Ngạo Kiếm Lăng Vân

Chương 367: Long Đằng (P2)

- Tiểu Sửu?

Lão già nhíu mày, sau đó ngẩng đầu nhìn thoáng qua con ma thú cực kỳ thần tuấn kia, khẽ hừ một tiếng:
- Cũng là nhân loại các ngươi mới có thể nghĩ ra cái tên vô vị như vậy! Tuyết Sơn Thiểm Điện Ưng tuy rằng là ma thú cực kỳ bình thường, nhưng Tuyết Sơn Thiểm Điện Ưng biến dị thực lực hùng mạnh đến ngay cả... Quên đi, không nói chuyện này, dù sao của ngươi... Ừ, Tiểu Sửu, Tiểu Sửu của ngươi là bảo bối đấy!

Lăng Tiêu thản nhiên cười cười, trong lòng hắn đối với lão già này, kỳ thật có chút không cho là đúng.

Long tộc?

Các ngươi đến những con thằn lằn lớn cánh dài cũng giao phối!

Đương nhiên, loại câu nói này vĩnh viễn Lăng Tiêu củng không thể nói ra lời, bởi vì trước mắt Lăng Tiêu cùng Long tộc thuộc loại bạn hữu thân thiết.

Thời điểm đám người Âu Dương Vũ bọn họ đi vào thành Thục Sơn, Lăng Tiêu liền nghĩ tới rất nhiều biện pháp để đối phó bọn họ, tuy nhiên Lăng Tiêu có phần sợ ném chuột vỡ đồ, sợ gây tổn thương cho cư dân bên trong thành Thục Sơn. Vũ giả cảnh giới Kiếm Tôn mà điên cuồng lên thì người cả thành này cũng không đủ bọn họ giết!

Nói cái gì nhân nghĩa đạo đức với bọn họ cũng vô ích, trong mắt bọn họ nhân loại của giới thế tục cũng không khác con kiến bao nhiêu, tin chắc rằng sẽ không có bao nhiêu người bởi vì giẫm chết một đám con kiến mà có cảm giác áy náy sâu sắc.

Ai khiến chúng nó ngăn cản đường đi của ta? Với lý do như vậy đương nhiên phải ở vào một phương thế lực hùng mạnh.

Đúng lúc này, không ngờ người của Long tộc chủ động tìm tới cửa. Hơn nữa, thực lực của đối phương cực kỳ mạnh mẽ, khiến Lăng Tiêu thậm chí cũng có chút kiêng kị!

Dựa vào thực lực tổng hợp của Lăng Tiêu hiện nay, cho dù là một gã Kiếm Tôn bậc sáu đỉnh phong, nếu như cùng đối chiến với hắn, Lăng Tiêu cũng có vô số biện pháp có thể chiến thắng đối phương!

May mà đối phương tới tìm Lăng Tiêu không có ác ý gì.

Vào thời thượng cổ chiến tranh chống cự với Ma tộc, Long tộc là một trong các minh hữu của nhân loại đã dốc rất nhiều sức lực! Nhưng sau chiến tranh, nội chiến bùng nổ, ngay sau đó Thần chiến bùng nổ tiếp theo phạm vi lan rộng ra, mang tới thương tổn to lớn có thể nói trước nay chưa từng có!

Đến cuối cùng Tinh Linh tộc và Long tộc rời xa nhân loại, Thú tộc kéo dài hơi tàn, chỉ còn lại nhân loại một nhà duy nhất. Tuy rằng trong lòng Long tộc bất mãn, chẳng qua cũng không có cách nào khác, nếu chia đều thực lực nhân loại kém thua rất nhiều so với Long tộc, nhưng số lượng lại đông hơn Long tộc gấp ngàn vạn lần! Cùng bị tiêu hao như nhau nhân loại thì có thể, nhưng Long tộc không thể!

Hiện giờ, Long tộc lại gặp phải một nguy cơ rất lớn! Số lượng cự long trên Long Đảo... đã không còn đủ một ngàn con!

Làm thế nào để sinh sôi nẩy nở con cháu đời sau đã trở thành vấn đề trọng yếu của Long tộc hiện nay. Còn như nói Thánh Vực tranh đoạt lãnh địa để sinh tồn... đối với Long tộc mà nói hoàn toàn là chuyện không quan trọng không cần thiết!

Lần này bọn họ đi vào lãnh địa nhân loại, nói đến thật buồn cười: một tên đệ tử của Long tộc lặng lẽ du lịch ở đại lục, biết được thần thông của Lăng Tiêu về đan dược, hắn thông báo về Long tộc bên kia, mà Lăng Tiêu lại lập tức biến mất đã nhiều năm!

Ở thời đại thượng cổ Long tộc cũng đã nhận được bài học đau thương thê thảm. Vì thế tuy rằng thực chất Long tộc đều vô cùng cao ngạo xem thường nhân loại, nhưng chúng cũng không dám tùy tiện khơi mào tranh chấp giữa hai tộc, huống chi chúng còn có việc thỉnh cầu người.

Cứ như thế chuyện kéo dài tới thời gian gần đây, Long tộc mới phái ra mấy tên thực lực hùng mạnh, lại từng có kinh nghiệm du lịch ở thế giới nhân loại, trước tới tìm Lăng Tiêu, không có chút quan hệ tới Ma tộc!

Lão già đứng bên Lăng Tiêu này chính là một trưởng lão Long tộc. Nói đến thực lực, nếu so với vũ giả của nhân loại lão đã có cảnh giới cao hơn Kiếm Tôn bậc sáu! Cũng không kém Kiếm Thánh bậc thấp bao nhiêu! Trong Ma thú tồn tại như Bạch Tuộc Biển Sâu năm đó cái loại tu vi biến thái vượt hơn Kiếm Thánh này chung quy vẫn là số ít!

Nhưng nói tóm lại, Long tộc thực lực trung bình vẫn khiến người ta cực kỳ sợ hãi.


Long tộc và Tinh Linh Tộc, cùng với Hải tộc những dị tộc đó, cũng như nhau đều có thể có cơ hội phi thăng Thánh Vực! Tuy nhiên tiêu chuẩn để chúng nó tiến vào Thánh Vực phải cao hơn rất nhiều so với nhân loại!

Cho nên, lão long tên gọi là Long Đằng này, chẳng những có thực lực vượt hơn Kiếm Tôn bậc sáu, còn là người rất am hiểu tâm lý của nhân loại! Trước khi tiếp xúc với Lăng Tiêu, lão đã tiến hành điều tra chu đáo về Lăng Tiêu rồi, sau đó vào thời điểm đám người gia tộc Âu Dương tiến vào thành Thục Sơn rốt cục lão tìm được cơ hội.

Lão hiện ra bản thể dẫn ba gã Kiếm Tôn bậc sáu đi. Hiện giờ, ba gã Kiếm Tôn bậc sáu kia đã biến mất trên thế giới này.

Bốn năm trưởng lão Long tộc thực lực vượt hơn Kiếm Tôn bậc sáu nếu muốn giết chết ba gã Kiếm Tôn bậc sáu cũng không phải là chuyện khó.

Đối mặt với việc chủ động quá tốt của Long tộc, Lăng Tiêu đương nhiên vô cùng sung sướng tiếp nhận. Hôm nay lão đến đây chính là muốn xem thử sau khi giúp cho chuyện tốt như vậy, Long tộc sẽ nhận được cái gì!

Long Đằng không nói lời nào, Lăng Tiêu cũng không nói. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - https://truyenfull.vn

Tuy rằng Long Đằng có thực lực rất mạnh, nhưng Lăng Tiêu tin rằng nếu đối phương động sát tâm, hắn có thể trước tiên chạy trốn!

Cho nên, Lăng Tiêu cũng không cần quan tâm Long Đằng làm phiền.

Rốt cục, Long Đằng không kìm nổi hỏi:
- Lăng Tiêu! Ngươi không lấy làm lạ vì sao Long tộc chúng ta chủ động tới giúp ngươi một tên nhân loại chuyện tốt như vậy à?

Nghe trong lời nói của Long Đằng chứa đầy vẻ tự cao ưu việt hơn người, Lăng Tiêu cười lạnh trong lòng: có việc cầu người, vẫn không quên cảm giác về sự ưu việt cao cao tại thượng của mình. Một đám loài bò sát thôi mà.

Lăng Tiêu cười nhạt nói:
- Nghĩ không ra Long tộc hùng mạnh tới tìm nhân loại nhỏ bé yếu ớt ta đây có chuyện gì.

Long Đằng không thay đổi sắc mặt, cự long sống đến từng tuổi này, mặt mũi chẳng qua chỉ là thứ gì đó cho có mà thôi, đối mặt với kẻ không bằng mình, tôn nghiêm của cự long cao cao tại thượng không thể xâm phạm, đối mặt với kẻ không bằng mình, chúng... cũng giống nhau sẽ lộ ra vẻ mặt ti tiện.

Cho nên, Long Đằng chỉ có thể cho là nhân loại này... có chút hơi đáng ghét, sắp đưa ra mục đích của nó. Không phải sao?

Lăng Tiêu chớp chớp mắt, sau đó lắc lắc đầu rất vô tội:
- Thật có lỗi! Trưởng lão cự long tôn kính! Xin thứ lỗi cho ta bất lực, yêu cầu của ngài vượt qua phạm vi năng lực của ta.

Trong mắt Long Đằng lập tức toát ra thần sắc bi ai, Lăng Tiêu là luyện dược sư nổi tiếng bật nhất mấy năm gần đây trên đại lục, Dưỡng Nhan Đan của hắn đến ngay cả đám rồng mẹ của Long tộc cũng cực kỳ yêu thích. Bây giờ hắn nói không có cách nào, chẳng lẽ... Long tộc sắp rơi vào cảnh diệt vong rồi sao?

Long Đằng đau đớn lạnh cả lòng, thầm nghĩ: "Có phải Long thần đã từ bỏ con dân của ngài hay không, vì sao để cho Long tộc vĩ đại gặp phải hoàn cảnh cay nghiệt như thế?"

Lăng Tiêu bỗng nhiên lại nói tiếp:
- Tuy nhiên...

- A! Tuy nhiên cái gì?
Long Đằng quay đầu lại ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm vào mắt Lăng Tiêu, hoàn toàn không để ý tới chuyện Lăng Tiêu làm ra vẻ bí mật, lão nói:
- Chỉ cần có biện pháp có thể giải quyết vấn đề này, Lăng Tiêu! Sau này ngươi chính là quý khách của toàn thể Long tộc! Là nhân loại duy nhất Long tộc thừa nhận là bằng hữu! Còn nữa... vô số của cải chỉ cần ngươi muốn, chúng ta đều cung cấp cho ngươi!


Lăng Tiêu bỗng nhiên mở to hai mắt, dùng công phu sư tử ngoạm nói:
- Nếu ta muốn... là những thứ xương rồng, gân rồng và máu rồng thì sao?

Bỗng nhiên cả người Long Đằng dâng lên một luồng sát khí! Sắc mặt không tốt nhìn chằm chằm vào mắt Lăng Tiêu. Lăng Tiêu không yếu thế chút nào đối mặt cùng lão.

Trên bầu trời, một tiếng chim ưng kêu thê lương bén nhọn, Tiểu Sửu không chút do dự bổ nhào xuống phía Long Đằng. Tiểu Sửu chưa đạt tới biến hóa kỳ nhưng đối với long uy trên người Long Đằng vẫn làm như không thấy!

Long Đằng đối mặt Tiểu Sửu lại dường như có chút sợ hãi, chợt thu lại khí thế trên người. Hai trảo thật lớn của Tiểu Sửu xẹt sát qua da đầu Long Đằng, vẽ một đường cong tuyệt đẹp trên không trung, sau đó hai cánh to lớn của nó thu lại, hạ xuống đứng bên cạnh Lăng Tiêu. Đôi mắt linh hoạt, ánh mắt sắc bén của nó nhìn chòng chọc vào Long Đằng.

Long Đằng nhìn chằm chằm vào mắt Lăng Tiêu, lão vẫn ức chế không được mình, phẫn nộ quát:
- Ngươi xác định là thật?

Lăng Tiêu gật đầu:
- Đương nhiên! Qua một thời gian thì ngươi sẽ biết: ta là người không thích nói đùa chút nào.

Long Đằng thanh âm dần dần lạnh như băng nói:
- Lăng Tiêu! Ngươi có biết lời nói này của ngươi nếu là nói ở trên Long Đảo, sẽ dẫn đến hậu quả gì cho ngươi hay không?

Lăng Tiêu lắc đầu, vẻ mặt điềm tĩnh:
- Ta chỉ biết nơi này... là địa bàn của ta!

- Hống!

Long Đằng quá phẫn nộ không thể dằn được phát ra một tiếng rống!

Bên này vòng lông trên cổ Tiểu Sửu lập tức dựng đứng lên, sau đó nó không cam chịu yếu thế phát ra một tiếng thét thê lương chói tai.

Long Đằng và Tiểu Sửu cùng trợn mắt nhìn nhau thật lâu. Sau đó lão dùng ánh mắt lạnh lẽo nhìn Lăng Tiêu, chỉ tiếc rằng Lăng Tiêu hoàn toàn không chịu lép vế, trên mặt vẫn không chút động lòng. Khiến Long Đằng chuẩn bị sẵn rất nhiều câu nói cũng tuyệt nhiên không có cách nào thốt ra miệng.

- Được rồi! Ta đáp ứng ngươi.

Hai mắt Long Đằng đỏ ngầu hầm hầm nhìn Lăng Tiêu, Long tộc chết đi tuy rằng cần ngủ yên, nhưng dù sao cũng không trọng yếu bằng sự sống còn của Long tộc, nếu cứ tiếp tục không có cách nào ngăn chặn sự suy giảm của số lượng long tộc, chỉ sợ không bao nhiêu năm nữa, không cần kẻ nào công kích Long Đảo, Long tộc tự nhiên cũng sẽ bị diệt vong!

Long Đằng cho rằng chính mình nhất định phải vì lịch sử của Long tộc từ trước tới nay, cự long mình tạm thời nhân nhượng vì lợi ích của toàn cục, đối mặt với điều kiện khuất nhục như thế, đều phải đáp ứng. Vừa nghĩ tới đối phương sử dụng gân cốt da máu huyết của đồng bạn, Long Đằng liền có cảm giác như muốn bạo phát lên.

- Ngươi thật lưu manh!
Long Đằng trừng mắt hung hãn nhìn Lăng Tiêu, quá phẫn nộ mắng một câu.

Lăng Tiêu không cho là đúng chỉ cười cười, sau đó nói:
- Ta là người luôn giữ chữ tín và tốt bụng. Ta có thể cam đoan với ngươi, đan dược của ta có hiệu nghiệm, ta mới có thể thu thù lao của ta. Nếu không ta chẳng những sẽ không thu chút thù lao gì, còn có thể cho là yêu cầu của ta hôm nay quá đáng, hướng tới long tộc xin lỗi! Hãy tin ta! Ta không có ý định mạo phạm giấc ngủ yên của Long tộc đã chết.

Lời nói của Lăng Tiêu khiến trong lòng Long Đằng dễ chịu rất nhiều. Nương theo lối thoát Lăng Tiêu đưa ra, lão dịu giọng nói:
- Lăng Tiêu! Nhớ kỹ những lời ngươi đã nói! Khi nào thì ngươi có thể giao loại đan dược này cho ta?

Lăng Tiêu cười nói:
- Này gấp cái gì?

Long Đằng hận đến ngứa ngáy cả hàm răng, thật muốn tát một cái cho tên khốn kiếp cặn bã đê tiện vô sỉ hạ lưu này chết cho xong. Lão không tin Lăng Tiêu không biết rõ hoàn cảnh khốn đốn hiện nay của Long tộc, vậy mà còn bày ra một bộ dáng không vội như thế. Tuy nhiên ý niệm mê người này cũng chỉ có thể suy nghĩ ở trong đầu, Long Đằng cố dằn cơn giận nói:
- Việc này... đương nhiên... là càng nhanh càng tốt!

Lăng Tiêu nói:
- Không có trông thấy Long tộc trên Long Đảo, làm sao ta có khả năng luyện chế ra đan dược đúng bệnh chứ? Ngươi có nghe nói qua thầy thuốc nào không nhìn thấy người bệnh, không biết bệnh tình mà kê toa thuốc chưa?

Long Đằng nghẹn lời, cũng biết chính mình quá đa nghi rồi, nhưng đối mặt với loại sự tình liên quan tới sinh tử tồn vong này, nếu không phải Long Hoàng của Long Đảo năm lần bảy lượt nhắc nhở Long Đằng không được dùng sức mạnh, chỉ sợ hiện tại lão đã có ý muốn bắt cóc Lăng Tiêu đến Long Đảo rồi.