Tư Đồ Dũng là một người trung niên, làn da đen sạm, hai mắt có thần, vẻ mặt chững chạc. Lúc này hắn đang cau mày, ngực hơi phập phồng, chứng tỏ trong lòng hắn đang rất mất bình tĩnh.
- Ngươi khiến ta quá thất vọng rồi!
Sau khi Tư Đồ Dũng thóa mạ thằng con Tư Đồ Bằng Phi một chặp thì thở dài thườn thượt, buông một câu như thế.
Tư Đồ Bằng Phi cũng không phản bác, cũng chẳng biện bạch gì cho mình, chỉ cúi đầu quỳ một chỗ, lắng nghe tất cả. Tư Đồ Bằng Phi hơi ngẩng đầu, nói:
- Cha, con cũng chỉ vì gia tộc thôi.
Tư Đồ Dũng thân là minh chủ Nam Châu liên minh nhiều năm, ánh mắt vô cùng lợi hại, làm sao không biết con mình đang nghĩ suy điều gì? Nghe thế, hắn khẽ thở dài, nói:
- Ta biết, trong lòng ngươi, Lăng Tiêu kia căn bản chẳng đáng là gì. Nhưng ngươi có bao giờ nghĩ tới, tuổi hắn chưa đến năm mươi lại có thể trong vòng mấy năm từ một người nhân giới bình thường phi thăng Thánh Vực. Rồi sau đó trong Thánh Vực lại chỉ vỏn vẹn vài năm mà đạt đến cảnh giới Tiên Thiên, thậm chí còn đứng đầu chiến thần bảng, hơn nữa có thể xuất ra kiếm có kiếm linh! Ngươi có biết để lung lạc người này ta hao phí bao nhiêu tâm tư không? Dụng ý của ta khi để ngươi đích thân đi gặp thủ lĩnh một thế lực nhỏ chẳng lẽ ngươi thông minh một đời mà không nhìn ra sao?
Tư Đồ Bằng Phi cúi gằm mặt, trong lòng thầm nghĩ: "Lần này mình tính sai rồi. Không ngờ Lăng Tiêu có liên kết chặt chẽ chặt chẽ với nhiều thế lực cao tầng như thế. Càng khiến ta tức giận chính là hắn vừa mới cự tuyệt gia nhập Nam Châu liên minh, ta còn chưa kịp cô lập hoàn toàn hắn thì hắn không ngờ đã thần tốc xuất ra mấy thứ đan dược làm chấn động toàn bộ Nam Châu."
Hắn chính là một nhân tài! Hơn nữa còn là một thiên tài!
Trong lòng Tư Đồ Bằng Phi cũng cực kỳ tức giận. Nếu không phải tiềm lực to lớn của Lăng Tiêu làm hắn vô cùng mê muội, muốn liều lĩnh thu nạp dưới trướng, thì làm sao sử dụng đến liên hoàn kế đó kia chứ?
Cái gì khinh thường, cái gì cao cao tại thượng, liên kết một đám gia tộc lại ức hiếp hắn, cô lập hắn, chẳng qua là muốn hắn hiểu được, muốn phát triển ở Nam Châu phải dựa vào mình. Ngoài ra còn muốn cho Lăng Tiêu thấy quyền to ngang trời có lợi thế nào!
Mà mình hoàn toàn có thể cho hắn thứ ưu đãi này!
Chỉ tính sai duy nhất một thứ, chính là mình đã xem thường sự dũng cảm của người này. Tuy nói mình đã đánh giá Lăng Tiêu rất cao, nhưng vẫn còn rất xem thường hắn. Người dám hai lần đánh vỡ cánh cửa Thánh Vực lá gan sao có thể nhỏ?
Suy nghĩ của Tư Đồ Bằng Phi đảo nhanh qua, bỗng nhiên ngẩng đầu lên, thành khẩn hướng về phía phụ thân Tư Đồ Dũng nói:
- Phụ thân, con sai rồi, con xin lấy công chuộc tội, lại đi gặp Lăng Tiêu!
- Lấy công chuộc tội?
Tư Đồ Dũng nheo mắt, trong mắt lóe lên quang mang phức tạp. Hắn quả thật rất thương thằng con trai này, cũng rất thích sự thông minh của hắn, thích sự thiên tài của hắn. Nhưng có một chuyện, sự đam mê công danh lợi lộc và lòng dạ của đứa con này khiến ngay cả bậc làm cha như hắn cũng cảm thấy đáng sợ!
Quá đam mê công danh lợi lộc, quá thâm hiểm! Người như vậy không thích hợp để trở thành gia chủ!
Những chuyện này, trong Tư Đồ gia tộc, các trưởng lão của trưởng lão hội đã nói đến không chỉ một lần. Cho nên, đến tận bây giờ Tư Đồ Dũng vẫn do dự. Thật ra, nếu lúc này là thời điểm thượng cổ Thần chiến vừa kết thúc, các gia tộc vì tranh đoạt lợi ích mà đấu đá kịch liệt, Tư Đồ Dũng sẽ không chút do dự chọn Tư Đồ Bằng Phi làm người thừa kế chức gia chủ tương lai, hơn nữa còn là người thừa kế duy nhất!
Nhưng vấn đề là, tình hình hiện tại hoàn toàn không giống như năm xưa. Toàn bộ Nam Châu đều cực kỳ ổn định. Các gia tộc mặc dù thỉnh thoảng ngẫu nhiên cũng có chút tranh chấp. Nhưng tình cảnh loạn thế thì hoàn toàn không có. Nếu lựa chọn một đứa tính tình như Tư Đồ Bằng Phi làm người thừa kế chức gia chủ, với tính cách như ác thú kia, làm sao chừa đường sống cho các gia tộc khác? Gia tộc Tư Đồ tuy rằng vô cùng hùng mạnh, nếu xét thực lực của từng gia tộc riêng lẻ thì nói đứng đầu toàn bộ Nam Châu cũng hoàn toàn xứng đáng!
Nhưng vấn đề là một khi khiến cho nhiều người tức giận, khiến họ xúm vào công kích Tư Đồ gia tộc thì cho dù là Nam Châu đệ nhất gia tộc cũng không cách nào chống đỡ nổi nhiều thế lực đồng thời công kích.
Hơn nữa, phải biết rằng, đả kích một gia tộc nhiều khi chưa chắc đã cần dùng vũ lực. Tư Đồ gia tộc kinh doanh trên khắp toàn bộ Nam Châu. Nếu ở rất nhiều địa phương khác nhau mà đồng thời ra tay thì cho dù thực lực Tư Đồ gia tộc mạnh gấp đôi so với bây giờ cũng bất lực!
Tuy rằng khả năng xảy ra là cực kỳ thấp nhưng Tư Đồ Dũng cũng không bao giờ muốn vì vấn đề của một người thừa kế mà kéo cả gia tộc vào vùng nước xoáy.
Hơn nữa con cả của hắn là Tư Đồ Bằng Nghĩa hiện giờ cũng đã đạt đến cảnh giới tiên thiên sơ cấp, tính tình thuần hậu, vững vàng. Quản lí một gia tộc cũng không cần vũ lực cực mạnh mà cần khả năng lãnh đạo nhiều hơn! Ngoài ra nếu có thể phục chúng thì càng tốt!
Tất cả những yếu tố này Tư Đồ Bằng Nghĩa đều có, nên Tư Đồ Dũng thật sự không có lí do gì để phế trưởng lập thứ làm gia chủ tương lai.
Kỳ thật chuyện Tư Đồ Bằng Phi trở mặt với Lăng Tiêu khiến trong lòng hắn ít nhiều nhẹ nhõm. Vốn dĩ khi Tư Đồ Bằng Phi xung phong nhận việc đi gặp Lăng Tiêu, hắn trong lòng cũng có chút nghi ngờ. Hắn sợ con mình nhân cơ hội kết giao với Lăng Tiêu kia, sau đó thu nạp hắn thành thủ hạ dưới trướng mình.
Nhưng Tư Đồ Dũng cũng không biết phái ai đi mới có thể thể hiện sự coi trọng đối với Lăng Tiêu, đành gật đầu đáp ứng Tư Đồ Bằng Phi. Đồng thời cũng muốn nhân cơ hội này con trai có phải lúc này cũng trăm phương nghìn kế tính lợi cho mình.
Kết quả đã chứng minh trong lòng Tư Đồ Bằng Phi vẫn còn có gia tộc. Hơn nữa hành động lần này tuy rằng khiến cho rất nhiều người bất mãn và hiểu lầm, nhưng không thể không nói những biện pháp mà hắn sử dụng đối với một gia tộc đang do dự giữa Nam Châu và châu của hắn là rất hữu hiệu!
Ân và uy... Rất nhiều khi phải thực hiện cả hai mới có tác dụng!
Nhưng rất hiển nhiên, dùng biện pháp này thí nghiệm trên người Lăng Tiêu là sai hoàn toàn. Muốn trách, cũng chỉ có thể trách Tư Đồ Bằng Phi không biết Lăng Tiêu kiêu ngạo! Nghĩ thế, Tư Đồ Dũng không khỏi có chút áy náy nhìn thoáng qua con mình, thầm nghĩ không biết mình có trách móc hắn quá nặng không? Tuy nhiên nghĩ đi thì cũng phải nghĩ lại, không làm thế làm sao có thể giúp hắn có một tương lai rộng mở. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - https://truyenfull.vn
Ngọc không giũa không thành!
- Ngươi không cần đi.
Tư Đồ Dũng vừa nói vừa lơ đãng nhìn qua biểu hiện của Tư Đồ Bằng Phi. Thấy trên mặt hắn không có thất vọng như mình tưởng tượng, bèn nói:
- Ta chuẩn bị để ngươi làm quản sự cao cấp của liên minh. Sau đó thành lập một đội Nam Châu liên minh hộ vệ lấy người là tinh anh của các gia tộc. Hộ vệ đội này hàng năm tụ về tập luyện hai tháng, bình thường không cần chấp hành nhiệm vụ gì cả, nhưng khi Nam Châu phát sinh sự kiện trọng đại, đội hộ vệ này phụ trách duy trì trật tự. Còn ngươi, là thủ lĩnh đội này.
Tư Đồ Bằng Phi vốn có chút thất vọng trong lòng, trong giây lát cảm thấy mình như đang được bọc bởi một lớp mật ngọt, ngọt ngào tới tận chỗ sâu thẳm nhất trong tâm hồn!
Tát một cái cho một cây táo ngọt. (CBRO: Cây gậy và củ cà rốt.) Chiêu này hắn đã thấy cha dùng qua vô số lần. Nhưng lần này tát không hề đau mà táo thì lại vô cùng ngọt! Lợi ích của việc khiêm tốn ẩn nhẫn quả thật kinh người!
Lúc này Tư Đồ Dũng thản nhiên nói:
- Từ nay về sau, ngươi thao luyện đội ngũ này cho tốt. Tấm lòng nam nhi phải rộng lớn một chút! Tầm nhìn nam nhi phải xa một chút! Miếng đất một tấc vuông, tranh nhau làm gì?
Tư Đồ Bằng Phi rùng mình, thân hình khẽ run lên. Một luồng hơi lạnh chạy thẳng từ xương cụt lên đỉnh đầu. Lời phụ thân nói như một bát nước lạnh dội thẳng xuống đầu hắn. Điều này khiến Tư Đồ Bằng Phi chợt hiểu, rất nhiều tâm tư của mình sớm đã bị phụ thân nhìn thấu. May mà... May mà mình còn ẩn dấu tốt, nếu không biết đâu... Tư Đồ Bằng Phi càng cúi đầu, trầm giọng nói:
- Con đã rõ. Con sẽ không khiến phụ thân thất vọng lần nữa!
- Tốt, đi đi.
Tư Đồ Dũng xua tay tiễn con về, sau đó nhíu mày trầm tư một hồi rồi hướng ra cửa hạ giọng nói:
- Mời Tương Vân Phong đến đây.
Một lúc sau một người trẻ tuổi đến. Ngươi này phong thái vững vàng, tướng mạo anh tuấn, trong ánh mắt mang theo chút khí phách anh hùng, khom người chào Tư Đồ Dũng:
- Vân Phong tham kiến minh chủ!
Tư Đồ Dũng khoát tay:
- Ở đây không có người ngoài, Vân Phong ngươi không cần khách khí thế.
Tương Vân Phong cười ngại ngùng, khoánh tay đứng đó.
Tư Đồ Dũng bùi ngùi. Tương gia là một trong các thế lực cao nhất Nam Châu, thực lực và nội tình đều vô cùng thâm hậu, nhân tài đào tạo ra tự nhiên cũng không hề kém cỏi.
Năm đó Tương Vân Sơn một mình gầy dựng diện mạo Tương gia. Sau khi Tương Vân Sơn gặp chuyện không may, trong lúc rất nhiều người đang tiếc hận thì Tương Vân Bưu đứng ra. Tuy hắn không bằng ca ca mình, nhưng cũng xử lý gọn gàng ngăn nắp chuyện kinh doanh của gia tộc.
Như Tương Vân Phong bây giờ, rất ít người biết đến hắn. Tuổi hắn còn trẻ, tuy đã hơn năm mươi tuổi nhưng trong mắt rất nhiều vũ giả ở Thánh Vực chỉ là một đứa bé chưa dứt sữa mẹ. Thực lực Tương Vân Phong lúc này đã là Kiếm Thần cấp ba!
Nhưng có người sẽ nói như thế đáng là gì? Ngô Tú Nhi mới hơn hai mươi tuổi mà cũng có thực lực này. Nhưng cũng cần làm rõ một chuyện, Ngô Tú Nhi là do Ngô gia hao phí rất nhiều tiền của dùng đan dược để đề thăng thực lực. Còn Tương Vân Phong từ nhỏ đến lớn trừ một ít đan dược phụ trợ thì chưa từng sử dụng qua đan dược có thể trực tiếp đề thăng thực lực.
Chưa đến năm mươi năm mà đạt đến cảnh giới này, khi Tư Đồ Dũng biết rõ nội tình, từng mấy lần trong các cuộc họp công khai tán thưởng Tương Vân Phong là phúc nam của Tương gia.
Tư Đồ Dũng mời Tương Vân Phong đến đây chủ yếu là vì chuyện của Lăng Tiêu. Theo hắn suy nghĩ, Lăng Tiêu kia tuy cùng con mình cãi cọ, nhưng chỉ cần mình dùng thái độ đàng hòang, không làm cho hắn cảm thấy bị ức hiếp, tin rằng Lăng Tiêu cũng không phải người không biết lí lẽ. Nhất là hắn là người từ nhân giới phi thăng, thủ đọan đối nhân xử thế hơn xa người trong Thánh Vực. Tư Đồ Dũng chuẩn bị cấp cho Lăng Tiêu một lời hứa hẹn, nếu thế lực của Lăng Tiêu gia nhập Nam Châu liên minh, lập tức sẽ cho Lăng Tiêu thân phận quản sự. Có thân phận này, cho Âu Dương gia hai lá gan cũng không dám tìm Lăng Tiêu gây phiền toái!
Phải biết rằng ngay cả tam đại gia tộc ở Vọng Thiên thành như Ngô gia, Lý gia, Vương gia, sản nghiệp khổng lồ, thế lực hùng hậu cũng chưa thể có được thân phận quản sự của Nam Châu liên minh!
Chức vụ vinh quang như thế sao có thể không làm cho người ta hâm mộ và động tâm cơ chứ?
Nhờ Tương Vân Phong đi là bởi vì người trẻ tuổi khiêm tốn này là anh em ruột thịt của Tương Vân Sơn.