Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Chương 1245: Giết người phải đền mạng

Trụ sở cũ Thiên Binh các.

Lan Nhược đang phát biểu: "Lát nữa người kia tới, tất cả các ngươi phải thông minh một chút cho ta! Ngàn vạn lần không được xuất hiện sai lần."

"Lan Thất, ta biết ba người kia có giao hảo với ngươi, bất quá, người chết rồi không thể sống lại, nếu ngươi vì cừu hận mà làm hỏng đại sự của gia tộc, ai cũng không thể gánh nổi hậu quả cho ngươi đâu!"

"Phải tôn kính một chút, nhưng cũng không được nịnh bợ, hiểu chưa?"

Sau khi nói qua một lượt tất cả những điểm cần chú ý, lại bổ sung thêm một số điều xong, Lan Nhược mới yên tâm.

Tiếng vó ngựa vang lên, hai thớt bạch mã từ phương xa lao tới.

Phong Kỳ Lương đi đằng trước, chạy vào Thiên Binh các: "Đại công tử, đến rồi!"

Tinh thần Lan Nhược chấn động, vẻ mặt tươi cười đi ra ngoài tiếp đón. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: https://truyenfull.vn

"Đại ca! Ha ha... tới sớm như vậy."

"Thật khiến tiểu đệ có chút thích ứng không kịp đó." Lan Nhược nói đùa một câu.

"Ừm, ta sợ các ngươi sốt ruột." Sở Dương cười ha ha, xoay người xuống ngựa, hai người thân mật sóng vai đi vào.

Bốn vị chí tôn đứng trong viện, nhìn thấy Sở Dương đã tới, đều đứng dậy hành lễ, mỉm cười thăm hỏi.

Ngoài ra, còn có sáu người đứng một bên, lúc này cũng đang cung kính hành lễ.

"Đây chính là đại ca ta - Sở Dương." Lan Nhược uy nhgiêm nói: "Về sau, nhìn thấy đại ca ta cũng giống như nhìn thấy ta. Bất kể là mệnh lệnh hoặc là yêu cầu gì, đều phải nghe theo, không được có nửa điểm thất lễ! Nghe rõ chưa?"

"Thuộc hạ nghe rõ!"

"Ừm." Lan Nhược xoay người, mỉm cười: "Đại ca, chính là những người này, ngươi xem có đủ dùng không?"

"Người tuy hơi ít một chút, nhưng ai nấy đều là cao thủ! Ở dưới Hạ Tam Thiên này, đương nhiên đủ dùng rồi." Sở Dương hài lòng cười cười, nói: "Ngươi bảo bọn họ đợi ở sân một chút, chúng ta vào trong phòng nói chuyện."

Sở Dương đi được mấy bước, đột nhiên như nhớ ra cái gì đó, nói: "Mấy vị Lan lão cũng cùng vào luôn, nhiều người thương lượng cũng dễ."

Trong lòng bốn vị chí tôn Lan gia cũng rất là thoải mái.

Vị Cửu Kiếp kiếm chủ này thật sự là biết làm người, chỉ một câu đã khiến lòng lão phu như được an ủi.

Có thể thấy mình được coi trọng, mọi người đều muốn cả thôi.

Vào trong phòng rồi.

Lan Nhược hít hít mấy hơi, cười nói: "Đại ta, trên người ngươi thơm quá... Ha ha, như là mùi son phấn nữ nhi gia."

Sở Dương bất đắc dĩ cười khổ: "Ha ha... Cái này thì tránh làm sao được."

Mọi người hiểu ý, cười rộ lên.

Lan Nhược ân cần pha trà tiếp khách. Theo hương trà phiêu đãng, mùi trên người Sở Dương tựa hồ càng lúc càng nồng đậm.


"Đại ca, mời." Lan Nhược bưng một chén trà, đưa tới tay Sở Dương, cườ nói: "Đại ca có đại sự gì, mọi người cùng nhau bàn luận, ha ha."

Hiển nhiên, Lan đại công tử đã sốt ruột lắm rồi, muốn tham dự vào trong hành động của cửu kiếp.

Sở Dương cầm lấy chén trà, cười ha ha, nói: "Kỳ thật ta chỉ muốn hỏi một câu. Ảnh Tử ở bên người Thiết Bổ Thiên năm đó, có phải là hai vị cao thủ của Lan gia? Chính là đôi phu thê tên Ảnh Tử đó."

Hắn nói tới đây, sắc mặt mọi người đều hơi đổi.

Sở Dương hồn nhiên không phát hiện ra, mỉm cười nói: "Hai người kia cũng rất đáng tin, rất tốt. hơn nữa lại trung thành. Kỳ thật nếu ngay từ ban đầu, nếu biết bọn họ là người của Lan gia, ta đã sớm ngưỡng lộ Lan gia không thôi rồi."

"Ta và hai người kia cũng là lão bằng hữu. Năm đó đồng cam cộng khổ chung hoạn nạn, không biết trải qua bao nhiêu sóng gió... Sở Dương miệng cảm thán, thấp giọng nói: "Nhưng lần này ta tới đây, lại không nhìn thấy bọn họ."

Không khí vừa rồi còn rất nồng hậu, không ngờ lại đột nhiên trở nên an tĩnh, an tĩnh tới có chút quỷ dị.

"Lan huynh, hai vị lão bằng hữu kia của ta ở nơi nào?" Sở Dương có chút bức thiết nhìn Lan Nhược, nói: "Ta muốn gặp một lần được ko?"

Hắn thân thiết cười nói: "Chỉ là xa cách quá lâu, thật sự rất tưởng niệm."

Lan Nhược ho khan hai tiếng, nói: "Đúng vậy. Lão bằng hữu là phải gặp. Bất quá, đại ca ngươi cũng biết, hiện tại có một việc rất khó xử. chính là thông đạo Cửu Trọng Thiên bị phong bế rồi. Hoàn toàn không thể thông hành. nếu đại ca muốn gặp bọn họ, thì phải chờ tới khi Cửu Trọng Thiên giải phong mới được."

Sở Dương khẽ gật đầu: "Nói có lý. Lan Nhược, ngươi thân là thiếu chủ Lan gia, bảo bối trên người đúng là không ít nhỉ. Ha ha... Tỷ như khối ngọc Lan huynh đeo trên cổ kia... Thật đúng là kỳ bảo hiếm thấy nha."

Sắc mặt Lan Nhược hơi đổi nói: "Chỉ là một khối Huyền Dương ngọc. Sở huynh thích như vậy tiểu đệ đương nhiên không giữ làm gì."

Sở Dương mỉm cười: "Ta thật sự rất thích."

Không khí có chút quỷ dị, Lan Họa Tâm vội vàng cười nói: "Nếu kiếm chủ đại nhân coi trọng hai người kia như vậy, tương lai gặp lại ở Lan gia chúng ta, bọn họ nhất đinh cảm thấy vinh sủng không thôi."

Sở Dương gật gật đầu nói: "Lan gia... quả thực một nhà quan hệ mật thiết nhất với ta trong cửu đại gia tộc!"

Mọi người gượng cười, gật dầu đồng ý, nhưng trong lòng khó hiểu, không biết đây là ý gì.

Sở Dương mỉm cười: "Nữ nhân của ta, cũng chính là hoàng đế bệ hạ Thiết Vân hiện tại. Sư phụ nàng chính là Lan Mai Tiên của Lan gia các ngươi. Có lẽ các ngươi còn không biết, thân sinh mẫu thân của ta, cũng là đệ tử đích truyền của Lan Mai Tiên."

Mọi người ầm một tiếng, đều chấn kinh tới trợn mắt há hốc miệng.

Lan Nhược trợn mắt líu lưỡi: "Cái này... cái này là thật?"

"Bởi vì Lan Mai Tiên không biết... mà chính mẫu thân của ta cũng không biết ta là Cửu Kiếp kiếm chủ." Sở Dương rất kiên nhẫn giải thích.

Năm người Lan gia đều choáng váng.

"Hơn nữa, Phong Nguyệt hai vị chí tôn, chính là người ủng hộ Cửu Kiếp kiếm chủ nhất trong chấp pháp giả. Hai người Phong Nguyệt cũng có giao tình thâm hậu với Lan gia các ngươi." Sở Dương tiếp tục.

"Còn nữa, bằng hữu của ta không nhiều, nhưng hai Ảnh Tử cũng chiếm cứ một vị trí."

Sở Dương nở một nụ cười rét lạnh căm căm: "Ngươi nói xem, quan hệ của ta và Lan gia, thật sự là đánh gãy xương rồi vẫn còn liền gân nha."

Lan Nhược đầu đầy mờ mịt, nói: "Đúng vậy đúng vậy."

Sở Dương nói: "Chỉ tiếc... các ngươi lại phá hủy tất cả rồi." Hắn lạnh lùng nhìn Lan Nhược: "Lan Nhược, Ảnh Tử... đã chết rồi?"


Lan Nhược biến sắc.

Hắn rốt cuộc phát hiện sự tình có cái gì đó không đúng: "Đại ca, ta không hiểu ngươi có ý tứ gì."

"Kỳ thật, ý tứ của ta rất đơn giản." Sở Dương mỉm cười lành lạnh: "Giết ngươi phải đền mạng, thiếu nợ phải trả tiền!"

Lan Nhược không dám tin tưởng nhìn Sở Dương: "Ngươi... muốn giết ta?"

Sở Dương nói: "Như thế nào, không được sao?"

Ánh mắt Lan Nhược càng trừng lớn: "Ngươi chỉ vì hai con kiến nhỏ bé kia mà muốn giết chết người thừa kế của một trong cửu đại gia tộc? Hơn nữa còn là người theo ngươi giành thiên hạ?"

"Ngươi sẽ không theo ta giành thiên hạ! Bọn họ cũng không phải con kiến, bọn họ là bằng hữu của ta." Sở Dương lạnh lùng nói.

Trước mắt đột nhiên hiện lên cảnh tượng hai Ảnh Tử che chờ cho mình và Thiết Bổ Thiên giữa thiên quân vạn mã xung phong liều chết, trong lòng lại quặn đau.

"Hai kẻ kia chính là phế vật! Phế vật, ngươi biết không?" Lan Nhược gầm nhẹ một tiếng: "Bọn họ khi ở Lan gia, Thượng Tam Thiên, bất kể là tài nguyên hay là hoàn cảnh, đều là những thứ tốt nhất, nhưng bọn hắn không ngờ tới bốn mươi tuổi rồi mà với chỉ đột phá vương cấp! Trong khi tất cả những người đồng lứa với bọn hắn, đã trở thành hoàng cấp, thậm chí là quân cấp. vậy mà bọn hắn mới chỉ là vương cấp nhất phẩm! Phế vật như thế, đáng bị Lan gia chúng ta đuổi ra ngoài! Không ngờ ngươi lại vì một phế vật như vậy, muốn giết ta!"

Sở Dương cười lạnh: "Nói những lời này cũng vô dụng! Ta chỉ hỏi ngươi, có phải ngươi giết bọn họ? Cướp lấy Huyền Dương ngọc của bọn họ?!"

Lan Nhược cả giận nói: "Đúng, là ta giết bọn hắn! Thế thì sao? Bọn hắn thân là người Lan gia, không ngờ lại dám giấu diếm tin tức! Hỏi gì cũng không nói, một đôi bạch nhãn lang, ta giết có gì đáng tiếc?"

Sở Dương trầm mặc một chút: "Hôm nay bọn họ có thể an nghỉ rồi."

Nói xong, hắn ngẩng đầu: "Bởi vì ta sẽ báo thù cho bọn họ! Bằng hữu của ta, không thể chết vô ích!"

Sở Dương thở dài một tiếng: "Kỳ thật, không sợ nói cho ngươi biết... Ở Thượng Tam Thiên, một trận chiến ở Vạn Dược đại điển, Lan gia mười sáu vị chí tôn, đều chết oan chết uổng! Trong đó, bao gồm cả Lan gia nhị tổ Lan Mộ Tuyết!"

Sở Dương lạnh lùng nói: "Người của ta đã hạ thủ."

Một câu này tựa như trời long đất lở, khiến cho năm người của Lan gia cùng choáng váng, thân hình lảo đảo.

Nhị tổ đã chết? Làm sao có thể?

Vân vân... Hắn nói chính là Thượng Tam Thiên? Vạn Dược đại điển? Thiên Cơ thành?

Hắn... làm sao lên trên đó? Làm sao xuống dưới này?

Chẳng lẽ...

"Ngoài Thiên Cơ thành, Lan Khánh Thiên dẫn theo hai mươi vị chí tôn Lan gia, cũng bị người của ta giết sạch sẽ!" Sở Dương thản nhiên nâng chén trà, nhấp một ngụm: "Lan Nhược, ngươi theo ta, được hay sao?"

Lan Nhược ngây ra như phỗng.

"Ngươi nói là thật?" THân hình Lan Tâm Họa thoáng run lên, hỏi Sở Dương.

"Ta không cần phải lừa các ngươi." Sở Dương mỉm cười ôn hòa: "Hiện tại lại càng không cần... lừa các ngươi! Nếu các ngươi không tin, ta có thể chứng minh cho các ngươi."

"Chứng minh thế nào?" Ánh mắt Lan Tâm Họa như muốn phun ra lửa.

"Chứng minh như vầy." Sở Dương cười ha ha, vươn người đứng dậy, kiếm quang chợt lóe, Cửu Kiếp kiếm chủ lăng không xuất vỏ, xoẹt một tiếng, trong quang mang chói mắt, đầu lâu hai vị nhất phẩm chí tôn cứ như vậy bay lên không trung.

Hai vị chí tôn cũng muốn né tránh, nhưng khi bọn hắn vừa đề khởi tu vi lên, thì lai đột nhiên phát hiện, trong đan điền của mình lại rỗng tuếch, không ngờ đến một chút nguyên khí cũng không có.

Còn chưa kịp thất kinh, kiếm quang đã chém tới.

Đầu lâu mang theo thần tình bi phẫn tuyệt vọng, bay lên.

Bang bang hai tiếng, hai cái đầu người rơi xuống mặt đất, Sở Dương khẽ cười nói: "Hiện tại, các ngươi tin chưa?"

Lan Nhược giận dữ gần như muốn nhảy dựng lên, nhưng lập tức phát hiện đan điền của mình cũng rỗng tuếch, một thân tu vi chẳng biết đã biến mất từ lúc nào."

Sắc mặt Lan Thành Phong thảm biến.

Tu vi của hắn cũng đang biến mất. cuối cùng cũng là tu vi hắn thâm hậu, trước mắt miễn cưỡng bảo lưu được không tới một thành thành tu vi, hơn nữa một thành tu vi này còn đang nhanh chóng biến mất.

Lan Tâm Họa thở dài một hơi, trong lòng ngược lại bình tĩnh hơn, nói: "Ta chỉ muốn biết, chúng ta trúng độc nhu thế nào!"

Đường đường lục phẩm chí tôn, tu vi hiện giờ còn sót lại không tới ba thành!