Ngạo Kiếm Lăng Vân

Chương 442: Dò xét quặng mỏ tinh thạch

Lăng Tiêu quản lý tổng cộng có ba mươi hai người. Những người này, thực lực kém nhất, cũng có tu vi Cuồng Kiếm Sư! Đại đa số đều là Ma Kiếm Sĩ, còn có mấy người có được thực lực Ma Kiếm Sư, cũng là những người đàn ông cường tráng. Bởi vì quanh năm bọn họ khai thác quặng trong quặng mỏ, cho nên thoạt nhìn làn da cũng có chút tái nhợt.

Đám người này dường như có chút chết lặng. Bọn họ không biểu hiện ra vẻ nhiệt liệt hoan nghênh và cũng không có biểu lộ ra phản cảm mãnh liệt với người quản lý mới Lăng Tiêu. Dù sao mỗi ngày đều khai thác quặng, có thời gian nghỉ ngơi thì những người đó tụ tập lại một chỗ để nói chuyện phiếm, dường như trong ánh mắt của bọn họ không coi Lăng Tiêu là người bình thường.

Lăng Tiêu cũng được đối xử giống như mười mấy người quản lý khác. Mỗi người đều có được một gian phòng độc lập. Mà hơn ba trăm tên thợ mỏ đều phân ra hai mươi mấy người một gian phòng. Khi thời tiết nóng, mùi hôi bên trong đó có thể tỏa ra đến chết được.
Ngày đó Lăng Tiêu đã từng lĩnh giáo qua Tôn quản sự phân phối những người đó cho mình, quả thật uy lực thật lớn, khó trách khi những quản lý nhỏ tập hợp tại một chỗ nói chuyện phiếm, đều đề cập đến những đám thợ mỏ với vẻ mặt khinh thường.

Lăng Tiêu cũng chú ý tới, những quản lý này, kỳ thật đều có được thực lực Kiếm Thánh bậc trung, nên không kìm nổi cảm thán trong lòng. Thánh Vực vẫn là Thánh Vực, những người này thoạt nhìn chỉ thuộc về xã hội cấp thấp, nhưng cũng có thực lực như vậy.

Những người này còn như thế, thì những Kiếm Thánh sơ kỳ từ Nhân giới phi thăng đến đây, chẳng phải là không có địa vị sao?

Tuy nhiên hắn cũng nghĩ đến Thánh Vực còn có nhiều người bình thường. Khi nhìn thấy bộ dáng thỏa mãn của những tên quản lý mỏ này, trong lòng nhớ tới một câu: "So với cao thì không đủ nhưng nếu so phía dưới thì có dư". Những người này chắc hẳn cũng đã quen với cuộc sống này. Nếu như ném bọn họ tới Nhân giới, chắc chắn cũng kinh ngạc nói không ra lời!

Bởi vì bọn họ sẽ nhanh chóng phát hiện, thực lực ở chỗ Nhân loại quá yếu! Mà bọn nó chính là người mạnh nhất trên thế giới đó!

Lăng Tiêu bỗng nhiên nhớ tới, vì sao rất nhiều đại gia tộc, nhất là người thủ hộ của gia tộc, như Tư Không Dương, người đã đạt tới cảnh giới Kiếm Thánh, cũng không muốn phi thăng, chắc chắn bọn họ cũng hiểu được chút ít tình hình ở Thánh Vực!

Đó là sự tồn tại cao nhất ở Nhân giới, trong gia tộc bọn họ cũng là người có một không hai. Nếu phi thăng tới Thánh Vực, thì chỉ có thể là một người như bây giờ ... Thậm chí, ngay cả địa vị này, bọn họ cũng không thể có được.

Nghĩ đến đều đó, thật đúng là một sự trào phúng quá lớn nhỉ!

Lăng Tiêu cảm thán trong lòng.

Những ngày này lặng lẽ trôi qua. Mao Thất không xuất hiện ở trước mặt Lăng Tiêu, mà mỗi tháng đại khái Tôn quản sự cũng sẽ xuất hiện ở đây ba đến năm ngày, thời gian còn lại, đều bị hao phí trong sự nhàm chán.

Đương nhiên, chỉ những quản lí nhỏ nhàm chán, thậm chí sau khi bọn họ phát hiện Lăng Tiêu đang dùng thời gian nhàn hạ để tu luyện, còn cười nhạo Lăng Tiêu, cho rằng đầu óc của tiểu Hắc có hơi ngốc rồi, đạt tới cảnh giới Kiếm Thánh, sinh mệnh sẽ tương đối dài, cho dù sống mấy ngàn năm cũng không có vấn đề gì. Một khi đã như vậy thì còn tiếp tục cố gắng vất vả tu luyện làm gì?

Lăng Tiêu cũng không hứng thú đàm luận với những người này. Thậm chí hắn có chút hoài nghi, làm sao những người này có thể tu luyện đến Thánh cấp.

Kỳ thật mỗi người đều có những dĩ vãng thuộc về mình. Nếu như một người thật sự có bối cảnh lớn, chỗ dựa lớn, thì không ai muốn thực lực của mình đươc nâng cao đến một mức làm cho người ta kính ngưỡng?

Mỗi người đều có thời tuổi trẻ nhiệt huyết, cũng có thời điểm cố gắng hăm hở tiến lên, chỉ có điều sau khi bọn họ phát hiện cho dù mình có cố gắng như thế nào, đều chỉ có thể dừng ở giai đoạn này. Có lẽ ban đầu bọn họ không phục, không muốn khuất phục vận mệnh, nhưng theo thời gian trôi qua, mấy trăm năm thời gian trôi qua, có lẽ với cảnh giới này... Không có bất kì thế lực lớn nào sẽ cung cấp cho bọn hắn đan dược thượng phẩm, càng không có chỗ dựa vững chắc nào cho bọn hắn tinh thạch, khiến bọn họ dù chậm nhưng cũng có thể đề cao lên.

Nhưng khi tới nơi này làm một người quản lý nhỏ, hàng năm còn lấy được tinh thạch để đủ tu luyện, trực tiếp hấp thu năng lượng của những tinh thạch này, không thể nhanh hơn kẻ ngốc như Lăng Tiêu hấp thu thiên địa linh khí để tu luyện sao?

Nếu có thể thông qua việc hấp thu thiên địa linh khí để nâng cao thực lực, vậy tinh thạch quặng mỏ, lại như thế nào có thể giữ được giá trị như thế này chứ?

Trong quặng mỏ có rất ít con gái, chỉ có mười mấy người phụ trách làm cơm, phần lớn tuổi của bọn họ rất cao. Thánh Vực cũng không có bán Trú Nhan Đan, cho dù có, các nàng cũng không thể hao phí cho nó. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - https://truyenfull.vn

Bình thường Lăng Tiêu rất ít khi xuất môn, trên cơ bản cũng không có bất cứ qua lại nào với những người đó. Hôm nay, bỗng nhiên tâm huyết dâng trào, muốn đi vào bên trong quặng mỏ xem. Trước đây thì nói là trông coi, nhưng kỳ thật đó chỉ là một cách nói, bởi vì mỗi ngày từng thợ mỏ đều có số lượng qui định, khi mặt trời lặn thì nghỉ ngơi, và cũng có thể giao ra số lượng tinh thạch.


Cho nên, Mao Thất cũng không phải lừa gạt Lăng Tiêu. Phần việc này quả thật rất thanh nhàn và thoải mái, nếu như không có dị tâm,.

Lăng Tiêu vẫn không muốn lộ ra dáng vẻ rất năng đông để làm cho người ta chú ý tới mình, điều đó sẽ không tốt lắm. Cho nên, mãi cho đến một ngày sau ba tháng, hắn mới quyết định, muốn đi vào bên trong quặng mỏ để nhìn một chút.

Một trong những quản lý nhỏ có quan hệ tốt với Lăng Tiêu, tên là Lỗ Văn, khuyên nhủ:
- Tiểu Hắc huynh đệ, ngươi đi vào trong đó làm cái gì khi sức nóng trào ra từ trong quặng mỏ kia, cùng với sự hôi thối từ đám thợ mỏ?

Lăng Tiêu cười với vẻ chân thật, sau đó nói:
- Muốn đi xem coi như thế nào? Ta đến đây lâu như vậy, còn chưa thấy qua quặng mỏ tinh thạch có hình dạng gì nữa.

- Ôi, đi thôi đi thôi!

Lỗ Văn phất tay, sau đó lắc đầu nói:
- Lúc trước khi ta tới nơi này, cũng nghĩ như ngươi. Khi đó ta còn tích cực hơn ngươi, tới ngày thứ ba liền nhanh chóng rời đi. Mẹ nó, đó là lần đầu tiên, cũng là lần cuối cùng. Ba năm qua, lão tử cũng không đi vào đó một lần! Tinh thạch là thứ tốt, tuy nhiên quặng mỏ tinh thạch... Quên đi, ta không nói, ngươi đi xem rồi sẽ biết, đừng trách ca ca ta không nói rõ cho ngươi đó... ...

Trên thực tế, tuổi của Lỗ Văn đã vượt qua một ngàn ba trăm tuổi, mười phần là một lão yêu quái. Nhưng bởi vì khi tiến vào Thánh cấp với độ tuổi còn rất trẻ, nên hiện tại thoạt nhìn chẳng qua chỉ có bộ dáng bốn mươi tuổi.

Khi bọn họ hỏi Lăng Tiêu, Lăng Tiêu nói mình hơn tám trăm tuổi, mà còn khiến những người này kinh ngạc và hâm mộ một hồi. Bởi vì khí tức mà Lăng Tiêu bộc lộ ra, đại khái là cảnh giới Kiếm Thánh bậc năm đỉnh. Sau khi hắn biết được tuổi thực và tu vi của những người này, Lăng Tiêu còn có chút hối hận, sớm biết như vậy, không bằng mình chỉ bộc lộ ra Kiếm Thánh bậc ba là được rồi.

Hắn muốn áp chế những người này một chút, miễn cho có một số người không có việc gì đến gây sự, ai mà biết mình hoàn toàn có suy nghĩ gì. Những người này căn bản không có một chút ý tứ thăm dò. Sau khi Lăng Tiêu hiểu được, dưới sự cường thế của Âu Dương gia, không ai rãnh rỗi ăn no rồi đi khiêu khích người khác? Lại không có gây loạn lợi ích.

Lăng Tiêu cáo biệt Lỗ Văn, một mình chậm rãi đi tới cái thang sắt phía dưới ở bên dưới vách núi. Hắn quyết định phải giống như người thường, leo từng bước lên trên. Tuy rằng không ai nói qua với Lăng Tiêu, nhưng đây chính là chỗ khôn khéo của kẻ thù, có lẽ tốt nhất không cần lộ ra quá mức.

Lăng Tiêu bỗng nhiên trông thấy phía trước có một bóng hình một cô gái, trên lưng đeo một cái giỏ thật lớn, hình dáng của chúng cao, to khoảng hai người ôm, dây thừng to như ngón cái đang siết chặc trên vai thiếu nữ. Nàng đang cố hết sức để bắt đầu leo lên phía trên. Lăng Tiêu liếc mắt một cái liền nhận ra, thiếu nữ này chính là người phụ trách đưa cơm trong quặng mỏ, tên gọi là gì hắn cũng không biết. Mỗi ngày trên lưng nàng đều có một lồng đồ ăn to lớn, đưa cơm trưa cho đám thợ mỏ trong quặng mỏ.

Chỗ quặng mỏ này có gần ba trăm thợ mỏ được chia làm ba đợt, mỗi một đợt đại khái có hơn một trăm người. Mà mỗi một đợt cơm đại khái cô bé cũng phải vác đủ hai ba mươi người ăn trên lưng, mỗi ngày vào giữa trưa cũng phải leo lên cái thang sắt hơn một trăm thước, ít nhất phải leo về ba bốn lần!

Lăng Tiêu nhìn thấy mặc dù cô bé đó có chút vất vả, nhưng tay chân vẫn nhanh nhẹn, nghĩ ra chuyện đó chắc cũng là thói quen. Tuy nhiên khiến Lăng Tiêu có chút giật mình chính là, trên người thiếu nữ không có một chút dao động năng lượng nào!

Nói cách khác, có lẽ thực lực cô bé này đã vượt qua Lăng Tiêu, đạt tới Tiên Thiên vũ giả ... Trên cơ bản chuyện này không có khả năng. Còn một loại khả năng khác, chính là thiếu nữ này, căn bản là không có một chút vũ kỹ nào bên người!

Lăng Tiêu thật sự có chút kinh ngạc, tuy rằng thường nhân trong Thánh Vực rất nhiều, nhưng cũng chỉ tương đối thôi, bất cứ một người nào dù yếu nhất cũng sẽ có thực lực Đại Kiếm Sư chứ? Ít nhất ở bên trong rừng rậm, thấy con dã thú nào, cũng có thể đối phó được.

Giống như cô bé này, một chút thực lực cũng không có, đúng là hiếm thấy.

Lăng Tiêu nhìn thấy trên mặt đất còn bày ra hai chiếc giỏ lớn, còn có hai đợt trên xe khá lớn. Lăng Tiêu không kìm nổi có chút bội phục cô bé này. Nếu đổi lại là hắn, không dùng thực lực nào, mà chỉ dùng lực lượng bản thân, một lần có thể đẩy được nhiều thứ như vậy, cũng sẽ cảm thấy quá sức.

Trong lòng thầm nghĩ, Lăng Tiêu chợt giơ tay để xách hai cái giỏ lớn kia, phỏng chừng bên trong là bánh mì, không quá nặng lắm, tuy nhiên bởi vì nhiều nên cũng không nhẹ lắm! Đối với Lăng Tiêu mà nói, tự nhiên là không có vấn đề gì.


Mắt thấy cô bé kia đi từng bước, đến cửa động, Lăng Tiêu một tay mang theo một cái giỏ lớn, sau đó bước nhẹ như lên mây, đạp từng bậc một trên cái thang sắt đi về phía trước!

Vào khoảnh khắc này, tin rằng cho dù gia chủ của Âu Dương gia nhìn thấy, cũng sẽ không ngừng giật mình. Chuyện này nhìn thì đơn giản, nhưng chưa chắc ai cũng có thể làm được!

Vách đá này gần như thẳng từ trên xuống dưới, thang sắt được đặt trên đó cho dù dùng tay cầm để đi về phía trước, nhưng thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn xuống dưới, cũng sẽ có cảm giác đầu váng mắt hoa. Nhưng Lăng Tiêu lại có thể để hai tay thả lỏng vững như núi cao đi lên trên! Đủ thấy bản lĩnh vững chắc này thực sự không phải người có thực lực Kiếm Thánh, hay thậm chí những người Kiếm Thần có kiếm kỹ vượt trội có thể so sánh được.

Cô bé kia đi đến cửa động,đặt cái giỏ lớn xuống, trên mặt cô bé có mấy vết lấm tấm nên cũng không xinh đẹp, thậm chí chỉ có thể coi như người bình thường! Giờ phút này khuôn mặt của nàng có chút đỏ bừng, lấy tay kéo một ít tóc có chút hỗn loạn, lau một đám mồ hôi trên trán, chuẩn bị tiếp tục đặt xuống hai giỏ trên lưng. Có thợ mỏ thấy thế chỉ lặng lẽ nói cho nàng, những người phụ nữ làm cơm đang hãm hại nàng, nhiều người làm cơm như vậy, làm sao chỉ có một mình nàng phải mang cơm đến chứ?

Chỉ có điều cô bé này cảm thấy không sao, đây là chuyện mình có khả năng làm mà!

Nàng nhìn thoáng qua doanh địa ở phía xa, cảm thấy tầm nhìn của mình rộng lớn vô cùng, khiến tâm tình của nàng cũng không kìm nổi mà tốt hơn rất nhiều. Mỗi ngày vào lúc này, cũng là lúc nàng vui vẻ nhất. Bởi vì nàng có thể đứng ở một nơi rất cao để nhìn về phía rất xa. Mặc dù có lẽ nàng nhìn không thấy thung lũng to lớn kia, nhưng đối với nàng mà nói, điều đó đã có thể thỏa mãn ước nguyện của nàng.

Không thể nghỉ ngơi nữa, các thợ mỏ đại ca sẽ sốt ruột, cô bé đó nghịch ngợm le lưỡi, bỗng nhiên ngây người tại chỗ, ánh mắt lộ ra vẻ vô cùng kinh ngạc. Bởi vì nàng thấy, người trẻ tuổi kia đi vào trong quặng mỏ, một tay mang theo một cái giỏ lớn, không ngờ đi lên như bay!

Đám phụ nữ làm cơm kia cũng bàn tán về tiểu Hắc, nói thân thể hắn cường tráng, khi làm chuyện đó nhất định rất có lực, đáng tiếc không ai dám đi mê hoặc hắn. Tuy rằng hắn chỉ là một quản lý nhỏ trông coi ba mươi người, nhưng đối với các nàng mà nói, tuyệt đối là một loại tồn tại cao không thể với tới! Những người phụ nữ này này giựt giây cho nàng đi mê hoặc hắn, bởi vì doanh địa bên trong quặng mỏ, chỉ thực sự có một cô bé ít tuổi là nàng.

Đáng tiếc nàng nào có cái gan đó. Cho dù có, nàng cũng sẽ không đi. Khoảng cách giữa bọn họ rất lớn, căn bản là không tồn tại và xuất hiện tính khả thi.

Cô bé đó ngẩn ngơ tại chỗ, cho đến khi Lăng Tiêu đặt cái giỏ lớn xuống, sau đó cười nói với nàng :
- Nhìn cô trên lưng khá vất vả nên ta đến giúp cô một tay.

- Cảm ơn ... Cảm ơn huynh... ...

Khuôn mặt cô bé lập tức đỏ, trên mặt càng lộ rõ vài vết lấm tấm, khuôn mặt cũng không có chút nào xinh đẹp, nhưng lại làm cho người ta không sinh ra một chút phản cảm nào.

- Không nên khách khí, vì sao các cô kia cho một mình cô đưa cơm? Có phải bọn họ bức hiếp cô không?
Lăng Tiêu mỉm cười hỏi.

- À, không ... Không có, là chính tôi muốn vậy.

Cô bé đó vốn muốn nói, nhưng vừa há mồm, liền biến thành như thế này. Nàng vẫn không học được cách nói dối với người khác, cho dù đây là lời nói thật, nhưng nàng cũng nói không nên lời.

Lăng Tiêu chậm rãi lắc lắc đầu, sau đó lại nói với nàng :
- Nếu các cô kia ức hiếp cô thì cô hãy đến tìm ta, ta sẽ giúp cô.

Khuôn mặt cô bé càng đỏ hơn, nói một câu với giọng rất nhỏ.

Lăng Tiêu giúp đỡ cô bé xách ba cái giỏ thực vật lớn đi vào. Đám thợ mỏ này đã sớm chờ ở đây, nói chuyện lớn tiếng, bỗng nhiên thấy cô bé đưa cơm còn dẫn tới người quản lý mới, tiếng nói chuyện ngừng hẳn, sau đó bọn họ cũng khôi phục vẻ đờ đẫn, nhìn vào trong mắt Lăng Tiêu, cũng không có bất cứ biểu tình gì.

Lăng Tiêu hơi hơi có chút xấu hổ, khi ở Nhân giới, noi gì thì cũng là chưởng môn một phái, thậm chí còn trở thành tín ngưỡng trong lòng vô số người, nhưng lại chưa từng rơi vào chuyện cư xử như vậy.

Cô bé đó bất giác lại hồn nhiên mở cái giỏ lớn ra, sau đó lật tấm vải bố lên trên, một luồng hơi nóng từ trong động trào ra. Những thợ mỏ kia đều đứng lên, vây chung quanh cô bé, lại vô cùng có trật tự lấy bánh bao từ trong cái giỏ lớn để ăn.

Trong hang động quả thật vô cùng khô nóng, lại cũng không ẩm ướt, Lăng Tiêu không rõ lắm trước đây Lỗ Văn đi quặng mỏ nào, hiện tại nơi này sâu vài trăm thước, Lăng Tiêu thừa dịp trong lúc những người đó ăn cơm, đi đến vách hang động quan sát cẩn thận.

Hang động này đều do những thợ mỏ này khai thác ra từng chút, từ cửa động đến nơi này, chỉ cách có năm sáu trăm mét, nhưng có thể nhìn ra được, nơi này đã được khai thác rất nhiều năm rồi!

Lăng Tiêu dán tay lên trên vách đá này, tinh thần lực từ tay Lăng Tiêu chậm rãi tiến vào nham thạch và bùn đất hỗn tạp trong vách đá, dần dần, Lăng Tiêu cảm giác được một luồng năng lượng vô cùng to lớn, nghĩ rằng đó chính là tinh thạch, sau đó tiếp tục xuống phía dưới, tựa như cá bơi trong nước, phi thường dày đặc, đợi cho tinh thần lực Lăng Tiêu còn kéo dài đến hơn năm trăm thước, một luồng lực lượng vô tận cực kỳ hùng hồn, theo tinh thần lực của Lăng Tiêu, trực tiếp cảm ứng mà đưa vào trong đầu Lăng Tiêu!

Lăng Tiêu hơi hơi ngây ra, lập tức trên mặt lộ ra vẻ mừng như điên, trữ lượng trong mạch khoáng quá kinh người!