Ngạo Kiếm Lăng Vân

Chương 677: Tuyệt Vọng


Mấy ngày sau, cách bên ngoài thành Vọng Thiên mười dặm.

Trong căn lều lớn của hoàng đế Đại Sở quốc, số người đang chuyển động, chiếc lều lớn có phạm vi hơn mười thước, lại có hơn hai ba mươi người! Tất cả mọi người đang nhỏ giọng nghị luận cái gì, truyền đến một trận âm thanh vù vù rất nhỏ, không ai nói chuyện lớn tiếng.

Lúc này ngoài căn lều đang truyền đến tiếng ho nhẹ, mọi người lập tức im lặng lại, ánh mắt mọi người đều tập trung tới cửa. Lúc này, rèm cửa được vén lên, một người đàn ông dáng người cao to đi vào, một thân uy nghiêm thản nhiên, nhìn lướt qua mọi người một vòng, sau đó đi về phía ngai vàng ở phía trên, nhìn người phía dưới, nói :
- Chư vị khanh gia bình thân!

- Tham kiến bệ hạ!
Mọi người thoáng khom người, trật tự nói một tiếng, hiển nhiên cũng không phải lần đầu tiên.

Mạc Vong khoát tay, sau đó nói :
- Chư vị khanh gia có chuyện gì cứ nói thẳng, nếu không có thì bãi triều nha.

- Bệ hạ, thần có bản tấu!

Một người trung niên có bộ dáng khôi ngô, làn da rất đen, trên mặt có râu quai nón, đôi mắt trừng lên rất tròn, thoạt nhìn có loại cảm giác oai không giận, khiến người ta không kiềm nổi muốn tránh xa hắn một chút. Người này chính là Thượng tướng quân Vương Nguyên Chấn của Đại Sở quốc! Vốn là trưởng lão của một thế lực cao cấp Vương gia của Nam châu, đạt tới cãnh giới Đại Viên Mãn cao cấp, thái độ làm người có thô lỗ trong tinh tế, rất được Mạc Vong thích, được Mạc Vong phong làm thượng tướng quân của Đại Sở quốc.

- Nói đi.
Mạc Vong nhìn thoáng qua Vương Nguyên Chấn, trong lòng cũng hiểu được lão Hắc này muốn nói gì.

Quả nhiên Vương Nguyên Chấn không che dấu gì mà nói một cách dứt khoát :
- Bệ hạ, thần không rõ, đi về phía thành Vọng Thiên rõ ràng là dễ như trở bàn tay, vì sao chúng ta vẫn phải đánh nghi binh? Trực tiếp đẩy mạnh quy mô, cũng tiêu diệt ba gia tộc lớn ngang bướn!

- Đúng vậy bệ hạ, vì sao đối với ba gia tộc có thực lực không tốt lắm mà chúng ta vẫn muốn đánh nghi binh? Cho dù chúng ta trực tiếp ồ ạt tiến tới, gia tộc bọn họ căn bản cũng không có khả năng gì phản kháng!

- Hừ, trái lại ta hi vọng bọn họ phản kháng! Mấy ngày nay đánh nhau rất kiềm nén, có mấy lần thiếu chút nữa không kiềm nổi mà muốn làm thịt đám người có thực lực rất yếu kia. Nếu không phải bệ hạ có chỉ thị … …

Mấy tên võ tướng mỗi người trình bày ý kiến của mình, chủ chiến chiếm đa số.

Trái lại, bên còn lại có mấy người thoạt nhìn là người hào hoa phong nhã đang trình bày ý kiến bất đồng.

- Bệ hạ, vi thần cảm thấy quan hệ giữa thành Vọng Thiên và Thục Sơn phái vi diệu, quan hệ mật thiết. Tuyệt đối không có khả năng đứng nhìn thành Vọng Thiên. Cho nên cần phải cẩn thận hành sự nha!

- Cẩn thận làm việc cái rắm! Con mẹ nó, lão tử chướng mắt đám chó các ngươi không có một chút thực lực, toàn là không có bản lĩnh gì, trái lại nịnh hót là đứng hạng nhất, một đám chỉ sống khoảng ba trăm năm chục năm, còn mang cái bọc lão nhân? Phì!

Một tên tướng quân cũng không thèm liếc nhìn văn thần này một cái, nhếch mép nói.

- Ngươi, ngươi làm nhục văn hóa! Còn nữa, không nói với loại người như ngươi! Sĩ khả sát bất khả nhục (người chiến sĩ có thể chết nhưng thể chịu nhục)! Bệ hạ, vi thần không thể dốc sức cùng ngài, hãy cho đám tướng quân hiểu biết đánh giết quản lý Đại Sở quốc là được rồi! Thần xin cáo lui!

- Cáo lui!


- Cáo lui!

… …

Bảy tám gã văn thần trong nháy mắt đã rời đi bốn năm người, còn lại mấy người còn do dự ở đây, thoạt nhìn cũng đang tính đi.

Mạc Vong ngồi ở đó, đường vân trên trán không không nhúc nhích, cùng lúc hắn có chút bất mãn với văn thần, bởi vì vừa mới kiến quốc, căn bản có rất nhiều người cũng không biết làm sao để làm tốt bổn phận một thần tử. Thậm chí còn có văn thần muốn can thiệp mệnh lệnh của mình! Cho nên, hắn không mở miệng lưu người, dân số Nam châu đâu phải chỉ hàng tỉ chứ? Muốn tìm được mấy văn thần có năng lực trong đó quả thực rất dễ dàng! Mà về phương diện khác, Mạc Vong chính là muốn thông qua việc này để lập uy!

Thấy mấy văn thần rời đi, tên tướng lãnh quân đội kia dương dương đắc ý nói với người chung quanh :
- Nhìn xem, làm sao? Đức hạnh như vậy mà là văn thần sao? Ha ha ha ha! Thật sự là rác rưởi mất mặt!

Những người chung quanh cũng mịm cười theo. Tuy nhiên dần dần, tiếng cười càng lúc càng nhỏ, sau đó mọi người chuyển vế hướng Mạc Vong không nói gì! Không khí trong căn lều lớn bỗng nhiên trở nên có chút xấu hổ hơn. Truyện Sắc Hiệp

- Chu Thương, ngươi có biết tội không?
Hai mắt của người trung niên bên người Mạc Vong lúc này cũng bắn ra hào quang lạnh lùng, quát với âm thanh bén nhọn.

- Mạc Chí Thành, Ngươi cho ngươi là ai? Tuy ngươi là hạ nhân bên cạnh bệ hạ nhưng ngươi cũng dám nói như thế với ta sao? Biết tội? Lão tử biết tội cái đầu bà nội ngươi, cút ngay cho ta!

Giọng điệu của tên tướng lĩnh này cực kỳ cứng rắn nhục mạ Chí Thành bên người Mạc Vong trước mặt mọi người. Điều này khiến cho sắc mặt của Mạc Vong cũng lập tức trở nên vô cùng khó coi. Hắn nheo mắt lại, ánh mắt lóe lên nhìn tên tướng lãnh Chu Thương, trong lòng hiện lên thân phận của Chu Thương. Đây là người đến từ thế gia cao cấp ở Nam châu, môt thân thực lực cũng đã đạt tới cảnh giới Đại Viên Mãn trung cấp! Cho nên, không coi người thường vào trong mắt.

Thậm chí ở trong mắt hắn, ngay cả Chí Thành bên cạnh Mạc Vong, cũng chẳng qua chỉ là lão nô tài quá may mắn mà thôi, hắn tính là gì chứ? Cũng dám đến giáo huấn ta sao?

Chu Thương lại quên rằng mình nhục mạ Mạc Chí Thành, chẳng phải là tương đương với việc mắng hoàng đế Mạc Vong sao? Tuy nói Đại Sở quốc vừa mới kiến quốc không bao lâu nhưng tôn nghiêm đế vương lại có thể cho hắn mạo phạm sao?

Hào quang trong mắt Mạc Vong dần dần lạnh như băng, nhìn Chu Thương còn đang có chút đắc ý, đột nhiên thân hình Mạc Vong chuyển động! Mà giống như một luồng quỷ mị, nhắm thẳng về phía Chu Thương, mọi người chỉ vừa kịp thấy một luồng hào quang sáng lên, ngay sau đó liền một tiếng phù phù Chu Thương mới ngã xuống đất. Một chiếc đầu lớn rơi xuống đất, ánh mắt trợn tròn, trong đó còn sót lại một chút cảm xúc kinh ngạc, mà chiếc miệng của hắn còn lộ ra vẻ cười một chút đắc ý.

Toàn bộ ồn ào náo động ầm ĩ trong căn lều lớn đột nhiên trở nên vô cùng yên tĩnh. Trên mặt mọi người đều tràn đầy vẻ không thể tin được, chiếc miệng mở lớn đến nổi có thể thả trứng gà vào, toàn bộ hóa đá tại chỗ.

Sự tĩnh lặng trong căn lều lớn đến kim rơi cũng có thể nghe được. Mọi người đều có thể trực tiếp nghe rõ tiếng tim đập thụp thụp. Mọi người vừa rồi còn nói chuyện vui vẻ, vẻ tươi cười đều hiện trên mặt, trong lúc nhất thời, bọn họ không dám lớn tiếng thở, lại càng không dám ngẩng đầu nhìn về phía Mạc Vong.

Bởi vì bọn họ cũng muốn thành lập Đại Sở quốc mà trước đổ máu vào ban đêm, chỉ duy nhất bất đồng chính là người ra tay hôm đó cũng không phải là Mạc Vong, mà là một vệ sĩ trong tối của Mạc Vong. Vệ sĩ kia có rất ít người nhìn thấy. Mỗi lúc Mạc Vong cần hắn thì hắn sẽ xuất hiện, thời gian còn lại sẽ biến mất không thấy. Không ai có thể cảm ứng được hắn, cũng không ai biết hắn rốt cuộc ở đâu.

Chuyện đó kỳ thật cũng không lâu, nhưng tất cả biết tin tức về người đó, cũng tự giác hoặc là bị ép phải ngậm miệng! Bởi vậy cho tới bây giờ, cũng không lan truyền ra ngoài. Hoàng đế Mạc Vong này cũng không phải là thông qua đám gia tộc tuyển chọn ra như trong tưởng tượng của người ngoài.

Hơn nữa, thực lực của Mạc Vong cho tới hôm nay cũng là một bí mật, đang vắt ngang lòng mọi người. Cho dù nhìn thấy hắn ra tay thì cũng không thể phán đoán được. Tuy nhiên, từ hôm nay gã Chu Thương này ngay cả một chút phản ứng cũng không có liền bị chém đầu. Xem ra thực lực của Mạc Vong chắc chắn là vượt qua cảnh giới đỉnh cao của Đại Viên Mãn!

- Các ngươi, còn ai có ý kiến gì không?
Mạc Vong ngồi ở đó, ánh mắt lóe lên, trên mặt hiện lên một chút vẻ cười thản nhiên, âm thanh hùng hậu vang trong căn lều yên tĩnh.


Nếu như không có chuyện trước đây, mọi người nhất định cũng sẽ lộ ra vẻ cười thoải mái, rất tùy ý nói một hồi, sau đó lại ồn ào rời khỏi.

Nhưng hôm nay hoàn toàn khác, thi thể Chu Thương vẫn còn nằm trên mặt đất, máu chảy trên mặt đất, trong căn lều lớn tràn ngập mùi máu tươi hắt lên mũi. Đôi mắt của gã Chu Thương kia vẫn còn đang mở to, dường như đang nhắc nhở mọi người : Làm người không nên quá kiêu ngạo, càng không thể nói loạn, nếu không … Thật sự sẽ toi mạng!

Mọi người câm như hến, không ai dám nói chuyện.

Mạc Vong gật gật đầu hài lòng, sau đó tùy ý khoát tay :
- Vậy bãi triều đi.

Mọi người không truyền ra một chút âm thanh nào, nối đuôi nhau ra đi.

Đến cuối cùng, có người chủ động kéo thi thể Chu Thương ra ngoài xử lý, Mạc Vong nhẹ thở dài một tiếng, lẩm bẩm :
- Vì sao, phải cho ta làm vậy thì họ mới chấp nhận nghe theo sao?

Trong không khí truyền tới một giọng nói lạnh lùng :
- Bởi vị mọi người là kẻ hèn, không đánh đau thì bọn họ sẽ không sợ!

- Đúng vậy, phải đánh bọn họ đau!
Ánh mắt Mạc Vong dần dần đọng lại, sau đó nói :
- Truyền lệnh xuống, tấn công thành Vọng Thiên!

… ….

Nửa đêm, trong thành Vọng Thiên ánh lửa ngút trời!

Tiếng kêu than, kêu khóc, gào to, âm thanh binh khí va chạm nhau nghe lách cách, những người bình thường trong thành chạy tứ tán, phát ra âm thanh tuyệt vọng, biến một tòa thành thị xinh đẹp thành địa ngục trần gian.

Ba người Ngô Anh, Vương Thành và Lý Thắng đều tập trung trong đại viện của Ngô gia. Đến bây giờ, nghĩ đến chuyện bận tâm người già yếu, phụ nữ và trẻ em là không thật, kế duy nhất chỉ có tập hợp tất cả tinh anh của ba đại gia tộc, sau đó ầm thầm giấu đi những người có thể kéo dài huyết mạch của ba nhà, đưa bọn họ ẩn giấu giữa người thường.

Tin rằng sau khi Đại Sở quốc đánh bại thành Vọng Thiên thì cũng sẽ không làm ra chuyện diệt tuyệt mất nhân tính hàng loạt dân trong thành?

Tới hiện tại, tộc trưởng của ba gia tộc lớn tuyệt vọng, căn bản không thể kỳ vọng Lăng Tiêu có thể hổ trợ bọn họ, biết rằng lần này Lăng Tiêu quyết tâm bỏ mặc bọn họ.

Cũng chỉ tới thời điểm này, bọn họ mới có thể chân chính nghĩ lại, những năm gần đây, bọn họ có coi Thục Sơn phái là chính quốc.

Chung quy nghĩ lại lợi dụng người ta, nhưng chưa bao giờ nghĩ tới lúc xưa Thục Sơn phái làm bất cứ chuyện gì, càng quá phận hơn là, kể cả Ngô gia trong ba gia tộc lớn ở thành Vọng Thiên, ngầm làm không ít chuyện làm tổn hại đến Thục Sơn phái!

- Ngô huynh, chúng ta đi nhanh đi! Đi xuống như vậy, chúng ta cũng phải chết ở đây!
Vương Thành vọt tới bên cạnh Ngô Anh, lớn tiếng rống giận.

Lý Thắng cũng thúc giục nói :
- Đi thôi, giữ được núi xanh, sợ gì không có củi đốt!

Ngô Anh nhìn thoáng về phương xa, trong lòng tràn ngập bi phẫn, trong nháy mắt đã hiểu rõ một chút, trước đây mình muốn leo lên với Tư Đồ gia, là một quyết định ngu xuẩn cỡ nào.

Hiện tại ông chỉ hy vọng, con gái mình có thể có cuộc sống tốt ở chỗ Lăng Tiêu. Mặc dù từ đầu đến cuối Lăng Tiêu cũng chưa thừa nhận qua, nhưng Ngô Anh lại tin rằng con gái mình đang ở Thục Sơn!

Mạc Vong đứng trên đầu thành Vọng Thiên, mắt lạnh nhìn sự hỗn loạn trong thành, không có một chút cảm xúc dao động. trong lòng nghĩ : Lăng Tiêu, không thể tưởng được, chung quy ngươi chưa tới đây, thật sự khiến ta thất vọng!

Mạc Vọng nhẹ giọng nói một câu với Mạc Chí Thành :
- Ba gia tộc lớn, hoang tàn!