Ngạo Kiếm Lăng Vân

Chương 632: Xuất hành


Lăng Tiêu do dự một chút, cầm một cái Truyền Âm phù nói một câu:

- Triệu Dũng, Âu Dương gia, phải cẩn thận.
Nói xong hắn đóng Truyền Âm phù, hơi do dự một chút rồi tiếp tục đi về phía trước.

Diệp Thiên đang đứng nhìn một ngọn núi nhỏ không chớp mắt, cau mày nhìn một đám quái thạch, tự nhủ:
- Kỳ quái, mấy mảnh nhỏ đó rõ ràng là ở chỗ này. Tại sao ta tới lại có cảm giác dường như chúng đã biến mất rồi nhỉ? Chẳng lẽ đã có người lấy trước rồi? Chuyện... Chuyện này sao có thể xảy ra chứ! Mảnh nhỏ của Đại Nhật Kim Cương Ấn căn bản là một khối cự thạch che trời! Trừ ta ra thì trong Thánh Vực này còn ai có thể luyện hóa được? Là ai đã lấy nó?

Ánh mắt Diệp Thiên lộ vẻ giữ tợn, khoanh chân ngồi xuống bắt đầu cảm ứng. Một lát sau, Diệp Thiên mở bừng đôi mắt, trên mặt lộ vẻ lạnh lẽo.

Mảnh nhỏ của Đại Nhật Kim Cương Ấn kia hắn đã cảm ứng được, hiện giờ cách mình mấy chục lý. Nhưng nó lại như ẩn như hiện, hiển nhiên là bị người ta chôn sâu dưới đất, hẳn là có người dùng nó để bố trí cạm bẫy dụ mình lọt vào.

Từ khi Lăng Tiêu cự tuyệt hắn, Diệp Thiên liền rời nhà đi tìm kiếm mảnh vỡ của Đại Nhật Kim Cương Ấn . Bởi vì một ngày hắn còn chưa nắm được Đại Nhật Kim Cương Ấn đầy đủ thì hắn còn chưa có cảm giác an tâm.

Lăng Tiêu mang cho hắn uy hiếp không lớn. Nghiêm khắc mà nói, Lăng Tiêu chỉ gây ra cho Diệp Thiên một loại áp lực. Cho dù tạm thời không đánh lại Lăng Tiêu nhưng Diệp Thiên tin ràng trong tương lại hắn có thể dẫm đạp Lăng Tiêu dưới chân. Hắn đã mấy lần cự tuyệt ý tốt của mình, sẽ có ngày hắn phải hối hận!

Bởi vì Diệp Thiên hắn nắm giữ biện pháp quay trở lại Thần Giới, mà Lăng Tiêu dù có mạnh tới đâu đi nữa, thiên phú có cao tới đâu thì cũng bị ngăn lại tại cảnh giới Đại viên mãn đỉnh phong, không có cơ hội tiến vào Thần Giới.

Đến lúc đó thì mình chỉ tùy tiện phái vài tiểu thần cũng đủ tiêu diệt Lăng Tiêu. Chẳng qua loại nhỏ nhoi như con kiến hôi đó làm sao lại phải khiến ta ...người đứng đầu Thần Giới - Diệp Thiên chú ý chứ?

Sau khi cảm ứng được vị trí của mảnh nhỏ Đại Nhật Kim Cương Ấn kia, Diệp Thiên không dừng lại. Lộ trình mười dặm đối với hắn chẳng qua chỉ là trong chớp mắt.

Đây là một tiểu sơn thôn cực kỳ bình thường, giống như vạn vạn thôn trang khác trong Thánh Vực. Không khí trong thôn yên tĩnh, dân tình thuần phác. Chẳng qua tiểu thôn này cũng có chút khác thường, đó là người ở trong thôn này không bình thường!

Đó là một đám vũ giả thực lực cường đại!

Vũ giả này tùy tiện đem một người ra cũng đều có tu vi không kém, có nam có nữ, nhưng lại không có trẻ nhỏ và người già. Nhìn quanh thì người có vẻ trẻ tuổi nhất cũng đã ngoài bốn mươi.

Người trong thôn không nhiều, đại khái là chỉ có ba trăm người.

Hơn nữa nhà cửa trong thôn trông có vẻ cũ kỹ, hiển nhiên là những người thực lực không kém này đã ở đây khá lâu rồi. Nguồn: https://truyenfull.vn

- Hoàng Tuyền, mau tới giúp ta một tay, đem khối đá cổ quái này dựng lên!
Một thanh niên vẫy tay hô to, sau đó cố sức đẩy một khối đá cao chừng mười trượng, rộng tới năm sáu thước.

Người tên là Hoàng Tuyền kia là một thanh niên mặt mày anh tuấn, trên trán lờ mờ tỏa ra một tia ngạo khí. Từ thân thể hắn toát lên một nét uy nghiêm của người ở trên cao. Chẳng qua hắn có vẻ rất bình thản, lên tiếng:
- Tiểu Trận, người đợi một lát. Thôn trưởng còn chưa tới mà. Bảo ngươi đi tìm một tảng đá đặt trước cửa thôn cho giống Thục Sơn phái mà ngươi sao lại đem về một tảng đá xấu thế hả?

Tiểu Trận nghe vậy liền có vẻ không vui, lẩm bẩm:
- Ngươi là con thôn trưởng đương nhiên là không hiểu nổi khó khăn của chúng ta, tảng đá này là ta khiêng hơn mười dặm từ trên núi về. Nó nặng quá thế, thiếu chút nữa là đè gãy vai ta rồi. Còn vì sao chọn nó thì là vì ta cảm thấy nó bất bình thường!

Hoàng Tuyền nở nụ cười bất đắc dĩ, trong lòng thầm nói năm đó phụ thân mình là người được chọn làm gia chủ Hoàng gia Đông châu, chẳng hiểu sao lại bỏ đi chạy tới nơi này là thôn trưởng, thật là quá hi hữu!

Cũng may là Hoàng Tuyền không phải là người biểu lộ mọi chuyện ra mặt, cũng không phải là người tranh hơn thua với người cùng thôn. Phụ thân hắn đã từng nói, người hấp dẫn nhất chính là người biết bỏ qua, cần gì phải tranh chấp với người khác chứ?

Hoàng Tuyền đi tới, lấy tay sờ sờ lên tảng đá này. Một cỗ năng lượng ba động lờ mờ từ bên trong đó truyền ra. Nếu không có người tinh tế như Tiểu Trận phát hiện ra thì hắn tin rằng chính mình cũng không thể này nhận thấy được biến hóa này.


- Ngươi đừng nói thêm nữa. Tảng đá này đúng là hơi cổ quái. Được rồi, ta giúp ngươi dựng thẳng nói dậy.
Hoàng Tuyền vừa nói vừa chuẩn bị giúp Tiểu Trận. Thực ra dựng một tảng đá lớn ở cửa thôn cũng chưa chắc là muốn học theo Thục Sơn phái. Loại cự thạch này dùng để luyện kiếm cũng thật không tồi.

Đúng lúc này, Hoàng Tuyền đột nhiên có cảm giác không đúng, vừa ngẩng đầu lên chợt thấy một nhân ảnh từ trên bầu trời phóng tới.

Thep bản năng, Hoàng Tuyền liền kéo Tiểu Trận chạy sang một bên. Hắn cũng không biết là cuối cùng đã xảy ra chuyện gì, thậm chí không biết vì sao mình là muốn chạy trốn.

Nhưng ngay khi thân thể Hoàng Tuyền vừa mới rời đi thì chợt nghe thấy một tiếng nổ ầm ầm vang lên!

Mặt đất nơi hắn vừa đứng xuất hiện một cái hố to sâu hơn mười thước, trong lòng hố còn có nước chảy ra.

Một giọt mồ hôi lạnh rơi xuống từ trán Hoàng Tuyền. Hắn nhìn thấy một bóng người màu xanh rơi xuống cự thạch trước mắt, cũng không thấy hắn làm động tác gì mà trực tiếp có thể chụp lấy khối cự thạch đó định mang đi.

Hoàng Tuyền lúc này không hiểu dũng khí ở đâu ra, hô lớn:
- Có người tiến công thôn, mau ra đây giúp chúng ta!

Trên thực tế ngay khi đạo kiếm khí ầm ầm va chạm với mặt đất thì đã có rất nhiều người đi ra rồi. Hầu như chỉ trong nháy mắt sau khi Hoàng Tuyền dứt lời thì đã có mấy chục người vây quanh Diệp Thiên.

Ánh mắt Diệp Thiên lạnh lùng nhìn đám người vây quanh mình, đột nhiên mở miệng hỏi:
- Các người là ai? Từ đâu tới?

- Dám tới chỗ chúng ta giương oai, đừng nghe hắn nói nhảm, sát!

Trong đám người bao vây có một người đột nhiên hét lớn, rút ra một thanh bảo kiếm. Kiếm khí chợt lóe lên. Một đạo kiếm khí màu đỏ phóng về phía Diệp Thiên. Trong không khí đột nhiên xuất hiện sóng nhiệt cuồn cuộn.

Mà Diệp Thiên vốn có ý định giết sạch đám người này đột nhiên thay đổi chủ ý. Hắn thấy tu vi của đám người này không thấp trong lòng liền nghĩ: Nếu có thể thu phục những người này làm thủ hạ thì tuyệt đối sẽ trở thành một cỗ trợ lực rất được!

Mang theo tâm lý này, Diệp Thiên nương tay vài phần.

Cheng cheng!

Một loạt tiếng binh khí va chạm kịch liệt vang lên. Ngay sau đó liên tục có tiếng hô ngạc nhiên của mấy người vang lên. Những người này đều trợn mắt há mồm nhìn binh khí trong tay, đột nhiên phát hiện ra binh khí của mình không ngờ chỉ va chạm với người này trong nháy mắt đã bị chém làm hai đoạn.

Diệp Thiên nhìn đám người đang trố mắt kia, nở nụ cười nhạt, sau đó nói:
- Thế nào, đã phục chưa?

Những thôn dân thực lực mạnh mẽ mất hơn nửa ngày mới thoát khỏi trạng thái ngây ra như phỗng, khó tin nhìn thanh kiếm gãy trên tay mình, đột nhiên ném kiếm xuống mặt đất, ngồi xổm xuống gào khóc.

Sau đó có người dùng nửa thanh kiếm gãy chỉ Diệp Thiên phẫn nộ quát:
- Có bản lãnh thì ngươi giết chúng ta đi! Ngươi chặt gãy vũ khí của chúng ta còn hỏi chúng ta có phục hay không! Sĩ khả sát bất khả nhục! Động thủ đi!

Diệp Thiên nhướng mày, hừ lạnh một tiếng, không chút do dự khoát tay. Một đạo kiếm khí vèo một cái vọt tới người vừa nói.

Thôn dân vừa nói dứt lời liền bị một đạo kiếm khí xuyên qua tim, thanh kiếm gãy trong tay rơi cạch xuống đất một cái, sau đó cánh tay vô lực hạ xuống. Người đó phịch một tiếng ngã xuống đất, đôi mắt vẫn mở trừng trừng, không ngờ kẻ kia lại lạnh lùng như vậy, vừa nói liền ra tay ngay.

- Chính ngươi muốn chết thì đừng trách người khác.

Diệp Thiên lạnh nhạt nói, sau đó nhìn kỹ mấy người này, cất tiếng nói lạnh như băng hỏi:

- Còn không phục sao?

Những người này dường như đã bị cảnh tượng vừa rồi dọa, mặc dù ánh mắt bất thiện nhìn Diệp Thiên nhưng cũng không có ai dám nói gì nữa. Một cảm giác khuất nhục tràn ngập trong tim họ.

Diệp Thiên lạnh lùng cười:
- Các người đã không có ai nói gì, ta coi như là các ngươi chịu rồi! Từ giờ trở đi, các ngươi sẽ trở thành nô phó của ta. Hừ, rất nhanh các người sẽ phát hiện ra, làm nô phó cho ta quả thực là sự việc trọng yếu nhất trong cuộc đời của các người, cũng là sự việc tốt đẹp nhất! Các người trong tương lai thậm chí có thể vì đó mà cảm thấy vinh quang!

- Kẻ vô sỉ từ bên ngoài tới! Đừng có khoác loác nữa!
Một tiếng nói vang vọng như tiếng sấm vang lên, sau đó một cỗ năng lượng hùng hồn đánh thẳng tới Diệp Thiên, khiến cuồng phong cuồn cuộn quét khắp mặt đất.

Diệp Thiên lạnh lùng cười, miệng đáp:
- Chút thực lực ấy mà dám kiêu ngạo sao, chết đi cho ta!
Vừa nói thì một cỗ lực lượng cường đại hơn vô số lần từ trên người Diệp Thiên mạnh mẽ phát ra, đánh bật luồng lực lượng kia trở về.

- Hả!

Người nọ phát ra một tiếng thét kinh hãi, thân thể như diều đứt dây bị đánh bay đi.

- Thôn trưởng!

- Cha!

- Tam thúc!

Một loạt tiếng kêu liền vang lên. Hầu như mọi người đều chạy lại phía vũ giả vừa bị đánh bay kia.

- Ha ha ha, một đám vô tri, hiện giờ đã phục hay chưa?
Diệp Thiên âm trầm nói:
- Nếu còn không phục thì ta sẽ cho cái thôn này biến mất vĩnh viễn khỏi Thánh Vực mênh mông này!

- Ngươi quá đáng quá! Kẻ từ bên ngoài tới, ngươi rốt cục là ai? Chẳng lẽ ngươi là người do kẻ thù của chúng ta phái tới sao?

- Không cần phải nói nhảm với hắn! Mọi người cùng xông lên giết chết tên súc sinh này!
Hoàng Tuyền nhìn phụ thân hơi thở mong manh, vẻ mặt đau đớn giận dữ hét lên.

Mà lúc này Diệp Thiên biến sắc, đột nhiên ôm khối cự thạch, thân thể nhanh như chớp biến mất. Ngay sau đó thân ảnh Lăng Tiêu xuất hiện ở nơi này, nhìn về phương hướng Diệp Thiên vừa rời đi một cái, sau đó lại nhìn về phía đám thôn dân này.

Lúc này đám thôn dân đã đứng dậy, tràn ngập cảnh giác nhìn về phía Lăng Tiêu. Phía sau đám người này chợt vang lên vài tiếng kho khan.
- Khụ khụ.... đừng lo, hắn không phải là muốn hại chúng ta.

Mọi người nghe thấy trưởng thôn nói vậy lập tức đứng ở đó nhưng ánh mắt nhìn Lăng Tiêu vẫn mang vẻ cảnh giác. Vừa rồi Diệp Thiên quả thực rất dã man, vừa mới xuất hiện đã giết chết một thôn dân của bọn họ, lại đả thương trưởng thôn. Hiện tại người họ không thể nhìn thấy sâu cạn này lại đột nhiên hiện ra, khiến họ không thể không đề phòng.

Lăng Tiêu lúc này nhìn thấy lão giả vừa nói kia, thực lực rõ ràng không kém lại bị Diệp Thiên một kích khiến trọng thương, trong lòng thầm nói:
- Thực lực Diệp Thiên tăng lên cũng nhanh thật. Chẳng qua hắn sao lại chạy tới nơi này, lại đoạt một khối đá lớn làm gì?

Bởi vì tốc độ Diệp Thiên quá nhanh cho nên Lăng Tiêu cũng không thể cảm nhận được gì từ tảng đó nọ. Vì thế hắn cũng chỉ đoán là tảng đá đó không đơn giản.
Lăng Tiêu ngồi xổm xuống trước mặt lão giả, vừa vươn tay ra, Hoàng Tuyền ở phía sau đã nổi giận gầm lên:
- Làm gì!

- Tuyền nhi, đừng nói, khụ khụ.
Lão giả nói một câu đã có vẻ cố hết sức. Chẳng qua lời nói của hắn rất có trọng lượng, vừa dứt lời là Hoàng Tuyền liền dừng lại, hai mắt khẩn trương nhìn chằm chằm Lăng Tiêu.

Lăng Tiêu đưa tay đặt lên cổ tay của lão giả, thở dài một tiếng, sau đó nói: - Ngươi có bệnh.

- Ngươi mới có bệnh!

Hoàng Tuyền phía sau nhất thời nóng nảy, không nhịn được phẫn nộ lớn tiếng quát: - Ngươi tới đây làm gì? Còn không xéo đi! Đừng ở chỗ này chướng mắt!

- Tuyền nhi....khụ khụ khụ...ngươi muốn chọc ta tức chết...sao? Lão giả bởi vì tâm tình kích động, khuôn mặt đỏ bừng. Vốn lão đang nằm trên mặt đất liền khom lưng nồi dậy, sau đó chỉ vào đứa con mình thở hổn hển nói: - Đã nói với ngươi bao nhiêu lần rồi, không được nóng vội, làm việc phải tính trước tính sau, muốn nói gì cũng phải suy nghĩ ba bốn lần mới nói! Sao người mãi không nhớ hả? Ngươi có biết là nếu vị ân công này không tới kịp thì chúng ta....đều đã bị người ta giết sạch rồi hay không?

- Hả?