Lăng Tiêu cũng lộ vẻ mặt khinh thường nhìn người mặc áo choàng đen, cười lạnh nói:
- Mấy năm nay mấy người nói chuyện với ta như ngươi cũng đều chết sạch!
- Ha ha! Tốt! Vậy gia gia sẽ thanh toàn cho ngươi!
Người áo đen kia giận quá hóa cười, song chưởng mở ra, toàn bộ thân mình giống như một con chim to màu đen, phóng tới Lăng Tiêu, đồng thời, từ trên thân thể người áo đen một luồng lực lượng lạnh giá thật lớn, che trời phủ đất ập tới đè xuống Lăng Tiêu. Cổ khí thế này đủ để khiến người ta run rẩy!
Cảnh giới Tiên Thiên!
Lăng Tiêu gần như chỉ trong nháy mắt, liền đoán định được thực lực của đối phương, khó trách dám kiêu ngạo như thế! Tuy nhiên, cảnh giới Tiên Thiên của ngươi, người khác sợ hãi, ta lại không sợ!
Bỗng nhiên trong tay Lăng Tiêu chợt lóe hào quang, Yêu Huyết Hồng Liên kiếm đã nằm trong tay, sau đó thân mình nhẹ nhoáng lên một cái, bay lên không trung. Không chút do dự quét một đạo kiếm khí về phía người áo đen.
Trên con đường từ rất xa, một bóng người cực kỳ chật vật chạy tới, vừa chạy vừa kêu to:
- Đều dừng tay cho ta! Chuyện này không có liên quan gì tới hắn! Các ngươi muốn giết cứ giết lão tử, xuống tay với một người vô tội, các ngươi cũng làm được à!
Thanh âm này sao nghe thế nào cũng mang theo mùi men say nồng đậm, Lăng Tiêu vừa thoáng nghe liền biết thì ra đây đúng là Tương Vân Sơn vừa mới bỏ đi!
Hắn định quên người này, không ngờ đã trở lại!
Trong lòng Lăng Tiêu bỗng dưng dâng lên một loại cảm giác xúc động, hắn cười lớn nói:
- Tương huynh! Xem ra rượu mời của Tiêu mỗ cũng không có uổng phí đây!
- Cút đi! Lão tử đâu quen biết ngươi? Mau cút đi cho ta!
Tương Vân Sơn phẫn nộ quát, nhưng trong ánh mắt không kìm lòng được lại lộ ra vẻ lo lắng: mặc kệ nói thế nào, hắn cũng không muốn vì mình mà liên lụy tới người vô tội, huống chi sau nhiều năm như vậy người trẻ tuổi này là một người duy nhất sau khi biết thân phận và sự tích của hắn, còn dám sôi nổi nâng cốc cùng hắn, hơn nữa là một người tuyệt vời!
Tương Vân Sơn nhìn người áo đen né tránh đạo kiếm khí của Lăng Tiêu trên bầu trời, giận dữ quát:
- Lão tử đã như vậy, cùng lắm thì các ngươi một kiếm giết ta đi! Còn giả bộ nhân nghĩa cái gì chứ? Nhị gia các ngươi không phải vẫn luôn xem ta là mối họa lớn trong lòng hắn sao? Vậy giết ta đi! Giết tên vô dụng ta đi! Không phải sẽ xong hết mọi chuyện sao? Ta cùng hắn bèo nước gặp nhau, lão tử còn lừa hắn một bữa rượu, coi như ta cầu xin các ngươi! Xem như năm đó lão tử có ơn dìu dắt các ngươi, hãy thả kẻ ngu ngốc vô tội này đi! Hắn là kẻ ngu ngốc, lão tử kỳ thật rất chán ghét hắn!
Lăng Tiêu lại không thèm để ý chút nào cười nói:
- Tương huynh! Quên đi! Huynh không cần phải tự hạ giá trị mình như thế, không có thực lực chính là đồ vô dụng sao? Ở trong lòng Tiêu mỗ, Tương huynh vẫn như cũ là hán tử đầu đội trời chân đạp đất! Không dám vì nữ nhân của mình xuất đầu lộ diện, đó là hắn. Con bà nó! Đồ con rùa khốn kiếp! Ta tin huynh, ta tin tưởng huynh trong sạch, ta cũng tin rằng nữ nhân huynh xem trọng, nhất định không phải là người vong ân phụ nghĩa!
Lời nói của Lăng Tiêu giống như từng nhát từng nhát búa nặng tầng tầng đánh vào trong lòng Tương Vân Sơn, một luồng cảm giác ngột ngạt ập vào mũi Tương Vân Sơn, khiến hốc mắt hắn đỏ lên, hắn nổi giận mắng:
- Cút con mẹ ngươi đi! Lão tử không cần ngươi tín nhiệm, lão tử càng không cần ngươi thông cảm, lão tử cũng không biết tên của ngươi. Ngươi từ đâu thì cút về đó đi! Đừng ở chỗ này chướng mắt lão tử!
Lúc này, trên không trung truyền xuống tiếng nói âm trầm của lão áo choàng đen:
- Đại công tử! Ha ha! Lão phu còn gọi ngươi một tiếng Đại công tử, mặc kệ nói thế nào năm đó ngươi từng có ơn với lão phu, trong lòng lão phu còn nhớ rõ: nếu không có Đại công tử ngươi, lão phu cũng không vào được Tương gia. Tuy nhiên, hiện tại lão phu là người của Nhị gia, tục ngữ nói "dùng bổng lộc của vua, thì phải trung với vua" ! Cho nên, lão phu cũng chỉ có thể hướng Đại công tử ngươi, nói một tiếng "rất xin lỗi". Lão phu nhận lệnh của Nhị gia hễ người nào tiếp xúc với Đại công tử ắt phải chết!
Tương Vân Sơn mềm nhũn hai chân, ngã ngồi trên đường, ngửa mặt nhìn trời cười nói:
- Tốt! Tốt! Khá lắm phải chết! Tương Vân Bưu a Tương Vân Bưu! Ta xem thường tên đệ đệ ngươi rồi! Ta vẫn luôn nghĩ rằng ngươi không bằng ta. Hôm nay xem ra, ta không bằng ngươi rồi! Thôi được! Tiêu huynh! Tương mỗ hôm nay đã đem phiền toái cho ngươi, nhiều lời vô ích, nếu là Tiêu huynh chết đi, Tương mỗ cũng tuyệt không sống một mình!
Lăng Tiêu cười ha hả, nhìn lão nhân áo choàng đen nói:
- Ai chết còn chưa biết được!
Lão áo choàng đen bỗng nhiên gầm lên một tiếng, từ ống tay áo rộng cuồn cuộn nổi lên một luồng năng lượng hùng mạnh, hung hăng đánh úp tới Lăng Tiêu!
Lăng Tiêu vừa mới dùng ý niệm hóa thành mũi châm trong lúc bất ngờ đâm vào yếu huyệt sau lưng lão áo đen. Tuy rằng bị lão nhân này phát hiện kịp thời, tập trung lực lượng phòng hộ, nhưng vẫn bị mũi châm tinh thần lực của Lăng Tiêu đâm vào, nửa người phát run lên. Lúc này lão mới thẹn quá thành giận, muốn phải một kích giết chết Lăng Tiêu!
Thân thể Lăng Tiêu giống như một chiếc lá bị cuồng phong cuốn bay lơ lửng trên không trung, bỗng nhiên hắn quát khẽ một tiếng.
- Luân hồi!
Một luồng năng lượng cực kỳ hùng mạnh từ Yêu Huyết Hồng Liên kiếm chợt bùng phát ra, đánh úp về phía mấy chỗ hai bên đường!
Lập tức ở những chỗ này truyền đến một tràng tiếng kinh hô, sau đó liền thấy năm sáu người cực kỳ chật vật từ chỗ ẩn núp nhảy ra bay lên không trung, toàn thân phủ đầy máu tươi, tất cả đều bị trọng thương.
Lão áo choàng đen cực kỳ phẫn nộ thét một tiếng, không nghĩ tới Lăng Tiêu đang cùng chiến đấu với mình, lại bất ngờ ra tay đánh trọng thương sáu gã thủ hạ của mình.
- Ta phải bầm thây ngươi... vạn đoạn!
Lão nhân nghiến răng nghiến lợi nói, cùng một lúc thanh kiếm trong tay lão bỗng nhiên trở nên như một ảo ảnh cực kỳ hư ảo!
Võ công trong thiên hạ, không có gì kiên cố mà không phá nổi, duy chỉ có tốc độ là không phá!
Lão nhân áo đen phát hiện dựa vào lực lượng và uy áp rõ ràng không thể chiến thắng người thanh niên này, liền bắt đầu muốn lấy tốc độ để chiến thắng!
Bóng lão nhân trong màn trời đêm hóa thành vô số đạo tàn ảnh, đồng thời chỉ có thể nghe thấy tiếng kiếm khí xuyên phá không gian... Xoẹt Xoẹt Xoẹt... dường như bầu không khí bị xé rách!
Nơi này tuy không phải chỗ phồn vinh, nhưng cũng không phải không có người đi đường, chỉ trong chốc lát, kẻ xem nhiệt náo từ xa xa đã xúm lại vây xem quanh. Một đám đông người hưng phấn nhìn hai đối thủ đánh nhau trên bầu trời. Đọc Truyện Kiếm Hiệp
Trong đám người, có người hưng phấn nói:
- Trời ạ! Hai người này đều đã vượt qua cảnh giới Kiếm Thần sao? Quả thật hiếm có dịp xem cường giả cảnh giới Tiên Thiên đánh nhau!
- Cái gì hai Tiên Thiên! Là một! Ngươi nhìn không thấy sao? Cái kia lão nhân mặc áo choàng đen mới là Tiên Thiên! Ngươi xem tốc độ của lão đi, với cảnh giới Kiếm Thần bậc ba của ta cũng chỉ có thể nhìn thấy một đám tàn ảnh! Người đấu với lão rõ ràng thua sút hẳn, thất bại chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi!
- Cũng chưa chắc.
Bên cạnh lại có người khác nói tiếp:
- Theo ta thấy, lão nhân kia rõ ràng là bởi vì về mặt lực lượng không chiếm ưu thế nên mới phải lấy tốc độ để chiến thắng!
- Hừ! Dùng tốc độ chiến thắng có gì không đúng? Chỉ cần ta nhanh hơn ngươi một phần thì ta có thể thắng rồi!
Người nọ không phục bẻ lại.
Sáu người cảnh giới Kiếm Thần vừa mới bị tập kích bị thương, sau đó hốt hoảng bay lên không trung, nhưng đều vì thương thế rất nặng lại bị luân hồi đánh lén, bọn họ có thể không chết cũng may là có được cảnh giới Kiếm Thần. Nếu là Kiếm Thánh cho dù là cảnh giới Kiếm Thánh đỉnh cao, bị một kiếm của Lăng Tiêu đánh trúng, khẳng định sẽ không may mắn thoát khỏi chết được!
Cho nên sau khi bay lên không trung chỉ trong nháy mắt, cả đám lại hạ xuống mặt đất chuẩn bị chữa thương.
Thân ảnh của Lăng Tiêu và lão nhân áo đen nhanh như tia chớp, trong đám người vây xem phía dưới, phần đông đều không thấy rõ bóng dáng hai người, càng nhìn không ra ai chiếm ưu thế.
Lúc này Tương Vân Sơn đã đứng lên, nhìn sáu gã Kiếm Thần đang chật vật giúp nhau cầm máu, khóe miệng hắn hiện lên vẻ cười lạnh, bỗng nhiên nghĩ đến câu nói lúc trước của người trên không trung kia, trong mắt hắn hiện lên một tia sáng cực nóng.
"Nếu cho ta một cơ hội tiếp... thật vậy sao?"
Lăng Tiêu cũng là lần đầu tiên chống lại võ giả cảnh giới Tiên Thiên, bởi vì không muốn để lộ ra thân phận của mình, trong tay có mấy món pháp bảo Lăng Tiêu cũng không muốn sử dụng, nếu là lão nhân áo đen vẫn lấy uy thế và lực lượng của võ giả Tiên Thiên đối phó với hắn, Lăng Tiêu đúng thực có chút đau đầu, nhưng hiện tại không ngờ đối phương lại muốn dùng tốc độ và kỹ xảo chiến thắng hắn, Lăng Tiêu suýt chút nữa bật cười ra tiếng.
Ngươi muốn so kiếm kỹ với Thục Sơn kiếm? Vậy không phải muốn chết sao!
Toàn thân Lăng Tiêu giống như được ăn thuốc kích thích, tốc độ càng ngày càng cấp bách càng lúc càng nhanh, đến cuối cùng trên không trung gần như đã biến thành một luồng bóng ảnh trong suốt!
Trong đám người, có một người trẻ tuổi anh tuấn ánh mắt cực nóng nhìn Lăng Tiêu, đó chính là Mộ Dung Phong. Kỳ thật Mộ Dung Phong nhận được tin tức đã sớm chạy lại đây, nhưng thấy đối phương là Tương gia, hắn liền đánh mất ý niệm ra tay trợ giúp Lăng Tiêu. Bởi vì Tương gia thật sự quá hùng mạnh, hùng mạnh đến mức cho dù ở quận Bạch Lộ, cũng không phải Mộ Dung Phong có thể trêu chọc!
Nguyên hắn còn có chút tiếc nuối, một nhân tài như thế, cứ như vậy ngã xuống thật đáng tiếc. Nhưng thật không ngờ, Lăng Tiêu mang cho hắn nỗi ngạc nhiên vui mừng còn hơn xa thế, chẳng những một kiếm đánh bị thương nặng sáu cao thủ cảnh giới Kiếm Thần của Tương gia, còn đánh ngang tay với lão nhân rõ ràng đã tiến vào cảnh giới Tiên Thiên kia!
"Nhân tài như thế! Cho dù cấp cho hắn một chức trưởng lão danh dự, ta cũng phải lôi kéo cho bằng được!" Mộ Dung Phong thầm nghĩ trong lòng.
Lúc này, trận chiến trên không trung lại phát sinh biến hóa, nguyên vốn tốc độ hai người đang cực nhanh, ở trong mắt mọi người bỗng nhiên dường như trở nên chậm lại. Mà người có thực lực mạnh mẽ trong đám, ánh mắt lại càng thêm ngưng trọng hẳn lên!
Bởi vì tốc độ hai người lúc này nhanh đến mức khiến ánh mắt mọi người nhìn đến, đã rơi vào một loại biểu hiện giả tạo!
Nhanh một chút nữa!
Chỉ cần một chút! Ta có thể chiến thắng đối phương!
Lăng Tiêu và lão nhân áo đen gần như đều dâng lên ý niệm trong đầu như vậy, đồng thời cùng thi triển ra toàn bộ thực lực của mình. Sau khi tới thế giới này ngày hôm nay, rốt cục Lăng Tiêu đã thi triển ra thực lực mạnh nhất của bản thân mình!
Hiện tại ân oán ở trong lòng hai người sớm đã bị vứt sạch, không một ai nghĩ đến vấn đề này, trong lòng hai người... lúc này chỉ còn lại có một chữ:
Chiến!
Ầm! Ầm! Ầm!
Ngay tại thời điểm thân hình hai người ở trong mắt mọi người chậm tới mức không thể chậm thêm nữa, đột nhiên truyền đến ba tiếng nổ vang kịch liệt!
Bốp bốp! Đùng đùng!. .. Ngay sau đó lại dồn dập một tràng tiếng bàn tay va chạm ầm ĩ. Dường như Lăng Tiêu và lão nhân mặc áo choàng đen, hai người đều tự tăng tốc độ bản thân lên tới cực hạn, cho đến lúc nhanh đến mức không thể nhanh thêm nữa, ở trong phạm vi nhỏ, lấy năng lượng khổng lồ kích vào nhau ba chiêu, sau đó bàn tay hai người lại liên tục va chạm, chỉ trong nháy mắt đã đối chiến nhau trăm chiêu!
Ồ!
Mọi người vây xem phía dưới không kìm lòng nổi hít một hơi lạnh, giờ phút này hai bên đường phố, sớm đã tụ tập không dưới ngàn người! Những người này đồng thời đều bị trận chiến giữa hai người làm kinh ngạc đến ngây người, hoàn toàn không nghĩ tới, đại hội so tài còn chưa có bắt đầu, ở quận Bạch Lộ mình lại có thể xem được trận chiến kịch liệt thế này.