"Sở Diêm Vương, hi hi... Sở Dương, ngươi thật là có bản lĩnh!" Ô Thiến Thiến che cái miệng nhỏ nhắn, đứng trước mặt Sở Dương mà cười đến run rẩy hết cả người.
Cứ mỗi lần nghĩ tới cái ngoại hiệu của Sở Dương là Ô Thiến Thiến lại không nhịn được cười. Đồng thời, sâu trong nội tâm nàng lại mơ hồ xuất hiện một tia cảm giác kính nể cùng với cảm thấy bị thất bại.
Sở Dương tuy nhỏ hơn một tuổi so với nàng nhưng lại làm được những việc mà trong mộng nàng cũng không nghĩ ra. Hắn chỉ với lực lượng của một người, hơn nữa lại còn là một người không rõ thân phận lai lịch mà vươn lên trở thành Các chủ Bổ Thiên Các!
Phải biết rằng đây là vị trí mà Ô Vân Lương cha nàng nằm mơ cũng muốn lấy được, nhưng lão đã nỗ lực suốt mấy năm qua cũng không có thành công; đằng này Sở Dương làm được tất cả chỉ với không quá nửa tháng!
Dĩ nhiên là bối cảnh môn phái sau lưng phụ thân nàng nếu đem so với Sở Dương một thân một mình là quá khác biệt, Thiết Bổ Thiên tất nhiên sẽ không dám mạo hiểm; nhưng... Sở Dương cũng xuất thân từ Thiên Ngoại Lâu? Chẳng lẽ thái tử không sợ Sở Dương là người cài cắm của Thiên Ngoại Lâu?
Đối với cha của nàng thì có phòng bị, vì sao đối với Sở Dương lại không có?
Những điều này là mối nghi hoặc lớn nhất trong lòng Ô Thiến Thiến hiện tại, nhưng nàng dĩ nhiên là không nói ra miệng.
Kể từ khi biết Sở Dương, sau đó nghe người khác không ngừng nói về hắn, cho đến khi nàng gặp lại rồi tự bản thân đi mời Sở Dương, hơn nữa còn là lấy lễ tiết quốc khách... Cho đến lúc này, Ô Thiến Thiến mới cảm thấy cuộc đời như mộng như ảo, đối với người từng là tiểu sư đệ thật sự bội phục sát đất.
Mặc dù Ô Thiến Thiến có hiểu biết khá sâu về Sở Dương, nhưng sau khi phân tích thì nàng tuyệt không tin tưởng trên đời này còn ai có thể làm được tốt hơn so với Sở Dương!
Càng về sau, sự tình càng thêm ngoài dự liệu của Ô Thiến Thiến. Sở Dương thế nhưng chỉ trong thời gian một buổi tối, từ người mới vừa tiến vào Bổ Thiên Các mà trở thành Các chủ, sau đó lại chỉnh đốn Bổ Thiên Các, để cho mọi người bao gồm mấy vị Võ Tôn cũng cam bái hạ phong!
Người khác không biết thực lực Sở Dương, nhưng Ô Thiến Thiến sao lại không biết? Sở Dương hắn… chỉ có tu vi Vũ sĩ!
Vũ sĩ mà lại trở thành lãnh đạo một đội ngũ bao gồm Vũ Sư, Vũ Tông, còn có Vũ Tôn... Lại khiến cho không ai không phục, còn trở thành đối tượng được sùng bái…
Chuyện như vậy làm cho Ô Thiến Thiến tưởng như đang nằm mộng. Hơn nữa, Sở Dương lại cố ý tạo nên một hình tượng hư hư thực thực, không hề có ý hiển lộ ra thực lực của mình, tạo thành một hình tượng văn nhược thư sinh không biết võ công trong lòng mọi người!
Nhưng điều khiến nàng kỳ quái hơn chính là: những võ giả này không người nào không phải là hạng người kiệt ngạo bất tuân? Thế nhưng lại cho phép một kẻ văn nhược thư sinh vượt lên trên bọn họ, hơn nữa sự sùng bái không những không giảm mà còn tăng lên, đối với hắn phục tùng vô điều kiện. Nguồn truyện: Truyện FULL
Cho đến gần đây, càng kỳ quái hơn là chỉ cần nói ra cái tên Sở Diêm Vương của hắn thì ngay cả tiểu hài tử cũng bị làm cho sợ đến không dám khóc đêm!
Ô Thiến Thiến quả thật là cảm thấy mình như lạc vào mê hồn trận.
"Ừ! Ngươi nên gọi ta là Sở Ngự Tọa." Sở Dương nhướng mí mắt nói.
Hắn cũng chỉ có thể làm mỗi động tác nhướng mắt đó, bởi vì dù có ở trong phòng thì hắn lúc nào cũng đeo chiếc mặt nạ dữ tợn kia.
Làm như vậy không phải là đùa quá lố, mà là hắn có dụng ý khác.
Bản thân Sở Dương bây giờ thực lực không đủ, nên việc tạo cảm giác thần bí với người ngoài là điều bắt buộc phải làm. Phải biết rằng, có đôi khi cảm giác thần bí cùng quyền uy kết hợp lại sẽ tạo thành một loại lực lượng rất lớn. Thế nhân ai cũng sùng bái thần, nhưng mấy ai đã thấy qua thần? Nếu là thần ngày ngày cùng ngươi gặp mặt... Vậy đấy cũng không phải là thần…
Mà Sở Dương hiện tại chính là tạo thần. Đem mình tạo thành thần!
Hơn nữa Sở Dương còn cố ý truyền ra lời đồn đãi "Sở Diêm Vương không biết võ công…" Mặc dù không biết hiệu quả như thế nào; nhưng lời đồn đãi đó lại có một trình độ mê hoặc địch nhân nhất định. Như vậy nếu gặp phải nguy hiểm, khả năng thoát thân an toàn của bản thân hắn sẽ rất lớn...
"Sở Ngự Tọa? Ta gọi ngươi Sở Diêm Vương không được sao?" Ô Thiến Thiến ngồi ở phía đối diện với Sở Dương, nghiêng đầu cười, tựa hồ đối với bộ dáng dữ tợn của Sở Dương cảm thấy rất hứng thú.
Trên thực tế, trong lòng Ô Thiến Thiến lại cảm nhận được mỗi lần gặp mặt Sở Dương thì nếu tâm tình của hắn hôm đó tốt, như vậy cảm thụ của nàng cũng sẽ thoải mái một chút, cho dù hắn có mang theo cái mặt nạ cổ quái trên mặt cũng làm cho nàng cảm thấy như được tắm gió xuân. Nhưng nếu hôm đó Sở Dương tâm tình trầm trọng thì đừng nói là Ô Thiến Thiến dám cười nói không chút kiêng kỵ, cho dù là hô hấp cũng sẽ bất tri bất giác mà khẩn trương hẳn lên.
Ô Thiến Thiến không biết tại sao bản thân lại có một loại cảm giác như vậy?
"Tùy ngươi. Xưng hô như thế nào là chuyện của ngươi." Sở Dương cúi đầu, tiếp tục xem hồ sơ trước mặt.
Trước mặt hắn là một mỹ nữ tuyệt sắc, hơi thở tựa như lan xạ, nhưng Sở Dương lại hình như hoàn toàn không hề có chút cảm giác, cứ cắm đầu mà cẩn thận nhìn đống tài liệu trước mặt.
Điều này làm cho Ô Thiến Thiến có một loại cảm giác: người nam nhân này dù có phải tồn tại trong bất kể môi trường nào, chỉ cần hắn tâm bình khí định liền nhất định có thể thành công hết thảy!
Ánh mắt Sở Dương nhanh chóng đảo qua đám tài liệu, sau đó dừng lại ở phía trên một quyển, không hề chớp động.
Đây là biểu hiện thường thấy sau khi Sở Dương xem xong tư liệu của một quan viên và bắt đầu suy tư chỗ sơ hở trong đó. Mỗi lần làm loại công việc này, hắn luôn suy nghĩ trong thời gian rất lâu.
Đám gian tế thông thường không mất quá nhiều công phu ẩn tàng như vậy. Thiết Vân quốc nhiều người như thế, vậy mà không phát hiện ra một ai là gian tế, từ đó có thể thấy được bọn chúng che giấu rất sâu, mà Sở Dương lại muốn từ chỗ vô số người không tìm ra sơ hở tìm được manh mối, sau đó mới hạ thủ.
Việc đó nói thì đơn giản, nhưng mà làm cũng khó như lên trời!
Ô Thiến Thiến yên lặng ngồi ở một bên, lẳng lặng nhìn Sở Dương đang suy tư. Nàng là một thiếu nữ thông minh nên biết lúc nào có thể bông đùa giúp cho Sở Dương thư giãn một tí, lúc nào không thể quấy rầy để hắn cần an tĩnh. Nàng mặc dù kinh nghiệm sống chưa nhiều, nhưng chỉ bằng trực giác của nữ nhân vẫn làm được điều này rất hoàn mỹ.
Đây cũng là một trong những nguyên nhân mà Sở Dương cho phép nàng ở trong phòng với hắn.
Ngay cả khi hắn không có tâm tư hưởng thụ, nhưng đạo lý nam nữ phối hợp làm việc vẫn là chuyện thông dụng ở tất cả mọi nơi. Trước mặt là một đại mỹ nữ sắc nước hương trời, quả thật là có chút hiệu quả khích lệ nhất định.
Không người nào nguyện ý mất thể diện trước mặt mỹ nữ, Sở Dương cũng giống vậy.
Đường Tâm Thánh, năm nay ba mươi bảy tuổi, Trung Thư Thị Lang, phủ doãn Thiết Vân thành, làm quan thanh chánh liêm minh, mười chín tuổi làm quan, vững bước lên chức, từng đảm nhiệm... Trong thời gian nhậm chức, đánh giá về hắn vô cùng tốt...
Ngô La Chí, năm nay ba mươi tám tuổi, Lễ Bộ Thị Lang... Hơi có tham ô, làm quan coi như cần cù...
Tiền Khởi Thư, năm nay ba mươi bảy tuổi, Binh Bộ Thị Lang... Nghị lực hơn người, khi là tướng quân từng suất lĩnh quân sĩ dưới trướng cướp bóc Đại Triệu vài lần…
Chu Chí Quân, làm quan thanh liêm nhưng...
Nhìn xong tư liệu quan viên, Sở Dương trầm tư một hồi, rồi lại lấy một xấp tư liệu quan viên khác...
Một lúc lâu, hắn đem mười mấy phần tài liệu thu lại, cảm thấy mấy người này tựa hồ đều không có vấn đề. Muốn để qua một bên, rồi lại mơ hồ cảm giác mình đã bỏ sót một chổ nào đó, sau lại nhìn kỹ một lần mà vẫn không có phát hiện...
Sở Dương đưa tay chống cằm suy nghĩ thật sâu, rồi lại mờ mịt không có đầu mối, liền không khỏi thở dài một tiếng.
"Sở Dương, ngươi điều tra từng người từng người quan viên như vậy, có thể tra ra mấy người? Chẳng lẽ quan viên trong thiên hạ trong mắt ngươi không có một người nào tốt cả sao?" Ô Thiến Thiến đã chứng kiến Sở Dương kiểm tra qua những tài liệu này, thấy Sở Dương dường như lại muốn kiểm tra một lần nữa, bèn không nhịn được mà hỏi.
Sở Dương vừa nghe những lời này, chân mày chợt nhíu lại. Hắn nhìn chằm chằm Ô Thiến Thiến, thần thái trong mắt lộ vẻ bừng tỉnh.
"Đúng rồi!"
Sở Dương rốt cục đã nghĩ ra vấn đề nằm ở chổ nào. Ô Thiến Thiến vừa mới nói một câu giúp hắn xua tan mây mù!
"Quan viên trong thiên hạ chẳng lẽ không có một người nào tốt?" Sở Dương lẩm bẩm lập lại câu nói đó, trên mặt lộ ra nụ cười: "Không sai, Ô sư tỷ, ngươi đã nhắc nhở ta, giúp ta một đại ân!"
"Tặng ngươi một đại ân?" Ô Thiến Thiến mờ mịt hỏi, hồn nhiên không biết mình giúp hắn bằng cách nào.
"Quan viên trong thiên hạ làm gì có người tốt?" Sở Dương hừ lạnh một tiếng, ánh mắt dừng trên xấp tư về liệu Đường Tâm Thánh. Vấn đề nằm ở chỗ: Đường Tâm Thánh này thật sự là quá sạch sẽ đi!
Quá sạch sẽ, không được!
Tên này làm quan cần cù và chăm chỉ, bất kể là lên chức hay cách chức, cũng trước sau như một vô oán vô hối, hơn nữa một thân chính khí thanh liêm, lên tới chức Trung Thư Thị Lang, phủ doãn Thiết Vân thành, bản thân lại còn tự trồng trọt mà sống, mặc áo vải đơn sơ, cơm canh rau dưa, tiết kiệm được tiền bạc đều toàn bộ dùng để cứu tế cho người nghèo...
Hắn thân đang là quan lớn tứ phẩm, thê tử của hắn lại còn dệt vải, nhi tử lại còn đi làm ruộng! Nhi tử có năng lực ứng thí làm quan, nhưng hắn vẫn lấy lý do "cha làm quan, nếu con cũng làm quan, không tham cũng thành tham, không nhúng mực cũng thành đen; vì dân chúng cầu phúc lợi, một nhà một người làm quan là đủ." Từ đó ngăn cản sạch sẽ đường công danh nhi tử của hắn!
Lại có ý nói, ba ba của ngươi làm đại quan, ngươi đi ứng thí, coi như là có bản lãnh thật sự thì người khác cũng sẽ không để ý mà trực tiếp cho ngươi trúng tuyển. Công danh như vậy thà không có còn hơn. Làm quan, có ba ba của ngươi là được rồi, ngươi vẫn là nên tránh sự nghi ngờ của thế gian đi...
Người này quả thực chính là thánh nhân a!
Nhưng… Trên thực tế có tồn tại thánh nhân sao? Có thể có người tin, nhưng Sở Dương tuyệt đối không tin!