Ngạo Kiếm Lăng Vân

Chương 375: Lấy một địch bốn

Trên không trung truyền đến tiếng chửi rủa của bốn gã Kiếm Tôn Tần gia. Vừa mới bức kịch độc ra, chạy đến đây, không nghĩ tới, nơi này kịch độc càng mạnh, bao quát cả phạm vi hơn năm mươi hơn dặm!

- xyz hắn, con mụ điên kia!!!

Tần Đô thất khiếu chảy máu tươi, trong đêm tối nhìn cực kỳ khủng bố, vừa chửi ầm lên, vừa cầm kiếm trong tay, bổ về phía chiến thuyền . Một đạo hào quang màu đen tiến vào bóng đêm.

- Lăng Tiêu! Đi ra nhận lấy cái chết!

Hắn gầm lên giận dữ, giống như sấm rền cuồn cuộn, vang vọng cả bầu trời đêm trên mặt biển.

Lăng Tiêu lao lên không đón lấy đạo kiếm khí màu đen đó, Yêu Huyết Hồng Liên kiếm trong tay hướng về phía trước, một đạo kiếm khí đỏ tươi phát ra trong trời đêm giống như là pháo hoa xán lạn, ngay lập tức triệt tiêu toàn bộ đạo kiếm khí màu đen, phía dưới kia chiến thuyền thuyền lớn hoàn hảo không tổn hao gì.

Đạo kiếm khí màu đỏ vẫn còn thừa lực, hung hăng chém lên mặt Tần Đô.

Tần Đô biến sắc, hắn tuyệt không nghĩ đến thực lực của Lăng Tiêu lại hùng mạnh như vậy. Điều làm cho bọn chúng ngạc nhiên hơn chính là, bọn chúng dùng công pháp luyện hóa chất độc phải mất một phen tâm tư. Nhưng Lăng Tiêu ở trong khu vực kịch độc mà không có đến nửa điểm ảnh hưởng.

Phía sau, Tần Vị, Tần Hỏa và Tần Thủy cũng thập phần khủng khiếp, nguyên bản họ còn nghĩ, chỉ cần một người trong bọn họ cũng đủ để thu thập Lăng Tiêu. Loại ý tưởng này bây giờ quả thực ngây thơ đến buồn cười!

Trong lòng ba người đã không còn ý niệm khinh địch nữa. Do phải luyện hóa kịch độc nên thực lực của bọn họ bị giảm sút không ít. Tuy nhiên, thất kiếu đổ máu, thoạt nhìn cực kỳ khủng bố, nhưng trên thực tế, kịch độc theo máu huyết chảy ra, đã được tiêu trừ hết.

- Lăng Tiêu, cho dù ngươi có thực lực rất mạnh, hôm nay, ngươi cũng phải chết!

Tần Đô hai mắt đỏ ngầu, nhìn Lăng Tiêu lớn tiếng rít gào:
- Ở trong này, ngươi không thể có cơ hội trốn chạy!

Lăng Tiêu cười nói:
- Lời này, ta cũng tặng cho ngươi! Không biết sống chết gì đó, không ngờ còn chủ động đưa tới cửa, Tần gia các ngươi không biết còn có bao nhiêu Kiếm Tôn nữa có thể để cho ta tới tiêu diệt?

- Tiểu tử cuồng vọng!

- Muốn chết?

Tần Hỏa và Tần Thủy gầm lên, giơ kiếm đâm thẳng về phía Lăng Tiêu, cả người bùng lên kiếm khí âm trầm vô tận, giống như ma quỷ đến từ địa ngục. Kiếm khí phát ra thanh âm, như vô số oán linh kêu khóc!

Ầm!

Ầm!

Liên tiếp hai tiếng nổ phát ra, Tần Đô và Tần Vị chưa kịp ra tay, đã thấy Tần Hỏa và Tần Thủy bị Lăng Tiêu cho mỗi người một cước, bay ra ngoài.

Lăng Tiêu dẫn theo khí kình khổng lồ đưa vào hai chân, mỗi chân đá vào đan điền của mỗi người.

Trong trời đêm, truyền đến hai tiếng kêu thảm thiết cực kỳ khủng bố, hai người bị Lăng Tiêu đá văng ra xa chừng hơn cây số, sau đó từ trên không trung chúi đầu rơi xuống biển!

Cùng lúc hai đạo bạch quang và huyết quang cùng bay ra rồi biến mất trong trời đêm.


Hai gã Tần Hỏa và Tần Thủy của Tần gia vừa mới tiến nhập cảnh giới Kiếm Tôn được vài năm, chưa kịp đại triển thần uy, đã uất ức bị giết chết một cách hồ đồ nơi tha hương, thậm chí đến thi thể cũng không còn.

- Tiểu Sửu, lại đây.

Lăng Tiêu ở trên không trung lên tiếng gọi to, mặc dù có người nói Tuyết Sơn Thiểm Điện Ưng trời sinh vạn độc bất xâm, nhưng Lăng Tiêu không dám thí nghiệm. Tiểu Sửu đối với hắn không chỉ là sủng vật, mà chính là đồng bọn thật tốt của hắn!

Tiểu Sửu vừa bay đến, Lăng Tiêu liền lấy ra một viên đan dược, đút vào miệng nó.

Tần Đô và Tần Vị liếc mắt nhìn nhau, cả hai đều nhận thấy đây là một cơ hội trời cho.

Tần Đô lấy cảnh giới Kiếm Tôn bậc bốn, bộc phát ra khí thế toàn thân.

Cảnh giới bậc bốn, đã có thể mơ hồ hiểu được thiên đạo, tiến vào lấy kiếm nhập đạo! Tần Đô giơ tay nhấc chân lúc này, tuy là tà ác vô cùng, nhưng cũng làm cho người ta có cảm giác cực kỳ hài hòa!

Một người lấy kiếm kỹ nhập đạo, sẽ không thể lấy hai chữ võ giả để hình dung. Nhất cử nhất động của Tần Đô đều có chút phù hợp với thiên đạo!

Người như thế, nếu đi theo chính đạo, dốc lòng tu luyện, tu vi sớm muộn cũng đại thành!

Đáng tiếc hắn lại lầm đường lạc lối, tu luyện công pháp tà ác, tuy rằng thực lực nâng cao cực kỳ nhanh chóng, nhưng vì mất đi căn bản, mà đã đoạn tuyệt sức sống!

Tần Đô không nói một lời, bảo kiếm trong tay vung lên, không trung hiện ra một đạo hào quang màu sáng bạc như một dải lụa! Đạo hào quang này lập tức hóa thành vạn điểm tinh quang, tuy rằng rất nhỏ, nhưng lại vô cùng chói mắt! Cả bầu trời được chiếu rọi sáng như ban ngày!

Vạn điểm tinh quang này chính là vạn kiếm do Tần Đô đâm ra.

Cảnh giới Kiếm Tôn bậc bốn thật sự hùng mạnh, vượt quá tưởng tượng của con người!

Vạn điểm hàn quang giống như bị Lăng Tiêu hấp dẫn, nhanh như sao băng bắn về phía Lăng Tiêu!

Cùng lúc, Tần Vị cũng hét lên một tiếng, hắn vừa mới tấn thăng Kiếm Tôn bậc hai, kinh nghiệm thực chiến vô cùng phong phú, hai người Tần Hỏa và Tần Thủy không thể so sánh.

Hiểu được tình thế lúc này, thấy Lăng Tiêu dễ dàng giải quyết Tần Hỏa và Tần Thủy, biết rằng hôm nay nếu không xuất toàn lực, cố gắng lưỡng bại câu thương, bọn chúng cũng không thể nào còn sống trở về.

Cái gọi là sẵn sàng chịu chết ... Chính là trường hợp của bọn chúng lúc này!

Đạo kiếm khí của Tần Vị giống như một con mãng xà màu đen dài vài trăm thước, bên trong chứa đầy tinh quang, bên ngoài xoáy cuộn như một cơn lốc lớn. Mặc dù cách mặt biển đến gần ngàn thước, vẫn hút một lượng lớn nước biển lên cao. Trên mặt biển sóng gió trở nên mãnh liệt, như một cơn lốc cuồn cuộn mà đến. Nước biển bốc lên mỗi lúc một cao, hình thành một cột nước hơn trăm mét. Được bảo kiếm của Tần Vị dẫn dắt, tạo thành một con mãng xà, hung hăng đánh về phía Lăng Tiêu.

Con mãng xà này cùng đạo kiếm khí màu đen định quấn lấy thân thể Lăng Tiêu.

Nơi đây vốn dĩ chưa từng có dấu chân của một người nào, hiện đang diễn ra một trận chiến đấu kinh thiên. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - www.TruyệnFULL.vn

Long Tường liều chết ôm lấy mạn thuyền, thân mình co rút thành một cục. Vô số kiếm khí đánh xuống chiến thuyền, con thuyền này thật sự hoàn mỹ, không ngờ không bị hủy hoại gì quá lớn! Thậm chí vẫn tiếp tục tiến lên phía trước!

Nhìn bức tường thành bằng nước biến thành một con mãng xà từ trên không trung bắn về phía Lăng Tiêu. Long Tường không dám nhìn cuộc chiến nữa, vội vàng nhảy xuống biển... Hắn thề, nếu có thể sống sót chạy ra khỏi đây, sẽ trốn đi, không bao giờ xuất hiện trước mặt người này nữa!


Yêu Huyết Hồng Liên kiếm phát ra một tiếng rồng gầm điếc tai, thanh âm chấn động cả trời đêm, đem bầu trời đầy mây đen quét sạch! Ánh trăng trong lành chiếu sáng cả biển trời!

Sóng biển mới bắt đầu nổi lên, đã chìm xuống yên tỉnh.

Yêu Huyết Hồng Liên kiếm phát ra khí thế vô tận, trực tiếp dập nát hoàn toàn vạn điểm hàn quang do Tần Đô đánh ra. Đạo kiếm khí màu đen của Tần Vị chưa kịp biến thành mãng xà đã bị bẻ gãy, con mãng xà bằng nước bị nghiền nát thành nước biển.

Bầu trời đêm trong sáng được tưới đẫm bằng một trận mưa rào. Trận mưa này do con mãng xà bằng nước kia vỡ vụn tạo ra.

Khí thế của Yêu Huyết Hồng Liên kiếm vẫn còn dư lực, lúc này, dường như trong thiên địa, chỉ có một kiếm là nó!

Chiêu thức vô cùng hoa lệ của Tần Đô và Tần Vị so sánh với nó thực chỉ như trò đùa.

Yêu Huyết Hồng Liên kiếm đứng thẳng trên trời, thân kiếm phát ra ánh sáng vô cùng rực rỡ.

Trong tiếng rít gầm, Yêu Huyết Hồng Liên kiếm hóa thành một tia sáng đỏ hồng, trông nháy mắt xuyên qua hộ thể chân khí của Tần Vị, đâm vào người gã đến mười mấy nhát.

Trái tim của Tần Vị bị đâm nát, hắn phát ra một tiếng kêu thê lương rồi rơi xuống biển đêm.

Tần Đô ở bên cạnh khóe mắt nứt ra, toàn thân trương phồng. Lăng Tiêu thần sắc ngưng đọng, liếc nhìn Tần Đô rồi nhìn xuống Long Tường đang nhảy ra khỏi thuyền lớn. Bỗng nhiên, nhanh như tia chớp, hắn hiện ra trước mắt Tần Đô. Tần Đô đang trợn mắt há mồm, tay Lăng Tiêu đã hung hăng chụp lên thiên linh cái của gã.

Phụp.

Ầm.

Hai tiếng nổ vang lên, đầu Tần Đô bị chụp nát bấy, thân mình hắn cuộn lại, đan điền tích tụ tất cả lực lượng lập tức bùng nổ.

Long Tường đang bơi trên mặt biển, bỗng nhiên thấy trước mắt sáng bừng, rồi sau đó không còn biết gì nữa.

Lăng Tiêu đứng ở trên cao, trầm mặc nhìn xuống biển. Mặt biển bị trận nổ làm cho sôi trào. Một vòng tròn thật lớn đang khuếch tán ra ngoài mỗi ngày một xa.

Lăng Tiêu nhìn vào tay mình, thở dài. Thân mình vừa động đã hiện lên trên người Tiểu Sửu. Yêu Huyết Hồng Liên kiếm theo sát phía sau, vòng quanh Lăng Tiêu vài vòng, rồi nhập vào trong người Lăng Tiêu.

Tiểu Sửu hai cánh rung lên, ngay sau đó, hiện ra tại địa phương cách đó khá xa. Ánh trăng màu bạc chiếu xuống mặt biển tĩnh lặng như gương. Ngồi ở trên người Tiểu Sửu, Lăng Tiêu cảm thấy có chút cô tịch.

Lăng Tiêu biết, từ giờ phút này, Tần gia đã bị diệt vong, mấy trăm năm nữa cũng khó có cơ hội quay về trở thành nhất lưu thế gia!

Có lẽ bọn họ cũng còn sót lại vài tên cường giả cảnh giới Kiếm Tôn, tuy nhiên, lúc này dù dưới hình thức nào, bọn họ, cũng không có một chút cơ hội!

Nhất định các lão già giảo hoạt của Liệt gia cũng nhìn thấy rõ tình thế này.

Lăng Tiêu bùi ngùi thở dài, độc lập chém giết bốn gã cường giả cảnh giới Kiếm Tôn, trong lòng Lăng Tiêu cũng không kích động như mình tưởng tượng. Dường như việc này cũng bình thường như là nước chảy thành sông vậy!

Bản thân chỉ là một đệ tử nho nhỏ của Thục Sơn, bây giờ trở thành một Tông chủ. Từ một kẻ phế tài, bị thiên mạch, bây giờ đánh nhau với một Kiếm Tôn bậc sáu mặt vẫn không đổi sắc!

Bề ngoài tưởng như là do vận may, chỉ có bản thân Lăng Tiêu mới biết được mình phải cố gắng gian khổ như thế nào!

Lần này giết chết bốn tên Tần gia bại hoại cũng chỉ là bước đi đầu tiên của Lăng Tiêu.

Ác giả ác báo, hành vi của Tần gia khiến cho tất cả các thế gia môn phái cảm thấy sợ hãi, cho nên, bọn họ bị diệt vong, là điều tất nhiên.

Thất phu vô tội, mang ngọc có tội!

Lăng Tiêu càng rõ ràng hơn, chính mình ở trong mắt rất nhiều người, cũng bị người ta muốn diệt sạch như Tần gia.

Mình không chiếm được vậy thì người khác đừng hòng sử dụng được. Đó là tâm tính của vô số người.

Một khi đã như vậy, như vậy, liền phải cố gắng đấu tranh thôi.

Lăng Tiêu ánh mắt kiên định, trong lòng nghĩ thầm.