Ngạo Kiếm Lăng Vân

Chương 670: Thế giới thần kỳ


Lăng Tiêu nghe xong thấy nao nao, hiện tại thế giới trong đỉnh ngoại trừ không gian nhỏ hơn thế giới bên ngoài một chút, còn thì hoàn toàn là một thế giới độc lập, so với cái không gian trong đỉnh năm đó căn bản là hai nơi khác biệt. Thật không ngờ, cho dù là thế Diệp Tử vẫn có thể nhận ra được bản chất của đỉnh, điều này có phần khiến Lăng Tiêu vui mừng ngạc nhiên. Diệp Tử đã đề cao tu vi đến cảnh giới gì tạm thời còn chưa nói, bản lĩnh quan sát bản chất sự vật của nàng không ngờ vẫn giống thời gian làm tiểu nữ tặc, cẩn thận tỉ mỉ! Đối với một người tu chân thì việc này quả là phi thường khó có được.

Lăng Tiêu gật gật đầu cười hỏi:
- Diệp Tử, sao nàng nhìn ra được?

- Cảm giác. Đọc Truyện Kiếm Hiệp
Diệp Tử thản nhiên cười, cho một cái đáp án khiến Lăng Tiêu buồn bực, tuy nhiên lời này của Diệp Tử là thật lòng. Nàng đúng là dựa vào cảm giác hơn người mà phán đoán ra được, nơi này là Hàm Hàn bảo đỉnh!

Tống Minh Nguyệt nghe xong, không nhịn được vừa mừng vừa sợ, đôi mắt sáng lên đánh giá cảnh vật mới mẻ chung quanh… Có thể nhìn thấy đáy của thế giới nhỏ này. Sau đó nói:
- Chúng ta… nơi chúng ta hiện giờ đang ở, thật sự là bên trong cái đỉnh đen tuyền, cảm giác lạnh lẽo kia sao?

Lăng Tiêu gật gật đầu, lúc này, bỗng nhiên nghe thấy Isa cúi đầu kinh hô một tiếng, ánh mắt chúng nữ đều nhìn về phía Isa, thấy một cảnh tượng khiến các nàng vô cùng sợ hãi!

Một cái đầu cá sấu dữ tợn đang thong thả ngoi lên từ giữa cái hồ trong suốt không thấy đáy và đang tỏa khí lạnh ở đằng xa, cặp mắt lớn của nó lóe sáng, khiến cho người nhìn vào không nhịn được cảm thấy lạnh cả sống lưng.

Rất khủng bố!

Chúng nữ đều không phải loại tiểu thư khuê các cả đời chưa ra khỏi cổng, nhiều năm đi theo Lăng tiêu cũng vậy, ở một mình cũng thế, tất cả đều đã trải qua, có thể nói, chuyện ly kỳ đã gặp qua nhiều lắm. Vốn các nàng đều cho rằng, đã không còn chuyện gì khiến các nàng phải giật mình nữa, nhưng quái vật to lớn trước mắt này thì đã hoàn toàn vượt khỏi nhận thức về thế giới của các nàng rồi!

Trên đời này sao lại có quái thú khổng lồ như thế chứ?

Nhìn con quái thú không ngừng lộ ra thân mình khổng lồ, những miếng vảy cực lớn chớp động hàn quang lạnh lẽo, Thượng Quan Vũ Đồng là người phản ứng đầu tiên, sau đó là mọi người đều lui về phía sau Lăng Tiêu.

Tiểu Sửu đứng dưới chân núi, nhìn phản ứng của chúng nữ có vẻ vui sướng khi thấy người gặp họa, trong cổ phát ra mấy tiếng cười "Ôi, ôi".

Diệp Tử trừng hai mắt, đi tới hung hăng vỗ đầu Tiểu Sửu một cái, giả vờ giận giữ nói:
- Tiểu tử kia, giỏi lắm sao? Còn dám cười nhạo chúng ta, gọi tỷ tỷ đi!

Mọi người cười ngất. Những năm gần đây, Diệp Tử trong mắt người khác là hình tượng cao quý ít lời, thời gian làm một tiểu nữ tặc đã sớm chìm vào dòng sông lịch sử rồi, chân chính hiểu biết về Diệp Tử, thực ra chỉ có Xuân Lan, Thu Nguyệt và Isa thôi, ngay cả hiểu biết của Thượng Quan Vũ Đồng về Diệp Tử cũng chỉ giới hạn từ lúc Diệp Tử tiến vào đế đô Nhã Lan mà thôi.


Hơn một trăm năm cũng không ngắn, trong thế giới người thường đã có thể kéo dài đến bốn năm thế hệ, dù đối với võ giả thì cũng là một thời gian dài, đủ cho mọi người quên đi rất nhiều chuyện.

Cho nên thấy Diệp Tử đột nhiên biểu hiện ra bộ dáng của cô bé bướng bỉnh thế này, chúng nữ đều cảm thấy mới mẻ, sau đó nhìn Tiểu Sửu cúi đầu, yếu ớt kêu một tiếng tỷ tỷ, tất cả mọi người cười rộ lên. Những tâm tình căng thẳng lo lắng đã được lấy đi rất nhiều.

- Phu quân… này, con quái thú này, là cái gì vậy? Sao lại dọa người vậy chứ?
Hoàng Phủ Nguyệt nhìn con cá sấu đã hoàn toàn trồi lên mặt nước, cao chừng năm sáu trăm mét, thần tình kinh hãi nói.

Nữ nhân ở đây đều là phu nhân của mình, trên đời ngoại trừ cha mẹ huynh muội, người Lăng Tiêu tín nhiệm nhất cũng chỉ có những nữ nhân cùng mình đồng cam cộng khổ này, cho nên chuyện về thế giới trong đỉnh, Lăng Tiêu cũng không định gạt các nàng.

Chúng nữ sau khi nghe xong Lăng Tiêu kể rõ, đều có phần rung động.

Mãi lâu sau Hoàng Phủ Nguyệt mới nói:
- Đây, đây là thế giới khác sao? Nếu chúng ta gặp nguy hiểm ở Thánh Vực, vậy trực tiếp tiến vào trong này chẳng phải là không ai có thể tìm thấy và gây tổn thương cho chúng ta sao? Trời ạ, đây… đây đúng là một thế ngoại đào nguyên mà!

Trong mắt Phong Linh cũng mang theo kinh hãi, xoay người sờ sờ bùn đất dưới chân, sau đó hái một cái lá cây xuống, đặt lên chóp mũi nhẹ nhàng ngửi, nói:
- Rất chân thật! Ta còn tưởng những thứ này đều là giả chứ! Phu quân, bên kia là nơi nào?
Phong Linh chủ tay về phía thế giới hư vô ở cuối đỉnh hỏi.

- Nơi đó… Chính là tận cùng của thế giới này! Tuy nhiên chỗ đó mỗi ngày đều lớn lên một chút, tuy rằng nhìn không rõ, nhưng tích lũy ngày tháng sẽ rất nhiều. Thời điểm thế giới này mới hình thành chỉ có rộng trăm dặm, mà hiện giờ đã tăng lên ngàn dặm! Về sau, nó sẽ càng lớn hơn nữa!

Lúc Lăng Tiêu nói lời này, trong mắt tuôn ra ánh sáng khác thường, đó là một cảm giác, có thể khống chế cả thế giới trong tay.

Xuân Lan và Thu Nguyệt đều dừng ánh mắt mê ly trên người Lăng Tiêu, Lăng Tiêu nói cái gì, làm cái gì, trong mắt các nàng đều giống nhau! Cũng không thể nói hai nàng không chút chủ kiến, mà ngược lại, năm đó hai nàng có thể trổ hết tài năng giữa đông đảo các cô gái thì đã đủ chứng minh sự ưu tú của hai nàng! Có thể trở thành một thị nữ đủ tư cách, tính cách, học thức, nghệ thuật, các kỹ năng sống của hai nàng… gần như những gì có liên quan đến cuộc sống hai nàng đều đã được huấn luyện chuyên nghiệp. Cho nên, có thể nói, giữa các thê tử của Lăng Tiêu, hai nàng tuyệt đối không kém cỏi bất cứ kẻ nào!

Lá gan của Tống Minh Nguyệt rất lớn, đi đến bên cạnh bờ ao, nhìn quái thú đang ngẩng đầu lên, lại nhìn tới cuối thế giới, thì thào nói:
- Thật là thần kỳ! Cái đỉnh này chắc chắn không có thần kỳ được như thế, mà chân chính thần kỳ… chính là phu quân!

Muốn nói người bình tĩnh nhất, là Thượng Quan Vũ Đồng, nàng hứng trí nhìn thế giới hư vô tận cùng đỉnh, sau đó hỏi:
- Nếu đi đến cuối nơi đó, lại đi tiếp thì sẽ ra sao?

Lăng Tiêu vừa cười vừa nói:

- Nàng không đi được!

Thượng Quan Vũ Đồng mếu máo, rất không vừa lòng với câu trả lời của Lăng Tiêu, tuy nhiên cũng hiều Lăng Tiêu không lừa nàng. Ngẩng đầu, nhìn mặt trời chói mắt trên bầu trời, Thượng Quan Vũ Đồng gật gật đầu, sau đó nói:
- Nơi này thật là tốt! Trong này mười ngày bằng với một ngày ở ngoài, quả thực là một nơi tu luyện tuyệt vời ! Hơn nữa chúng ta cũng không bao giờ phải e ngại bất kỳ kẻ nào quấy rầy ! Lăng Tiêu… chàng có thể, có thể mang cả Thục Sơn phái của chúng ta vào trong này không ?

Lời này của Thượng Quan Vũ Đồng vừa nói ra, gần như tất cả mọi người đều nhìn Lăng Tiêu bằng ánh mắt chờ đợi, Lăng Tiêu hơi hơi sửng sốt, sau đó nhanh chóng lắc đầu nói:
- Tạm thời còn chưa làm được! Thục Sơn có thể tiến vào, nhưng thế giới này tạm thời còn chưa chứa được nhiều người như vậy!

Lăng Tiêu từng tính, thế giới trong đỉnh nhiều nhất chỉ có thể sống được một ngàn người! Nếu vượt qua số lượng này sẽ khiến cho cân bằng sinh thái trong đỉnh bị phá hoại trí mạng!

Thế giới trong đỉnh không có đại dương, tất cả nước trong này đều không ngừng chảy xuôi xuống, thứ hai là chỉ có núi lớn là nơi chứa nước suối, hơn nữa, tầng thấp nhất của thế giới trong đỉnh cũng không có bao nhiêu dày, chỉ là một tầng mỏng manh là thôi, cho nên không tồn tại nước ngầm.

Nếu muốn hoàn thiện thế giới này nhất định phải khiến nơi này có biển rộng, chỉ có biển rộng mới có thể khiến bầu trời có gió bão, có sấm chớp! Bởi vì tới giờ , trong cái thế giới nhỏ này vẫn chỉ có thời tiết sáng sủa mà thôi…

Nhưng muốn làm được điểm ấy lại không phải là Lăng Tiêu mang một ít nước biển vào là có thể, mà sau khi Lăng Tiêu nắm giữ đủ quy tắc thiên địa mới làm được!

Lăng Tiêu biết, cảnh giới của tu chân giả Đại Thừa kỳ sau khi phi thăng sẽ nắm trong tay quy tắc thiên địa, cũng chính là có thể vận dụng quy luật thiên địa, ví dụ như chế tạo một thế giới nhỏ như thế này! Đương nhiên, trình độ hoàn thiện của tiểu thế giới này phải căn cứ vào tu vi, không phải là một chuyện nhỏ.

Nếu muốn sáng tạo vạn vật từ hư vô, đạt tới trình độ của Lăng Tiêu thì vẫn còn rất xa xôi, trong truyền thuyết chỉ có thần tiên trong tiên giới mới có năng lực làm chuyện này.

Chuyện xa xôi Lăng Tiêu chưa bao giờ xuy xét, nhưng có thể thông qua cố gắng đạt được thì Lăng Tiêu sẽ không từ bỏ.

- Vậy à, theo ý chàng thì tạm thời chỉ có thể cho một ít môn nhân thực sự có tiềm lực vào tu luyện thôi sao? Hoàng Phủ Nguyệt hơi nhíu đôi mày thanh tú, đôi mắt xinh đẹp xoay tới xoay lui không biết đang nghĩ gì.

Lăng Tiêu gật gật đầu, sau đó nói:
- Con cự thú này tên là Đa Khắc! Đừng nhìn nó trong xấu xí, nhưng tính tình rất ôn hòa, càng không chủ động công kích các nàng đâu. Hơn nữa, nó còn là trợ lực lớn nhất giúp các nàng tu luyện nữa đó!

- Cái, cái con thủy… thủy quái này hả!
Lúc này người có lá gan lớn nhất là Tống Minh Nguyệt lại kinh hộ một tiếng, quay đầu lại nhìn chúng nữ:
- Mọi người mau tới đây nhìn xem!

Hóa ra nàng thấy nước ao trong suốt, trên mặt nước còn lơ lửng một tầng sương mù mềm mại, khiến cho người ta có cảm giác yên bình thoải mái, liền không nhịn được duỗi tay với tới, muốn rửa tay một chút. Lại không nghĩ tới, trong nước này lại ẩn chứa năng lượng cực lớn, tay nàng vừa mới duỗi tới thì một dòng năng lượng lớn đã điên cuồng dũng mãnh tràn vào kinh mạch trên tay nàng! Hơn nữa không có chút xung đột với công pháp của nàng!

Phát hiện này khiến Tống Minh Nguyệt mừng như điên. Sau khi chúng nữ ai ai cũng thử qua, mời hiểu dụng ý thực sự khi Lăng Tiêu đưa các nàng vào đây, trong nhất thời không nhịn được đều nhìn Lăng Tiêu đầy tình ý.

Có những lời, không cần nói nhiều, có những tình cảm, không cần suốt ngày thể hiện. Trong lúc lơ đãng thể hiện tình yêu mới khiến lòng người thực sự ấm áp.

Diệp Tử và chúng nữ đều giống nhau, ngồi xổm bên cạnh bờ ao, hai tay dúi xuống nước không muốn lấy ra, lại nhìn lại về phía Đa Khắc, ánh mắt đã có biến hóa lớn, lẩm bẩm:
- Nước này nếu mà bán đi, chúng ta liền phát tài rồi! Cả Thánh Vực này còn có ai là đối thủ của chúng ta?