Ngạo Kiếm Lăng Vân

Chương 518: Kíp nổ

Phương Văn Sơn cẩn thận dè dặt hướng tới, tuy nhiên lần này đội hình của bọn họ cực kỳ xa hoa, dùng để đối phó với một thế lực mới phát triển thậm chí có cảm giác như dùng dao mổ trâu để giết gà.

Cho dù gã Lăng Tiêu kia có trận pháp thần kỳ thì Phương Văn Sơn cũng không quá đặt trong lòng. Lão không tin, trước mặt tám gã cường giả có cảnh giới Tu Luyện giả, một Thục Sơn phái nhỏ bé còn có thể chịu nổi!

Phàm là cường giả, đều có tự tin!

Bình thường mà nói, một người không có tự tin, sẽ không thể thành cường giả tuyệt thế. Tuy nhiên, giữa tự tin và tự phụ, thông thường chỉ cách một đường ranh giới.

Không thể nói Phương Văn Sơn không đủ cẩn thận. Dù sao hai người Thắng Thiên và Tử Lộ cũng biến mất vô tung, còn những người luyện võ tinh anh có cảnh giới Tiên Thiên của Phương gia cũng không có tin tức, nhưng trong lòng Phương Văn Sơn lại không tin, Thục Sơn phái có được thực lực tiêu diệt Thắng Thiên.

Trên thực tế, lão đoán không sai chút nào, chỉ có một chỗ sai là, lão và mọi người đều quá xem nhẹ uy lực trận pháp của Lăng Tiêu!

Nói cũng khó trách, bọn họ vốn xem thường Nhân giới, người trong Nhân giới. Ở trong mắt rất nhiều cường giả trong Thánh Vực, họ căn bản là một đám kiến! Cho nên, cho dù Nhân giới ngẫu nhiên có mấy người luyện võ có thực lực mạnh mẽ, đó chẳng qua chỉ là mấy con kiến biến dị thôi, căn bản không được đám người này đặt trong lòng.

Giống như bây giờ, phái ra những lão già hơn mấy trăm năm thậm chí mấy ngàn năm còn chưa xuất thế, nói là coi trọng Lăng Tiêu, còn không bằng nói bọn họ coi trọng mạch khoáng tinh thạch!

Lăng Tiêu chờ sau khi mọi người quay lại môn phái. Hai người Lăng Tiêu và Lục Hải đứng bên đài cao, đây đã ở bên ngoài kết giới, tiếng thác nước vang lên không ngừng rơi vào trong tai, hơi nước ẩm ướt làm cho người ta có một loại cảm giác sau cơn mưa núi biến mới. Đọc Truyện Online

Lục Hải nhìn xuống vực sâu vô tận, trong mắt hiện lên một chút sầu lo. Tuy rằng lão biết trận pháp của Lăng Tiêu vô cùng lợi hại, nhưng đối với một đám cường giả siêu cấp sắp đến của Phương gia, trong lòng Lục Hải còn có một chút lo lắng nói không nên lời, nhẹ giọng nói :
- Tông chủ, nếu người hướng tới ba thế lực lớn ở Vọng Thiên Thành đề cầu viện thì bọn họ tất nhiên sẽ không khoanh tay đứng nhìn. Ba thế lực lớn kinh doanh đan dược của chúng ta, thiếu chúng ta nhân tình rất lớn, hiện tại cầu đến bọn họ, cũng là chuyện cực kỳ bình thường.

Lăng Tiêu gật gật đầu, khóe miệng lộ ra một chút tươi cười, thản nhiên nói :
- Ngoại trừ Ngô gia, thế lực sau lưng hai nhà kia khá phức tạp. Nói thật, ta không muốn bại lộ con bài chưa lật trong mắt bọn họ, lại càng không muốn hy vọng thắng lợi của mình ký thác vào trên người kẻ khác. Trưởng lão, tin ta đi, đừng nói là lần này một đám bọn họ đến đây là cường giả có cảnh giới Tu Luyện giả, cho dù là … …
Trong mắt Lăng Tiêu hiện lên một chút kiên quyết :
- Cho dù là Đại Viên Mãn, ta cũng muốn … Lưu hắn ở nơi này!

Những lời này giống như một thanh lợi kiếm cực kỳ sắc bén, theo trời cao, thẳng hàng đâm xuống dưới, đôi mắt Lục Hải lập tức bùng lên hai luồng tinh quang sáng chói nhìn Lăng Tiêu, cả người kích động gần như nói không ra lời, lúc này Lăng Tiêu quá mức chói mắt! Vô hình trung cả người dường như cao lên vô số lần! Nhất là sau lưng Lăng Tiêu, dường như có một đoàn bóng ảnh mơ hồ. Trong bóng ảnh kia ẩn chứa thiên địa áo nghĩ vô tận!

Thậm chí còn khiến Lục Hải có cảm giác quỳ xuống bái, lại mừng đến muốn vò đầu bứt tai. Từ trong đoàn bóng ảnh kia, ông dường như lập tức hiểu được rất nhiều thiên địa áo nghĩ mà trước đây tìm hiểu không được. Nhưng dường như có loại cảm giác " Dường như bắt được" nhưng trên thực tế cẩn thận suy nghĩ thì thứ gì cũng không chiếm được.

Lục Hải hận không thể khiến cho thời gian vào lúc này ngừng lại, cho lão tìm hiểu thêm về áo nghĩ. Mà đến bây giờ, lão hoàn toàn hiểu rõ một đạo lý, chỉ cần vẫn luôn có thể đi theo bên cạnh tông chủ, đến một ngày, mình tất nhiên có thể hé ra bản chất của cảnh giới Đại Viên Mãn!

Khiến lão cảm thấy tiếc hận chính là, một đoàn bóng ảnh sau lưng Lăng Tiêu duy trì ngắn ngủn trong nháy mắt liền biến mất không thấy. Lục Hải cũng không hỏi Lăng Tiêu vì sao, bởi vì chuyện vừa xảy ra trong nháy mắt kia, còn nhiều hơn qua mấy trăm năm! Đã đủ cho lão tìm hiểu một đoạn thời gian.


Lăng Tiêu nhìn thoáng qua Lục Hải, trong lòng cũng hơi hơi có chút giật mình : Xem ra, người có thể tu luyện đến cảnh giới như Lục Hải, quả thực là một nhân vật không đơn giản! Chỉ cần cho bọn họ một cơ hội thì thì bọn họ có thể bay lên tận trời cao!

Trong lòng nghĩ, Lăng Tiêu mỉm cười nói :
- Lục trưởng lão, ông bế quan đi thôi.

- Không được , lúc này sao được!

Lục Hải quả quyết cự tuyệt nói :
- Đối đầu với kẻ địch mạnh, ta làm sao có thể bế quan tu luyện? Tông chủ xem Lục Hải ta là dạng người gì?
Nói xong, không ngờ trên mặt có một chút giận dữ.

Lăng Tiêu lơ đễnh cười nói :
- Vừa rồi trong lòng Lục trưởng lão cũng cảm giác, tất nhiên cũng biết lúc này chính là dịp tốt nhất để bế quan, nếu như bỏ lỡ, lần sau không dễ tiến vào loại trạng thái này. Ha ha, nói vậy thôi, ta cũng cảm thấy tiếc nuối cho trưởng lão! Ông yên tâm đi, nếu ta đã nói không vấn đề thì nhất định sẽ không có vấn đề! Lục trưởng lão đừng ngại mà yên tâm tu luyện, chờ khi ông xuất quan, nhất định sẽ cho người nhìn thấy một phái Thục Sơn mới!

Lục Hải do dự không quyết, trong lòng tự nhiên rất muốn bế quan, rất muốn tìm hiểu một chút cảm nhận thứ gì đó từ Lăng Tiêu, nhưng hành động một người có tình có nghĩa khiến lão cũng không thể cho mình ích kỷ đi bế quan. Nhưng thấy Lăng Tiêu khẳng định như thế, tâm tư của Lục Hải lại lung lay.

Lăng Tiêu tiếp tục cười khuyên nhủ :
- Làm sao mà ta có thể đem tiền đồ và tên tuổi của mình ra đùa chứ? Chẳng lẽ trưởng lão không tin ta?

Cuối cùng Lục Hải gật gật đầu, sau đó nói :
- Được rồi, Lục Hải … Vô sỉ một hồi vậy! Tông chủ nhất định phải nhớ kỹ, người thiếu Lục Hải một trận chiến! Chờ lần sau, Lục Hải nhất định phải phong quan trước!

Lăng Tiêu cười gật gật đầu :
- Tốt lắm, lần sau ta sẽ phong lão thành Lục đại tướng quân!

Lục Hải cũng cười ha ha, nói mấy câu ngắn ngủn, cảm giác ngộ đạo trong lòng lại tràn ra. Loại cảnh giới huyền diệu này khiến cho Lục Hải có loại cảm giác không kiềm nổi trong lòng mà ngửa mặt lên trời thét dài. Nhưng lão lại cố gắng chịu đựng, bỗng nhiên tiến vào tĩnh thất của mình, rồi tiến vào trạng thái bế quan tu luyện.

Lăng Tiêu mỉm cười nhìn theo hướng Lục Hải bế quan, sau đó cho gọi Tương Vân Sơn và Vương Chân, kêu hai người bọn họ bố trí mọi người tới, trên thực tế, cũng cho hai người ước thúc môn nhân, cũng chờ ở trong phòng mình, không nên xuất môn!

Làm xong mọi thứ, Lăng Tiêu ngẩng đầu, nhìn lên trời cao, ánh mắt dường như xuyên qua thời không, thấy một tòa đại sơn nguy nga xanh ngắt của sư môn mình, thấy núi non trùng điệp cách sơn mạch của Thục Sơn kiếm phái tám trăm dặm.

Trong miệng lẩm bẩm nói :
- Sư tôn, đồ nhi … Tuyệt đối sẽ không làm cho Thục Sơn mất mặt, tuyệt sẽ không khiến lão nhân gia ngài mất mặt! Tuyệt không chịu thua! Tuyệt không!


Nói xong, ánh mắt Lăng Tiêu chăm chú hơn, nheo con mắt lại, nhìn hư không ở phía xa, thân thể hắn bay lên một chút, đứng trên không trung, bóng đêm lạnh như nước, gió đêm thổi lên quần áo của Lăng Tiêu, phát ra tiếng phần phật rất nhỏ, bình thai lớn ở dưới chân, trận pháp hiển nhiên đã khởi động, mặc kệ người đó đang có cảnh giới gì, căn bản cũng không thể làm tổn thương nơi này một chút nào!

Bầu trời xa xăm trong nháy mắt truyển đến vài luồng áp lực cực kỳ đáng sợ! Áp lực kia dường như từ khoảng không sinh ra! Dời non lấp biển áp bách về phía Lăng Tiêu mà không kiêng nể gì!

Đối phương căn bản cũng không đặt hắn trong mắt, căn bản cũng không đặt Thục Sơn phái vào trong mắt!

Lăng Tiêu không có chút cảm xúc trên mặt, thét dài một tiếng, mặt đất giống như nổi sóng. Tiếng thét dài hùng hồn kia kéo dài giữa bầu trời đêm, không khí giống như bị đưa vào mặt hồ đá, bắt đầu nổi lên từng luồng gợn sóng. Dao động kia không ngờ theo tiếng thét của Lăng Tiêu, hòa hợp thành một thể!

Ở phía xa, cùng lúc truyền đến mấy tiếng hừ lạnh. Tiếng hừ lạnh kia giống như một tảng đá lớn đập mạnh vào mặt hồ, lập tức đè ép tiếng thét của Lăng Tiêu.

Lăng Tiêu đứng trên không trung, miệng thản nhiên phát ra hai chữ :
- Ngu ngốc!

Kiếp trước Lăng Tiêu là một người tu luyện đơn thuần, kiếp này là một quý tộc, trên cơ bản sẽ không mắng người. Cho dù trong lòng có chút hâm mộ đối với sự vui cười giận dữ của đám hán tử Lăng Vũ, nhưng Lăng Tiêu cũng chưa từng thử qua.

Tuy nhiên hai chữ này là đem đến Thánh Vực, tặng cho một đám cao thủ siêu cấp có cảnh giới Tu Luyện giả, mang tới loại rung động này, căn bản là không thể dùng ngôn ngữ để diễn tả.

Lấy Phương Văn Sơn cầm đầu tám cao thủ siêu cấp có cảnh giới Tu Luyện giả, đồng loạt đứng ở trước mặt Lăng Tiêu, trợn mắt há hốc miệng nhìn người thanh niên anh tuấn tiêu sái ở phía đối diện, vẫn có chút không thể tin được lời nói kia là phát ra từ trong miệng hắn!

Những lão già này đã sống mấy ngàn năm, thậm chí là hơn mấy vạn năm mà sức nhớ cũng không còn tốt, có ai đã bao giờ dùng chữ "Hạ Lưu" để hình dung bọn họ chứ?

- Ngươi, ngươi mắng ai?

Phương Văn Sơn lấy tay chỉ Lăng Tiêu, một luồng uy áp rất mạnh giống như cuồng phong mưa quét về phía Lăng Tiêu.

- Nhóc con, chết đến nơi còn dám … Còn dám mắng chửi người?
Trong giọng nói của Phương Văn Sơn mang theo phẫn nộ vô tận. Đại trưởng lão của Phương gia, ngoại trừ lão tổ tông đã hai ngàn năm không lộ mặt, trên dưới Phương gia cũng không có ai dám bất kính với Phương Văn Sơn lão? Chớ nói Phương gia, cho dù là thế gia siêu cấp … Cho dù là minh chủ của liên minh Nam châu Tư Đồ Dũng khi nhìn thấy Phương Văn Sơn lão cũng không phải khách khí kêu Phương lão sao?

Trên mặt Lăng Tiêu lộ ra vẻ trêu tức, hắn bỗng nhiên cảm giác được, hóa ra mắng chửi người là một chuyện khá sảng khoái! Khó trách đám hán tử thô lỗ bất kể là cao hứng hay phẫn nộ, cũng thích dùng chữ thô tục để diễn tả! Lăng Tiêu nhớ rõ Hoàng Phủ nguyệt dường như đã từng nói một câu, câu nói kia nói như thế nào nhỉ? Dường như là : Không nên giảng đạo lý với thằng ngốc, bởi vì hắn sẽ coi chỉ số thông minh của ngươi ngang với hắn, sau đó lợi dụng kinh nghiệm phong phú để đánh bại ngươi!

Đúng vậy, một đám ngu ngốc!

Lăng Tiêu nghĩ trong lòng, nghênh tiếp áp lực dời non lấp biển, có chút khó khăn nói :
- Ta … Đang nói người đó! Lão già kia, lão là … Tên ngốc, đám người các lão cũng vậy!

Lăng Tiêu nói xong, lấy ra một vật từ trong lòng, đột nhiên ném vật kia về phía vực sâu. Vật kia phát ra một luồng hào quang màu vàng đất, dường như còn mang theo vài tiếng cười to hưng phấn!

Đám người Phương Văn Sơn rõ ràng cảm giác được có chút không đúng, giận dữ hét :
- Trước tiên giết người này cho ta!

Theo những lời của Phương Văn Sơn, đệ đệ Phương Văn Vũ của lão và người trưởng lão Phương gia kia nhanh như tia chớp bay về phía Lăng Tiêu!

Mà sau khi Lăng Tiêu ném vật kia ra, thân hình như quỷ dị biến mất trong không khí, giống như chưa từng xuất hiện.