Ngạo Kiếm Lăng Vân

Chương 417: Sống chết cùng nhau


Từ nơi đó xuất hiện một đạo ánh sáng màu trắng, người bình thường không thể nhìn thấy, nhưng ánh mắt ba nữ, Ý Phong và những người tới sau đều sáng lên!

- Là Tiểu Sửu! Tam ca thực sự trở về rồi!

Giờ phút này bộ dáng đoan trang của Lăng Vận Nhi hoàn toàn bay biến đi đâu mất, nhảy dựng lên vung tay hoan hô.

Lăng phu nhân đứng giữa đám người cũng đang nhìn về phía chân trời, mặc dù lấy thực lực của bà thì không thể phát hiện được động tĩnh gì, nhưng từ biểu hiện của người khác cũng có thể cảm thấy được, đứa con của mình đã về tới rồi. Trên khuôn mặt không nhìn ra nổi một dấu vết năm tháng nào lập tức chảy xuống dòng lệ vui mừng, thì thào nói:
- Trở về là tốt rồi, trở về là tốt rồi!

Biểu hiện của Lăng Thiên Khiếu thì không rõ ràng như phu nhân ông, nhưng cũng lộ ra thần sắc kích động, trong lòng nghĩ:" Mẹ nó, không hổ là con trai của lão tử, sao có thể chết được chứ?"

Người ở đây càng ngày càng nhiều, thậm chí có một ít đệ tử của Thục Sơn kiếm phái cũng cảm thấy chỗ dị thường của chư vị trưởng lão và các phu nhân của tông chủ, trong lòng họ đều cảm thấy tò mò, thậm chí có kẻ lớn gan một chút, lại gần một chút muốn xem xem có gì xảy ra.

Hai người Thập Tam gia và Thập Tứ gia khoát khoát tay, rống lên với mấy tên đệ tử đang đứng xem náo nhiệt:
- Nhìn cái gì, lăn hết ra chỗ khác cho ta! Còn nhìn nữa thì lượng huấn luyện hôm nay tăng gấp chục lần!

Mấy đệ tử này sợ nhất chính là hai lão ngoan đồng* trưởng lão chẳng nói lý này, vừa nghe thấy thế lập tức tan tác chim muông.

(** Lão ngoan đồng: người già mà tính nết như trẻ con)

Sau khi đuổi đám đệ tử tò mò đi, Thập Tam gia và Thập Tứ gia lập tức lộ ra bộ mặt kích động, biểu tình làm sao còn bộ dạng nghiêm túc vừa xong, quả thực là như một đứa trẻ đang hưng phấn mà!

Đám người Tống Minh Nguyệt và Isa đứng chung một chỗ, ánh mắt chúng nữ đều mơ màng ánh lệ, mùi vị chờ đợi thật không dễ chịu gì. Mặc dù chúng nữ sau thời gian chờ đợi dài đằng đẵng sớm đã không còn khúc mắc gì nữa, nhưng lòng nhung nhỡ vẫn mãnh liệt như thế.

Càng về tới gần thành Thục Sơn, trong lòng Lăng Tiêu lại càng thêm cảm giác buồn vui lẫn lộn, thậm chí còn có cảm giác rụt rè. Khối đạo tâm trong thân thể Lăng Tiêu bỗng nhảy lên, chân nguyên toàn thân tăng cao tốc độ di chuyển.

Lăng Tiêu không kìm nổi phát ra một tiếng thét dài!

Tiếng thét vang dội trong tinh không khiến Tiểu Sửu cũng cao giọng kêu vang, trong nhất thời, toàn bộ cư dân thành Thục Sơn đều bị kinh động, có người mắng:
- Mới sáng sớm mà ai quấy nhiễu mộng đẹp vậy?

Ngay sau đó trên đường cái đột nhiên bùng lên một trận hoan hô kịch liệt khắp nơi, người kia trợn mắt há mồm đẩy cửa sổ nhìn ra, sau đó nhìn lên trời, chỉ thấy một con ma thú phi hành màu trắng cực lớn và trên người nó là một người trẻ tuổi ngang nhiên đứng thẳng. Toàn bộ thành Thục Sơn vang dậy tiếng hoan hô như thủy triều vậy!

Sóng sau cao hơn sóng trước!

Trận sóng âm thanh này đủ để khiến thiên địa biến sắc!

Lăng Tiêu đột nhiên cảm giác được, vô số dòng năng lượng rất nhỏ giống như những sợi chỉ mỏng manh đang tiến vào tử phủ của mình, Nguyên anh trong cơ thể mở mắt ra, năng lượng này tiến vào trong cơ thể của Nguyên anh, tuy rất ít nhưng đặc biệt tinh khiết!

Lực tín ngưỡng!


Trong lòng Lăng Tiêu ngạc nhiên mà thán phục, không thể tưởng được, chỉ một tòa thành Thục Sơn mà lực lượng tín ngưỡng lại kinh người như thế. Vốn Lăng Tiêu bay thẳng về trong Thục Sơn kiếm phái nhưng lại thay đổi chủ ý, hắn đứng trên lưng Tiểu Sửu, để cho nó bay xuống thấp hơn, sau đó phất phất tay về phía những người dân trên đường cái.

- A. Nhìn thấy không? Lĩnh chủ đại nhân vẫy tay với chúng ta kìa! A a a… hạnh phúc chết mất!
Một thiếu nữ trẻ tuổi hưng phấn đỏ hồng cả mặt, mấy vết tàn nhang cũng như nhảy lên vì sung sướng.

- Cuối cùng ta cũng được thấy Lĩnh chủ đại nhân rồi, ngài thật là uy phong!
Một thiếu phụ khoảng hai tám không thèm quan tâm trượng phu bên cạnh, dáng người tiều tụy thì thào. Nam nhân lớn tuổi thoạt nhìn vô cùng hiền lành đứng cạnh cô ta không những chẳng có chút bất mãn, ngược lại lại giống thê tử, thành kính vô cùng!

Miệng nói:
- Lĩnh chủ đại nhân, là vị thần thủ hộ của thành Thục Sơn chúng ta!

- Sau này con cũng muốn lợi hại như lĩnh chủ đại nhân!
Dưới gối của họ là một đứa bé trai tầm năm sáu tuổi đang nắm chặt nắm tay, vẻ mặt kiên nghị nhìn con ma thú lớn bay xẹt qua đầu họ, khoảng cách gần như thế khiến họ có thể thấy được bộ móng vuốt sắc bén của ma thú!

- Con trai ngoan, qua vài ngày nữa mẹ sẽ đưa con tới Thục Sơn kiếm phái!
Thiếu phụ vốn chưa hạ quyết tâm sau khi được nhìn thấy Lăng Tiêu cuối cùng cũng đã quyết định, muốn đứa con có tiền đồ thì phải đi theo Lĩnh chủ đại nhân!

Những thương nhân tới từ bên ngoài không phải người Thục Sơn thành khi nhìn thấy ma thú phi hành với uy áp mạnh mẽ, người trẻ tuổi trên lưng ma thú, lại nghe thấy tiếng hoan hô vang dậy như sóng thần thì đều hoảng sợ vô cùng, cho dù là thấy Hoàng đế của đế quốc cũng không thể xuất hiện cảnh tượng rầm rộ đến bực này!

Khó trách lại có người nói, Đế quốc Lam Nguyệt có hai vua!

Địa vị của Lăng Tiêu, lĩnh chủ của thành Thục Sơn nơi phương Nam thậm chí còn cao hơn cả quốc vương chính thống! Lời này trước đây nhất định họ sẽ không tin, hiện giờ khi lạc vào một cảnh giới kỳ lạ thế này, cảm nhận được sức hấp dẫn kinh thiên của người đó, cuối cùng thì họ cũng tin. Họ không khỏi nhớ lại giáo phái tôn giáo tên là Thục Sơn kia, có người từng tin rằng vị thần của giáo phái chính là Lăng Tiêu này.

Ngày trước có thể họ không hiểu, cũng là người, sao lại trở thành tín ngưỡng được chứ? Hiện giờ thì họ đã rõ ràng rồi!

Lăng Tiêu trở về khiến cho thành Thục Sơn sôi nổi hẳn lên, phải ngang với một lễ hội cuồng hoan. Vốn thành Thục Sơn giàu có và đông đúc, từ giờ phút Lăng Tiêu trở về, kinh tế lại mạnh lên vô số lần.

Việc này khiến Lý Phật đại nhân đang đảm nhiệm chức vụ thành chủ cười đến không khép miệng lại nổi.

Lăng Tiêu nhìn mọi người, mỉm cười, giơ cao tay nói:
- Ta đã trở về!

- Trở về là tốt rồi, trở về là tốt rồi!

Thấy chúng nữ đều si ngốc nhìn Lăng Tiêu, cả đám đều nước mắt chảy ròng ròng không nói nên lời, Lăng phu nhân ngược lại lại trấn định hẳn, đôi mắt tuy vẫn đỏ hồng nhưng đã tiến lên, kéo tay Lăng Tiêu, đánh giá từ trên xuống dưới. Thấy đứa con không có biến hóa gì cuối cùng cũng yên lòng, cái mũi lại cảm thấy cay cay vội quay mặt sang chỗ khác, nói lại một câu:
- Con là cái đồ vô lương tâm, ném cả đại gia đình lại, vừa đi đã vài năm! Lần sau không cho con đi như vậy nữa!

Ơn mẹ hiền, cũng khó có thể tiêu thụ, Lăng Tiêu khẽ gật đầu, trong lòng lại nghĩ:" Lần sau sợ là lại càng lâu hơn! Sau khi mình tiến vào Thánh Vực mà muốn trở về, đã là ngàn nan vạn khó rồi!

Chúng nữ thực ra đều muốn thân thiết với Lăng Tiêu một phen, kể ra tâm sự ly biệt, nhưng ai nấy đều không động trước, ngược lại lại là Lăng Vận Nhi chạy tới. Giai nhân Lăng Vận Nhi xinh đẹp tuy đã trưởng thành mà dường như còn như trước đây vậy, là một tiểu muội thích quấn quýt bên Tam ca, ngây thơ cười nói:
- Ca, huynh mà còn không về thì có một số người sắp đứt từng khúc ruột ra rồi đấy.


Chúng nữ đồng loạt hô một tiếng, mặt ửng đỏ, đều quay mặt sang chỗ khác. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - https://truyenfull.vn

Lăng Vận Nhi cười ám muội một tiếng, sau đó cúi xuống nói bên tai Lăng Tiêu:
- Tam ca, khi nào thì huynh cưới cả mấy người chị dâu đi!

Mọi người ở đây không ai không phải hạng người có thực lực mạnh mẽ, sao có thể không nghe thấy cô bé Lăng Vận Nhi này đang "Thì thầm"? Lăng Võ, Mạnh Ly và Đường Minh là đám đàn ông trong quân, đều ráng nhịn cười, sau đó lớn tiếng nói:
- Đợi buổi tối lão Đại phải tới uống rượu đó, không say không về!

Nói xong liền không ở lại nữa, toàn bộ không có lương tâm chạy ra ngoài cười ha hả.

Trên mặt Lăng Tiêu hơi có vẻ xấu hổ, trừng mắt nhìn Lăng Vận Nhi một cái:
- Trẻ con, hiểu cái gì chứ hả?

Lăng Vận Nhi bĩu môi, cố gắng giương bộ ngực lên:
- Người ta không phải trẻ con mà!

Giờ phút này trên mặt Lăng phu nhân tràn ngập ý cười, trong lòng cảm thấy thật mỹ mãn khi nhìn cả đám con gái, người nào cũng thật đáng yêu, bà cũng thường nghĩ, đứa con của mình thoạt nhìn thì cũng không háo sắc, bao giờ mới có tôn tử đây?

Ngồi trong phòng khách, Lăng Tiêu bắt đầu kể lại những trải nghiệm của mình mấy năm qua, khi kể đến những chỗ nguy hiểm mọi người đều vì Lăng Tiêu mà lo lắng.

Hơn nữa, khi Lăng Tiêu kể đến đoạn bị trọng thương nơi Tây đại lục, được cô bé câm Nha Nha cứu, sau đó Nha Nha lại bị tên khốn Kiếm Tôn của Âu Dương gia giết hại, mấy người nữ nơi này đều rơi lệ, đau lòng mắng chửi Âu Dương gia lòng lang dạ sói.

Đến lúc biết Lăng Tiêu ân đền oán trả, diệt sát rất nhiều cường giả Âu Dương gia, lại phong ấn toàn bộ Âu Dương gia tộc, bắt chúng phải đến tội cho Nha Nha thì Lăng Thiên Khiếu không nhịn nổi, đứng bật dậy, thần sắc kích động hét to ba tiếng.

- Tốt! Tốt! Tốt!

Sau đó lại nói:
- Không hổ là con trai Lăng Thiên Khiếu ta! Giết con bà nó!

Thập Tam gia và Thập Tứ gia nghe xong vò đầu bứt tai, hận không thể phát tác ngay trước mặt mọi người. Hai người Thu Thần và Phúc bá cũng lộ ra thần sắc hoài niệm, dường như đang hổi tưởng lại tư thế hào hùng ngày nào!

Trong mắt các nữ nhân thì liên tục bắn ra ánh sáng kỳ dị nhìn Lăng Tiêu.

Lăng Tiêu cũng không nói ra chuyện tâm ma của mình phát tác, dù sao thì đó cũng là bí ẩn lớn nhất của hắn, hiện tại hắn nhìn thật kỹ vợ chồng Lăng Thiên Khiếu, cha mẹ thân sinh, nhìn kỹ Lăng Chí, Lăng Tố và Lăng Vận Nhi, ai dám động vào họ, Lăng Tiêu thề sẽ liều mạng với chúng!

Chuyện xảy ra ở Liệt gia, chuyện về Tạ Hiểu Yên thì đối với những người có hiểu biết về cô ta đều thở dài, chỉ có thể than thở: Tự gây nghiệt chướng, không thể sống!

Ngược lại Lăng Vận Nhi lại vỗ tay, nàng thực sự phản cảm với Tạ Hiểu Yên. Đã nhiều năm qua nhưng Lăng Vận Nhi chưa từng quên ghi nhớ món nợ này, năm đó sau khi Tạ Hiểu Yên trương bộ mặt giả vờ giả vịt đến thăm Tam ca, nàng cả đời cũng không quên được, lúc ấy sâu trong mắt Tạ Hiểu Yên cất dấu một sự đắc ý.

Cuối cùng, Lăng Tiêu nói:
- Cách công quốc Narnia khoảng bằng một đế quốc cỡ trung ta phát hiện ra một nơi phúc địa, ở đó có một linh mạch cực lớn, đủ linh khí để chống đỡ cho Thục Sơn kiếm phái hơn mười vạn năm! Cho nên, ta muốn đưa môn phái đi, không biết ý mọi người thế nào?

Khi Lăng Tiêu vắng mặt, chủ nhân của Thục Sơn Kiếm phái có hai người, một là Diệp Tử, người kia là Hoàng Phủ Nguyệt, hai người một chủ nội, một chủ ngoại, xử lý mọi việc từ trên xuống dưới của Thục Sơn Kiếm phái gọn gàng ngăn nắp.

Hai người liếc mắt nhìn nhau, đều nhìn ra đáp án trong mắt nhau, Diệp Tử cười nhẹ nhàng, nói:
- Chàng nói muốn đi đâu, chúng muội sẽ đi theo tới nơi đó!

Lăng Vận Nhi bên cạnh bày ra mặt quỷ, bắt chước tiếng nói của Diệp tử:
- Chẳng sợ chân trời góc biển…

Mọi người cười vang, mặt Diệp tử xinh đẹp diễm lệ, sóng mắt như nước dịu dàng nhìn Lăng Tiêu, trong lòng nghĩ:
- Còn thiếu một câu, sống chết cùng nhau!