Lăng Tiêu đứng trước mộ Vương Siêu, tưới rượu lên trên đó, không nói một câu nào, trầm mặc một lúc, thân hình bay lên cao, rồi nhảy lên trên người Tiểu Sửu phía trên cao, lướt về nơi xa.
Chỉ trong nháy mắt, hầu như tất cả cư dân của thành Thục Sơn đều có loại cảm giác tinh thần phấn chấn. Bọn họ không biết nguyên nhân, nhưng lại thấy tất cả mọi người đều như vậy, không nhịn được quy công lao này thuộc về thần tín ngưỡng của bọn họ - trên người Lăng Tiêu.
Hôm nay Thục Sơn kiếm phái cực kỳ náo nhiệt, tất cả môn hạ đệ tử đều dừng luyện công để tập trung ở trên quảng trường to lớn trước cánh cổng của Thục Sơn kiếm phái. Dưới chân núi còn tụ tập một lượng lớn cư dân ở chung quanh biết được tin tức.
Thánh Vực, nơi thần bí. Sau khi trải qua một trận chiến ở cấm địa của Thần, nó bắt đầu được càng nhiều người biết đến, nhất là những người ở chung quanh Thục Sơn kiếm phái, thường xuyên có thể nhìn thấy đệ tử của Thục Sơn kiếm phái. Dần dần, bọn họ cũng biết càng nhiều chuyện hơn.
Liệt Dương lẩn vào trong đám dân chúng, vẻ mặt lạnh lùng đang nhìn quảng trường to lớn ở trên cao, chiếc mủ rơm to lớn che khuôn mặt của hắn, cũng che luôn vẻ thù hận tràn ngập trong mắt hắn.
- Tiểu Yên muội muội, ta sẽ báo thù cho muội! Hừ, phi thăng Thánh Vực sao? Lăng Tiêu … Hôm nay, sẽ là ngày chết của ngươi!
Giờ Thìn vào buổi sáng, Lăng Tiêu trong sự vây quanh của mọi người, từ trong chính điện đi ra, cũng không phải Lăng Tiêu không muốn tìm một chỗ để phi thăng mà thật sự không thể chối từ sự thuyết phục của mọi người.
Tuy rằng ly biệt là đau khổ nhưng nếu không từ mà biệt thì càng làm cho người ta không thể chấp nhận. Mọi người còn thuyết phục Lăng Tiêu hãy phi thăng Thánh Vực ở trước mặt mọi người, mới có thể tạo niềm tin to lớn cho đám môn hạ đệ tử!
Về điều này, ngược lại Lăng Tiêu cũng có nhận thức như vậy, có thể tận mắt nhìn thấy tổ sư của môn phái phi thăng, loại khuyến khích này thật đúng là không thể dùng ngôn từ gì có thể diễn tả nổi.
Thời gian đã tới, Lăng Tiêu mặc một bộ áo trắng lộng lẫy, thân thể trôi nổi trên không trung. Dưới chân núi, cũng không biết có mấy vạn người, đã bộc phát ra một tiếng hoan hô rung trời!
Tiếng gầm không ngừng chấn động kia làm kinh động những con thú trong phạm vi hơn mười dặm, khiến nó lập tức tránh ra xa.
Sau đó khí thế kia tụ hợp lại cùng nhau, hình thành một nguồn năng lượng kinh người, khiến Liệt Dương đang lẫn trong đám người dân biến đổi sắc mặt. Trong lòng phẫn hận : Dựa vào cái gì … Hắn có thể nhận được sự hoan hô như vậy? Hắn đã làm gì mà có được sự kính yêu của nhân dân như thế? Hừ … Ta muốn cho toàn bộ những thứ này đều trở thành dĩ vãng!
Lăng Tiêu, ngươi sẽ ở trước mặt tín đồ, đệ tử, thân nhân, người yêu của ngươi hóa thành tro tàn! Sau đó, nguyên khí của Thục Sơn kiếm phái của ngươi sẽ đại thương, không qua bao nhiêu năm, sẽ tự động diệt vong, ha ha ha ha!
Liệt Dương thầm nghĩ trong lòng, luồng oán niệm to lớn kia khiến cho người bên cạnh tránh ra xa hắn một chút, chỉ cảm giác người này rất lạnh, nhưng không nghĩ nhiều về nó, cũng quay ra hoan hô người trên không trung.
Cuối cùng Lăng Tiêu nhìn một đám nhân dân, hồng nhan thật sâu, rồi lập tức quay đầu lại, trong nháy mắt tâm tình khôi phục lại sự bình tĩnh, trên người … Bắt đầu bộc phát ra một chút khí tức hùng mạnh.
Trên bầu trời, gió nổi mây trôi!
Trên bầu trời xanh sinh ra vô số đám mây trắng, sau đó từ trắng biến thành đen, càng tụ lại càng nhiều, rồi hóa thành mây đen cuồn cuộn, không ngừng tụ lại trên thân của Lăng Tiêu. Loại uy thế kinh người này hơn xa thời điểm Công Tôn Hoàng phi thăng Thánh Vực nhiều!
Đồng thời, Lăng Tiêu có thể cảm giác rõ, một luồng thiên uy đang hình thành, thầm nghĩ : Thật ra Long Ngạo không nói sai, quả nhiên là như thế này, phá nát cánh cửa Thánh Vực thứ nhất tự nhiên lần thứ hai sẽ hình thành tính chất gây ra sự trừng phạt.
Tuy nhiên, luồng khí thế của thiên uy này nếu đem so với thiên kiếp ở kiếp trước mà Lăng Tiêu đã từng trải qua, là chênh lệch một trời một vực.
Lăng Tiêu thậm chí vẫn chưa bộc phát ra khí thế mãnh liệt hơn, một luồng thang trời dường như đến từ vô tận hư không, từng bậc từng bậc … Theo không trung, kéo về phía Lăng Tiêu.
Mà trong đám mây đen kia, từng luồng tia chớp bổ vào thềm đá của thang trời đó!
Đây là thiên phạt sao?
Lăng Tiêu thả lỏng trong lòng.
Dưới chân núi, tất cả mọi người bị tình cảnh này khiến cho hoảng sợ. Như người thường thì đều quỳ hết xuống đất, lòng hết sức thành kính nhìn tất cả chuyện trước mắt, tín ngưỡng đối với Lăng Tiêu, trong nháy mắt được nâng lên tới một mức cao nhất!
Cũng chỉ có Thần, mới có thể khiến cho thiên địa sinh ra dị tượng như thế này!
Từng luồng tín ngưỡng lực truyền vào trong tử phủ của Lăng Tiêu. Trong nháy mắt Nguyên Anh trong cơ thể Lăng Tiêu mở hai mắt, sau đó hai tay không ngừng kết xuất các loại thủ ấn!
Chiến giáp màu vàng kia xuất hiện trên người Nguyên Anh, đồng thời, pháp bảo hộ thể được Lăng Tiêu luyện hóa, Tinh Nguyệt Quang Giáp trên người Lăng Tiêu bộc phát ra hào quang màu vàng!
Đối với hào quang kia, nếu như người có đạo hạnh cao thâm, chắc chắn sẽ kinh hô. Bởi vì loại hào quang này lại có thể mang theo lực công đức!
Từng luồng tín ngưỡng lực không ngờ chuyển hóa thành lực công đức! Mà người có thêm công đức thì loại thiên phạt do tia chớp hình thành, làm sao có thể làm thương tổn người đó chứ?
Lăng Tiêu cũng không nghĩ tới còn xuất hiện tình huống này. Lập tức mỉm cười với đám người kia. Hầu như mọi người đều trông thấy phía sau Lăng Tiêu, lúc này xuất hiện một pho tượng pháp tướng vô cùng to lớn!
Pháp tướng kia khoanh chân ngồi, hai tay tạo thành chữ thập, hai mắt nhắm, trên người pháp tướng truyền đến vô số âm thanh kì diệu của Phật gia, đồng thời sinh ra các loại Quang Minh Vân!
Đại viên mãn Quang Minh Vân, đại từ bi Quang Minh Vân, đại trí tuệ Quang Minh Vân, đại bàn nhược Quang Minh Vân, đại tam muội Quang Minh Vân, đại cát tường Quang Minh Vân, đại phúc đức Quang Minh Vân, đại phúc đức Quang Minh Vân, đại quy y Quang Minh Vân, đại tán than Quang Minh Vân, vô số đám mây, vây quanh pháp thân.
Lại phát ra đủ loại âm thanh mầu nhiệm, cái gọi là đàn ba la mật âm, thi ba la mật âm, bì ly dab a la mật âm, thiện ba la mật âm, bàn nhược ba la mật âm, từ bi âm, hỉ xá âm, giải thoát âm, vô lậu âm, trí tuệ âm, sư tử hống âm, vân lôi âm, đại vân lôi âm.
Hào quang của Quang Minh Vân kia nháy mắt xua tan mây đen cuộn cuộn kia. Loại âm thanh mầu nhiệm này gột rửa trong lòng mọi người, khiến cho đám người của Thục Sơn phái đang tràn ngập đau thương ly biệt, nháy mắt rơi vào khoảng không minh ở chỗ này và đang tiến vào một cảnh giới huyền diệu!
Các tín đồ của Thục Sơn giáo ở phía dưới thì cảm nhận được chỗ tốt thật quá lớn. Vốn những người đang ốm đau, trong nháy mắt thì ốm đau biến mất. Vốn người khỏe mạnh thì trong nháy mắt sức sống của họ càng thêm tràn trề!
Lăng Tiêu nhì thẳng vào bầu trời xanh biếc, chỉ còn lại một thang trời, nó giống như một con đường nhỏ yên tĩnh, lặng lẽ kéo dài về phương xa.
Khóe miệng mỉm cười, đồng thời cúi đầu xuống, nhì thoáng qua phía dưới. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - www.TruyệnFULL.vn
Chỉ một cái liếc mắt, Liệt Dương đang lẩn trong đám người dân lại giống như bị búa tạ nện vào trong lòng!
Á!
Hét thảm một tiếng, miệng của Liệt Dương phun ra máu tươi, sau đó chỉ tay lên phía Lăng Tiêu trên người đang phát ra hào quang vạn trượng, mở to mắt trừng, cũng không nói ra bất kỳ câu gì, thân hình mềm nhũn, té xuống mặt đất!
Khiến cho người bên cạnh nhảy dựng lên, người có gan lớn đi tới xem hơi thở của hắn, thì phát hiện hắn dĩ nhiên đã tuyệt khí rồi.
- Người này nhất định là phản đồ chống đối thần!
Có người nói với vẻ chắc chắn.
- Đúng vậy, lúc nãy chúng ta đều quỳ nhưng hắn thì không quỳ, bất kính với thần thì chết là xứng đáng!
- Đúng vậy, hắn chết là xứng đáng!
Đường đường một Thiếu môn chủ của một thế gia siêu cấp, trong mắt người thường tuyệt đối là cường giả, mà bị ánh mắt ẩn chứa cô thượng đạo pháp của Lăng Tiêu giết chết, sau đó còn bị một đám dân đen mà hắn chưa bao giờ để ở trong mắt chế giễu.
Một khúc dạo nhỏ nhoi này cũng không ảnh hưởng gì tới việc Lăng Tiêu bước lên, chậm rãi đi về phía trước.
Nhân giới này … Thực sự không còn vướng bận sao?
Lăng Tiêu không quay đầu lại, nhưng bỗng nhiên trong đầu lại xuất hiện cặp mắt tinh thuần khiến lòng Lăng Tiêu rung động mạnh, thân hình nhẹ nhàng run lên, đứng trên thang trời, pháp tướng ở phía sau đã được thu hồi, mây đen lại kéo ra trên bầu trời, dường như đang chậm rãi va chạm trong đầu Lăng Tiêu. Tia chớp kia chói mắt hơn lúc nãy nhiều.
Mây đen đầy trời, che bầu trời vô cùng trong xanh trong thiên địa, mà Lăng Tiêu cũng không quá quan tâm, chỉ nhìn về nơi xa vô tận, một luồng quang mang xẹt qua giống như sao băng!
Lúc này, một nguồn lực hút vô cùng to lớn, từ thang trời vô tận, trong nháy mắt hút về phía Lăng Tiêu!
Thân thể Lăng Tiêu lại vững như núi cao, đứng ở trên thang trời đó!
Lúc này, tia chớp từ trên thang trời bổ xuống phía dưới …
Thân ảnh kia nhanh cực kì, những người có thực lực mạnh mẽ trên Thục Sơn kiếm phái cũng cảm giác được, cũng kinh ngạc nhìn về phía xa. Lúc này không thể tưởng được, còn ai có thể tới đây bằng phương thức này chứ!
Hoàng Phủ Nguyệt và Diệp tử, còn có Lăng Vận Nhi đột nhiên cảm nhận một luồng khí tức cực kì quen thuộc, sau đó Diệp tử thấy dưới chân của người mới tới, rõ ràng đang đạp trên một thanh kiếm lớn!
- Người tu chân!
Diệp tử cúi đầu kinh hô một tiếng, lập tức nói ra một cái tên.
- Là Nha Nha sao?
Hoàng Phủ Nhuyệt nhanh chóng gật đầu, nói :
- Chắc chắn rồi! Không nghĩ tới, cô bé này lại có thể thực sự luân hồi và lại tu luyện tới cảnh giới cao như vậy!
Trên thanh kiếm lớn tầm thường, một cô bé như ngọc được mài, con ngươi giống như một dòng thu thủy, vô cùng tinh thuần, đang nhìn Lăng Tiêu tại chỗ ngăn cách hai thế giới một cách lưu luyến, liếc mắt nhìn vào chính giữa, như nói ra hết lời.
Lăng Tiêu cũng quay đầu, ánh mắt hai bên cùng giao nhau, tâm ý hai người như hiểu nhau, nhìn nhau cười. Không người nào nói, nhưng lại hiểu rõ ý tứ của nhau.
Lăng Tiêu mỉm cười gật đầu, một luồng hào quang hiện lên trên chiếc nhẫn, một thanh cự kiếm màu đen, cũng đã từng được Lăng Tiêu luyện hóa qua, thuộc pháp bảo loại thấp. Nhưng ở nhân giới thì được coi là chí bảo!
Thanh cự kiếm màu đen nháy mắt xuất hiện ở trước mặt Nha Nha. Thân hình trẻ thơ của Nha Nha nhảy lên, sau đó không nói gì mà ngự kiếm đi!
Một đám dân thường ở dưới núi căn bản cũng không nhìn thấy tất cả chuyện này, trong đám mây đen cuồn cuộn, thậm chí bọn họ coi hào quang mà Nha Nha bay lên trời như là tia chớp ở trong mây!
Nhưng trái lại đám người Diệp tử đã thấy rõ ràng, Thượng Quan Vũ Đồng lẩm bẩm nói :
- Bây giờ huynh ấy có thể yên tâm rồi!
Nói xong, hai hàng nước mắt cũng rơi từ trên hai má xuống.
Lăng Tiêu quay đầu lại, không chút nào do dự, đi một bước, theo thang trời không hề kháng cực luồng lực hút!
Từng luồng tia chớp màu tím bổ lên trên người Lăng Tiêu. Lăng Tiêu vẫn chưa phát giác, thong dong đi tới, cho đến khi bóng dáng của hắn hoàn toàn biến mất ở trong đám mây đen cuồn cuộn!
Lăng phu nhân mắt thấy bóng dáng con trai biến mất, thang trời kia … Cũng theo bước nện của Lăng Tiêu, từng bậc từng bậc biến mất trên không trung, mà thân hình mềm nhũn. Nếu không có Lăng Tố ở bên cạnh đỡ, chỉ sợ bà cũng đứng không được.
- Mụ mụ, chúng ta hãy cố gắng tu luyện, rồi sẽ có một ngày sẽ nhìn thấy tiểu tam.
Lăng Tố không rơi lệ, nhưng nói với ánh mắt kiên định.
… …
Lăng Tiêu chờ đến khi tất cả thân nhân đều không thấy, cả người bỗng nhiên bộc phát ra khí thế mạnh mẽ. Huyền Thiên, Yêu Huyết Hồng Liên kiếm và Kim Hổ cùng xuất hiện ở bên người Lăng Tiêu. Bởi vì thực lực của tiểu Sửu hơi yếu nên bị Lăng Tiêu nhốt trong nhẫn trữ vật.
Một đoàn quang manh cánh cửa do năng lượng thuần túy tạo thành, xuất hiện ở chỗ cuối của thang trời!
Khi tới nơi này thì tất cả tia chớp đều biến mất. Cái gọi là thiên phạt, đối với Lăng Tiêu mà nói, không có chút tác dụng nào. Tên thiên phạt chỉ để hù người chứ không cùng khái niệm với thiên kiếp. Một bên là trừng phạt nhỏ, còn một bên thì đại biểu cho hủy diệt!
Hiện tại, chuyện Lăng Tiêu quan tâm, là bên trong cánh cửa có cái gì!
Tinh Nguyệt Quang Giáp trên người Lăng Tiêu bắn ra hào quang mãnh liệt. Lăng Tiêu cầm Yêu Huyết Hồng Liên Kiếm trong tay, thân thể không tiến vào thẳng quang mang trong nguồn năng lượng kia!
Nguồn năng lượng kia cũng vô cùng nhu hòa tinh thuần. Lăng Tiêu không chút do dự mà bắt đầu hấp thu! Đây là nguồn năng lượng tinh thuần nhất đến từ Thánh Vực, chỉ xuất hiện ở chỗ này, không hấp thu … Đó mới chính là thằng ngốc!
Một lát sau, Lăng Tiêu liền cảm giác thời gian và không gian ở chung quanh hoàn toàn bất động, không biết là một giây hay là một đời. Ngay sau đó, Lăng Tiêu xuất hiện ở trên chớp núi cao!
Trên cái sân ở phía trên ngọn núi, lúc này đang đứng chi chít khoảng chừng năm sáu trăm người!
Thân thể Lăng Tiêu thoáng xuất hiện thì có bóng người nhanh như tia chớp, từ trên mặt đất nhảy về phía trước, đồng thời, một luồng kiếm ý với sát ý đầy trời, nhánh chóng tập trung vào mi tâm của Lăng Tiêu!