Khi nhìn lại tướng mạo cô gái kia, từ sâu trong mắt tên thanh niên được đám người vây quanh lóe lên một tia kinh hoàng, nhưng hắn cũng không nói gì, cũng không có bất kỳ hành động gì khác. Lúc này hắn quay đầu lại tập trung lực chú ý lên trận chiến đang xảy ra trước mặt, rõ ràng đây là một thành chủ rất sâu sắc.
Bên cạnh hắn là một lão già có vẻ mặt đau khổ, giọng nói hơi khàn khàn. Lúc này lão quay về phía đám người Lăng Tiêu nói:
- Này những thanh niên, tốt nhất các ngươi nên rời khỏi chỗ này! Đây chỉ là ân oán cá nhân, lỡ tay bị thương thì không tốt lắm!
Trong lời nói này có mười phần uy hiếp, nhưng với lão già thì những lời này đã quá khách khí, đối với một đám đệ tử nhà giàu suốt ngày ăn chơi lêu lổng này thì lời nói của lão cũng coi như là quá nể mặt rồi.
Lăng Tiêu lại không có chút phản ứng nào, mà hắn lại nói chuyện với Tiểu Yêu:
- Tiểu Yêu, chỗ này cũng không cảm giác được có trọng bảo gì xuất hiện cả, cái ngươi nói…Ở chỗ nào?
Tiểu Yêu trở nên hơi do dự, đúng lúc này nàng đột nhiên nhìn thấy người thanh niên đang được cả đám người quây xung quanh phía trước, vẻ mặt tên này khẽ động rồi chuyển ánh mắt nhìn thoáng qua Lăng Tiêu ở bên này. Trong mắt hắn có vẻ hơi rét lạnh, giống như một người bị kẻ khác dò xét bí mật riêng tư vậy.
Giọng nói Tiểu Yêu mang theo chút hưng phấn đột nhiên vang lên trong đầu Lăng Tiêu:
- Chủ nhân, vật kia được khảm vào chuôi kiếm trong tay người thanh niên đang nhìn chúng ta, là viên đá quý tự nhiên màu tím.
Lăng Tiêu cảm thấy sửng sốt, hắn không ngờ lại có thể dễ dàng phát hiện một kiện bảo vật có thể dùng để luyện hóa Yêu Huyết Kiếm như vậy. Nhưng lúc này hắn cũng cảm thấy có chút khó khăn, dưới tình huống hiện tại hắn không thể trực tiếp phóng tới cướp đoạt được. Thực lực của đối phương cũng rất mạnh, bên cạnh mình lại có một đám người đẹp yểu điệu. Có lẽ các nàng đều có năng lực để tự bảo vệ chính mình, nhưng thói quen của Lăng Tiêu là phải hộ vệ cho các nàng, sao hắn lại để các cô gái này rơi vào nguy hiểm được đây?
Ngay khi hai phía còn rơi vào tình cảnh khó khăn thì tên thanh niên trước mặt lại quét mắt qua, đồng thời lại có một âm thanh lạnh lẽo truyền ra:
- Dung thúc, nói tốt với những người này làm gì? Nữ thì giữ lại, nam giết!
Lời của người thanh niên này đã hoàn toàn chọc giận đám phụ nữ, Phong Linh tính tình nóng nảy lập tức dùng ngón tay chỉ thẳng vào người thanh niên đối diện nói:
- Ngươi là quái gì mà dám to mồm như vậy?
Người thanh niên kia cũng không tức giận vì những lời nói này của Phong Linh, mà hắn quay đầu lại rồi đưa mắt đánh giá Phong Linh từ đầu đến chân. Tên này thầm nghĩ:
- Người phụ nữ này khí chất cao quý mà lại rất mạnh mẽ, thật là có hứng thú! Đáng tiếc là…Nàng không phải là xử nữ!
Trong mắt người thanh niên này không nhịn được mà lóe lên sự tiếc nuối, nhưng khóe miệng lại lộ ra một nụ cười châm biếm:
- Ta là cái gì chút nữa ngươi sẽ biết, nhưng một lát nữa tên đàn ông bên cạnh các ngươi chắc chắn sẽ không được tốt đẹp lắm đâu!
Nói xong hắn hừ lạnh một tiếng:
- Dung thúc, Từ Quang, bắt giữ bọn họ lại cho ta! Phụ vương nói hành động lần này quyết không thể để lộ ra bất kỳ tin tức nào.
Phụ Vương sao? Hoàng Phủ Nguyệt nhíu mày, hai con ngươi đột nhiên xoay chuyển, nàng khẽ quát:
- Dừng tay! Trước tiên hãy nói rõ các ngươi là ai? Đừng để xảy ra bất kỳ hiểu lầm gì khác.
- Hiểu lầm sao?
Tên thanh niên tham lam này nhìn chằm chằm vào vẻ mặt xinh đẹp của Hoàng Phủ Nguyệt:
- Đợi đến khi các người trở thành nữ nhân của ta thì sẽ không còn bất kỳ hiểu lầm gì nữa! Giết!
Khi người thanh niên này hét lên một tiếng, lão già có khuôn mặt đau khổ bên cạnh hắn và người trung niên nho nhã kia đã phóng thẳng về phía này nhanh như chớp.
Vẻ mặt người trung nhiên nho nhã kia rất lịch sự, nhưng những lời phát ra khỏi miệng lại rất ác độc:
- Tên công tử bột kia, còn trốn trong đống phụ nữ làm gì nữa? Còn không chịu đem đầu ra chịu chết!
Lão già có khuôn mặt khổ sở kia lại không nói một lời nào mà cả người lại bùng ra một luồng uy áp và sát khí cực mạnh. Lúc này một luồng kiếm ý lạnh lẽo đang gắt gao tập trung lên người Lăng Tiêu.
Lăng Tiêu vừa khẽ động ý niệm, đang định nhúc nhích thì đột nhiên bị Diệp Tử kéo lại, chỉ thấy vẻ mặt cô nàng này hưng phấn đến mức đỏ cả lên, hai mắt sáng rực nói:
- Phu quân, chàng đừng ra tay, nhường cho chúng ta đi.
- Các nàng… ….
Lăng Tiêu nhìn thoáng qua những người khác, vẻ mặt các nàng cũng gần giống như Diệp Tử. Ngay cả Y Toa và Thu Nguyệt thường ngượng ngùng cũng đều trở nên cam đảm, ánh mắt của các nàng đều chuyển lên người Lăng Tiêu, tất cả đều là khát vọng.
Đúng vậy, mình đã giữ các nàng quá lâu rồi, tất cả cũng không phải là những cây hoa yếu đuối mỏng mang được che chở hoài trong chậu. Các nàng cũng có khát vọng muốn chia sẻ với mình, tha thiết muốn chứng tỏ cũng là người hữu dụng.
Lăng Tiêu than thở một tiếng:
- Được rồi, Xuân Lan, Thu Nguyệt và Y Toa dùng ngọc nữ kiếm trận đối phó với người trung niên kia. Điệp Tử, Thượng Quan và Hoàng Phủ Nguyệt đối phó với lão già kia.
Lăng Tiêu vừa nói xong thì các nàng hưng phấn hoan hô một tiếng, giống như sáu con bướm đẹp đều tự mình rút vũ khí ra rồi phóng thẳng về phía trước.
- Phu quân, hai người chúng ta… ….
Vẻ mặt Phong Linh và Tống Minh Nguyệt trở nên vô cùng bức thiết nhìn Lăng Tiêu, rõ ràng hai nàng cảm thấy có chút bất mãn đối với cách an bài sáu người nghênh chiến của Lăng Tiêu.
- Hai muội…Theo ta đi lên chém giết!
Lăng Tiêu cười lớn một tiếng, rồi vẽ ra một đường cong trong không trung giống như một con đại bàng đang giang cánh rồi phóng thẳng về phía người thanh niên phía trước.
Phong Linh và Tống Minh Nguyệt cũng cảm thấy hơi sửng sốt, chợt nghe thấy ở trước mặt vang lên một tiếng nổ ầm. Lúc này khi thấy phu quân và các nàng kia đã bắt đầu giao chiến thì hai nàng mới vội vàng quát khẽ một tiếng rồi cầm kiếm phóng thẳng lên. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - www.TruyệnFULL.vn
Hành động của Lăng Tiêu đã hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của đám người này, thậm chí còn ảnh hưởng đến trận chiến bên kia của hai bên. Không ai biết được một tên thanh niên nhìn giống như thiếu gia nhà giàu dẫn theo một đám người đẹp đi dạo là người nào mà lá gan lại lớn như vậy, không những không chạy mà còn chủ động đánh thẳng vào.
Tên thanh niên được vây vào giữa giống như mặt trăng giữa sao nhìn thấy Lăng Tiêu phóng đến thì hơi sửng sốt, nhưng khóe miệng hắn lại lập tức lộ ra một nụ cười ác độc. Hắn quát khẽ:
- Để cho ta!
Tên thanh niên này ngăn động tác của hai tên bên cạnh lại, đồng thời trong tay hắn cũng xuất hiện một thanh kiếm màu tím trong suốt. Thân thể tên này bắn thẳng ra giống như tên rời cung, hắn vọt thẳng về phía hình bóng của Lăng Tiêu rồi nghênh chiến không chút sợ hãi.
Một tiếng ầm vang lên.
Toàn bộ không gian tràn ngập những âm thanh va chạm dữ dội, những con sóng năng lượng từ giữa hai người tràn ra khắp bốn phương tám hướng, cuối cùng thì kéo dài ra khoảng mười dặm. Trong phạm vi này tất cả mọi người đều phải liều mạng chống lại luồng sóng năng lượng trùng kích khổng lồ.
Người thanh niên này vô cùng kinh ngạc a lên một tiếng, trong ánh mắt nhìn về phía Lăng Tiêu đã có thêm vài phần ngưng trọng. Lúc này ánh mắt châm biếm lúc nãy đã hoàn toàn biến mất, hắn trầm giọng nói:
- Rốt cuộc ngươi là ai?
Nam Châu quả thật là quá lớn, mà khoảng cách từ nơi này đến Vọng Thiên thành lại cực kỳ xa. Cho nên người thanh niên này căn bản không thể ngờ người đang đứng trước mặt mình là một nhân vật mà tất cả các thế lực lớn ở Nam Châu vô cùng sợ hãi.
Đúng lúc này thì hai người Phong Linh và Tống Minh Nguyệt cũng tự chọn lấy cho mình một đối thủ mà phóng lên. Tống Minh Nguyệt có cảnh giới đại viên mãn sơ cấp nên khí thế được bùng ra trên người vô cùng mạnh mẽ. Nàng đối mặt với một đối thủ mà thực lực rõ ràng đã vượt qua cảnh giới đại viên mãn trung cấp nhưng không tỏ ra yếu kém, nàng sử dụng kiếm kỹ tuyệt diệu để quấn lấy đối thủ, không ngờ càng đánh càng ngang tay.
Chỉ có Phong Linh có thực lực sơ cấp đối mặt với đối phương là một cường giả cảnh giới đại viên mãn siêu việt thì vẻ mặt cũng không biến đổi. Bảo kiếm trong tay nàng run lên, trên bầu trời đột nhiên phát ra một âm luật kỳ quái. Lúc này lại vừa dịp vũ khí của Lăng Tiêu và người thanh niên kia đánh mạnh vào nhau. Âm luật kỳ quái kia không ngờ lại có thể xuyên qua những tiếng nổ ầm ầm bao phủ khắp đất trời rồi truyền thẳng vào tai tên cường giả trước mặt đang không thèm đặt Phong Linh vào trong mắt.
Nếu không phải thiếu chủ có lệnh không được giết đám phụ nữ, thì tên này sợ rằng chỉ cần một kiếm là có thể tiêu diệt đứa bé gái không biết sống chết kia rồi. Thiếu chủ thương hoa tiếc ngọc không muốn giết các nàng nên hắn cũng không dám trái lời, chỉ cố gắng tìm cách bắt sống mà thôi.
Mà cuộc chiến giữa hai người, nếu thực lực cách nhau quá xa thì giết rất dễ nhưng bắt sống lại rất khó. Điều này ai cũng hiểu rõ, cho nên võ giả này lúc bắt đầu cũng không thể bắt được con bé ngay, hắn muốn dùng phương pháp mèo vờn chuột để bé con kia cảm thấy kiệt sức sau đó hắn mới túm lấy nàng. Vì tên này rất hiểu tính tình của thiếu chủ nhà mình, thích nữ sắc nhưng cũng thích tinh khiết, không thích phụ nữ của mình bị người khác đụng vào. Nên hắn nhất định phải cẩn thận để thiếu chủ hài lòng.
Nhưng không ngờ con bé này vừa phóng tới thì bảo kiếm đã phát ra một âm tiết làm trong lòng hắn cảm thấy hơi kỳ quái, đồng thời cũng cười nhạt. Đối với một cường giả cảnh giới đại viên mãn tinh thông rất nhiều kiếm kỹ của mọi trường phái thì loại kiếm kỹ dùng âm thanh để đánh đối thủ bị thương chẳng qua chỉ là một đứa con nít mà thôi.
Khinh địch đều được tạo thành như thế này, thực lực giữa hai người có sự cách biệt quá lớn, điều này giống như một người trưởng thành cao lớn đối mặt với một đứa bé ba tuổi. Dù đứa trẻ này cầm đao trong tay cũng không phải là đối thủ của người trưởng thành. Ngoại trừ người này hoàn toàn không đề phòng, nhưng cho dù không chút đề phòng thì cây đao trong tay đứa bé có thể cắm vào trong cơ thể của người trưởng thành được hay không cũng là một vấn đề lớn.
Mà tên này đối với Phong Linh cũng sinh ra loại cảm giác như vậy.
Cho nên hắn rất khinh địch.
Hắn đã quên cô bé đang đối mặt với một người trưởng thành như hắn lại không phải là đứa bé ba tuổi trói gà không chặt.
- Keng!
Kiếm trong tay Phong Linh lại phát ra một tiếng kêu làm cho người kia dừng hẳn lại. Hắn hứng thú nhìn cô bé có vẻ mặt rất nghiêm túc kia, trong lòng thầm nghĩ:
- Đợi đến khi người lên giường với thiếu chủ, không biết có còn giữ vẻ mặt nghiêm túc như vậy không, ha ha ha!
- Keng! Keng!
Lại vang lên hai âm thanh nghe vào tai hoàn toàn vô hại.
Tên này cuối cùng cũng không nhịn được mà cười lớn nói:
- Này cô bé, có thể đổi loại âm thanh khác dễ nghe hơn được không? Âm thanh này thật sự rất khó nghe!
Vẻ mặt Phong Linh vẫn không biến đổi, đối với loại người đáng chết này nàng luôn giữ vẻ mặt nghiêm túc. Lúc này cổ tay nàng liên tục rung động, thanh kiếm trong tay lại bắt đầu phát ra những âm thanh liên tục.
- Keng! Keng! Keng! Keng! Keng! Keng!
Những âm thanh vang lên liên tiếp và xen lẫn vào trong luồng sát khí khổng lồ, cuối cùng lại giống như thủy triều đánh thẳng về phía tên đang há miệng chê cười kia.
Khoảnh khắc này tên kia mới cảm thấy có gì đó không đúng, vẻ mặt bắt đầu nghiêm chỉnh trở lại. Bảo kiếm trong tay hắn run lên, không khí lập tức bùng ra một tiếng nổ lớn, hắn muốn dùng âm thanh khổng lồ này để xua tan đi những sóng âm mang theo sát khí kia. Nhưng hắn lại không ngờ ngay cả âm thanh một kích toàn lực của Lăng Tiêu và người thanh niên cũng không thể lấn át được sóng âm này, sao hắn có thể xua tan nó đi được?
Giờ khắc này Phong Linh giống như một võ giả xinh đẹp đang nhanh nhẹn múa kiếm trên bầu trời. Bảo kiếm trong tay nàng đã được múa thành một luồng hào quang, một âm thanh mang theo sát khí càng ngày càng mạnh phóng theo luồng kiếm khí này, giống như một con sóng lớn đang chồm lên trên mặt biển rộng, nó phóng đến ầm ầm giống như muốn cuốn đi tất cả kẻ địch.