Ngạo Kiếm Lăng Vân

Chương 89: Nguy hiểm tới gần

Vừa mới tiến vào thảo nguyên đã gặp phải loại nguy hiểm này, đối với những người hăng hái này đúng là một đả kích lớn.

Thượng Quan Vũ Đồng và mấy người giáo sư khác vây lại cùng một chỗ, thương thảo bước tiếp theo nên làm sao. Trong quá khứ, mỗi lần ra ngoài lịch lãm đều lựa chọn một ít đệ tử đang lâm vào chướng ngại để đi dã ngoại, dưới sự bảo vệ của giáo sư chiến đấu cùng một ít ma thú bậc thấp, tiến hành việc đột phá một cách tốt đẹp. Đi với quy mô lớn như lần này mới là lần đầu đối với Học viện Đế quốc.

Cũng không thể nói đây là sự ích kỷ của Thu Kiến Hoa, đối với người đang ở vị trí của hắn thì ai cũng sẽ làm như vậy. Dù sao thảo nguyên Lưỡng Hà cũng không tính là nơi nguy hiểm, phát động học sinh lấy danh nghĩa đi lịch lãm để tìm kiếm thảo dược thì xác suất thành công sẽ rất cao, hơn nữa còn có thể bí mật, vì mỗi lần học sinh ra ngoài lịch lãm đều có các nhiệm vụ ma thú hoặc thảo dược, người khác căn bản sẽ không biết những thảo dược này dùng làm thuốc cho Đại nguyên soái Thu Thần.

Chỉ là không ngờ tới thảo nguyên Lưỡng Hà vốn nổi danh an toàn lại xuất hiện thân ảnh Ma thú bậc bốn kinh khủng kia. Nếu tiếp tục đi vào bên trong, có thể sẽ gặp phải ma thú bậc cao hay không? Trong lòng ai cũng thiếu tin tưởng.

Nếu không thể cam đoan các học sinh quý tộc đó tuyệt đối an toàn, bất kỳ một giáo sư nào cũng không dám mạo hiểm mang theo họ tiếp tục đi sâu vào trong.

Vở bi kịch "giả vờ ngất" của giáo sư Long Tường đã rất thành công nên đã được vài người đưa về thị trấn Tạp Mai Long dưỡng thương.

Thượng Quan Vũ Đồng đề nghị với Tiêu Lâm:
- Ta thấy, hay là để cho đại bộ phận mọi người quay về thị trấn Tạp Mai Long chờ đi?

Tiêu Lâm gật gật đầu, các giáo sư Học viện cũng tỏ vẻ tán đồng đối với đề nghị của Thượng Quan Vũ Đồng, không ai đưa ra ý kiến phản đối. Thật ra lịch lãm thì lúc nào cũng có thể, chỉ cần đảm bảo an toàn là được, mà hiện tại ở đây sợ là không ai còn dám vỗ ngực nói thảo nguyên Lưỡng Hà là an toàn nữa. Ví dụ thê thảm của Long Tường đã nói lên tất cả.

Hiện tại đám quý tộc còn sống đều tốp năm tốp ba tụ lại nghị luận. Sự tình của Long Tường lần này tuy dọa người nhưng cũng đâu lớn. Đối với đa số quý tộc, thực ra quý tộc có được tôn nghiêm, như La Thiên là con cháu hoàng tộc, nếu gặp phải tình huống như vậy sợ là thà bị cắn chết cũng không để mình làm trò hề như thế này.

Nghĩ đến cảnh ngộ của Long Tường, đại đa số giáo sư đều đồng ý gật gật đầu. Vì thế, các học sinh bị triệu tập lại, giáo sư Tiêu Lâm tuyên bố chấm dứt lần lịch lãm này.

Mặc dù hơi đầu voi đuôi chuột (*), nhưng gần như tất cả mọi người đều hiểu được, đây là vì an toàn của họ. Ma thú bậc bốn xuất hiện đã bịt kín trong lòng họ một tầng u ám, cho nên mặc dù có một vài người đưa ra kháng nghị, nhưng đại đa số mọi người đã tiếp nhận sự thật này.

Cuối cùng, cũng chỉ còn lại Tiêu Lâm, Tô Tú, Thượng Quan Vũ Đồng, Lăng Tiêu, còn có một gã Đại Kiếm Sư bậc sáu của lớp cao cấp là Triệu Kiệt, thái độ làm người khiêm tốn ổn trọng. Ở Học viện tối cao của Đế quốc, người như Long Tường chung quy lại cũng chỉ là số ít.

Isa kỳ thực rất muốn ở lại, trình độ hiểu biết của nàng đối với dược thảo còn ưu tú hơn so với mỗi một giáo sư ở nơi này, tuy nhiên chung quy lại bởi vì thực lực của nàng quá yếu, bị Lăng Tiêu khuyên trở về.

Tiêu Lâm và Triệu Kiệt đến lúc này cũng đã sáng tỏ, lần đi này không đơn giản chỉ là lịch lãm, khẳng định còn có nhiệm vụ khác, nếu không cũng không cần thiết phải tiếp tục lưu lại một đoàn người như thế này, mà tất cả mọi người đều quay về thị trấn Tạp Mai Long.


Cũng có thể lựa chọn một ít nơi an toàn hơn để tiến hành lịch lãm, giết một ít dã thú hung ác, có thể tạo được tác dụng lịch lãm đối với đại bộ phận học sinh ngay cả máu cũng chưa thấy cũng này!

Thượng Quan Vũ Đồng cũng không giải thích nguyên nhân vì sao giữ mọi người lại. Những người này đều rõ ràng Thượng Quan Vũ Đồng và viện trưởng hình như có một ít quan hệ thân thuộc, thường xuyên thấy nàng đi thăm căn tiểu lâu của Thu Nguyên soái, cho nên đều không hỏi. Nếu có thể nói ra, nàng đã sớm nói rồi. Bạn đang đọc truyện được lấy tại TruyệnFULL.vn chấm cơm.

Thảo nguyên lại khôi phục sự im lặng, chỉ có thể nghe thấy một ít tiếng kêu trong bụi cỏ. Thượng Quan Vũ Đồng nhìn mấy người, áy náy nói:
- Thật có lỗi đã giữ lại các vị, quả thật cần các người hỗ trợ.

Quan hệ với mọi người của Thượng Quan Vũ Đồng vốn rất tốt, lời này vừa nói ra, Tiêu Lâm và Tô Tú cùng với Triệu Kiệt đều tỏ vẻ không quan tâm. Kỳ thực rất nhiều học sinh muốn tiến hành lịch lãm, giáo sư làm sao lại không muốn thông qua lịch lãm tăng cường thực lực của mình lên một nấc thang chứ.

Lần này xuất hành, thu hoạch lớn nhất trước mắt mà nói chính là Tiêu Lâm. Từ Đại Kiếm Sư bậc sáu nhảy lên Cuồng Kiếm Sư Bậc một, khoảng cách đến Ma Kiếm Sĩ làm cho người ta động tâm lại gần thêm được một bước!

Mà làm cho người ta giật mình nhất là Thượng Quan Vũ Đồng. Khi còn tại Học viện, Thượng Quan Vũ Đồng từ trước tới giờ không biểu hiện ra vũ kỹ hùng mạnh, khiến không ít người nhận định là vị tuyệt sắc mỹ nữ này vì là thân thích của viện trưởng nên mới được vào Học viện Đế quốc. Giờ ngẫm lại mới thấy, ý tưởng này quả thực là ngây thơ, có thể vào Học viện Đế quốc làm giáo sư, nào phải kẻ tài năng tầm thường?

Đến ngay cả Long Tường cũng là vì thích thể hiện trước mặt người trong mộng nên mới biến thành vụng về như thế? Nếu bình tĩnh một chút sao có thể phạm nhiều sai lầm như vậy.

Thoạt nhìn thì Tô Tú mới là loại người trước sau như một, tình tình phi thường dịu dàng, nhẹ nhàng nói:
- Vũ Đồng, đừng khách khí như thế, nói đi, thứ mà chúng ta tìm kiếm lần này cụ thể là cái dạng gì?

Tiêu Lâm cũng gật đầu, đồng thời nhìn Lăng Tiêu cười nói:
- Lăng Tiêu đồng học, lại nói tiếp, ta còn phải cảm ơn cậu, nếu không phải ngày đó nhìn thấy biểu hiện của cậu, ta còn không thể đột phá tu vi Cuồng Kiếm Sư này đâu! Quả thực muốn tìm cậu nói một câu lại không có cơ hội.

Tiêu Lâm nói xong, Triệu Kiệt biểu tình vốn ổn trọng không kìm nổi phải nhìn Lăng Tiêu vài cái. Dọc đường đi, hắn cũng đã nghe nói không ít chuyện về Lăng Tiêu như may mắn đánh bại Ô Lan Thác, biến mất hơn một tháng rồi xuất hiện, lại như nắm giữ kiếm kỹ và công pháp cao cấp, lấy thực lực Kiếm Thị bậc năm đùa giỡn với một tên Kiếm Sư bậc sáu, đánh cho đối phương thành đầu heo. Mà ly kỳ nhất là, trên đường ra ngoài lịch lãm không ngờ làm cho một gã Ma Kiếm Sĩ bậc ba phải sợ đến mức tuột cả kiếm, hơn nữa lại còn trở thành kẻ bám gót Lăng Tiêu.

Cảnh này khiến đến cả người như Triệu Kiệt cũng phải sinh lòng hiếu kỳ với Lăng Tiêu, nghe Tiêu Lâm nói như vậy lại sinh ra vài phần hảo cảm với Lăng Tiêu, đồng thời trong lòng cảm thấy lời đồn đãi trước đây đối với Lăng Tiêu quá mức bất công. Tạ Hiểu Yên kia giờ phút này sợ là đã phải hối hận vì đã bỏ qua Lăng Tiêu rồi?

Thượng Quan Vũy Đồng đưa ra vài tấm hình của mấy loại dược thảo, giao cho mấy người, sau đó nói:
- Lần này chủ yếu là tìm vài loại thảo dược, nhưng các vị giáo sư xin hãy giữ bí mật, đây là do viện trưởng tự thân giao phó.


Tiêu Lâm, Triệu Kiệt và Tô Tú vừa nghe thấy mặt lập tức biến sắc, nghiêm túc hẳn lên. Thu viện trưởng tự mình giao phó, nếu ai làm tốt, vậy tiền đồ ở Học viện Đế quốc sau này còn cần phải lo lắng sao? Trong lòng đều rất cảm kích đối với việc Thượng Quan Vũ Đồng giữ họ lại.

Đều là người có kinh nghiệm phong phú, lúc đi tìm tốc độ tự nhiên cũng nhanh hơn nhiều, Thượng Quan Vũ Đồng và Lăng Tiêu đi cùng nhau, còn ba người khác đi cùng nhau. Lăng Tiêu nhẹ giọng nói:
- Thượng Quan giáo sư, ta cảm thấy có điểm không thích hợp.

Thượng Quan Vũ Đồng mỉm cười nhìn Lăng Tiêu:
- Nơi này không phải học viện, cậu gọi ta là Thượng Quan Vũ Đồng tỷ là được rồi. Ta cũng thấy có chút không hợp lý, lẽ ra thảo nguyên Lưỡng Hà cao nhất cũng chỉ có thể xuất hiện Ma Thú bậc bốn, sao đột nhiên lại xuất hiện ở ngay ngoài rìa thảo nguyên? Nếu đây là chuyện bình thường thì chỉ sợ đã có một ít đoàn lính đánh thuê chen chúc tới rồi. Ma thú bậc bốn đối một đại binh đoàn thì còn chưa phải sợ!

Lăng Tiêu gật đầu, trầm ngâm nói:
- Hơn nữa, Bạo Viêm Sư Tử hôm nay cho ta cảm giác chẳng hề muốn tấn công chúng ta. Việc này bình thường chỉ có hai loại giải thích. Thứ nhất là nó không đói, mãnh thú vừa mới ăn no không có hứng thú tấn công loại tồn tại không có tính uy hiếp quá lớn với nó. Thứ hai, chính là căn bản ở đây không phải lãnh địa của nó! Nó cũng không cần thông qua bạo lực để đuổi kẻ xâm nhập.

Đôi mi thanh tú của Thượng Quan Vũ Đồng nhíu lại, dường như có phần hao tổn tinh thần, nói:
- Vậy thì vì sao?

Kỳ thật Lăng Tiêu còn có một câu chưa nói ra, sự hiểu biết của hắn đối với bản tính của Ma thú còn lợi hại hơn nhiều so với Isa, nhất là người của Tu Chân Giới lại càng thêm quen thuộc đối với loại cảm nhận này.

Hôm nay Lăng Tiêu từ trên người của Bạo Viêm Sư Tử bậc bốn cảm thấy được nó thực sự cảm thấy lo lắng! Dường như có thứ gì đó làm cho nó cảm thấy sợ hãi.

Có thể làm cho một con Ma thú bậc bốn hùng mạnh phải sợ hãi, vậy hiển nhiên thứ đó không yếu hơn so với nó. Mà trên thảo nguyên mênh mông này, Ma thú bậc bốn gần như đã là tồn tại vương giả, chẳng lẽ còn có thể xuất hiện Ma thú nào đó mạnh hơn nữa sao?

Đây cuối cùng cũng chỉ là nghi hoặc trong lòng Lăng Tiêu mà thôi, nói ra cũng không có giá trị gì lớn, hơn nữa hiện tại hắn còn có nhiệm vụ phải làm, đó là tìm kiếm Thạch Trúc Thảo!

Trời chập tối, đoàn người đã vào đến sâu trong thảo nguyên, khi mặt trời biến mất phía chân trời thì tìm được một hồ nước. Thượng Quan Vũ Đồng lấy ra mấy cái lều trại bằng vải từ trong nhẫn không gian, mọi người dựng lều, đốt lửa trại, cảm thụ sự yên lặng của thảo nguyên khi màn đêm buông xuống.

Tiêu Lâm cười nói:
- Ở loại địa phương này cho dù không tiến hành chiến đấu nhưng tăng thực lực vẫn còn nhanh hơn so với trong Học viện!

Triệu Kiệt gật gật đầu nói:
- Đúng vậy, đây mới chính là nơi tu luyện tốt nhất!

Tô Tú tuy rằng không nói chuyện, nhưng cảm thấy rất có cảm tình đối với sự yên tĩnh của địa phương này, vẻ mặt say mê.

Thượng Quan Vũ Đồng nhìn kỹ hai người đồng sự chưa từng đi mạo hiểm, trong lòng cười thầm, nếu các ngươi thưởng thức qua cuộc sống của kẻ mạo hiểm, chỉ sợ các ngươi không đến một tháng đã không chịu nổi rồi, còn nói gì đến tu luyện.

Bỗng nhiên, cả năm người đồng thời biến sắc. Thượng Quan Vũ Đồng trước tiên một cước đá tan đống lửa trại trước mặt, ba người Lăng Tiêu, Tiêu Lâm và Triệu Kiệt dùng nước hắt lên dập tắt tàn lửa, một hồi tiếng dẫm đạp mang theo từng đợt khói bốc lên.

Dưới chân giống như xảy ra động đất... Ầm ầm rung chuyển.