Nói xong, lệ lại tuôn trào từ khóe mắt Phong Linh. Lúc đầu hận Lăng Tiêu thấu xương, bây giờ tình ý thắm thiết, giữa Phong Linh và Lăng Tiêu đã xảy ra không biết bao nhiêu thiên cố sự.
Diệp Vi Ny thản nhiên cười:
- Vậy tin ta đi! Huynh ấy còn sống!
Sắc mặt Công Tôn Thiên và Tống Khê có chút khó coi. Tuổi của hai người đã quá trăm, đâu thể nào nói hươu nói vượn. Nhưng nữ tử này cứ khăng khăng khẳng định Lăng Tiêu không chết, chẳng khác nào gián tiếp nói hai người bọn họ nói dối!
Tuy rằng có thể hiểu được nỗi thống khổ mất đi người yêu mất đi thân nhân, nhưng tư vị bị người khác vu oan tuyệt đối cũng khổ sở vô cùng. Tống Khê hỏi:
- Tiểu nha đầu, ngươi nói vậy, có bằng chứng không?
Mọi người đều ngẩng đầu, vẻ mặt mong chờ nhìn Diệp Tử. Tuy rằng mọi người không muốn tin lờn Công Tôn Thiên và Tống Khê nói, nhưng ai cũng hiểu: Hai lão nhân đức cao vọng trọng, lại có dây dưa sâu xa với Lăng Tiêu, làm sao có thể dễ dàng nói dối? Nếu không chính mắt thấy, sẽ không dám kết luận như thế.
Diệp tử dùng cách gì để chứng minh lời mình nói đây?
Diệp Vi Ny nhẹ nhàng lắc đầu. Ngay khi mọi người vừa tỏ vẻ thấy vọng, Tống Minh Nguyệt vẫn đang ngồi thất thần bỗng nhiên nói:
- Ta biết!
Tống Khê than nhẹ một tiếng, thầm mắng tiểu tử Lăng Tiêu:" Ngươi chết mình ngươi thôi, mang theo trái tim bao người. Ngay cả cháu ta cũng..."
Nhưng ngươi không tin Lăng Tiêu chết nhất là Lăng phu nhân đã nhanh miệng hỏi:
- Tại sao?
Tống Minh Nguyệt trong nháy mắt khôi phục tinh thần:
- Đỉnh? Bảo đỉnh bên người phu quân! Đỉnh kia lấy trong bảo khố nhà ta, khi to khi nhỏ. Ta còn nhớ rõ, phu quân từng bảo, đỉnh này có thể luyện chế thành hộ thân pháp bảo! Tuy ta không rõ pháp bảo là gì, nhưng các người xem này!
Tống Minh Nguyệt nói xong, cho tay vào trong lòng, lấy ra một cây trâm cài tóc màu vàng làm bằng xương thú, sau đó nhắm hai mắt lại, chỉ thẳng về vách tường.Cây trâm cài tóc màu vàng như sao băng bắn vào giữa vách tường!
Mọi người đều trợn mắt há mồm. Thượng Quan Vũ Đồng nhận ra, cây trâm cài tóc này chính là thứ nàng từng thấy qua ở thịnh hội giao lưu các thế gia môn phái ở Đông Hải Tần gia. Lúc ấy chỉ thấy nó thật đẹp, căn bản không ngờ vật nhỏ bé ấy có uy lực kinh khủng như vừa rồi.
Tuy rằng bằng thực lực hiện thời của nàng không cảm thấy trâm cài tóc này có chút gì uy hiếp. Nhưng dù gì, một cây trâm cài tóc bằng xương thú, có thể tự mình lơ lửng giữa không trung, sau đó phát ra công kích sắc bén, linh hoạt như thế, quả thực vượt xa tưởng tượng của nàng!
Thượng Quan Vũ Đồng bỗng nhiên nhớ ra. Trên người Lăng Tiêu, thần thông như thế không phải rất nhiều sao? Có lẽ nào hắn thực sự chưa chết.
Tống Minh Nguyệt vẫy tay một cái, trâm cài tóc lại trở về trong tay nàng, sau đó thần thái phấn chấn nói:
- Vật nhỏ này vốn dĩ chỉ là một vật trang sức tầm thường, nhưng sau khi phu quân cải tạo, biến thành như thế này. Hơn nữa, Minh Nguyệt đã tận mắt chứng kiến sự thần kỳ của bảo đỉnh kia.
Lúc này Tô Tuyết bỗng nhiên nhớ ra, sau đó nói:
- Đúng vậy, ta cũng từng thấy qua. Lúc trước, khi Lăng Tiêu cứu ta, vài tên thực lực Kiếm Hoàng của Chiết gia muốn giết ta.Lúc ấy Lăng Tiêu thực lực còn bình thường bèn sử dụng nó, nó đột nhiên hóa lớn!
- Đúng vậy đúng vậy. Đại ca quả thật có một đỉnh rất thần kỳ. Lúc chúng ta đi xem ông nội phi thăng Thánh Vực, gặp Kiếm Tôn của Liệt gia chặn đường, liền trốn vào trong đỉnh! Đại ca chắc chắn chưa chết. Bởi vì cho dù công kích mạnh thế nào đi nữa cũng không thể ngay cả vạt áo cũng không lưu lại.
Công Tôn Kiếm lớn tiếng nói xong, tinh thần lập tức phấn chấn hẳn. Nguồn truyện: TruyệnFULL.vn
Tất cả mọi người hoặc ít hoặc nhiều đều nhớ tới những chỗ không bình thường của Lăng Tiêu. Nhất là những hồng nhan của Lăng Tiêu, trên cơ bản đều thấy qua không ít. Cho nên, Công Tôn Thiên và Tống Khê chỉ có thể đưa mắt nhìn nhau, thầm nhủ nếu không phải đám người này điên rồi thì là mình điên. Lăng Tiêu có thể thần kì như thế sao?
Có lẽ nhìn thấu sự nghi hoặc của hai lão, Thập tam gia và Thập tứ gia xuất thân từ Tống gia không dám làm càn trước mặt lão tổ tông Tống Khê mà cung kính nói:
- Lão tổ tông, tông chủ quả thật rất thần kỳ. Người xem, hai người chúng ta đều đã đạt đến cảnh giới Kiếm Tôn bậc một!
- Hả?
Vừa rồi Tống Khê cũng thấy hai hậu bối Thập tam và thập tứ, nhưng không tiện chào chúng. Nhưng không ngờ, hai người này ngày rời khỏi gia tộc chỉ là Kiếm Hoàng bậc hai nhỏ bé yếu ớt. Ngắn ngủi vài năm không ngờ đã đạt đến cảnh giới Kiếm Tôn bậc một!
Càng làm cho Tống Khê giật mình là, sau khi Tống Minh Nguyệt xác định Lăng Tiêu không chết, bản tính hoạt bát trở lại, bởi vì thực lực bản thân tăng nhanh mà không hề e ngại khi đối mặt với lão tổ tông.
Nàng nũng nịu nói:
- Lão tổ tông, cháu đã đạt cảnh giới Kiếm Hoàng bậc sáu đỉnh phong. Chẳng bao lâu nữa sẽ đột phá Kiếm Tôn đó.
Tống Khê va Công Tôn Thiên trợn mắt há mồm nhìn mọi người trong phòng nghị sự, lúc đó mới cảm giác được, có rất nhiều người dao động khí tức tỏa ra họ nhìn không thấu.
- Chúng ta già rồi.
Sửng sốt một lúc, Tống Khê mới nhìn Công Tôn Thiên nói.
- Phụ thân, hai người ở đây đi.
Công Tôn Kiếm nhìn cha mình nói:
- Ở đây, nhất định có thể giúp hai người đề cao thực lực nhanh hơn!
Tống Khê va Công Tôn Thiên nhìn nhau, đồng thời gật đầu, Hai lão nhân mấy trăm tuổi đều nổi lòng tò mò. Những người bên cạnh Lăng Tiêu này, rốt cuộc làm sao mà tiến bộ nhanh vậy!
Ý Phong ngồi trong góc chẳng nói gì. Kỳ thật ngay từ đầu, hắn đã biết Lăng Tiêu không chết. Niềm tin của lão với Lăng Tiêu đã đạt tới một mức độ không thể tin nổi! Hơn nửa năm trước , lão từng có chút rung động đáng ngờ, biết Lăng Tiêu nhất định đã gặp nguy hiểm gì đấy. Nhưng cảm giác đó chẳng bao lâu biến mất, cho nên lão cũng không nói ra chuyện này. Chuyện hôm nay, Ý Phong không cách nào đính chính, vì lão không có biện pháp chứng minh lời mình nói là đúng.
Kì thật, rung động trong lòng Ý Phong, không phải đến từ thương tổn do hơn mười Kiếm Tôn bậc sáu của Âu Dương gia tộc gây ra cho Lăng Tiêu! Mà là... một trận chiến khác nổ ra trong Hàm Hàn Bảo Đỉnh!
Trong Hàm Hàn Bảo Đỉnh, về cơ bản cũng là một loại lĩnh vực của Lăng Tiêu. Ở trong đó, Lăng Tiêu chính là thần!
Nhưng điều kiện tiên quyết là, trong cơ thể Lăng Tiêu có một lượng lớn chân nguyên có thể sử dụng mới có thể khống chế hoàn toàn mọi thứ trong đỉnh. Lúc này, bản thân Lăng Tiêu trọng thương, chân nguyên hỗn loạn, khả năng khống chế Hàm Hàn Bảo Đỉnh giảm sút rất nhiều!
Lại nói Kim Hổ đã ở trong đó hồi phục được hơn nửa ngày, hắn đột nhiên thấy Lăng Tiêu xuất hiện trong đỉnh bèn nhìn như hổ rình mồi. Sau đó cảm giác được một cỗ lực lượng khổng lồ quẳng bọn họ lên. Kim Hổ chưa kịp phản ứng, chỉ thấy trời đất quay cuồng. Hắn liều mạng giữ thân thể và tinh thần của minh, cảm thấy lần này nhất định là nhân loại đáng chết bày trò quỷ!
Đến khi tất cả dừng lại, Kim Hổ mơ mơ màng bỗng nhiên phát hiện nhân loại giảo hoạt vô sỉ đang nằm cách mình không xa. Lúc này Kim Hổ hoàn toàn không biết, bảo đỉnh đang chứa bọn họ đã biến thành hạt bụi nhỏ hơn con kiến!
"Làm gì vậy? Tên nhân loại giảo hoạt?
Tâm lý Kim Hổ như thế, nên hắn rất cảnh giác nhìn Lăng Tiêu. Nhìn nửa ngày, không thấy có động tĩnh gì, Kim Hổ trong lòng cười lạnh: "Muốn so kiên nhẫn với Ma tộc sao? Hừ. Để giết được con mồi, ta có thể ngồi bất động ba ngày ba đêm."
Không ngờ, lúc này Lăng Tiêu có khổ mà không thể nói. Muốn khôi phục cần phải có thời gian, mà ở đây có một con lão hổ thực lực cường đại đến đáng sợ. Lúc thực lực hắn cường thịnh, thu thập con hổ bệnh này tự nhiên không là vấn đề gì. Còn bây giờ,… đối phương sẽ cho hắn cơ hội khôi phục sao?
Điều Lăng Tiêu không ngờ là, bệnh hổ này có chút ngu ngốc.
Nếu không vì sao không nhân cơ hội này bước tới giết hắn? Tuy rằng chưa chắc đã có thể giết chết Lăng Tiêu, nhưng đánh hắn trọng thương cũng là chuyện đơn giản.
Tuy nhiên, Lăng Tiêu cũng chẳng còn lòng dạ nào mà suy xét Kim Hổ vì sao không ra tay với mình. Thấy hắn cẩn thận đề phòng, cũng không quản hắn, ngưng thần khôi phục.
Nguyên Anh trong cơ thể Lăng Tiêu không bị thương tổn gì. Đây quả là điều may mắn nhất trong cái không may. Bởi vì lúc đám Kiếm Tôn của Âu Dương gia tộ phát động công kích, Nguyên Anh của Lăng Tiêu phản ứng còn nhanh hơn Lăng Tiêu, cả người phủ kín kim giáp. Cho nên, dù Kim Hổ muốn tấn công Lăng Tiêu, Lăng Tiêu cũng có biện pháp tránh thoát!
Cho nên, liên tiếp ba ngày sau, Lăng Tiêu dần ổn định lại chân nguyên hỗn loạn
của mình. Lục phủ ngũ tạng cũng đã về vị trí cũ, nhưng muốn hoàn toàn khôi phục,
ít nhất cũng phải hơn năm rưỡi nữa!
Kim Hổ kỳ thật cũng đang hồi phục. Khi hắn rốt cuộc cũng hiểu được tên nhân loại này rất có thể không phải lừa mình, mà thật sự là bị thương, Kim Hổ thu hết can đảm, biến đuôi mình thành trường thương màu đen, cầm trong tay, sau đó nhìn Lăng Tiêu, thầm nghĩ: " Nhân loại vô sỉ, đây là ngươi tự chuốc lấy!"
Đúng lúc này, Lăng Tiêu mở bừng hai mắt, cả người tỏa ra khí thế hùng mạnh, lạnh lùng nhìn Kim Hổ.
- Ngươi muốn làm gì?