Kim Hổ vừa nói được một nửa lại thấy Lăng Tiêu đang nhìn về phía biên giới của thế giới trong đỉnh liền vội vã ngậm miệng, trong lòng hết sức khó hiểu. Hắn mỗi ngày đều nhìn về phía đó, ngoài hư vô ra thì cũng chẳng thấy gì. Cho nên đối với hành động này của Lăng Tiêu trong lòng hắn cũng thầm cười nạo, tựa hồ đang chê cười Lăng Tiêu không có kiến thức.
Lăng Tiêu đứng trên ngọn núi cao nhất trong thế giới này, tinh thần lực như thủy triều tràn ra, chảy tới vô tận hư vô đó. Bởi vì nơi này là thế giới của Lăng Tiêu, mặc dù còn thô ráp, mặc dù còn rất nhỏ nhưng tất cả quy tắc đều do hắn định ra. Cho nên dù là hư vô trong thế giới này tràn ngập đủ loại năng lượng nhưng vẫn bị Lăng Tiêu khống chế như trước. Nếu đổi lại là một người khác thì sợ rằng còn chưa tới gần đã bị năng lượng khổng lồ này đánh tan thành từng mảnh.
Tinh thần lực của hắn ở trong biển năng lượng này vùng vẫy như cá xuống nước, giao long về biển rộng. Cái loại cảm giác sung sướng này thậm chí có thể khiến người ta quên hết ưu phiền trong thế gian này!
Trong lòng Lăng Tiêu tràn ngập kinh ngạc và vui sướng. Tới giờ phút này cuối cùng hắn đã rõ ràng tại sao thế giới trong đỉnh lại thong thả mở rộng từng ngày, tuy cực kỳ thong thả nhưng lại không ngừng nghỉ, đã hiểu tại bổn mạng pháp bảo sau mỗi lần tiêu hao cực lớn lại nhanh chóng có thể khôi phục lại bình thường!
Vốn dĩ hắn còn tưởng rằng đây là do tiên lực trong cơ thể mình bồi đắp, giờ mới phát hiện ra căn bản đó chính là do bản thân Hàm Hàn bảo đỉnh.
Đây là một thứ mà bản thân hắn chưa thể nắm rõ hoàn toàn.
Chẳng qua cũng không quan hệ gì. Bởi vì Lăng Tiêu có thể cảm giác được, thứ năng lượng này không có chút ý thức, hơn nữa không biết vì sao lại có thể luyện hóa tới mức cực kỳ tinh khiết, không có chút hỗn tạp bên trong!
Nói cách khác nếu Lăng Tiêu chiến đấu với người khác, khi lực lượng tiêu hao tới không còn chút gì thì chỉ cần tiến vào nơi này, ở trong hư vô một chút là có thể trở nên sinh long hoạt hổ, đi ra ngoài tiếp tục chiến đấu!
Điều này...đối với một vũ giả mà nói quả thực giống như là có một pháp bảo để gian lận. Chỉ cần Lăng Tiêu muốn, hắn thậm chí có thể đi khiêu chiến cả một thế lực siêu cấp!
Chẳng qua Lăng Tiêu lập tức cảm giác được năng lượng trong hư vô tựa như cũng không phải vô cùng vô tận. Tinh thần lực của mình đi tới phía trước mấy ngàn thước liền thấy năng lượng dần dần trở nên mỏng manh, nếu tiếp tục tiến lên thì chức thức là hư vô, không có gì tồn tại!
Trong lòng Lăng Tiêu chấn động, nhớ kỹ lại lúc mình đem Hàm Hàn bảo đỉnh luyện hóa thành bản mạng pháp bảo, thế giới trong đỉnh lúc đó chính là loại hư vô thế này!
Mà tầng năng lượng dày đặc này chính là sau khi hắn chiến đấu với người khác rất nhiều lần mới sinh ra.
Lăng Tiêu nghĩ thông suốt điểm ấy nên thiếu chút nữa đắc ý cười to. Hắn rốt cục đã rõ ràng vì sao mình lại cảm thấy năng lượng trong hư vô lại quen thuộc tới vậy. Thứ năng lượng này rõ ràng là năng lượng của những người mà hắn đã từng chiến đấu qua.
Khó trách Kim Hổ lại muốn ở trong thế giới trong đỉnh tu luyện chứ không muốn ra ngoài. Năng lượng ngoài hư vô càng ngày càng nhiều đang từ từ cải tạo thế giới này, khiến cho thế giới này về mặt linh khí dần dần trở nên vượt trội hẳn so với bên ngoài Thánh Vực!
Lăng Tiêu thở dài một hơi, mở bừng đôi mắt. Trong mắt hắn tràn ngập ánh sáng màu vàng, nhìn Kim Hổ mỉm cười:
- Kim Hổ, ngươi thật ra rất thông mình, biết ở nơi này tu luyện tốc độ nhanh hơn bên ngoài!
Kim Hổ hơi nghi hoặc nhìn Lăng Tiêu, chẳng qua vẫn gật đầu, sau đó nói:
- Ta quả thật cảm giác được ở nơi này tu luyện nhanh hơn ở bên ngoài. Hơn nữa ta có huyết mạch hoàng giả Ma tộc, tốc độ tu luyện so với người bình thường cũng nhanh hơn nhiều. Nếu chủ nhân cảm thấy tốt thì cũng nên tới đây tu luyện. Còn nữa, không biết chủ nhân người có phát hiện ra hay không, thời gian trong thế giới trong đỉnh này trôi đi rất chậm. Ta đã thử qua một lần, dường như là mười ngày trong đỉnh mới bằng một ngày bên ngoài!
Lăng Tiêu ngẩn ra. Điều này hắn quả là không biết! Bởi vì từ khi hắn luyện hóa Hàm Hàn bảo đỉnh thành bổn mạng pháp bảo, Lăng Tiêu còn chưa bao giờ bỏ thời gian tìm hiểu cẩn thận những công năng cụ thể của nó.
Cũng giống như người bình thường, cả đời hắn chẳng biết trong thân thể mình có những bộ phận này, do bao nhiêu khúc xương tạo thành, mạch máu trong cơ thể dài bao nhiều. Mặc dù những thứ này đúng là ở trong cơ thể nhưng vô số người không biết.
Cho nên Lăng Tiêu nghe Kim Hổ nói xong mới ngưng thần cảm ứng thời gian lưu động trong thế giới trong đỉnh một chút, hai mắt liền lóe lên vẻ khó tin, một lúc lâu sau mới chậm rãi nói:
- Không sai, hơn mười ngày trong thế giới này mới bằng một ngày ở bên ngoài. Kim Hổ, ngươi giỏi lắm, có thể phát hiện ra tin tức hiệu dụng thế này! Cái này là để thưởng cho ngươi!
Lăng Tiêu vừa nói vừa móc ra một cái bình sứ, sau đó cẩn cẩn thận thận lấy ra một viên đan dược. Đan dược này vừa hiện ra thì lập tức trong không khí tỏa ra một luồng hương thơm mát dày đặc, khiến cho tinh thần người ta phấn chấn. Nếu ăn viên đan dược này thì hẳn là sẽ thoải mái vô cùng.
Trong mắt Kim Hổ hiện lên vẻ mừng như điên. Phải biết rằng đan dược của Lăng Tiêu mà nói không giống như bình thường. Hắn biết Lăng Tiêu nhiều năm như vậy chưa bao giờ thấy qua vẻ mặt Lăng Tiêu đối với đan dược lại cẩn thận chăm chú tới vậy. Thế nên Kim Hổ liền bay vọt tới tiếp nhận đan dược này, giống như sợ Lăng Tiêu đổi ý vậy. Sau khi nhận được đan dược, thân ảnh hắn liền nhanh như chớp biến mất, chỉ còn truyền lại trong không trung giọng nói của hắn.
- Chủ nhân, ta vào động phủ bế quan tu luyện đây!
- Phì!
Trên mặt Lăng Tiêu lộ ra vẻ dở khóc dở cười. Xem ra Kim Hổ này đã xem thế giới thô ráp này như là nhà của mình rồi, không ngờ lại còn tạo lập cả động phủ nữa.
Lăng Tiêu lắc đầu, sau đó thần hồn rời khỏi Hàm Hàn bảo đỉnh.
Nhìn qua thì Lăng Tiêu vẫn ngồi khoanh chân trên giường như trước, không có bất cứ động tác gì. Chẳng ai biết trong đêm nay Lăng Tiêu đã đi dò xét bảo khố của Mạnh gia, lại còn đi vào thế giới thần tiên trong định, phát hiện ra một bí mật kinh người!
Lúc này đã là nửa đêm, bên ngoài vô cùng yên tĩnh. Tại mảnh đất trung tâm của gia tộc Mạnh gia, căn bản không có bất cứ tiếng động nào, kể cả ban ngày cũng đều im lặng, không có dù là một tiếng nói khẽ.
Lăng Tiêu nghe thấy có tiếng bước chân rất nhỏ đi qua cửa phòng mình, hơi dừng lại một chút rồi đi tiếp. Nếu không phải hắn có tinh thần lực cường đại tới cảnh giới nhất định thì nhất định không cảm nhận được biến hóa rất nhỏ này. Lăng Tiêu đem thần thức lặng yên đánh lên người kẻ này, sau đó một đường theo sau người này tới phòng của thị vệ trưởng bảo khố của Mạnh gia.
Hóa ra là hắn sao? Mạnh Sỹ Kỳ?
Trong lòng Lăng Tiêu hơi ngạc nhiên. Bản năng mách bảo Lăng Tiêu là Mạnh Sỹ Kỳ này dường như có điểm gì đó cổ quái. Ban ngày khi hắn giới thiệu về bảo khố của Mạnh gia thì còn chưa phát hiện ra, nhưng lúc này nghĩ lại thì hắn lại có một điểm mấu chốt khiến người ta nghi ngờ. Hắn vốn không cần phải nhiệt tình đưa một đám người mới tới như Lăng Tiêu vào trong nơi cất dấu chí bảo của Mạnh gia!
Tục ngữ nói: Tài lực có thể đánh động nhân tâm!
Trung thành chẳng qua chỉ là vì lợi ích đưa ra chưa đủ mà thôi. Bất luận kẻ này đối với bản thân đều có một cái giá nào đó, chỉ cần có người đưa ra một cái giá vượt qua giá cả bản thân hắn thì phản bội cũng chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi. Nếu như Lăng Tiêu bây giờ phát hiện ra rằng Mạnh Sỹ Kỳ bởi vì không thể kháng cự lại điều kiện đại tiểu thư đưa ra mà cam tâm tình nguyện trở thành một quân cờ ẩn núp tại nơi này thì nhất định hắn sẽ phải tự khen rằng mình rất anh minh.
Mấy ngày kế tiếp Lăng Tiêu vẫn im lặng không chút động tĩnh. Có lẽ bởi vì Lăng Tiêu hung hăng giáo huấn Mạnh Bắc cho nên những người ngoại tộc lúc này cũng đều biểu hiện rất mạnh mẽ, khiến cho mấy ngày nay không có ai tới tìm Lăng Tiêu gây phiền toái.
Rốt cục cũng tới phiên trực của tổ Lăng Tiêu. Mạnh Hổ sắc mặt bình tĩnh mang theo vẻ âm trầm, Mạnh Bắc cổ tay còn quấn băng, đồng thời còn có một thị vệ nhìn có vẻ trẻ tuổi, cùng với ba người bên Lăng Tiêu đồng thời thực hiện nhiệm vụ.
Hai mắt Mạnh Bắc cũng không nhìn Lăng Tiêu mà nói chuyện với người thị vệ trẻ tuổi đi cùng.
Mạnh Hổ đi tới bên cạnh Lăng Tiêu sau đó nói:
- Tiêu Phong, đi thôi. Ta nói trước, ba người các ngươi hôm nay cùng Mạnh Bắc thủ bên trong, ta và Mạnh Liễu thủ bên ngoài. Sau khi tiến vào trong bảo khố, các ngươi sẽ phải đối chiếu các bảo vật với danh sách này một lần. Khi xác định rằng không có gì sai sót thì mới có thể nhận ca trực. Các ngươi có thể ở bên trong trông coi, nếu không có chuyện cực kỳ quan trọng thì không được ra ngoài. Mạnh Bắc sẽ nói cho các ngươi những điều cần biết.
Mạnh Hổ vừa nói vừa nhìn thoáng qua Mạnh Bắc. Vẻ mặt Mạnh Bắc không tình nguyện gật đầu nói:
- Ta biết rồi.
Đối với việc bàn giao với tổ trước, Lăng Tiêu cũng không chủ động đứng ra cầm danh sách đồ vật. Thứ đó hơi mẫn cảm, hơn nữa một vài món bảo vật Lăng Tiêu dùng thần thức cũng cảm ứng được. Danh sách này đối với hắn căn bản không có tác dụng.
Mạnh Bắc theo lý thường phải mở danh sách đó, giảng giải cho hai người bên cạnh Lăng Tiêu, cố ý không để ý tới Lăng Tiêu. Lăng Tiêu hiển nhiên cũng mừng rỡ vì được thanh nhàn, tà tà đi theo sau bọn họ.
Trong lòng Mạnh Bắc cười thầm, trong lòng thầm nghĩ: Giờ không nghe, sau này cho ngươi chịu khổ! Trong lòng nghĩ vậy, hắn lại càng hạ thấp giọng, càng ngày càng nhỏ.
Lăng Tiêu đi theo phía sau Mạnh Bắc, đột nhiên đôi mắt hắn dừng lại ở cuối bảo khố. Ở đó có một cánh cửa ngầm rất khó phát hiện. Nơi đó ánh sáng lờ mờ, nếu không phải mắt hắn tốt thì rất khó có thể phát hiện ra ở đó có một cánh cửa.
Lăng Tiêu muốn dùng thần thức dò xét phía sau cánh cửa đó nhưng không ngờ rằng thần thức của hắn vừa mới tiến vào được một nửa thì đã bị một luồng lực lượng vô hình ngăn cản lại, dù hắn có cố gắng thế nào cũng không thể tiến thêm.
Lăng Tiêu không chịu thua liền tăng thần thức. Tinh thần lực trong nháy mắt trải rộng khắp cánh cửa. Khiến hắn sợ hãi là mặc dù thần thức hắn chạy tới đâu thì cũng không thể xuyên thấu qua được chiều dày một thước.
Dần dần thần thức khổng lồ vô cùng của Lăng Tiêu cơ hồ dò xét toàn bộ bảo khố của Mạnh gia một lượt, không ngờ lại phát hiện ra một chuyện cực kinh người. Bảo khố của Mạnh gia thoạt nhìn như là vách tường bằng đá nhưng lại dùng một tài liệu gì, không ngờ có thể ngăn cản thần thức đã đạt tới tu vi Độ Kiếp Kỳ của hắn.
Chuyện này đối với Lăng Tiêu mà nói cũng có chút khó tin. Tại tu chân giới, pháp bảo có thể ngăn cản thần thức thậm chí tránh được thần thức không phải là không có mà là có rất nhiều. Cho dù là ở thời kỳ thiên tài địa bảo thiếu thốn thì những loại pháp bảo này cũng rất thường thấy, hầu như là mỗi một Tu Chân giả có chút tài lực đều chuẩn bị một cái để phòng người đối phương thăm dò.
Nhưng Lăng Tiêu đối với thứ có thể tích khổng lồ có thể ngăn cản thần thức của người khác như thế này cũng là lần đầu tiên nghe thấy.
Lúc này một người mới tiến vào Mạnh gia cùng với Lăng Tiêu đại khái cảm giác được thái độ của Mạnh Bắc đối với bọn họ rất hòa ái, trở nên trầm tĩnh hơn, chỉ vào bên góc kia hỏi:
- Mạnh tiền bối, nơi này là nơi nào? Tựa hồ có một cánh cửa ngầm?
Lại nói dù sao những người này cũng đã đạt tới cảnh giới Đại viên mãn, khí độ hiển nhiên là người khác khó có thể sánh bằng, cho dù là đột ngột hỏi cũng không khiến người ta thấy quá phận.
Mạnh Bắc mặc dù không thích Lăng Tiêu nhưng đối với người đồng tộc thì cũng rất khách khí. Chẳng qua vấn đề người này hỏi hơi khó trả lời, thế nên hắn mới hàm hồ nói:
- Chỗ đó.... Không nên nhắc tới làm gì. Biết nhiều đối với bản thân không phải là điều tốt!
Người nọ gật đầu, không hỏi nữa, chẳng qua ánh mắt nhìn vào góc đó lại tràn ngập tò mò.
Mạnh Bắc cũng tỏ vẻ là tiền bối rất tốt. Mặc dù phía sau có một ngoại nhân mới tới khiến hắn hận không thể nghiến răng nghiến lợi mà cắn xé hắn nhưng điều này cũng không quan hệ. Tổ trưởng Mạnh Hổ đã sớm nói qua rồi, sớm muộn cũng có cơ hội để lấy cớ thu thập cái tên hỗn đản này. Nguồn: https://truyenfull.vn
Thần sắc Lăng Tiêu không có bất cứ biến hóa nào nhưng hôm nay phát hiện ra bí mật trong bảo khố của Mạnh gia khiến hắn đề cao cảnh giác lên tới cực độ. Người không có đề phòng không đáng sợ, chỉ có kẻ luôn cẩn thận đề phòng mới khiến người tao sợ hãi.
Sau khi dẫn mọi người dạo qua một vòng, trở lại cánh cửa đá, những người họ Mạnh mới vào cùng Lăng Tiêu hết sức dẻo miệng, nói rất nhiều, hỏi rất nhiều. Chẳng qua đại đa số những vấn đề đó đều là đại tiểu thư Mạnh gia rốt cục trông như thế nào, khi nào bọn họ mới trở về. Mãi tới khi về đến nơi, có một vấn đề mấy người này hỏi khiến Lăng Tiêu dỏng tai chăm chú nghe.
- Mạnh Bắc tiền bối, bảo khố là trọng địa như vậy, tại sao giờ lại ít người canh gác như thế này?