Lúc này đã là đêm khuya, không ít khách trọ bị kinh động thức dậy, nhưng thấy phía dưới có một đám người tay cầm đao kiếm múa may, trong lòng tự nhiên cũng khiếp đảm, cẩn thận nhìn qua cửa sổ.
Ba người Lăng Tiêu đi từ trên lầu xuống, đám người kia từ dưới lầu đi lên. Hai bên gặp nhau ở trên cầu thang.
Chiết Tiểu Tinh chau mày nhìn ba người này, thấy đó có vê là ba kẻ mạo hiểm, tuy nhiên toàn bộ đều giấu mặt trong áo choàng, không nhìn được rõ, trong lòng khả nghi, nói:
- Các ngươi đang làm gì? Đèm hôm khuya khoắt muốn đi đâu?
Lăng Tiêu không kiêu ngạo không siểm nịnh nói:
- Như thế nào, các ngươi là chủ quán à? Còn quản chúng ta đi khi nào phải không?
Chiết Tiểu Tinh hóm nay bị người đánh cho hai cái tát, về nhà cũng không được an ủi, nghe mẫu thân nói phụ thân bảo gã bị như vậy là đáng đời. Hơn nữa Chiết Tiểu Tinh cực kỳ chán ghét Lăng Tố. cũng bực mình với phụ thân, già như vậy rồi không ngờ còn muốn kết hôn với một cô nương. Cô ả Lăng Tố này cũng chẳng nhiều hơn mình bao nhiêu tuổi, chẳng lẽ đến lúc đó thật sự phải kêu nàng là nhị nương sao?
Cho nên, Chiết Tiểu Tinh chẳng hề có chút hảo cảm nào đối với Lăng Tố. Tuy rằng trong lòng gã cũng thầm mơ tưởng nhan sác của Lăng Tố, nhưng gã biết, trước mặt phụ thân, gã không hề có nửa điểm cơ hội! Một khi bị phụ thân phát hiện ý niệm trong đầu, vậy thì khốn nạn. Chiết Tiểu Tinh không sợ trời không sợ đất, chi sợ duy nhất phụ thân minh.
Ít nhất, thực lực của gã không bằng phụ thân, vì vậy sự sợ hãi này vẫn tiếp tục kéo dài.
- Ai cho các ngươi lớn gan nói như vậy? Chẳng lẽ Thất sắc thành bỗng nhiên thay đổi rồi sao? Ngay cả chó mèo cũng có thể kêu gào trước mặt bổn thiếu gia sao?
Chiết Tiểu Tinh lạnh lùng nhìn mấy người, sau đó quay lại nói với đám Ma Kiếm Sư tinh nhuệ của gia tộc:
- Dạy dỗ bọn chúng một chút!
Đám Ma Kiếm Sư này đều là Chiết Tiểu Tinh nói gì nghe nấy, bởi vì Chiết Thế Huân rất cưng chiều Chiết Tiểu Tinh, nói nếu cháu mình bị ức hiếp, sẽ tìm bọn họ tính sổ!
Tuy rằng lão gia tử chưa chắc đã thật sự tính sổ với bọn họ, nhưng thiếu gia hóm nay bị đánh sưng húp hai má, khiến cho bọn họ cũng cảm thấy ghê người, tự nhủ đây quả thật là tai ương rớt xuống đầu. Nếu đến lúc đó lão gia tử nổi giận, bọn họ sẽ không thể nào chịu đựng nổi, vì thế thừa dịp ở nhà bị hỗn loạn, tất cả bị Chiết Tiểu Tinh mang ra đây, nghe thiếu gia nói phải giáo huấn mấy kẻ mạo hiểm không biết sống chết đó. Ba kẻ trước mặt này có lẽ là mắc vạ oan, tuy nhiên chỉ là chuyện nhỏ mà thôi!
- Các ngươi muốn làm gì? Chẳng lẽ Thất sắc thành này của các ngươi vốn không có vương pháp sao!
Lăng Tiêu nói đầy chính nghĩa, nhưng đồng thời đưa tay ra phía sau, ra hiệu cho Lăng Tố đứng cách ra xa mình một chút, cũng không biết là Lăng Tố có nhìn thấy hay không.
- Vương pháp? Ha ha ha, tại Thất sắc thành này còn có kê tin tưởng vương pháp? Thực là con mẹ nó... buồn cười!
Một gã Ma Kiếm Sư bùng lên khí thế hùng mạnh, không hề che dấu cường thế của mình, lớn tiếng cười nói:
- Các tiểu tử này hãy cúi đầu vái thiếu gia ta vài cái, có lẽ tâm tình thiếu gia thoải mái sẽ bỏ qua cho các người!
- Các ngươi... không nên ép ta.
Giọng điệu Lăng Tiêu dần trở nên lạnh lẽo. Lăng Tố ở phía sau không thể tiến được lẻn phía trước, tuy rằng cảm giác trên người đệ đệ đã xảy ra biến hóa cực lớn nhưng đối mặt với một đám Ma Kiếm Sư, vẫn khiến Lăng Tố có cảm giác vô lực. Đúng là một đám Ma Kiếm Sư, không phải là Kiếm Thị hay Kiếm Sư, mà cho dù đối phương là một đám Đại Kiếm Sư, Lăng Tố đã cảm thấy khó có thể chống đỡ.
Đây là vấn đề cảnh giới, hơn nữa quan tâm sẽ bị loạn, nàng căn bản không hề nhận ra ràng đệ đệ Lăng Tiêu đối mặt với uy thế hùng mạnh của Ma Kiếm Sư nhưng thần sắc vẫn thản nhiên.
Ở bên cạnh, sắc mặt Tống Minh Nguyệt cũng trở nên nghiêm túc hẳn lên. Đối phương mang đến đám Ma Kiếm Sư này có mấy kẻ thực lực cao hơn nàng. Điều này khiến Tống Minh Nguyệt trở nên hơi khẩn trương, tuy nhiên thấy bộ dáng không hề sợ hãi của Lăng Tiêu. Tống Minh Nguyệt cũng cảm giác an tâm trở lại. Đi bên cạnh người này thực ra rất có cảm giác an toàn. Lăng Tiêu lạnh mắt nhìn Chiết Tiểu Tinh nói:
- Chẳng lẽ các ngươi muốn làm cường đạo phải không?
- Ha ha, các ông đây chính là cường đạo!
Chiết Tiểu Tinh cười ha hả, quay về phía sau nói:
- Còn thất thần làm gi? Mau lên, đánh ngã bọn chúng cho ta bớt giận rồi nói sau.
Tống Minh Nguyệt rốt cuộc khống thể chịu đựng được Chiết Tiểu Tinh, trường kiếm lập tức xuất ra, đâm thẳng tới cổ họng gã. Truyện Tiên Hiệp
Chiêu kiếm này vừa nhanh vừa độc; những người ở đây đều không ngờ kẻ này lớn gan như vậy, không ngờ đang bị bao vây lại còn có gan ám sát người khác.
Bản thân Chiết Tiểu Tinh có thực lực Cuồng Kiếm Sư bậc sáu, cũng không đến mức không phản ứng nổi chút nào, nhưng đối mặt với thực lực Ma Kiếm Sư của Tống Minh Nguyệt, liền trở nên vô lực. Gã kinh hãi kêu lên, trốn ra sau lưng người bên cạnh theo bảo vệ.
Tên kia cũng đã đạt tới thực lực Ma Kiếm Sư bậc bốn, nhưng lúc này cũng không kịp rút kiếm nữa, nổi giận gầm lên một tiếng, dùng luôn vỏ kiếm đón đỡ. Lúc này, những Ma Kiếm Sư khác cũng đều phản ứng, rút vũ khí ra đâm thẳng về hướng Tống Minh Nguyệt.
Bảo kiếm trong tay Lăng Tiêu chợt bùng lên một đám hào quang lớn, chiếu cho toàn bộ càu thang tăm tối trở nên sáng như ban ngày.
Hào quang bùng lên khiến mấy Ma Kiếm Sư của đối phương cũng phải chói mắt!
- Không tốt!
Có người chợt quát một tiếng, thân mình Lăng Tiêu khẽ nhếch miệng cười lạnh. Với thân thể Ma Kiếm Sĩ bậc cao của hắn, trong tình huống bình thường, nếu muốn đuổi theo đám Ma Kiếm Sư còn có chút khó khăn, nhưng tại không gian chật hẹp này... bảo kiếm nhẹ nhàng di chuyển trong hành lang phát ra những thanh âm rít gào.
Điều khiến người ta cảm thấy sợ hãi chính là, rõ ràng thực lực của kê mạo hiểm này nhìn có vẻ không hùng mạnh nhưng kiếm kỹ của hắn lại tinh chuẩn tới mức cực điểm.
Mỗi một kiếm nhất định đâm vào chỗ yếu hại trên một ai đó. Từ trước tới giờ, trong nhà trọ này chưa bao giờ náo nhiệt như thế.
Tuy nhiên nhiều Ma Kiếm Sư như vậy khiến tòa nhà ba tầng làm toàn bằng gỗ này bất đầu lung lay sắp đổ.
Kiếm khí xẹt qua thang lầu hoặc là vách tường, lập tức hủy hoại từng mảng lớn. Chiết Tiểu Tinh cảm thấy không ổn, sợ tới mức thất thần, cố gắng tìm cơ hội trốn ra phía sau.
Kiếm khí của Ma Kiếm Sư tuy rằng hùng mạnh nhưng căn bản là không thể thi triển được ở đây. Trừ hai gã Ma Kiếm Sư đang ứng phó với Tống Minh Nguyệt, gằn như tất cả các gã Ma Kiếm Sĩ đều điên cuồng tiến cóng Lăng Tiêu, bởi vì bọn họ đều nhìn ra cần phải giết chét kẻ này, hai kè còn lại căn bản là không đáng sợ!
Bởi vì người đang che mặt trong áo choàng kia từ đầu tới cuối đều không ra tay! Chi có hai loại khả năng, một là thực lực quá hùng mạnh, một là thực lực quá yếu. Nhưng không ai tin tưởng rằng kẻ đó thực lực hùng mạnh bởi ánh mất những Ma Kiếm Sư đều rất tinh tường, đều đã nhìn ra người trong chiếc áo choàng đó căn bản là không chịu nổi khí thế của Ma Kiếm Sư.
Đối phương ít nhất có năm tên Ma Kiếm Sư đồng thời vây công Lăng Tiêu, còn có năm tên khác không ra tay mà đứng chờ ở phía sau như hổ rình mồi, đều chờ chi cần có cơ hội, liền ra tay giết hắn!
Không sử dụng Phù Quang Lược Ảnh, trước mất tổng hợp lại thực lực của Lăng Tiêu đại khái cũng chỉ tầm Ma Kiếm Sĩ bậc cao, hơn nữa Độc Cò Cửu Kiếm dùng để ứng phó với hai, ba Ma Kiếm Sư còn có thể nhưng nếu đồng thời ứng phó nhiều người như vậy, cũng có vê hơi quá sức
Đám Ma Kiếm Sư như thể điên cuồng, căn bản không hề để ý xem tòa lầu này có bị sụp đổ hay không, có bao nhiêu chiêu thức hùng mạnh đều sử dụng hết. Lăng Tố đã lùi lại rất xa tới cuối hành lang, bởi vì kiếm khí không ngừng tàn sát bừa bãi xung quanh.
Lăng Tiêu có thể nói là bị áp chế, không bao lâu, bỗng nhiên lại một đạo kiếm khí màu lam chém trúng bả vai khiến Lăng Tiêu kêu lên đau đớn.
Ở phía sau, Lăng Tố rốt cuộc không kìm nổi, rút kiếm ra, trong lòng nghĩ, nếu đệ đệ gặp chuyện không may, chính mình cũng không muốn sống nữa! Nàng cố gắng không kêu lên thành tiếng, sợ quấy nhiễu tâm tư đệ đệ.
Lăng Tiêu nhếch miệng, cảm thấy đau đớn và lạnh lẽo. Tống Minh Nguyệt nghe thấy tiếng Lăng Tiêu, sốt ruột mà không làm được gì. muốn chạy tới giúp nhưng lại bị hai gã Ma Kiếm Sư của đối phương quấn lấy. Tuy rằng Tống Minh Nguyệt chiếm ưu thế tuyệt đối về kiếm kỹ nhưng cấp bậc của hai người kia cũng không kém so với Tống Minh Nguyệt, cho nén trong khoảng thời gian ngán, thế lực hai bên là ngang nhau
Lúc này, rốt cục tòa lầu gỗ ba tầng này cũng không chịu nỗi kiếm khí không ngừng đâm chém như vậy, lung lay mấy lần rồi bắt đầu sụp đổ.
Trên lầu lập tức phát ra những tiếng kêu kinh hãi!
Tiếp đó, những tiếng người nhảy xuống lầu không ngừng vang lên. Có không ít người ngã bị thương, tiếng kêu than vang lên không ngớt nhưng tất cả đều cố gắng nhảy ra thật xa khỏi tòa lầu gỗ này. Bởi vi ở trong đêm tối, từ bên ngoài cũng có thể thấy tòa lầu lắc lư dữ dội, mà ở trên lầu thì cảm giác đó còn đáng sợ hơn nhiều.
Ầm
Tòa lầu gỗ bắt đầu sụp xuống từ giữa. Lăng Tiêu lắc mình thoát khỏi hai kiếm giáp công của hai gã Ma Kiếm Sư, nhảy thẳng về phía trước theo đà sụp đổ của tòa lầu.
Từ lúc tòa lầu lay động, Lăng Tố cũng đã nhảy khỏi cửa sổ, đứng trong sân lo lắng nhìn những người đang kịch đấu trên lầu.
Địa thế biến đổi, không gian lập tức rộng hẳn lên. Những Ma Kiếm Sư này vốn đang đứng không lập tức gầm lên tham gia trận chiến. Tất cả mọi người đều đã nhìn ra, hai người này đều không phải kẻ mạo hiểm bình thường. Có lẽ chính là những kẻ đã đại náo Chiết phủ tối nay.
Áp lực đối với hai người Lăng Tiêu và Tống Minh Nguyệt lập tức trở nên trầm trọng.
Mà lúc này vẫn có thể nghe thấy từ xa truyền tới những tiếng nổ vang vọng. Trận chiến giữa Tần Cách và tên Kiếm Hoàng của Chiết gia vẫn chưa chấm dứt.
Đã tới cấp bậc đó, đánh nhau một ngày một đêm đều là bình thường. Tần Cách rất tin tưởng câu nói: Trong tuyệt cảnh có thể kích phát ra tất cả tiềm lực! Lần đầu tiên kích phát tiềm lực của gã chính là khi gặp phải Tiểu Ác Ma đầm lầy đó!
Chỉ mong đây là lần thứ hai!
Tống Minh Nguyệt bị bốn gã Ma Kiếm Sư vây công, lập tức cảm giác cực kỳ mệt nhọc, trong nháy mắt, trên người bị kiếm khí đảo qua mấy chỗ, máu tươi chảy đầm đìa.
Lăng Tiêu trong lòng đại hận, ngàn tính vạn tính, đều không tính nổi kẻ ăn chơi trác táng này lại đánh bậy đánh bạ tìm tới nơi này, còn dẫn theo một đám cao thủ có thực lực Ma Kiếm Sư!
Trên người Lăng Tiêu cũng ngày càng xuất hiện nhiều vết thương theo thế công không ngừng của đối phương. Tuy nhiên đối phương cũng không hề thoải mái, có vài tên Ma Kiếm Sư đen đủi đã bị Lăng Tiêu đâm trúng cổ tay hoặc khuỷu tay, mất đi sức chiến đấu.
Bây giờ còn lại ba tên, ít nhất đều là Ma Kiếm Sư bậc năm trở lên. Tất cả đều cực có kinh nghiệm, dường như nhìn ra Lăng Tiêu có kiếm kỹ hùng mạnh, căn bản không đấu trực diện với hắn mà đều đứng từ xa, sử dụng kiếm khí quét tới hắn.
- A!
Lăng Tiêu gầm lên giận dữ, tới gần một gã Ma Kiếm Sư đối phương, hồng quang chợt lóe lên trong tay, kiếm khí tuôn dài ra, lập tức đâm thủng cổ họng tên Ma Kiếm Sư đó. Kê này thật không ngờ bảo kiếm trong tay đối phương lại cổ quái hùng mạnh như thế.
Lúc này, Lăng Tiêu bỗng nhiên cảm giác tâm huyết dâng trào, toàn bộ thiên địa linh khí trong cơ thể điên cuồng trỗi dậy, đạo tâm bắt đầu truyền đến từng trận rung động.
Lăng Tiêu vừa mừng vừa sợ, chẳng lẽ trong lúc nguy cấp này lại trực tiếp vọt lên tới Tâm Động kỳ sao?