Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Chương 107: Xuất động Đồ Dương

"Ý của đại nhân, thuộc hạ còn chưa hiểu lắm!"

Một trong sáu người ngồi bên phải lên tiếng, năm người còn lại ai cũng gật đầu đồng ý với hắn.

"Những quan viên như vậy thường phải thăng chức mới đúng lẽ! Vị Sở Diêm Vương này lại tinh tế nhắm vào điểm đó để lần ra. Không chỉ hắn, mà ngay cả chúng ta cũng hiểu. Cho nên nội tuyến do ta an bài đều có năng lực, lòng trung thành và sự tận tâm. Hơn nữa còn không được tham ô để tạo thế, sau đó từng bước đi lên vị trí cao, lúc đó mới cho chúng ta lợi ích lớn nhất!"

Người đang giải thích không phải Đệ Ngũ Khinh Nhu, mà là một người ngồi bên cạnh hắn:

"Điều quan trọng nhất đối với một kẻ làm nội tuyến, đó là chiếm được tín nhiệm của đối phương và từng bước đề cao địa vị của mình. Nhờ vậy mà vào thời khắc mấu chốt mới có thể phát huy tác dụng lớn nhất! Chúng ta có thể nghĩ được điều này thì Sở Diêm Vương cũng có thể!"

"Chính vì vậy mà người của chúng ta ở Thiết Vân mới tổn thất thảm trọng!"Tên còn lại sâu kín nói.

Người vừa nói chuyện có dáng người gầy mảnh, nếu bảo hắn nằm xuống đất rồi cho một người ngồi lên, e rằng người đó sẽ tưởng rằng mình đang ngồi trên một cây trúc luôn.

"Nhưng nếu người của chúng ta không làm vậy thì sao có thể có địa vị cao ở Thiết Vân được?"Vị hán tử có phong thái hào sảng vội vàng nói: "Điều này không phải là rất mâu thuẫn..."

"Cũng chưa hẳn!"

Một trung niên văn sĩ có chòm râu dê mỉm cười: "Hắn có thể điều tra nhưng cuối cùng cũng chẳng thể tìm được cái gì, bởi có một số người ngay cả hắn đã có sự hoài nghi nhưng cũng không dám động vào!"

"Cũng không thể võ đoán rằng hắn không dám động!"

Người vừa nói chính là Đệ Ngũ Khinh Nhu, một kẻ lõi đời mang danh kiêu hùng. Giờ phút này trên mặt bắt đầu lộ ra vẻ sầu lo. Hắn trầm tư một hồi rồi mới thấp giọng nói:

"Tên Sở Diêm Vương này ra tay một lần ở Bổ Thiên Các khiến chín nội tuyến phải bỏ mạng! Đối với quan trường Thiết Vân ra tay sáu lần, mục tiêu chính xác, tâm ngoan thủ lạt, không bỏ sót dù chỉ một chút. Kẻ này... là người có sức uy hiếp lớn nhất ở Thiết Vân."

"Hơn nữa, trong lúc thanh trừng nội gián ở Bổ Thiên Các, vị Sở Diêm Vương này đã từng tuyên bố một câu… Trên mặt Đệ Ngũ Khinh Nhu lộ ra tia thưởng thức: "Ta không cần chứng cớ, chỉ cần hoài nghi là giết!!!"

"Người này hành sự quả quyết, tính cách hung tàn. Hơn nữa phong cách làm việc của hắn thường kiếm tẩu thiên phong (ý nói không giống với lẽ thường)!"

Đệ Ngũ Khinh Nhu dứt khoát: "Mức độ nguy hiểm của người này không dưới Thiết Bổ Thiên đâu!"

Nói xong hắn xoay người lại, đưa lưng về phía mọi người và âm trầm nói tiếp: "Ngay khi nhận được tin tức này, ta đã sai người chuẩn bị Vô Hình Chuẩn triệu hồi số một. Nếu phát hiện sự tình không đúng thì không cần băn khoăn, phải lập tức rút về!"


"Sao???"

Mọi người cùng ồ lên ngạc nhiên. Chẳng lẽ mọi chuyện đã nghiêm trọng tới mức này sao? Trong khi tất cả còn đang cân nhắc thiệt hơn thì Đệ Ngũ Khinh Nhu đã làm ra phản ứng mãnh liệt như vậy.

"Mặt khác, Kim Mã kỵ sĩ đường xuất động một vị Vương tọa mang theo một số cao thủ tiến đến Thiết Vân! Nếu mà số một không có chuyện gì thì giết Sở Dương sau đó trở về. Còn nếu số một gặp phải tình cảnh nguy hiểm thì giết Sở Dương rồi mang số một trở về! Lệnh cho Hắc Mã kỵ sĩ cùng Thiết Mã kỵ sĩ ở Thiết Vân toàn lực phối hợp!!!"

"Kế hoạch này tên là: Đồ Dương!"

Trong mắt xẹt qua một tia sát khí, Đệ Ngũ Khinh Nhu liên tiếp ra lệnh một cách dứt khoát.

Thiết Bổ Thiên! Ngươi cho rằng Sở Diêm Vương có thể giúp ngươi mọc thêm một đôi cánh hay sao? Trước tiên hãy xem ta phế bỏ hắn!!!

"Tướng gia! Đây chính là thành quả của mười ba năm, hao phí biết bao tiền bạc của cải mới... Chẳng lẽ cứ như vậy mà buông xuôi?" Trung niên văn sĩ có chòm râu dê không cam lòng nói.

"Chỉ mong là ta lo lắng quá nhiều!"

Sắc mặt Đệ Ngũ Khinh Nhu trở nên âm trầm: "Nhưng lúc này không phải là thời gian cho các ngươi nghi ngờ! Lập tức làm theo lệnh của ta, đồng thời Bắc Phương ngũ đại quân đoàn tiến về phía trước một trăm dặm!!!"

"Một trăm dặm?"

Mọi người trở nên ngơ ngác. Chẳng lẽ tướng gia muốn khai chiến? Một trăm dặm đó là lãnh thổ của Thiết Vân mà! Tuy rằng nơi đó không có thôn trấn gì cả, nhưng chẳng lẽ binh sĩ của Thiết Vân lại chịu để yên?

"Làm theo những lời mà ta vừa nói!!!"

Lưng của Đệ Ngũ Khinh Nhu dường như khòng xuống, mắt có cảm giác nặng nề. Hắn chậm rãi nhắm mắt lại, trong lòng không ngừng cầu khẩn: "Chỉ mong là còn kịp!"

Đột nhiên hắn mở to mắt ra, nói một cách dồn dập: "Bất kể là ai đi nữa, cũng không được đụng tới Thiết Bổ Thiên!"

Mọi người nối đuôi nhau thối lui, Đệ Ngũ Khinh Nhu quay người lại, trong mắt hắn lóe ra tinh quang dò xét. Một cỗ thần sắc kỳ vọng hiện lên, hắn lẩm bẩm một mình: "Nếu ngươi xứng đáng là một đối thủ chân chính, như vậy thì chiêu này của ta... Xem ngươi đỡ làm sao?"

Nói xong, hắn nhẹ nhàng lắc đầu, hơi mỉm cười nhìn lướt qua bầu trời trong xanh phía xa kia qua cửa sổ. Phương hướng đó... chính là Thiết Vân!

Đệ Ngũ Khinh Nhu cứ ngẩn người ra mê mẩn nhìn như vậy. Một lúc lâu sau hắn mới nói: "Lấy tư liệu của Thiên Ngoại Lâu trong khoảng thời gian này ra đây cho ta!"


o0o

Từ phủ thừa tướng, Đệ Ngũ Khinh Nhu hất mạnh tay tung một con chim màu trắng lên trời. Sau khi bay một vòng nhỏ xác định phương hướng, nó ẩn mình vào những đám mây trắng trên trời bay đi mất dạng.

Vô Hình Chuẩn! Đó chính là kỳ vật của đại lục Cửu Trọng Thiên! Nó có thể thay đổi màu sắc, ẩn vào bầu trời, là linh vật truyền tấn cao cấp nhất. Tốc độ phi hành của nó nhanh hơn hùng ưng gấp ba lần, hơn nữa có thể không cần ăn uống mà phi hành suốt một ngày đêm.

Với tốc độ của nó thì chỉ cần nửa ngày là có thể bay từ đô thành Đại Triệu tới Thiết Vân thành.

Sau nửa canh giờ, tại phía Bắc đại môn đô thành Đại Triệu có ba đầu hắc sắc kỵ mã đang chạy như bay. Ba gã kỵ sĩ trên lưng ngựa vung roi hết sức, tiếng vó ngựa như sấm dội vang vọng khắp nơi. Trong nháy mắt, từ cửa thành chỉ còn nhìn thấy một luồng khói bụi mù mịt.

Thiên Lý bảo mã! Toàn bộ đại lục chỉ có vài thớt, thế mà ở đây lại không tiếc sức ngựa chỉ dùng để di chuyển một quãng đường ngắn.

Mục tiêu là Thiết Vân thành!

o0o

Lúc này, vị Ám Dạ khiêu chiến giả - Sở Dương mới đánh xong một trận, đang từ trong võ quán Lưu Tinh bước ra. Hắn tùy tiện tìm một chỗ ngồi để khôi phục lại dung mạo của mình, tẩy sạch dấu vết của Ám Dạ khiêu chiến giả, sau đó mới bước đi, trong lòng cảm thấy hơi tiếc nuối. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.

Nếu Lưu Tinh lực của vị quán chủ Lưu Tinh võ quán này cao hơn một chút thì dưới áp lực của hắn, bước đầu mình đã có thể dung hợp Tương Thủy Nhu Lực với Cửu Trọng Thiên thần công.

Trước mắt Sở Dương vẫn đang gặp bình cảnh, hắn có cảm giác sẽ có thể đột phá chỉ trong gang tấc, nhưng thủy chung vẫn bị một đường chỉ mỏng manh cản lại.

Chỉ mỏng như một tờ giấy, thế nhưng lại chậm chạp khiến hắn không thể vượt qua. Cảm giác này thật là vô cùng khó chịu!

Việc lĩnh ngộ này phải chọn một đối thủ có công lực thích hợp, không cao quá mà cũng không quá thấp, nếu không thì không thể nào thành được!

Còn có một loại lĩnh ngộ dưới áp lực của sát khí, thế nhưng lúc luận bàn cùng người khác thì không thể xuất hiện loại sát khí này. Sát khí là do tâm sinh ra, trong lòng không có sát ý thì không thể tạo ra sát khí.

Đó chính là điều bất đắc dĩ của Sở Dương, may mắn rằng công lực của hắn chưa cao cho nên vẫn có thể tìm được một đối thủ xứng tầm. Chứ nếu cảnh giới cao gặp bình cảnh mà phải đi tìm thế này thì... đúng là khó hơn cả hái sao ở trên trời!!!

Ở trên đỉnh cao sẽ tịch mịch! Đến giờ này Sở Dương mới cảm nhận được!

Đối thủ thật khó cầu!

Không có áp lực sẽ không thể đột phá, nhưng nếu đã có áp lực thì điều tiên quyết là hắn phải bảo toàn mạng sống dưới áp lực đó... Khó trách những cao thủ đỉnh phong thường phải khổ sở đi tìm đối thủ.

Nếu chỉ là đơn thuần giao chiến sinh tử thì dễ dàng hơn nhiều. Nhưng nếu muốn trong lúc đối địch mà vẫn có thể lĩnh ngộ thì đúng là nằm mơ giữa ban ngày!

Nếu đã đứng trên đỉnh kim tự tháp, ngay cả kẻ thù cũng không có thì lấy đâu ra đối thủ đây?

Bởi trong lòng đang có suy nghĩ nên Sở Dương đi chậm lại. Thời gian vẫn còn sớm, có lẽ nên đi Lưu Thúy hồ đã. Hắn nghĩ thầm rồi xoay người lại, đi về cửa Nam của Lưu Thúy hồ.

Nghĩ đến Lưu Thúy hồ, đương nhiên Sở Dương khó tránh khỏi nghĩ tới Cố Độc Hành. Đã hơn hai mươi ngày rồi, tên đó hẳn cũng nên trở lại rồi mới đúng chứ?

Không biết khi hắn trở lại, chứng kiến mình chỉ dùng hơn hai mươi ngày từ Vũ vĩ Lục phẩm tăng lên tới Vũ sĩ cửu phẩm đỉnh sẽ có phản ứng gì nhỉ?