Lăng Tiêu hơi hơi lắc đầu, thản nhiên nói :
- Thật ra ta không quản ngươi bề ngoài rất hùng mạnh nhưng trong lòng ngươi cũng chỉ là một kẻ nhu nhược nhát gan. Ngươi sợ ta càng ngày càng mạnh hơn nên mới dùng phương pháp vô sỉ bỉ ổi này để bức ta ra, còn đường hoàng tìm rất nhiều lý do chứng minh là mình đúng. Nếu ta là ngươi thì sẽ không làm như vậy! Đây là cách vô cùng ngu xuẩn.
- Hãy bớt sàm ngôn đi, xem kiếm!
Diệp Thiên bị lời nói Lăng Tiêu khiến sắc mặt có chút khó coi, trong giây lát khí thế trên người bốc lên, cả người khiến cho người ta có loại cảm giác cao như núi cao. Loại áp bách to lớn này đập vào mặt Lăng Tiêu.
Ánh mắt Lăng Tiêu hơi hơi nhíu lại, rồi lóe lên. Rất hiển nhiên, Diệp Thiên không chỉ có miệng độc ác, thực lực cũng thực sự không kém!
Lăng Tiêu nghĩ trong lòng, Yêu Huyết Hồng Liên kiếm trong tay cũng bộc phát ra một luồng khí thế cực kỳ hùng mạnh, đón đỡ luồng áp áp lực mà Diệp Thiên mang tới. Yêu Huyết kiếm phát ra một tiếng gào thét vang dội. Trên bầu trời chợt bùng sáng một vùng ánh sáng đỏ, khí thế hai người va chạm cùng một chỗ.
Vô thanh vô tức nhưng lại khiến cho người ta có loại rung động núi sụp đất lỡ!
Sắc mặt của những người xem náo nhiệt ở phía dưới đồng thời biến đổi, có vài luồng khí tức lộ ra, chợt bắn trên mặt đất, nổ ra đường kinh mấy mươi thước, hố to sâu không thấy đáy! Trong khoảnh khắc, trong hố to kia bắt đầu tràn nước ra!
Những người có lòng sợ hãi đúng lúc rút đi nhìn cái hố to khủng bố này, tối om giống như một con thú khổng lồ cắn người, không kiềm nổi trên mặt cũng lộ ra vẻ hoảng sợ. Sau đó không hẹn mà cùng nhau lui về phía sau, rời xa nơi này hơn vạn thước. May mắn phần lớn những người đó cũng có thực lực nhất định, còn có thể thấy rõ cuộc chiến của hai người trên bầu trời. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - https://truyenfull.vn
Trên mặt Diệp Thiên lộ ra một chút vẻ cười tàn nhẫn, nói với giọng lạnh giá :
- Ngươi ngu xuẩn, ngươi có phát hiện ngươi không phải đối thủ của ta không, ha ha ha ha ha!
- Đắc ý cái gì, sinh mệnh sống lâu sao?
Lăng Tiêu với vẻ mặt bình tĩnh, không có chút dấu hiệu nào bị chọc giận, Yêu Huyết kiếm trong tay bỗng nhiên hóa thành một luồng quang mang màu đỏ vọt tới Diệp Thiên!
Hai người cách xa nhau mấy ngàn thước, một chút khoảng cách ấy đối với người có cảnh giới Đại Viên Mãn mà nói căn bản là không khác với không có khoảng cách. Khi hào quang của Yêu Huyết kiếm bắn tới trước người Diệp Thiên thì Diệp Thiên bỗng nhiên lấy ra một vật từ trong người, ánh sáng màu vàng phát ra mãnh liệt. Một luồng năng lượng dao động thật lớn lưu chuyển ở bên ngoài, nghênh đón gió mạnh dâng lên, nháy mắt biến thành tấm chắn màu vàng có đường kính to cỡ mấy chục thước. Yêu Huyết kiếm mạnh mẽ đâm vào!
Bùm!
Nó giống như một trống trận vô cùng to lớn đập vang. Tấm chắn màu vàng này không phải sắt cũng không phải vàng. Yêu Huyết kiếm giống như là đâm lên trên mặt một miếng gỗ nát vụn. Sau khi phát ra một tiếng trầm đục, không ngờ Yêu Huyết kiếm lại có thể đâm lên trên tấm chắn màu vàng này, mà không thể rút ra!
Mà những người ở phía dưới trốn ở rất xa sau khi nghe thấy tiếng nổ này thì người có thực lực hơi yếu một chút thì hai mắt tối sầm, không ngờ lại trực tiếp bị làm cho hôn mê bất tỉnh! Cho dù những người có thực lực rất mạnh đạt tới Thánh cấp thì thất khiếu cũng chảy ra một dòng máu màu đỏ đen, thoạt nhìn khiến cho người ta cực kì sợ hãi.
Cho đến lúc này, những người này mới chính thức hiểu được trận chiến giữa hai cường giả có cảnh giới Đại Viên Mãn có bao nhiêu khủng bố. Hiện tại nơi bọn họ đang đứng không có một chút an toàn nào đáng nói!
Hô lên, một lượng lớn người vây xem điên cuồng thối lui về bốn phương tám hướng. Cuộc chiến của cảnh giới Đại Viên Mãn thì hấp dẫn nhưng cho dù hấp dẫn thì cũng không quan trọng hơn tính mạng của mình nha.
Diệp Thiên nhìn lướt qua đám người vây xem chạy tán loạn, khóe miện hiện lên tràn trề vẻ mỉa mai khinh thường, sau đó lạnh lùng nói với Lăng Tiêu :
- Ta nói rồi, ngươi không phải là đối thủ của ta. Lăng Tiêu, hiện tại ngươi có hai lựa chọn, thần phục hoặc là chết!
Lăng Tiêu lạnh lùng cười, cũng không nói, vận hành công pháp, toàn bộ chân nguyên trong cơ thể trong nháy mắt được chuyển hóa thành tiên lực, đồng thời hừ lạnh một tiếng, Yêu Huyết kiếm không hề phản kháng mà muốn bay ra. Trái lại còn bộc phát ra quang mang màu đỏ chói mắt, đâm vào bên trong tấm chắn màu vàng!
- Muốn chết!
Diệp Thiên quát một tiếng, tấm chắn màu vàng kia lập tức bộc phát ra quang mang gấp mấy lần vừa rồi. Trên không trung giống như là một vòng mặt trời đang chói chang!
Lam Hi đứng ở trên tầng mây rất cao không kiềm nổi cũng trợn to mắt nhìn cuộc chiến ở phía dưới, trong miệng thì thào tự nói : Đây, đây là thứ gì vậy? Chẳng lẽ nói tên nhóc con Diệp gia này cũng giống như tên tiểu tử Lăng Tiêu, trên người tràn đầy vẻ thần bí?
Đồng thời trong lòng nghĩ đến : Tuy nhiên, ta không thích tên tiểu tử Diệp gia này!
Trong nháy mắt hào quang tấm chắn màu vàng của Diệp Thiên bùng nổ, tiên lực trong thân của Yêu Huyết Hồng Liên kiếm cũng đồng thời phát ra, "Vù" một tiếng, lui lại, sau đó hóa thành một luồng ánh sáng đỏ trở về trên tay Lăng Tiêu.
Diệp Thiên lấy tay chỉ Lăng Tiêu. Tấm chắn to lớn màu vàng này lập tức đập về phía Lăng Tiêu, khóe môi nhếch lên vẻ trào phúng lạnh lùng : Lăng Tiêu, hôm nay ta muốn cho ngươi biết, trên đời này không phải chỉ có ngươi mới có thể sử dụng pháp bảo!
Trong mắt Lăng Tiêu cũng hiện liên một chút vẻ tàn nhẫn, trong lòng vừa động, *** Hàn Đỉnh từ trong cơ thể, nháy mắt tăng nhanh thành đường kính một ngàn dặm, đỉnh lớn cao ngàn dặm!
Đón tám chắn màu vàng đánh tới, mạnh mẽ chạm vào nhau!
Ầm!
Toàn bộ mặt đất bắt đầu chấn động, không khí cũng bắt đầu vặn vẹo hơn, trong nháy mắt va chạm vào nhau, chỗ không gian giao nhau cũng lộ ra mấy phần hỗn loạn! Uy thế khổng lồ như thế thì ngay cả không gian pháp tắc của Thánh Vực cũng không thể ước thúc chút nào!
Cũng may loại năng lượng to lớn va chạm sinh ra cũng chỉ có thể duy trì trong chớp mắt. Nếu như con người có thể có được loại năng lượng này, duy trì một hồi, thì có thể phá toái hư không mà đi!
Sau khi *** Hàn Đỉnh và tấm chắn màu vàng kia va chạm với nhau thì theo đó âm thanh gợn sóng khuếch tán ra ngoài khiến cho sắc mặt hai người Lăng Tiêu và Diệp Thiên cùng biến, thân thể Lăng Tiêu chợt lùi về sau, trong nháy mắt liền rời khỏi hơn trăm dặm trong hư không !
Tuy nhiên sóng gợn ẩn chứa năng lượng to lớn này làm cho miệng hắn phun máu tươi, may mà phản ứng đúng lúc nên không chịu tổn thương nghiêm trọng.
Mà Diệp Thiên cũng giống vậy, cảm thấy mình xem thường Lăng Tiêu, không nghĩ tới pháp bảo của đối phương cũng hùng mạnh như thế, lại có thể dưới oanh kích của pháp bảo mình, cũng không có một chút biến hoá. Ngược lại, phía trên Tinh Kim Chi Thuẫn xuất hiện rất nhiều vết rách rất nhỏ. Nếu không cẩn thận cũng nhìn không thấy!
Thân hình Diệp Thiên cũng vội vàng lùi về phía sau, sự trào phúng trong ánh mắt rốt cuộc cũng có chút kinh hãi. Vốn trong lòng hắn cho rằng cho dù Lăng Tiêu có mạnh mẽ hơn, cũng chẳng qua có cảnh giới Tu Luyện Giả có cảnh giới cao cấp! Giống như mình đánh bại cao thủ trẻ tuổi của các đại thế gia thế lực được xưng là thiên tài ở Nam châu, cũng chỉ có vẻ ngoài, trên thực tế, cũng không chịu nổi một kích.
Khoé miệng Diệp Thiên cũng chảy ra một chút máu, nhưng ánh mắt lại sáng lên, chùi máu trên miệng, sau đó nhìn thấy máu tươi trên tay, máu còn dính một chút, vươn đầu lưỡi thêm một chút. Con mắt hơi nheo lại, lộ ra hào quang nguy hiểm cực kỳ, sau đó xông về phía Lăng Tiêu biến mất, vốn đi giống như tia chớp điện!
Lúc này, những người xem náo nhiệt ở phía dưới mới hoàn toàn ngơ ngẩn, đầu tiên là va chạm của pháp bảo, sau đó hai người đều biến mất không thấy. Đây vốn đã vượt qua nhận thức của bọn họ. Trong lòng những người này, cho dù người có mạnh mẽ hơn thì phạm vi chiến đấu cũng không vượt quá mười dặm!
Nhưng lại rơi ở trên người Diệp Thiên và Lăng Tiêu thì hiển nhiên là không thích hợp rồi. Bởi vì người có thực lực mạnh bay lên trênkhông trung, thấy hai người sớm đã đánh ra hơn trăm chiêu!
- Đây chính là thực lực chân chính của cảnh giới Đại Viên Mãn sao? Trời, đây cũng quá khủng bố rồi? Người luyện võ có cảnh giới Kiếm Thần như ta, ở trong mắt người ta, e rằng không không bằng một con kiến!
Một người tuổi còn trẻ trong đám người nói với vẻ mặt đồi bại.
Tất cả mọi người vẫn duy trì trầm mặc, chiến đấu giữa cường giả tối cao có cảnh giới Đại Viên Mãn cũng không thể dễ dàng trông thấy như vậy, giống như nông dân chưa thấy qua hoàng đế, ảo tưởng hoàng đế mỗi ngày ăn bánh nướng lớn. Những người này cũng thường xuyên ảo tưởng về cuộc chiến giữa cường giả tối cao có cảnh giới Đại Viên Mãn sẽ có hình dạng ra sao. Nhưng cho dù nghĩ như thế nào thì bọn họ cũng không thể tưởng được tình cảnh như hiện tại.
Trong lúc nhất thời, hầu như tất cả mọi người đều trầm mặc, khi có một số đang chuẩn bị rời khỏi, thấy hai người kia đang một trước một sau, lại giống như tia chớp bay trở về!
Bình tĩnh mà nghĩ, lấy cảnh giới Hợp Thể kỳ sơ kỳ hiện tại của Lăng Tiêu, cũng không phải là đối thủ với người có cảnh giới Đại Viên Mãn trung cấp! Loại áp chế thuần tuý về mặt lực lượng này căn bản không phải ngoại lực có thể cân bằng!
Cho dù pháp bảo của Lăng Tiêu sau khi được các mãnh vỡ Thánh Bi luyện chế, cũng có được uy năng cực kỳ hùng mạnh, nhưng cũng chỉ tương đương với tấm chắn màu vàng của Diệp Thiên thôi!
Thậm chí Lăng Tiêu còn muốn đem Huyền Thiên ra làm nát tấm chắn màu vàng. Tuy nhiên, Huyền Thiên đang bế quan tu luyện, đang hấp thu Phong Lôi Cầu kia, Lăng Tiêu cũng không muốn tuỳ tiện quấy rầy nó, Trừ phi thực sự đến lúc nguy hiểm đến sinh mạng.
Tuy rằng Diệp Thiên rất mạnh nhưng muốn tính mạng của Lăng Tiêu thì còn có chút khó khăn!
Tuy nhiên, lúc này Lăng Tiêu đang đứng trên cục diện bị động chịu đòn. Hơn nữa, thoạt nhìn tình thế có chút nguy cấp. Lam Hi đứng ở một nơi trên bầu trời, trong mắt mang theo một chút lo lắng. Từ trên khí thế mà Diệp Thiên phát ra, bà phán đoán gã Diệp Thiên này muốn giết Lăng Tiêu! Xuất thủ tàn nhẫn, căn bản không giống như vẻ đang luận bàn. Nghĩ vậy, trong lòng Lam Hi có một chút tức giận.
Ngươi lại có thể vô lẽ như vậy trước mặt một cường giả tối cao có cảnh giới Đại Viên Mãn cao cấp. Tuy rằng năng lực của ngươi rất mạnh nhưng trong mắt ta căn bản còn chưa đủ! Diệp Thiên, ngươi ngàn vạn lần đừng làm chuyện điên rồ, nếu không cho dù ta liều mạng nháo loạn với Diệp gia ngươi thì hôm nay cũng phải cho ngươi ở lại đây!
- Ngươi đừng chạy! Lăng Tiêu, ngươi thật sự là người nhu nhược! Nếu ngươi sợ chết, thì quỳ xuống vái đầu vài cái với ta, hôm nay ta sẽ bỏ qua cho ngươi!
Lời nói của Diệp Thiên là rống lớn lên, những người ở phía dưới đều nghe được rõ ràng, trong lòng những người có thiên hướng theo Lăng Tiêu sắc mặt cũng có chút ảm đạm.
Xem ra, Lăng Tiêu tông chủ quả thật không phải đối thủ của gã thiên tài Diệp gia này!
Lăng Tiêu tiện tay ném mấy viên đan dược vào miệng. Đan dược vừa vào miệng liền tan, một luồng năng lượng lập tức cuồn cuộn trong đan điền, bắt đầu đên cuồng tràn ra trong đan điền, đôi mắt Lăng Tiêu hiện lên vẻ tàn khốc.
Qua nhiều năm như vậy, cũng chưa từng có chật vật giống như hôm nay, đối mặt với một kẻ thù có thực lực hơn xa mình, mà ngay cả Lăng Tiêu luôn luôn ỷ lại pháp bảo cũng hoàn toàn mất đi tác dụng! Xem dáng vẻ gã Diệp Thiên này, căn bản cũng không xa lạ với pháp bảo một chút nào!
Nếu là như thế, vậy … Không đột phá trong chiến đấu thì cũng chết trong chiến đấu!
Lăng Tiêu nổi giận gầm lên một tiếng, một luồng sóng gợn kỳ dị, từ trên thân thể hắn tràn ra, đồng thời một luồng năng lượng dao động hùng mạnh, khiến Diệp Thiên lập tức cảnh giác. Bởi vì luồng năng lượng dao đông này, cũng không yếu hơn hắn một chút nào!
- Muốn đột phá sao?
Trên mặt Diệp Thiên cũng không kiềm nổi mà dâng lên một sự ngạc nhiên. Tuy nhiên, lập tức được thay bằng vẻ giận dữ. Cho tới bây giờ chỉ có ta đột phá trong chiến đấu cùng người khác, còn không ai có thể giống ta đột phá trong lúc chiến đấu! Lăng Tiêu, không thể không thừa nhận thực lực của người rất mạnh, hùng mạnh đến mức ngay cả ta cũng có chút kiêng kị, không thừa dịp ngươi chưa bằng ta mà giết chết ngươi thì còn chần chờ ngươi đủ lông cánh hay sao?
Nghĩ vậy, Diệp Thiên đột nhiên hét to một tiếng, vươn bàn tay to, bàn tay này chộp tới hư không, từ từ nắm chặc, một thanh cự kiếm màu xanh dài hơn trăm thước, từ từ trên bầu trời tách ra, rồi bị Diệp Thiên nắm trong tay, giống như một thanh cự kiến chân chính!
Trên bầu trời đôi mắt Lam Hi mở trợn trừng, rốt cuộc không kiềm nổi trong lòng kinh hãi, kinh hô thành tiếng :
- Công pháp Thần!
Diệp Thiên dường như nghe thấy, đôi mắt giống như thực chất lạnh lùng nhìn vế phía Lam Hi đang trốn trong hư không, khiến Lam Hi cảm giác áp lực lớn lao. Ánh mắt kia căn bản là không phải nhân loại có thể có được!
Rõ ràng là ở trên năng lượng, Lam Hi có thể mạnh mẽ ngăn chặn Diệp Thiên,nhưng về mặt tinh thần lực, dường như Diệp Thiên cao hơn bà vô số lần. Một ánh mắt có thể khiến Lam Hi có loại cảm giác lạnh run!
Thanh cự kiếm trong tay Diệp Thiên trong nháy mắt xoay trên không trung, dẫn ra vô số tàn ảnh, xông tới Lăng Tiêu, mạnh mẽ chém tới!
Một kiếm này mang theo luồng uy lực của thiên địa, khiến người vây xem đã rời khỏi ba mươi dặm, thực lực hơi yếu, không kiềm nổi đặt mông ngồi xuống đất. Còn thực lực mạnh, cho dù đạt tới cảnh giới Tu Luyện Giả, mặt cũng vàng như đất. Thật sự người có kiến thức cũng không kiềm nổi kinh hô trong lòng.
- Công pháp Thần! Chân thần chuyển thế!
Tinh Kim Nguyệt Quan Giáp trong cơ thể Lăng Tiêu gần như trong nháy mắt bộc phát ra hào quang mãnh liệt, bảo vệ thân thể Lăng Tiêu. Đồng thời, Yêu Huyết Hồng Liên kiếm cũng phát ra âm thanh bén nhọn chói tai, dường như muốn thoát khỏi tay Lăng Tiêu, nhằm về phía cự kiếm màu xanh thật lớn. Trong nháy mắt, Lăng Tiêu bỗng nhiên có loại cảm giác, tiểu Yêu trong tay mình dường như khinh thường thanh cự kiếm màu xanh kia tới cực hạn, giống như có thâm cừu đại hận, nhưng bằng vào thực lực trước mắt của Yêu Huyết kiếm, kết quả chống lại thanh cự kiếm màu xanh thì có thể tưởng được!
Hơn nữa, thanh cự kiếm màu xanh kia nhìn thì chậm rãi nhưng trên thực tế, nó đã đạt tới một tốc độ cực hạn! Người có thể thấy chẳng qua cũng chỉ là tàn ảnh mà nó lưu lại! Khoảng cách hơn vạn thước, nháy mắt đã đến!
Lăng Tiêu không quan tâm sự vật lộn của Yêu Huyết kiếm, mạnh mẽ thu hồi nó vào trong nhẫn không gian, tập trung toàn bộ tinh thần lực vào một chỗ, hình thành một thanh cự kiếm tinh thần lực, cũng dài trăm thước! Chiều rộng hơn mười thước!
Đồng thời vẻ mặt không sợ nghênh tới thanh cự kiếm màu xanh, tinh thần lực cự kiếm cũng mạnh mẽ quét về phía Diệp Thiên phía đối diện. Lăng Tiêu nhìn vào trong ánh mắt Diệp Thiên, cũng mang theo một chút khinh thường và chế giễu tràn ngập!
Chân Thần chuyện thế tính là cái rắm! Nếu ngươi dám trốn, ngươi cũng là kẻ nhút nhát mà thôi!
Tất cả những chuyện này nói đến thì dài, trên thực tế chẳng qua chỉ là trông như tia chớp, nhưng Lăng Tiêu lại tin chắc rằng, Diệp Thiên tuyệt đối là thấy một chút trào phúng trong mắt mình.
Bởi vì Diệp Thiên cảm nhận được uy hiếp thật lớn vốn định tránh né nhưng đột nhiên trong mắt bắn ra tinh quang, cả người cũng dâng lên một vòng bảo hộ, hồn nhiên không sợ nghênh đón về phía luồng tinh thần lực dao động hùng mạnh kia!