Lý Phật ngẩng đầu, ngạo nghễ nhìn thoáng qua hạ nhân kia, sau đó thản nhiên nói:
- Ngươi chỉ là một người hầu nhà quý tộc, chủ nhân của ngươi còn chưa nói, làm sao ngươi có tư cách nói chuyện? Không biết chút lễ tiết gì cả. Thực sự khó có thể tưởng tượng được ngươi là lão gia quý tộc hay là người hầu!
Lý Phật nói xong, thoáng liếc Thôi Trạch đang cứng mặt lại, hơi khom người nói:
- Xin lỗi, tính ta hay nói thẳng, nhưng quả thực người hầu của ngài không được tốt cho lắm!
Thôi Trạch oán hận nhìn thoáng qua Lý Phật, sau đó quay sang người hầu đang đứng cúi đầu, quát lớn:
- Còn không cút mau cho ta!
Nói xong, hắn lại quay sang nhìn Lý Phật chăm chú, lạnh lùng nói :
- Nói tốt lắm ! Ta đã dạy dỗ đầy tớ không hiểu biết kia rồi, giờ có thể phiền Thư ký quan đại nhân tôn quý mời thành chủ đại nhân được không ?
Lý Phật tao nhã ngẩng đầu, nhìn thẳng vào đám người vẻ mặt u ám xung quanh, thản nhiên nói:
- Rất tiếc, thành chủ đại nhân đi vắng!
- Ngươi, ngươi tìm… ngươi….
Hoàng Cường vừa mới nói tới đó đã bị Lý Nam giơ tay bịt miệng lại, trừng mắt nhìn hắn, sau đó quay sang mỉm cười với Lý Phật:
- Xin chào ngài! Nếu thành chủ đại nhân đi vắng, thì có ngài cũng được. Chúng ta cần ngài viết một công văn chứng minh vật tư bị cướp bóc, sau đó, chúng ta muốn đi gặp quốc vương bệ hạ, thỉnh cầu bệ hạ làm chủ cho chúng ta.
Lý Phật tuy rằng cũng không rõ ràng lắm chuyện gì đã xảy ra, nhưng cũng không có nghĩa là hắn không thể đoán ra. Lý Phật tiên sinh vẫn là một quý tộc có chỉ số thông minh rất cao.
Hắn đầu tiên là liếc mắt đánh giá quý tộc sắc mặt khó coi này, tiếp đó là đám người hầu sắc mặt càng khó coi hơn, sau đó nghĩ tới sáng nay nghe mọi người đồn đại: "Ba gia tộc quý tộc chó má bị cướp sạch. Đây quả thực là một tin tức tốt, Lĩnh chủ đại nhân nghe xong chắc chắn sẽ rất vui!". Lý Phật cũng chẳng cần biết rõ chuyện này, chẳng cần biết là ai cướp, nhưng chỉ cần nhìn thái độ của Lĩnh chủ đại nhân là đủ rồi.
Cho nên, Lý Phật bất đắc dĩ phẩy tay, nói:
- Rất xin lỗi, tại vừa mới đến đây hai ngày, vẫn còn chưa quen việc, hơn nữa… ta không có tư cách viết công văn chứng minh gì đó. Tốt nhất là các vị chờ Thành chủ đại nhân quay về nhé!
- Người thực là một kẻ làm mình làm mẩy!
Hoàng Cường giãy khỏi tay Lý Nam, dậm mạnh chân xuống đất gào lớn:
- Ta nói cho ngươi biết, đồ khốn Mặc Thanh, nếu ngươi không ra đây, ta liền…
- Hừ, Hoàng Cường, ngươi thật lớn gan!
Một tiếng hừ lạnh, từ bên ngoài truyền đến, Mặc Thanh sải bước theo đám người từ phía sau đi tới.
Tam đại quý tộc cùng với thuộc hạ của chúng lúc trước còn hoa tay múa chân trước mặt Lý Phật, nhưng đối mặt với Mặc Thanh, chúng không còn chút gan nào làm như vậy. Cho dù trước khi Mặc Thanh làm thành chủ, bọn chúng cũng đã không dám, huống chi lúc này Mặc Thanh đã đầu nhập vào với Lăng Tiêu, hiện giờ đã là một kẻ dưới một người mà trên cả vạn người tại thành Penzias.
- Mặc huynh, chúng ta đã chờ ngài nửa ngày rồi! Xét tới khi trước chúng ta là bằng hữu, sẽ không đuổi chúng ta đi chứ!
Lý Nam tươi cười nói với Mặc Thanh, thái độ vô cùng thành khẩn.
Thôi Trạch và Hoàng Cường cũng đều cố gượng cười với Mặc Thanh. Lại nói, sau sự kiện đêm qua, cả ba nhà bị cướp gần như hết sạch toàn bộ vật tư, của cải, tổn thất hơn nửa tài nguyên của gia tộc, vậy mà giờ chúng vẫn có thể cười được, đủ thấy lòng dạ những người này thâm hiểm như thế nào.
Mặc Thanh vẻ mặt xin lỗi nói:
- Thật có lỗi Lý huynh, công văn chứng minh này, tại hạ... thật đúng là không thể khai cho ngài
- Vì sao vậy?
Lý Nam không hề nóng nảy mà vẫn thản nhiên hỏi.
- Loại viết công văn kê khai tổn thất này là một loại văn bản cần những căn cứ cực kỳ chính xác. Bình thường là bởi vì đại lĩnh chủ sơ sẩy mới để cho các quý tộc bị tổn thất nên mới có thể bỏ qua lĩnh chủ đại nhân, trực tiếp đến đế đô gặp mặt quốc vương bệ hạ. Nhưng chuyện tối hôm qua lại khác. Đầu tiên thân phận của đám cường đạo kia vẫn còn đang đợi điều tra. Rốt cuộc là bọn chúng do ai chỉ thị mà dám lớn mật như thế? Tiếp theo, đây cũng không phải là do lĩnh chủ đại nhân sơ sẩy mà chỉ là một sự việc không ngờ!
Mặc Thanh nhẹ nhàng nói
- Cuối cùng, quan trọng nhất đây là án tử! Tất cả các cường đạo cướp bóc các ngươi….. đều đã chết!
Mặc Thanh vẻ mặt vô cùng bất đắc dĩ nói tiếp:
- Tại hạ rất cảm thông với những tổn thất của các vị, tuy nhiên quốc có quốc pháp, gia có gia quy. Mảnh đất này là đất phong của Lĩnh chủ đại nhân, ngài rất chú ý tới sự việc đêm qua, thúc giục ta mau chóng dùng nghiệp vụ điều tra xem đám cường đạo này rốt cuộc từ đâu tới, do ai sai khiến! Thiếu gia nói "một khi tra ra, tuyệt không nương tay!
Mặc Thanh nói như như đinh đóng cột, vẻ mặt chính khí, Lý Phật bị thái độ vĩ đại này của thành chủ đại nhân cuốn hút, hắn thậm chí còn lau khóe mắt, bổ sung:
- Thành chủ đại nhân tốt như vậy đối với các ngươi, các ngươi còn lo gì nữa? Cứ an tâm mà nghỉ ngơi thôi. Thành chủ đại nhân và Lĩnh chủ đại nhân sẽ trả lại công đạo cho các ngươi!
Mặc Thanh hài lòng thoáng nhìn quý tộc nghèo tung tới từ nước láng giềng này, trong lòng thầm nghĩ: Gã này rất có tiền đò, dùng hắn để trị các quý tộc trong thành quả thực không còn gì tốt hơn. Ha ha!
Đám người Thôi Trạch tức giận tới mức thất khiếu bốc khói, nhưng cũng chỉ có thể phẫn nộ phất tay áo bỏ đi, niềm căm hận đối với Lăng Tiêu và Mặc Thanh quả thực tăng lên tới mức tột đỉnh, cơ bản là không thể hóa giải được nữa. Truyện Sắc Hiệp
Có thể nói, Lăng Tiêu đến đây, đầu tiên là chặt đứt nguồn thu nhập lớn nhất của chúng, sau đó lại phân hóa liên minh của chúng, cuối cùng rõ ràng là chặt đứt gốc rễ của chúng.
Ba gia tộc quý tộc này dù có thực lực rất mạnh nhưng hiện tại… thực tế đã sa sút tới mức không hơn những quý tộc tầm thấp trong thành Penzias là mấy.
Đợi cho ba quý tộc tỉnh ngộ, muốn tìm những quý tộc đó liên minh thì chợt phát hiện, những quý tộc này đã sớm về với Lĩnh chủ đại nhân rồi.
Từ trong mồm những lính đánh thuê bị bắt, Lăng Tiêu biết được một tin tức, không ngờ bọn chúng là đến từ Đế quốc, hơn nữa còn từ một đoàn lính đánh thuê rất có danh tiếng: Thần Phong. Đây là đoàn lính đánh thuê cấp hai, có hai vạn Kiếm Sư, hơn ba nghìn Đại Kiếm Sư, mấy trăm Cuồng Kiếm Sư, Ma Kiếm Sĩ cũng có mấy người, còn có tám đại trưởng lão, toàn bộ 8 người này đều có tu vi Ma Kiếm Sư bậc ba trở lên. Mà đoàn trưởng của đoàn lính đánh thuê Thần Phong này còn là một gã cao thủ có tu vi Kiếm Tông! Còn việc hắn là Kiếm Tông bậc mấy thì những lính đánh thuê này cũng không rõ ràng lắm.
Là ai thuê bọn chúng ? Tất cả lính đánh thuê bị bắt đều không biết, chỉ duy nhất đội trưởng lĩnh đội lần này là một gã Cuồng Kiếm Sư có thể biết thì đã chết dưới kiếm Mạnh Ly khi hỗn chiến.
Trong thành còn có một số nội ứng là gia nhân của ba đại quý tộc. Cả ba đại quý tộc lần này, thậm chí ngay cả gia chủ Lý Nam của Lý gia luôn túc trí đa mưu, cũng đều cảm thấy được lần này Lăng Tiêu là chạy trời không khỏi nắng: hơn năm nghìn lính đánh thuê có thực lực mạnh mẽ, đối phó chưa tới hai ngàn người của Binh đoàn Tia Chớp, việc này quả thực là quá dễ dàng!
Lúc ấy còn không biết có Kiếm Tông xuất hiện, nếu không, ba đại quý tộc có khi đã lao ra tìm kiếm công lao. Có điều nếu bọn chúng thực sự làm như vậy, chỉ sợ hiện giờ cái tên ba đại quý tộc đã hoàn toàn bị xóa khỏi bản đồ thành Penzias.
- Thần Phong, đoàn lính đánh thuê cấp hai?
Lăng Tiêu nhíu mày nói:
- Bọn chúng hẳn sẽ không cam lòng để yên khi 5000 quân của mình bị tiêu diệt chứ? Vừa lúc, ta cũng không cam lòng!
Phúc bá nghiêm giọng nói:
- Ngàn vạn lần không nên xem thường thực lực của đoàn lính đánh thuê này! Bọn chúng quả thực là rất hùng mạnh đó! Tuy nhiên thái tử chẳng lẽ điên rồi sao? Cũng dám cấu kết với các thế lực ngoài đế quốc. Nếu để quốc vương bệ hạ biết...
- … thì cũng thế thôi!
Lăng Tiêu than nhẹ một tiếng. Thoạt nhìn, thái tử điện hạ này và cả Nam Phương Vương nhị điện hạ đều không muốn mình sống yên ổn đây! Cũng tốt, ai không muốn cho ta sống yên ổn thì cũng đừng mong bản thân được sống yên ổn theo.
Trận cướp bóc điên cuồng vừa rồi đã mang đến cho Lăng Tiêu hơn trăm vạn kim tệ tiền tươi và vật tư giá trị hơn ngàn vạn kim tệ! Đây quả thực là một dòng nước mát cung cấp cho tài chính vốn đang khó khăn của thành Penzias!
Có khoản thu này, gia đình mỗi huynh đệ hy sinh của Binh đoàn Tia Chớp đều được trợ cấp 1000 kim tệ. Đây cũng là khoản trợ cấp lớn nhất từng có trong lịch sử Đế quốc Lam Nguyệt. 1000 kim tệ tương đương với 100 vạn đồng tệ, cả đời của một gia đình bình dân cũng không thể kiếm được nhiều tiền như vậy.
Những người tham gia chiến trận này mà còn sống đều được phát 500 kim tệ. Chỉ riêng chuyện này đã tiêu phí hơn một trăm vạn kim tệ! Mà chuyện này cũng khiến thanh danh của Lăng Tiêu càng tăng lên, gần như tất cả mọi người trong thành Penzias đều nói thiếu niên lĩnh chủ mới của thành Penzias đối đãi với tư binh thuộc hạ giống như đối xử với huynh đệ. Thậm chí có truyền thuyết rằng toàn bộ tư binh của Tử tước Lăng Tiêu đều tu luyện kiếm kỹ Địa cấp. Cứ như thế, toàn bộ mọi người trong thành Penzias đều sẵn sàng góp sức cho Lăng Tiêu, khiến cho ban đầu hắn chỉ có mấy trăm tư binh, giờ đã vượt quá hạn mức tư binh cho phép của một gã Tử tước. Hiện tại, cũng không ít thế lực khắp nơi chú ý tới Lăng Tiêu, cho nên tốt nhất là không làm loại chuyện tình để cho người ta bắt lấy nhược điểm của mình như vậy
Bởi vậy, đại bộ phận những người sẵn sàng góp sức cho Lăng Tiêu đều được nhét vào cho Mặc Thanh xử lý. Dù sao thành Penzias cũng đang chuẩn bị xây dựng thêm, tường thành đã hư hại khá nhiều.
Lăng Tiêu đã gặp Chiến Tranh Cự Tượng Komodo của thú nhân nên chưa bao giờ cho rằng tường thành của thành Penzias hiện tại có thể chống lại vài cái húc của chúng. Có nhiều người như vậy thì nên cho đi làm những việc cần thiết là hơn.
Trải qua một đoạn thời gian tu dưỡng, lại dùng thêm một ít linh dược do Lăng Tiêu luyện chế, Phúc bá không ngờ lại có dấu hiệu đột phá Ma Kiếm Sư bậc hai, gần đây ngày nào cũng đều kiên trì khổ luyện.
Mà Mạnh Ly vừa mới ăn một quả Phạm Đế Á Thánh Quả, không ngờ lập tức đột phá tới Ma Kiếm Sĩ bậc ba! Đây quả thực chính là một kỳ tích!
Ngay cả Diệp tử vốn luôn khó chịu với Mạnh Ly cũng phải thừa nhận gã này đúng là một tài năng tu luyện! Có thể từ Cuồng Kiếm Sư bậc bốn vọt tới Ma Kiếm Sĩ bậc ba, người bình thường quả thực không thể làm nổi. Bởi vì khi đột phá sẽ mang tới cảm giác kịch liệt đau đớn đủ để cho một người bình thường bị đau đớn tới chết! Vậy mà hắn lại có thể chịu đựng nổi để đột phá thành công!
Trừ Phúc bá, khoảng cách về tu vi giữa Diệp tử và các thuộc hạ của Lăng Tiêu ngày càng xa. Rốt cuộc, Diệp tử cũng hạ quyết tâm khổ tu. Cũng may, gần đây người đến gia nhập vào bên Lăng Tiêu có rất nhiều, sau khi sàng lọc vẫn có rất nhiều nhân tài, phân phái tới các bộ môn, nên Diệp tử cũng có thể thanh nhàn rất nhiều.
Công tác tình báo có Mạnh Ly là Ma Kiếm Sĩ bậc ba, trên cơ bản hoàn toàn có thể xử lý. Cho nên, Diệp Vi Ny cũng bắt đầu điên cuồng tu luyện.
Lăng Tiêu mỗi ngày tu luyện, cũng mơ hồ có dấu hiệu đột phá Trúc Cơ trung kỳ, tiến vào Trúc Cơ hậu kỳ. Điều này làm cho Lăng Tiêu phi thường hưng phấn. Tốc độ tu luyện nhanh như vậy ở tu chân giới là không thể tưởng tượng. Tuy nhiên có một việc khiến hắn có chút bất đắc dĩ: rất nhiều người kể cả Phúc bá đều nghĩ thực lực của hắn tương đương với Kiếm Tông hoặc Kiếm Hoàng. Một thiếu niên vừa mới trưởng thành có thể một kiếm đánh lui một gã Kiếm Tông, thực lực như vậy chẳng lẽ còn không đủ để kiêu ngạo sao?
Nhưng nỗi khổ này đúng là chỉ một mình Lăng Tiêu biết với bản thân. Nếu là một chọi một, hắn dùng chiêu thức đó cũng có lực chiến một trận cho dù là đối mặt với Kiếm Tông. Nhưng vấn đề là làm gì có cơ hội như vậy chứ? Chính mình thi triển một chiêu đó xong, lập tức toàn bộ linh lực và tinh thần lực trong cơ thể cạn hết. Thử hỏi làm sao có thể tùy ý sử dụng?
Lễ hội Bạo Viêm Sư Vương đã qua được hơn một tháng, trong khoảng thời gian này, toàn bộ thành Penzias đều phát triển rất tốt. Kể cả Hoàng Phủ Nguyệt cũng không rời đi mà ở lại để khuếch trương hoạt động làm ăn của gia tộc tại đây. Thoạt nhìn thì địa vị của nàng trong gia tộc là tương đối cao, chỉ cần nhìn bốn gã Ma Kiếm Sĩ tùy tùng của nàng là có thể nhìn ra được.
Bốn gã Ma Kiếm Sĩ này tuy rằng có bốn cái tên rất tục: A Đại, A Nhị, A Tam, A Tứ, nhưng thực lực mỗi người bọn họ đều khá hùng mạnh! Người ta vẫn đồn là bọn họ ở giữa bậc ba và bậc bốn. Nhưng sau khi theo họ bàn luận, Mạnh Ly, vừa mới đột phá lên Ma Kiếm Sĩ bậc ba, mới biết rằng không ngờ bọn họ đều đã đạt tới thực lực Ma Kiếm Sĩ bậc năm!
Lăng Tiêu thậm chí hoài nghi, gia tộc Hoàng Phủ không biết có bao nhiêu cao thủ mà không ngờ lại dùng tới bốn gã Ma Kiếm Sĩ bậc năm đi tùy tùng, bảo hộ cho một cô gái! Cho dù Hoàng Phủ Nguyệt có buôn bán tài năng xuất sắc như vậy, Lăng Tiêu vẫn cho rằng làm như vậy là vung tay quá trán.
Tuy nhiên, bọn A Đại đều thực sự muốn luận bàn với Lăng Tiêu một chút. Một thiếu niên chỉ một kiếm đã có thể đẩy lui cao thủ cấp bậc Kiếm Tông, vậy thực lực của hắn phải tới mức nào? Nếu có thể cùng hắn luận bàn một chút, rất có thể sẽ hữu ích rất lớn để tăng thực lực. Có điều cho tới giờ, Lăng Tiêu vẫn không hề đáp ứng bọn họ. Phù Quang Lược Ảnh của mình đâu phải để chơi đùa. Ma Kiếm Sĩ bậc năm căn bản không có cơ hội sử dụng nó. Còn nếu dùng… Gia tộc Hoàng Phủ thế nào cũng tìm mình để liều mạng (DG: vì nếu mấy gã Ma Kiếm Sĩ bậc năm này thi triển xong chiêu Phù Quang Lược Ảnh thì chắc cũng tự kiệt lực mà chết luôn)
Gia tộc Hoàng Phủ không hổ là một trong những thương nhân lớn nhất Đế quốc Lam Nguyệt! Hoàng Phủ Nguyệt quả thực cũng tiếp thu được rất tốt kinh nghiệm buôn bán mấy ngàn năm qua của gia tộc, chỉ cần hơi điều hành một chút cho những cửa hàng của gia tộc ở thành Penzias, không ngờ chỉ hơn mười ngày ngắn ngủn đã tiêu thụ được lượng hàng hóa vượt qua quá nửa số cửa hàng ở thị trấn Tạp Mai Long.
Lăng Tiêu phát hiện tài năng buôn bán của Hoàng Phủ Nguyệt là rất đáng quý, bởi vì hắn càng ngày càng thiếu tiền.
Mà lúc này, từ Nam Phương Vương điện hạ, một phong thư mời được đưa đến phủ Tử tước!