xem."
Cái gọi là kho thuốc chính là một phòng kín nho nhỏ chất đầy dược liệu mà Sở Dương căn bản là không dùng đến tí nào. Tuy nhiên trong đám bừa bộn đó thì Sở Dương vẫn chủ tâm mà lưu lại chút hương vị phàm trần hiếm có khó tìm đấy.
"Thằng này lười quá, nhưng mà hắn cũng có chút đồ tốt đi…." vị Vương tọa kia đứng ở cửa ra vào nhìn đống lộn xộn trong phòng, nhíu mày một cái.
"Chỗ này có hai bình thuốc." Một hắc y nhân kêu lên.
Vị vương tọa kia dạo qua một chút, lại hít một cái rồi nói: "Cái này rõ ràng là còn mới toanh chưa sử dụng… mà cái này… con mẹ nó có lẽ phải từ hơn một tháng trước rồi, bã thuốc bên trong cũng lên mốc meo trắng nhởn hết cả!"
Sở Dương phí rất nhiều công sức để thu thập mấy bình thuốc thối cũ này, bây giờ đã thể hiện tác dụng của nó... Nguồn: https://truyenfull.vn
Một người đẩy đẩy cọng thuốc mốc meo ra, hắn gắng nhịn thở nhìn vào bên trong rồi khẳng định: "Đây là thuốc trị phong hàn…"
"Cút! Ai cần ngươi nói điều đó? Ngươi tài cao học rộng lắm sao? Còn nói là trị phong hàn nữa chứ…!" Vị Vương tọa nhăn mặt rồi tát mạnh vào mặt tên kia. "Bã thuốc của một tháng trước thì dù có là thuốc trị thương cũng cóc liên quan gì đến Mạc Thị gia tộc rồi. Một tháng trước thì Mạc Thành Vũ vẫn còn ngủ lăn ngủ lóc ở Mạc Thị gia tộc đấy!"
Do tên kia khơi bã thuốc lên làm cái mùi thum thủm bùng nổ ra khắp phòng, một thoáng sau đó thì mùi thối liền tràn ngập kho thuốc khiến chỗ này so với nhà vệ sinh công cộng còn nồng nàn hơn nhiều…
"Đúng đúng... thuộc hạ đáng chết." Tên kia nhận sai không ngớt, sau đó ném bình thuốc ra ngoài. Ba một tiếng, nồi nấu thuốc rơi trên mặt đất liền vỡ ra thành năm sáu mảnh.
Mùi hôi thối càng phát ra mãnh liệt.
Vị Vương tọa kia càng nổi giận đến tím mặt, hắn vả liên tiếp vào mặt cái thằng khốn ngu xuẩn nọ… sau không nhịn nổi mà bịt chặt mũi chạy trối chết khỏi kho thuốc. Quả thật thân pháp cực nhanh a!
Vừa ra khỏi khu vực đó thì hắn cố gắng thở từng ngụm lớn. Ánh mắt hung ác nham hiểm pha lẫn cuồng nộ nhìn tên thuộc hạ mà mắng không ngừng: " Con mẹ mày ngu thì ngu vừa thôi cho thiên hạ người ta ngu với chứ… ông đây thấy nhiều thằng ngu mà chưa có thằng nào ngu bằng nửa mày rồi… Mẹ nó…!"
Sau thì cả đám người cũng chật vật bịt mũi lao vút ra.
"Đệk mẹ! Cái mùi kinh khủng thế!"
"Thối chết ông rồi!"
Vương tọa đại nhân vẫn che mũi của mình, nghiêm túc hỏi: "Có phát hiện gì không? Có thấy cơ quan ngầm không hả?" Trong giong nói pha đầy mùi vị giông bão.
"Nói!"
"Không có phát hiện gì."
"Không có phát hiện gì mà các ngươi vẫn ở lỳ bên trong sao? Còn không mau rút đi hay bọn ngươi nghĩ là ở đây dễ chịu lắm hả?" Vương tọa đại nhân rống giận rồi phi thân biến mất trong bóng tối.
Xem như chịu ủy khuất vậy.
Một vị Hắc Ma Vương Tọa quyền cao chức trọng, thân là cao thủ Vương cấp… chỉ cần giậm chân một phát là cả bốn phương rung chuyển. Cho tới bây giờ hắn cong chưa bao giờ chui vào cái chỗ hôi thối như thế nà đấy!
Quá nhục…!
Mọi người nhìn nhau khó hiểu rồi nhao nhao theo gót Vvương tọa đang lẩn trốn cái hương vị thơm tho kia. Cuối cùng vị học rộng tài cao kia cũng không nhịn được mà ọe một tiếng nôn ra bữa tối rồi mới cố gắng lê tấm thân vô lực rời đi.
Mấy cái tát của Vương tọa cũng không phải là phí công nha.. hàm răng của hắn cũng bị chấn bay mất hai chiếc, còn mất vài ngụm máu tươi nữa.
Tất nhiên Sở Dương Sở đại nhân không biết những chuyện này. Lúc này thì hắn đang đi vào bảo khố trong hoàng cung.
Bổ Thiên thái tử điện hạ đối với vị Sở Diêm Vương lại đến tận cửa đòi nợ đánh bạc cũng cực kỳ khó hiểu, tận đáy lòng buồn bực mãnh liệt…
Vừa mới rời đi một lát đã bám lấy đòi nợ liền sao? Uy tín của ta vô dụng như vậy hả? Tại sao ngươi lại không tín nhiệm ta như thế?
Hơn nữa… mặc dù chuyện đánh bạc ở Thiết Vân Thành là rất bình thường, hằng ngày đều có, mỗi giờ đều có chuyện vì tiền đánh bạc mà xảy ra ẩu đả đánh nhau. Nhưng… có chuyện lẽo đèo theo đòi nợ Thái tử một nước, mà còn là Thái tử đang nắm quyền Quốc quân nữa sao?
Chuyện này cũng quá mức ly kỳ rồi nha…
Cho nên Bổ Thiên thái tử cực kỳ phiền muộn nhìn cái thằng Sở Diêm Vương đang đỏ mặt tía tai đứng đó… bộ dạng tựa như đang nói có muốn trả chậm cũng không được…
"Thái tử điện hạ, khụ khụ…hắc hắc…Vừa rồi ngài thua cuộc mà vẫn chưa thực hiện lời hứa nha!"
Nghe lời nói của Sở Dương mà Thiết Bổ Thiên ức muốn sặc máu, hắn nghiến răng nói: "Sở Ngự Tọa, ngươi khá! Chẳng lẽ Cô còn đi xù nợ của ngươi nữa hả?"
"Ha ha, khục khục… Ta chỉ sợ Thái tử điện hạ trăm công nghìn việc nên bẵng đi mất mà thôi..." Sở Dương tuy biết mình bất lịch sự, nhưng vẫn nhơn nhơn nói lý. Ai bảo da mặt ông dày! Bị khinh bỉ ư? Không sao cả! Chỉ cần ngươi có thể trả khoản nợ đó thì ngươi thích khinh bỉ cỡ nào ta cũng nhận luôn.
Tục ngữ nói mặt dày ăn tất, mặt mỏng cạp đất chung quanh… Quá chí lý đi mất… Khà khà…
Lúc này, Thái tử gia đang buồn bực bị Sở Diêm Vương áp giải đi đến bảo khố của hoàng cung.