Ngạo Kiếm Lăng Vân

Chương 317: Công Tôn Hoàng thỉnh cầu

Lúc tiến vào thành, có mấy chiếc xe ngựa chờ sẵn ở đó. Từ cửa thành đến phủ của Lăng Tiêu còn phải đi một đoạn đường khá xa.....

Công Tôn Kiếm từ cửa sổ xe ngựa nhìn ra phía ngoài, dụng tâm quan sát hết thảy cảnh tượng xung quanh. Hắn kinh ngạc phát hiện: không ngờ toàn bộ nội thành không có chút dấu vết nào của trận đánh! Hai bên đường cây cối cao lớn xanh biếc, ánh mặt trời xuyên qua cành lá phân tán thành những đốm nhỏ chiếu loang lổ trên mặt đất. Trong vườn hoa nhỏ ở phía sau, hoa cỏ xanh biếc mềm mại mọc đầy dẫy, rất nhiều dòng suối nhỏ trong veo nhìn thấy đáy chảy vòng quanh, thỉnh thoảng lộ ra một đoạn suối chảy, Công Tôn Kiếm còn có thể thấy những con cá vẫy động trong đó.

Thật đúng là kỳ lạ!

Công Tôn Kiếm cảm giác điều này thật có chút không thể tin nổi, đến tột cùng Lăng Tiêu dùng phương pháp gì có thể khiến một đám võ giả thực lực hùng mạnh của Chiết gia cứ như vậy thần không hay quỷ không biết biến mất? Tuy nhiên cũng có một ngày, xem như Công Tôn Kiếm cao ngạo cuối cùng cũng phải thừa nhận: khẳng định thực lực của Lăng Tiêu phải hùng mạnh hơn nhiều so với hắn! Chỉ là căn cứ vào từ trên người Lăng Tiêu, hắn không cảm nhận được chút dao động năng lượng nào thì có thể nhìn ra: người ta so với hắn không chỉ mạnh hơn một bậc!

Thầm đưa ra kết luận này, khiến Công Tôn Kiếm cảm thấy thật không thoải mái. Nguyên vốn trước đây hắn vẫn luôn cho rằng người khác đều là ếch ngồi đáy giếng bị che tầm mắt, nhưng không nghĩ rằng hôm nay hắn mới phát hiện: hoá ra tầm nhìn của hắn mới đúng là hạn hẹp.

Một nhóm người tới đại sảnh tiếp khách trong phủ đệ Lăng Tiêu, hai thị nữ Xuân Lan và Thu Nguyệt lăng xăng châm trà mời nước, sau đó dịu dàng nhìn Lăng Tiêu cười lẳng lặng đi xuống.

Công Tôn Hoàng chỉ nhìn lướt qua hai thị nữ này, trong lòng hơi có chút kinh ngạc, hai cô gái nhỏ bưng trà đưa nước, không ngờ sóng dao động nội lực trên người chúng đều đạt tới cảnh giới Cuồng Kiếm Sư, vốn liếng của Lăng Tiêu quả thật rất phong phú nha!
Đừng nhìn trong tay hắn hiện giờ không có bao nhiêu cường giả cao cấp cảnh giới Kiếm Hoàng, nhưng trong lòng Công Tôn Hoàng cũng hiểu rõ rằng: Kiến tạo nên một cái gia tộc chân chính hùng mạnh, thật ra cũng không cần thời gian bao lâu!

Mà hiện nay Lăng Tiêu đã có đủ loại điều kiện này!

Thứ nhất hắn có được đất đai rộng lớn, thứ hai nguồn kinh tế dồi dào của hắn có thể nói không kém các đại gia hào phú chút nào. Không cần nói gì khác, chỉ đơn giản một món Dưỡng Nhan Đan đã có thể giúp Lăng Tiêu vĩnh viễn không lo không có kim tệ chi dụng.

Quan trọng nhất chính là hắn đã có thể bào chế được loại đan dược công hiệu thần kỳ Dưỡng Nhan Đan, vậy ai dám nói hắn không luyện chế ra được đan dược để nâng cao thực lực chứ?

Thời gian vừa mới trôi qua hai năm, bên người hắn đã tụ tập sáu gã cường giả cảnh giới Kiếm Hoàng. Công Tôn Hoàng đưa ra kết luận: không tới trăm năm nữa nhất định Lăng gia có thể đứng vững chân trong các môn phái thế gia, bước lên trên hàng ngũ nhất lưu!

Trên thực tế, hiện tại cũng đã có rất nhiều môn phái thế gia, về mặt tâm lý đã xem Lăng gia Penzias trở thành như một thế gia nhất lưu rồi. Ngay cả cường giả Kiếm Tôn cũng có thể tiêu diệt, vậy thì không phải nhất lưu thì là gì?

Quyết tâm giao hảo với Lăng Tiêu của Công Tôn Hoàng càng thêm kiên định hẳn lên, nhất định phải nghĩ biện pháp lập quan hệ tốt với tên tiểu tử này! Ở trên phương diện nhân tố quan hệ này, Công Tôn Hoàng không giống như phần nhiều các gia tộc thực lực hùng mạnh, hắn không thích dùng võ lực để giải quyết vấn đề.

Đây cũng là một cái nguyên nhân trọng yếu gia tộc Công Tôn được công nhận là một thế gia siêu cấp, nhưng ở trong lòng rất nhiều người: thậm chí không hùng mạnh bằng thế gia nhất lưu Chiết gia.

Bọn họ rất khiêm tốn! Là khiêm tốn thật sự! Nếu không có Công Tôn Hoàng chợt có linh cảm và thông qua bói toán biết được bên này sắp xuất hiện cường giả, nếu không phải hắn bất cứ lúc nào đều có khả năng đột phá Kiếm Tôn tiến vào Thánh giai bước chân lên cánh cửa Thánh Vực, Công Tôn Hoàng sẽ không mang theo cháu trai đến nơi đây.

- Tiểu hữu Lăng Tiêu! Chúng ta mạo muội đến đây thăm viếng, nếu có làm phiền mong rằng thứ lỗi cho.
Công Tôn Hoàng lên tiếng nói vô cùng khách sáo, trên mặt cũng lộ vẻ tươi cười ôn hòa.

Lăng Tiêu đối với Công Tôn Hoàng dĩ nhiên cũng không có địch ý gì, nghe nói thế hắn cười nhẹ nói:
- Ngược lại trận chiến vừa qua Lăng Tiêu sợ là đã quấy nhiễu rất nhiều cường giả. Nhưng nói đến, nguyên nhân là do ta! Không biết lão nhân gia ngài đến từ gia tộc nào? Tuy nhiên ta nghĩ hẳn là đến từ thế gia siêu cấp trong truyền thuyết thì phải!

Công Tôn Hoàng nhìn Lăng Tiêu có phần hứng thú cười ha hả nói:
- Vậy ngươi nói trước xem. Căn cứ vào đâu ngươi lại kết luận chúng ta đến từ thế gia siêu cấp như thế?


Lăng Tiêu mỉm cười nói:
- Nghe nói có Kiếm Tôn trấn thủ gia tộc thì có thể được xưng là gia tộc nhất lưu, mà thực lực của ngài cao hơn Kiếm Tôn Chiết gia kia rất nhiều, còn nữa...
Lăng Tiêu nói xong, nhìn lướt qua Công Tôn Kiếm bên cạnh:
- Hắn tuổi còn trẻ mà đã đạt tới thực lực Kiếm Tông đỉnh phong. Ngoại trừ thế gia siêu cấp, ta nghĩ không ra còn có gia tộc nào có thể đào tạo được thế hệ con cháu ưu tú như thế!

Nghe Lăng Tiêu nói thế, Công Tôn Kiếm nhướng lông mày lên thầm nghĩ: "Tiểu tử này nói thật rất đúng!" Ác cảm ở trong lòng đối với Lăng Tiêu giảm đi rất nhiều. Trên thực tế cái gọi là ác cảm, phần nhiều... chỉ là một loại ghen tị mà thôi! Nhưng Công Tôn Kiếm cũng là người cầm được thì cũng buông được: thấy Lăng Tiêu so với mình còn nhỏ, nhưng tính cách lại hào phóng thoải mái, mà chính mình lại cứ một mực nghi kỵ người ta, vậy thì chính mình đã rơi xuống hạng thấp kém rồi.

Cho nên hắn cười nói:
- Hầu tước đại nhân mới thật là lợi hại! Cường giả cảnh giới Kiếm Tôn của Chiết gia kia, ngài cũng có thể chém chết. Công Tôn Kiếm kém quá xa, xin bái phục!

Lăng Tiêu cười nói:
- Gọi ta Lăng Tiêu là được rồi!
Lăng Tiêu hời hợt nói, hoàn toàn không nhắc tới chuyện Chiết gia.

Lúc này Công Tôn Hoàng ở một bên cười nói:
- Đây là đứa cháu của ta không nên không phải, lão hủ họ kép Công Tôn, tên một chữ Hoàng. Siêu cấp cũng thế, nhất lưu cũng thế, đều là hư danh cũng không cần nói tới nó. Người tu luyện chúng ta, điều nên làm nhất, không phải là cả ngày tranh danh đoạt lợi! Nếu như người luyện võ dùng tất cả phần tâm tư này vào việc tu luyện, ta tin rằng tương lai có thể tiến vào Thánh Vực, nhất định sẽ có cơ hội nhiều hơn!

Lăng Tiêu nói:
- Đáng tiếc chính là: không ít người có kiến thức như Công Tôn tiền bối, nhưng thực sự có thể làm được lại ít ỏi không có mấy. Phần nhiều dùng tâm tư để làm thế nào tranh đoạt các loại tài nguyên, đi đường tắt thì lại rất nhiều.

Công Tôn Hoàng gật gật đầu, than nhẹ một tiếng nói:
- Đó là bọn họ bỏ gốc lấy ngọn!
Nói xong nhìn Lăng Tiêu mỉm cười nói:
- Lão hủ đến đây lần này, thật ra có một yêu cầu quá đáng, vạn lần mong tiểu hữu có thể đáp ứng!

Lăng Tiêu thoáng nao nao: với thực lực và gia thế của đối phương, hiển nhiên không cần phải khách sáo với mình như thế. Nhất là từ trên người lão già này Lăng Tiêu lại cảm nhận được một loại khí tức của "đạo" !

Đạo pháp tự nhiên! Con đường tu luyện của Công Tôn Hoàng, không ngờ không bàn mà hợp ý nhau mơ hồ lộ ra ý nghĩa của đại đạo!

Vì thế Lăng Tiêu cảm thấy trước đây mình cho rằng đại lục Thương Lan không có người tu chân quả là một cái nhìn hạn hẹp, cái gọi là "đại đạo" có hàng vạn hàng nghìn, có vô số phương pháp. Có người không có thực lực gì, cả đời tích đức làm việc thiện, đột nhiên có một ngày hiểu được một tia thiên cơ, cũng có thể đắc đạo thành tiên!

Nếu như vậy, đại lục Thương Lan dồi dào linh khí, tuy rằng bọn họ cũng không hiểu được "đạo" là thứ gì, nhưng thực tế dù bất cứ nơi nào lúc nào họ cũng đang trong trạng thái tu luyện!

Lăng Tiêu nghĩ tới Thánh Vực trong truyền thuyết kia, lòng càng thêm tràn đầy mong chờ. Hắn thầm nghĩ: "Nơi đó là một thế giới thuộc dạng gì?" Thấy Công Tôn Hoàng vẫn đang nhìn mình, Lăng Tiêu có chút ngượng ngùng cười:
- Thật có lỗi! Nghĩ tới vài chuyện có chút thất thần. Tiền bối có chuyện gì, đừng ngại cứ nói!

Công Tôn Hoàng nói:
- Không có gì! Thời gian gần đây ta luôn có cảm giác mơ hồ có dấu hiệu đột phá, nhưng vẫn cưỡng ép áp chế lại. Tuy rằng gia tộc Công Tôn còn có vài cường giả cảnh giới Kiếm Tôn, có điều tất cả đều phân tán đi các nơi tự mình tu luyện. Cho nên ta định nhờ tiểu hữu, nếu sau này gia tộc Công Tôn có chuyện gì khó xử, thì nhờ tiểu hữu chiếu cố một chút!

Lời nói của Công Tôn Hoàng, chẳng những khiến Lăng Tiêu giật mình kinh hãi, có phần không thể tin, mà đến ngay cả mấy cường giả cảnh giới Kiếm Hoàng và Công Tôn Kiếm, trên mặt đều lộ ra thần sắc không thể tin được.


Bởi vì tất cả người của gia tộc Công Tôn, đều biết thuật bói toán của lão tổ Công Tôn Hoàng vô cùng linh nghiệm, hôm nay nếu lão đã nói như vậy, điều đó không phải chứng tỏ rằng: Công Tôn Hoàng đã tính ra gia tộc sẽ gặp nạn hay sao? Mà Lăng Tiêu này có thể ở thời khắc mấu chốt sẽ trợ giúp bọn họ?

Trong lúc nhất thời mấy người gia tộc Công Tôn có cảnh giới Kiếm Hoàng đều nhìn Lăng Tiêu với ánh mắt có chút thay đổi. Bọn họ tôn kính lão tổ Công Tôn Hoàng và lòng tín nhiệm sớm đã nhập vào cốt tủy. Cho nên, đối với bọn họ mỗi lời nói của Công Tôn Hoàng đều như thánh chỉ nói gì nghe nấy.

Lăng Tiêu sắc mặt có chút cổ quái, nhìn bộ dáng tiên phong đạo cốt của Công Tôn Hoàng, lòng thầm nghĩ: "Còn có điều kỳ diệu biết trước tai họa hay sao?" Tuy nhiên, giao hảo với một thế gia siêu cấp, đối với bản thân Lăng Tiêu mà nói đúng là không có điều hại gì! Nhất là ở vào thời điểm mấu chốt này, tin tức Công Tôn Hoàng tiến vào Lăng phủ, khẳng định sẽ không giấu được ánh mắt người hữu tâm, hơn nữa xem ra người ta cũng không định giấu diếm với bất cứ người nào.

Ở vào thời điểm tế nhị này, gia tộc Công Tôn tỏ thái độ như thế, kỳ thật đã vô tình tuyên cáo với người khác rằng: gia tộc Công Tôn và Lăng gia có quan hệ mật thiết với nhau!

Vì thế trong lòng Lăng Tiêu cũng rất cảm kích, hắn chân thành cười nói:
- Tiền bối quá khách sáo rồi! Lăng Tiêu tuy rằng thực lực có hạn, nhưng nếu là gia tộc Công Tôn có chuyện cần tới Lăng Tiêu nhất định sẽ tiếp ứng!

- Ha ha! Tốt! Sảng khoái!
Công Tôn Hoàng cười to sang sảng vài tiếng, sau đó nhìn Công Tôn Kiếm nói:
- Kiếm nhi! Kế tiếp ngươi ở lại đây với tiểu hữu Lăng Tiêu một thời gian đi! Các ngươi gần gũi giao hảo! Thuận tiện thể nghiệm chút đạo lí đối nhân xử thế của giới thế tục, sẽ giúp cho việc tu luyện của ngươi tốt hơn!

Công Tôn Kiếm thoáng sửng sốt, không nghĩ tới gia gia lại bỏ mình ở nơi này, hắn không nhịn được hỏi:
- Gia gia, vậy ngài... Ngài định đi đâu?

Công Tôn Hoàng mỉm cười, nói:
- Gia gia ra biển một chuyến! Còn có một số việc với người trong Hải tộc chưa giải quyết xong. Chuyến đi lần này chính là để giải quyết cho xong, các ngươi không cần lo lắng!
Nói xong nhìn mấy gã Kiếm Hoàng cùng tới, nói:
- Các ngươi trở về gia tộc được rồi! Kiếm nhi ở lại đây! Không cần lo lắng!

- Nhưng...
Một gã Kiếm Hoàng trong số đó có chút khó xử nói:
- Thiếu gia... Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnFULL.vn

Công Tôn Kiếm đạt tới cảnh giới Kiếm Tông bậc sáu, ở trong mắt người thường, kia đã là cảnh giới cao đến không thể với tới, nhưng ở trong mắt các đại thế gia quý tộc chân chính, thì cũng bình thường mà thôi. Một người cảnh giới Kiếm Hoàng nào đó cũng có thể tùy tiện bóp chết hắn dễ như chơi.

Cho nên, bọn họ có chút lo lắng: cứ như vậy bỏ lại cháu đích tôn của gia tộc Công Tôn ở nơi này, một khi xảy ra chuyện gì thì làm sao ăn nói chứ?

Mặc dù bọn họ đều là người của gia tộc Công Tôn, thực lực cũng rất hùng mạnh, nhưng thực tế thân phận cũng chỉ là gia tướng và tôi tớ của gia tộc Công Tôn! Bởi vậy cũng có thể thấy được gia tộc Công Tôn hùng mạnh đến mức nào!

Công Tôn Kiếm khẽ cau mày, hắn không thích người nhà vẫn luôn xem hắn là trẻ nít, hắn bực bội nói:
- Các vị thúc thúc, các vị yên tâm được rồi, ta không sao đâu!

Công Tôn Hoàng cũng cười nhẹ nói:
- Chim ưng non không rời tổ, thì vĩnh viễn cũng không thể trưởng thành, Thiên nhi hắn tuy rằng đã là thực lực Kiếm Tôn bậc hai, nhưng các ngươi tự mình nói xem, hắn chống đỡ được tốt cho gia tộc Công Tôn sao?

Câu nói của Công Tôn Hoàng khiến mấy gã Kiếm Tôn còn muốn nói điều gì đều ngậm miệng lại. Thiên nhi đây chính là Công Tôn Thiên phụ thân của Công Tôn Kiếm, hơn hai trăm tuổi người, tuy rằng thực lực đã đạt tới cảnh giới Kiếm Tôn, nhưng suốt ngày trong đầu chỉ có tu luyện, chuyện lớn chuyện nhỏ trong gia tộc đều bất kể không quản tới!

- Được rồi! Các ngươi đều đi thôi!
Công Tôn Hoàng phất phất tay. Những người đó không còn kiên trì nữa, dù sao bọn họ cũng nhìn ra ở lại chỗ Lăng Tiêu nơi này, hẳn là có thể bảo đảm được an toàn. Dù sao vừa rồi một đám cường giả cảnh giới Kiếm Tôn thực lực hùng mạnh cũng không thể làm gì được hắn, như vậy sau này rất ít có người dám công nhiên xuất hiện tại trước mặt hắn.

Tống hết bọn thủ hạ trở về, Công Tôn Hoàng ở lại chỗ Lăng Tiêu hai ngày. Lão nhân gia quả thật rất có phong phạm tiền bối, trong thời gian hai ngày này, lão chỉ điểm cho không ít người. Bao gồm cả Lăng Tiêu, Công Tôn Hoàng cũng không có giấu diếm điều gì, giảng giải cho Lăng Tiêu không ít về sự tình Thánh Vực, cùng với một số truyền ngôn thú vị về thế giới thời thượng cổ.

Có qua có lại mới toại lòng nhau, Lăng Tiêu cũng không có khiến Công Tôn Hoàng thất vọng, đối với cảm nhận về hấp thu thiên địa linh khí và đối với cảnh giới hiểu được, cùng trao đổi với Công Tôn Hoàng một phen, Công Tôn Hoàng được Lăng Tiêu là một người tu chân chân chính chỉ điểm, quả thực là hiểu ra nhiều điều! Rất nhiều chuyện trước đây vẫn cảm nhận được nhưng không thể hiểu nguyên nhân của nó, giờ thoáng một cái liền thông hiểu đạo lí.

Tuy nhiên, cũng bởi vì cảnh giới của hắn lại nâng cao trên diện rộng, thế cho nên chỉ ở lại hai ngày, Công Tôn Hoàng không thể không cáo từ rời đi, bởi vì Công Tôn Hoàng nguyên vốn còn có thể áp chế lực lượng gần trăm năm nay, lúc sau cảnh giới lại nâng cao, đã bắt đầu mơ hồ có dấu hiệu đột phá!

Nếu như không thể giải quyết hết tâm nguyện của mình trước khi tiến vào Thánh Vực, như vậy đối với tu vi của lão sau này cũng là một trở ngại.