Lăng Tiêu nâng cao thực lực cho Lâm Lỗi, chờ khi nào hắn đạt tới Ma Kiếm Sư, lại một lần nữa vào trong trận thu lấy bảo vật, bởi vì tới thời điểm đó, hắn đã có năng lực đủ để tự bảo vệ mình!
Lăng Tiêu không nghĩ lòng tốt của mình, lại khiến Lâm Lỗi trải qua một lần gặp được mình mấy năm nay.
Thất phu vô tội, mang ngọc mắc tội, Lăng Tiêu đối với nhân tính lại càng khắc sâu nhận thức, thực lực tăng cao nhưng làm việc so với trước đây càng thêm thận trọng!
Lăng Tiêu tiễn bước Lâm Lỗi xong quay lại trên núi, đã thấy hai nữ nhân đang cắn răng kéo các thi thể tới một chỗ, xem ra là muốn dọn dẹp sạch sẽ. Lăng Tiêu thầm bội phục hai nàng gan lớn, đồng thời bảo hai nàng đứng qua một bên, hắn nhẹ nhàng phất tay bắn ra một luồng kình khí, mang theo một làn hơi rực nóng kinh người, trong nháy mắt thiêu đốt sạch mọi thi thể ở bên trong, ngay cả tro bụi cũng không nhìn thấy chút xíu nào!
Trên mặt hai nàng lộ ra thần sắc hoảng sợ. Các nàng đã cố gắng đánh giá cao thực lực của ân nhân, lại không thể tưởng tượng ân nhân lợi hại hơn xa so với ý nghĩ của các nàng! Làm sao với loại cảnh giới đó các nàng có khả năng nhìn thấu được?
Hai nàng trong lòng thầm mừng vui thật lớn, người lợi hại như thế sau này lại chính là chủ nhân của các nàng!
Nơi đây ngày sau sẽ trở thành chỗ phát triển của kiếm phái Thục Sơn, Lăng Tiêu không muốn chỗ này có gì dơ bẩn tồn tại, vì thế hắn mạnh mẽ khoét gọn khu vực chỗ địa lao, sau đó ném tới một ngọn núi hoang khoảng cách nơi này ngoài ngàn dặm, lút sâu vào lòng đất. Mấy trăm năm sau, nơi đó được người phát hiện, còn bị lầm tưởng cho là di tích thời thượng cổ. Thậm chí dẫn lên một phen tranh chấp của vũ giả giới thế tục.
Loại đoạn nhân quả tiếp theo, tuy rằng đối với Lăng Tiêu đã không còn quan ngại, nhưng sự huyền diệu của nhân quả thì không phải bàn cãi!
Lăng Tiêu ngự kiếm mà đi, với tu vi Xuất Khiếu trung kỳ, trong nháy mắt đi ngàn dặm, không tới nửa ngày đã tới phía bắc Đế quốc Tử Xuyên, trên bầu trời dãy núi Phạm Đế Á Đại Tuyết Sơn.
Phía dưới, là nơi dừng chân đã ngàn năm của Liệt gia.
Lăng Tiêu đứng ở rất cao trên không trung, nhìn xuống phía dưới, núi cao sông lớn, cảnh sắc đẹp lạ thường, Lăng Tiêu phát ra tầng tầng tinh thần lực hướng ra phía ngoài, ở địa phương cực xa trên bầu trời một đạo hào quang màu trắng lóe lên như một con mãng xà thật lớn, trong nháy mắt biến mất tại chỗ!
Lăng Tiêu đứng ở nơi đó, nhìn Tiểu Sửu như một tia chớp bay tới, khóe miệng nổi lên vẻ tươi cười, Tiểu Sửu đã trưởng thành thân thể cực kỳ khổng lồ! Lông trắng xóa cấp tốc phi hành trên trời cao, giống như một đám mây trắng tinh thuần.
Một tiếng kêu vui mừng đến cực điểm, Tiểu Sửu vọt tới bên cạnh Lăng Tiêu, cặp mắt kia đã trở nên xanh thẳm, không ngờ mang theo một tia nhân tính hóa trong suốt.
Thân mình dừng trước người Lăng Tiêu, đầu chui vào trong lòng Lăng Tiêu!
Tiểu gia hỏa này... trưởng thành rồi đây!
Lăng Tiêu cảm khái trong lòng, thời gian thắm thoát trôi qua mới thoáng cái mình đi vào thế giới này không ngờ cũng sắp được mười năm, từ một thiếu niên biến thành một thanh niên. Tiểu Sửu, cũng từ một tiểu tử tinh quái hiện tại cũng biến thành ma thú bậc cao cả người tản phát ra khí tức vương giả uy nghiêm!
Chỉ sợ, tiếp qua một đoạn thời gian, đã có thể mở miệng nói chuyện đây? Trong lòng Lăng Tiêu toát ra ý tưởng này, lại kinh ngạc nghe từ miệng Tiểu Sửu phát ra một tràng tiếng trẻ con ngọng nghịu.
- Ba... Ba...
Lăng Tiêu sửng sốt, lập tức ngạc nhiên vui mừng, cười ha hả, tiếng cười ở trên trời cao vang vọng truyền đi bốn phương tám hướng. Tại Liệt gia, giữa dãy núi Phạm Đế Á Đại Tuyết Sơn, rất nhiều người trong lòng có điều cảm nhận được, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời xanh lam, nhưng cũng không phát hiện điều gì.
- Tốt! Thật tốt quá! Tiểu Sửu, ngươi chẳng lẽ đã có thực lực bậc chín?
Lăng Tiêu đã mấy năm không gặp tiểu tử này, thực lực của nó đạt tới cảnh giới gì cũng không xác định được, hắn cũng không có thể lấy tinh hạch của Tiểu Sửu ra để xác định.
Chỉ là cảm nhận sóng dao động năng lượng từ trên mình Tiểu Sửu, thực lực hẳn là đã không kém gì cường giả Kiếm Tôn bình thường! Làm được điểm ấy, ít nhất cũng phải ma thú bậc tám đỉnh điểm mới làm được.
Năng lực phát âm của Tiểu Sửu hiển nhiên còn rất kém cỏi, nhưng dùng tinh thần lực câu thông cùng Lăng Tiêu:
- Còn kém một chút tới bậc chín, khi tới bậc chín là có thể biến hóa!
Lăng Tiêu mừng rỡ, xuất ra một quả Tiểu Hoàn Đan ném vào miệng Tiểu Sửu, sau đó cười nói:
- Đi đi! Tìm một chỗ tiếp tục tu luyện! Mau mau biến hóa thành hình người rồi theo ta tu luyện!
Tiểu Sửu hưng phấn kêu to một tiếng vỗ cánh bay đi.
Lăng Tiêu tươi cười, cả người khí thế vừa thu lại... ngay sau đó, xuất hiện ở bên ngoài sơn trang Liệt gia.
Thân ảnh Lăng Tiêu mới vừa xuất hiện ở nơi này, trong sơn trang Liệt gia nhìn như bình thường, đột nhiên nhảy ra mười mấy người toàn thân tản ra khí thế mãnh liệt, trong ánh mắt mang theo ba phần nghi hoặc bảy phần cảnh giác nhìn chằm chằm Lăng Tiêu, trong đó một người đầu lĩnh trầm giọng quát hỏi:
- Ngươi là ai? Tới nơi này làm cái gì?
Khó trách những người trong Liệt gia nghi hoặc, giờ phút này thoạt nhìn Lăng Tiêu, lưng đeo bảo kiếm, quần áo hoa lệ, hình dáng như ngọc thụ lâm phong, đứng ở nơi đó trông chẳng khác nào là một công tử của trần tục, toàn thân lại không có nửa điểm dao động năng lượng!
Nếu là xuất hiện ở giữa phố xá sầm uất, chỉ sợ sẽ dẫn tới vô số ánh mắt đưa tình của các thiếu nữ hoài xuân, nhưng xuất hiện tại cứ địa của Liệt gia ở giữa dãy núi Phạm Đế Á này, lại thấy thế nào cũng không hợp lý. Truyện Sắc Hiệp
Lăng Tiêu trên mặt mang theo nụ cười, nói:
- Ta là bằng hữu của Liệt Khuyết công tử, đi nói cho hắn biết ca ca hắn đã đến đây.
Hộ vệ kia nghe nói tới tên Liệt Khuyết, trong giây lát chính là sửng sốt sau đó lập tức bật cười ha hả, nói:
- Hóa ra là bằng hữu của thiếu công tử! Vậy xin mời ngài nghỉ ngơi chờ một chút. Để chúng ta thông báo một tiếng, như thế nào?
Lăng Tiêu có chút nghi hoặc trong lòng, người này trước ngạo mạn sau cung kính cũng không vì thân phận của Liệt Khuyết, bởi vì Lăng Tiêu từ trong giọng nói của hắn nghe ra dường như không thích hợp, chẳng lẽ Liệt Khuyết xảy ra chuyện gì hay sao?
Lăng Tiêu mặt không chút thay đổi, thản nhiên gật gật đầu, sau đó nói:
- Vậy nhờ ngươi mau mau chút.
Người nọ gật gật đầu, sau đó lại đánh mắt ra hiệu cho những người khác, biểu hiện của những người đó càng xác thực suy đoán của Lăng Tiêu, bọn họ không có mảy may ý tứ xem Lăng Tiêu trở thành khách quý, Liệt Khuyết ở Tinh Võ thế gia tuy không phải con đích tôn, nhưng vì tuổi còn trẻ đã có thực lực mạnh mẽ, địa vị thân phận cũng không bình thường, nếu Liệt Khuyết không có việc gì, sao đám người này dám thất lễ với bằng hữu của hắn?
Mặc dù còn chưa chứng thực, nhưng vẫn thấy rất không hợp lý, bởi vì một đám tôi tớ thì chắc chắn không tất yếu vì loại chuyện này mà đắc tội với một đệ tử có tiền đồ của gia tộc như Liệt Khuyết.
Lăng Tiêu vẫn bất động thanh sắc, tùy tiện ngồi trên băng ghế đá cạnh cổng, đồng thời bấm một pháp quyết, thần hồn xuất khiếu!
Linh hồn của Lăng Tiêu hùng mạnh gần như không có một tia dao động nào, bay nhanh trên bầu trời Liệt gia. Lăng Tiêu đã nghe Liệt Khuyết nói qua chỗ bị giam bế quan của Liệt gia đều là ở phía sau núi, nên thần hồn Lăng Tiêu không có dừng lại trên không trung sơn trang Liệt gia, mà bay thẳng về phía sau núi.
Phía sau ngọn núi cao nhất chừng mấy ngàn trượng, trong đó một mặt là vách đá cao và dốc đứng như đao gọt, Lăng Tiêu nhìn thấy hai sợi dây sắt nối liền sơn trang Liệt gia và phía sau núi, vách núi vừa vặn đối xứng với bên này, phía dưới dây sắt sâu không thấy đáy sương mù lượn lờ!
Thần hồn của Lăng Tiêu tới đây hơi ngừng lại một chút, tâm niệm vừa động, thầm nghĩ: khó trách mọi người Liệt gia này rất xuất sắc, nguyên tới nơi này linh khí cũng cực kỳ dồi dào!
Lăng Tiêu nghĩ trong lòng: e là Công Tôn thế gia cũng như thế, trước đây ở Âu Dương gia bên kia, Lăng Tiêu cũng cảm giác được linh khí nơi đó còn nồng đậm hơn so với Liệt gia bên này, nhưng cũng không có cảm nhận sự tồn tại của linh mạch.
Giống linh mạch ở Tái Nhĩ đế quốc kia, chỉ sợ toàn bộ đại lục Thương Lan cũng không có mấy cái!
Thần hồn Lăng Tiêu bay tới đối diện, sau đó thấy trên vách núi thòng xuống một dây thừng, trong lòng thầm nghĩ: chỉ cần thực lực vượt qua tu vi Ma Kiếm Sư, trực tiếp phi hành là được, tạo khó khăn như vậy, chẳng lẽ nơi này còn có cấm chế gì hay sao?
Lăng Tiêu cũng không có cảm ứng chỗ này có cấm chế gì. Thầm nghĩ: có lẽ là lão tổ tông của Liệt gia thiết đặt quy củ cũng không chừng, tại phía sau núi này không cho phép phi hành chính là để rèn luyện đảm lượng và ý chí cho đệ tử.
Linh hồn Lăng Tiêu hạ xuống rất nhanh, khi bay xuống mấy trăm thước, thấy một cửa động, bên trong truyền ra từng trận sóng dao động, Lăng Tiêu nhẹ nhàng đi vào, lại thấy trong sơn động rất sạch sẽ, cũng vô cùng đơn giản, chỉ có một tấm bồ đoàn, một chiếc giường cùng với một cái bàn đá kề bên giường.
Trên mặt bàn đặt một chén nước, ngoài ra Lăng Tiêu không nhìn thấy bất cứ đồ vật gì!
Liệt Khuyết khoanh chân ngồi tĩnh tọa trên bồ đoàn, trên mặt nhìn không ra chút biểu tình gì, nhưng Lăng Tiêu lại có thể cảm giác được dao động tinh thần của huynh đệ mình, cũng không có bình tĩnh như vẻ bề ngoài của hắn.
Thần hồn Lăng Tiêu dần dần ngưng kết thành hình dáng thật thể, sau đó dùng tinh thần lực khẽ làm chấn động Liệt Khuyết, bên kia Liệt Khuyết chợt mở hai mắt, trong nháy mắt bộc phát ra khí thế hùng mạnh. Lăng Tiêu cảm giác được rõ ràng tại trong một chớp mắt kia, Liệt Khuyết kỳ thật đã tăng lên tới cảnh giới Kiếm Hoàng bậc cao!
Không tệ!
Lăng Tiêu thầm tán thưởng một câu, xem ra thời gian mấy năm nay Liệt Khuyết không có lười biếng, tu vi nâng cao rất nhanh!
- Ca ca?
Khí thế toàn thân của Liệt Khuyết gần như trong nháy mắt này trầm tĩnh lại, sau đó chụp cánh tay Lăng Tiêu, lại không nghĩ rằng chụp vào khoảng không, Liệt Khuyết kinh hãi đứng sửng tại chỗ không thốt nên lời, dụi dụi mắt, lại tát mạnh vào miệng mình một cái.
- Ta đang nằm mơ chăng?
Lăng Tiêu bật cười, nói:
- Đừng sợ! Ta hiện tại là trạng thái linh hồn, cơ thể của ta còn đang ở ngoài cửa sơn trang Liệt gia. Có phải đã xảy ra chuyện gì hay không?
Liệt Khuyết hiển nhiên không thể hiểu lời nói của Lăng Tiêu, có điều nghe câu hỏi của Lăng Tiêu, Liệt Khuyết thở dài một tiếng, sau đó nói:
- Ôi! Một lời khó nói hết!
.......
Tạ Hiểu Yên ngồi ở bên trong lầu các, tòa lầu này cũng không cao, chỉ có hai tầng, nhưng đồ trang trí lại bày biện hết sức xa hoa! Hết thảy dụng cụ bên trong, toàn bộ đều là loại đắc tiền tốt nhất, đến ngay cả cái bàn cũng là từ Đế quốc Lam Nguyệt vận chuyển tới, thợ chế tác cái bàn, vốn là thợ thủ công làm đồ dùng cho cung đình!
Trong phòng xanh vàng rực rỡ, nhưng Tạ Hiểu Yên vẫn như cũ cảm thấy có chút bất mãn, mấy ngày nay tâm tình của nàng cứ luôn rất sa sút, bởi vì nàng vẫn luôn có dự cảm, dường là sắp phát sinh sự tình gì không bình thường. Nhưng toàn bộ Liệt gia hiện nay đều đã nằm trong tay của nàng, nàng rất khó tưởng tượng còn có chuyện gì có thể làm khó đến nàng.
Mấy năm trước, thủ lĩnh người thủ hộ Đông đại lục Tư Không Dương đi tới Liệt gia triệu tập vũ giả Kiếm Tôn trở lên. Liệt gia vốn thuộc loại thế gia nhất lưu nằm trong số gia tộc trọng điểm được Tư Không Dương coi trọng. Nhưng không nghĩ tới chính là sau khi Liệt gia phát sinh xung đột với Lăng Tiêu, toàn bộ trưởng lão quay về lại gia tộc, rồi sau đó liền hoàn toàn mất tin tức!
Đối ngoại, thì trưởng lão cảnh giới Kiếm Tôn của Liệt gia toàn bộ bế quan tu luyện, ai cũng không thấy!