“Hả? À, vâng.” Tư duy của Yến Bắc Thần bay quá cao quá xa, thư ký sửng sốt một lát, sau đó mới phản ứng lại, rút một cây gậy phép thuật đưa cho Yến Bắc Thần.
Yến Bắc Thần nhận lấy gậy phép thuật, lấy điện thoại ra, hỏi: “Bao nhiêu?”
“Không, không cần…” Thư ký xua tay từ chối.
Thấy thư ký từ chối, Yến Bắc Thần nhìn cô ấy một cái, cười nói: “Cô lại còn có tiền hơn tôi à?”
Yến Bắc Thần hỏi xong, thư ký yên lặng móc di động ra. Yến Bắc Thần bật mã QR trả tiền bằng điện thoại, để thư ký tự mình quét thoải mái. Thư ký quét tiền của gậy phép thuật xong thì thấy Yến Bắc Thần cầm điện thoại lên.
Không thể không nói, một người đàn ông cao lớn rắn rỏi như vậy mà cầm gậy phép thuật thì vẫn thấy hơi hơi không hài hòa. Thư ký nhìn về phía Yến Bắc Thần đang cầm gậy phép thuật, cười hỏi: “Sếp Yến, anh lấy cái này để…”
Thư ký hỏi xong, ánh mắt của Yến Bắc Thần rời khỏi gậy phép thuật, cười với cô ấy, nói:
“Không phải cô nói đây là đồ chơi để dỗ trẻ con à?”
Dứt lời, Yến Bắc Thần phe phẩy gậy phép thuật trên tay, đi vào văn phòng của mình.
Nhìn theo bóng lưng cao lớn cầm gậy phép thuật, thư ký: “…”
-
Buổi sáng bận bịu làm việc ở nhà chính từ sớm, sau khi ăn cơm trưa xong, An Hạ bị điều tới sân vườn ngoài nhà chính.
Tháng ba vào xuân, không chỉ trong nhà cần phải sửa sang lại, mà sân bên ngoài nhà cũng cần phải chăm sóc một phen. Nhà họ Yến nằm trong một công viên tư nhân, vườn hoa có diện tích còn rộng hơn cả diện tích nhà ở. Bây giờ, vào mùa này, mặt cỏ xanh mướt, hoa trà nở rộ, mặc dù chưa vào giữa hè, nhưng đã tạo thành cảnh tượng trăm hoa đua sắc.
Dinh thự của nhà họ Yến có bốn tòa nhà làm theo kiểu Trung Quốc có hàng lang nối tiếp nhau, bên ngoài hành lang nối tiếp đều là vườn hoa. Vườn hoa có đủ loại hoa cỏ phong phú đa dạng, nhưng vào mùa này, chỉ có hoa nhài mùa đông(*) và hoa sơn trà đang nở rộ.
(*) Hoa nhài mùa đông: 迎春花 Jasminum nudiflorum, hoa nhài mùa đông, là một loại cây bụi mảnh, rụng lá có nguồn gốc từ Trung Quốc. Hoa nở rộ ngay sau mùa đông, đó là lý do tại sao nó còn được đặt tên là Hoa Nghênh Xuân trong tiếng Trung Quốc, có nghĩa là "loài hoa chào đón mùa xuân".
Đương nhiên chuyện chăm sóc cắt tỉa vườn hoa là do người làm vườn xử lý, người giúp việc được điều ra ngoài chỉ cần dọn dẹp quét tước sạch sẽ hoa cỏ vừa cắt tỉa là được.
Buổi chiều, ánh nắng sáng rỡ, sau hàng loạt tiếng ù ù ồn ào, cuối cùng, máy cắt cỏ đã làm xong khâu cắt cỏ. Khi An Hạ đi theo mấy người giúp việc qua đó dọn dẹp cỏ thừa, cô trông thấy hoa sơn trà màu trắng rơi trên mặt đất.
“Nếu em thích thì cứ lấy đi, dù sao cũng đã cắt xuống rồi.” Trong sân không chỉ có người giúp việc, mà còn có người giúp việc chuyên phụ trách dọn dẹp sân vườn. Người giúp việc kia là chị Trình, là một chị gái có vẻ ngoài dịu dàng.
An Hạ ngẩng đầu lên nhìn chị ấy một cái, chị Trình cười với cô, An Hạ cũng cười theo. Sau đó, cô cất hoa sơn trà vào trong túi.
Sau khi thấy cô thích hoa sơn trà, tiếp đó khi sửa sang lại hoa cỏ, nếu chị Trình nhìn thấy hoa sơn trà thì đều nhặt lên, đưa cho An Hạ. An Hạ bày tỏ lòng biết ơn rồi nhận lấy, đến lúc nghỉ ngơi giữa giờ, hoa sơn trà trong túi An Hạ như thể sắp nở bung ra rồi.
“Em thích hoa à?”
Lúc nghỉ ngơi, nhóm người giúp việc cũng chỉ ngồi trên bậc thang của hành lang nối liền, chị Trình ngồi bậc thang phía trên, nhìn An Hạ ngồi ở bậc thang phía dưới đang nhặt từng đóa hoa sơn trà đặt lên làn váy của người giúp việc.
Cô bé không nói được, làm việc cũng yên lặng, cô cúi thấp đầu, thỉnh thoảng có gió nhẹ thổi qua, thổi mấy sợi tóc đen nhánh của cô tới bên má trắng nõn, kèm theo một loạt cánh hoa sơn trà bay bay.
Sau khi nghe thấy câu hỏi của chị ấy, cô bé quay đầu lại, cười trong im lặng với chị ấy. Cười xong, cô gõ mấy chữ vào di động rồi đưa cho chị Trình xem.
An Hạ: Chị của em thích.
Chị Trình nhìn thấy hàng chữ trên màn hình điện thoại, rồi lại liếc nhìn An Hạ một cái, cười cười: “Tình cảm của hai người tốt ghê.”
Nhận được lời đánh giá này, dường như An Hạ rất vui, cô bé lại cười cười với chị Trình, sau đó quay đầu lại, chụp hoa sơn trà trên làn váy. Sau khi chụp xong, cô gửi ảnh cho chị mình.
Tin nhắn với chị vẫn đang dừng lại ở đêm qua, An Hạ gửi ảnh đi chưa được bao lâu, chị gái An Thanh đã trả lời tin nhắn.
[Chị gái: Hoa sơn trà.]
An Hạ nhìn thấy tin nhắn của chị mình, khóe môi nhếch lên tạo thành một nụ cười dịu dàng, cô bấm vào màn hình di động, soạn một tin nhắn rồi gửi lại.
[An Hạ: Hôm nay bọn em sửa sang lại vườn hoa, trong vườn có rất nhiều, em nhặt một ít. Chẳng qua là không thể về nhà, nếu không, có thể mang về tặng chị.]
Sau khi An Hạ gửi tin nhắn đi, An Thanh trả lời bằng một mặt cười.
[Chị gái: Hồi nhỏ, trong trường của em cũng có rất nhiều, em cũng nhặt về cho chị.]
An Hạ xem tin nhắn và mặt cười của chị mình, dường như cô cũng nhớ lại những chuyện hồi nhỏ trong thoáng chốc. Lúc bé, hai chị em có một khoảng thời gian rất đẹp.
Gió trong vườn hoa rất nhẹ nhàng sạch sẽ, thổi bay hoa sơn trà trên váy cô, cánh hoa sơn trà màu trắng bay ngổn ngang khắp nơi, nắng chiều sau giữa trưa chiếu xuyên qua chúng. An Hạ nhìn hoa sơn trà đến ngẩn người một lát, sau đó mới hoàn hồn.
[An Hạ: Tiêu Tiêu thế nào rồi?]
Tin nhắn của An Hạ gửi đi, An Thanh không trả lời ngay lập tức như vừa nãy. Cô đợi một lát, An Thanh mới nhắn lại.
[Chị gái: Tối qua tình hình chuyển biến xấu, ở bệnh viện cả đêm.]
Vẻ mặt của An Hạ bỗng thay đổi, cô cầm di động muốn trả lời lại, nhưng tin nhắn của An Thanh đã gửi tới đây trước.
[Chị gái: Ổn định rồi, không có gì đáng ngại.]
Sau khi gửi tin nhắn này, An Thanh im lặng trong chốc lát, rồi lại gửi thêm một tin nhắn nữa tới đây.
[Chị gái: An Hạ, làm phiền em rồi.]
An Hạ nhìn tin nhắn trên màn hình, ngón tay chạm vào màn hình di động vẫn không nhúc nhích.
“An Hạ.” Chị Trình ở đằng sau gọi một tiếng, An Hạ quay đầu lại, chị Trình cười đứng dậy, nói: “Tiếp tục làm việc đi.”
Thu lại ý thức đang đặt trên di động, An Hạ gật gật đầu, cô cất điện thoại đi, lại bỏ hoa sơn trà trên làn váy vào trong túi mình. Chị Trình nhìn động tác của cô, nhớ lại những lời mà đám người giúp việc tám chuyện với nhau lúc giữa trưa.
Chị ấy biết An Hạ được một người làm tên là dì Vương dẫn đến nhà với tư cách là người giúp việc riêng của cậu chủ. Cậu chủ đã gặp cô rồi, quản gia Lâm còn bảo cô bé đi gọi cậu chủ dậy. Nhưng hình như vì cậu chủ hỏi cô câu gì đó, cô không trả lời nên chuyện làm giúp việc riêng bị gác lại.
Đối với chuyện An Hạ làm giúp việc riêng, đám người giúp việc đều cảm thấy là chuyện không thể nào. An Hạ không nói được, vốn đã rất khó làm tốt công việc của giúp việc riêng, lại còn không nghe lời, không có chủ nào lại dùng giúp việc riêng như vậy, thậm chí có thể nói, để cô ở lại làm việc trong nhà đã là quản gia Lâm có lòng tốt rồi.
Nhưng chiều nay làm việc một buổi chiều với An Hạ ở trong vườn hoa, chị Trình lại không cảm thấy An Hạ là một đứa trẻ không nghe lời. Cô không nói được, nhưng không nói được lại có chỗ hay của không nói được, ít nhất là yên tĩnh. Hơn nữa, cô làm việc sạch sẽ gọn gàng, sai gì cũng ngoan ngoãn nghe theo, chưa chắc đã làm không tốt công việc của giúp việc riêng.
Bởi vì cô không nói được nên chị Trình có lòng đồng tình với cô. Làm việc ở đây, đương nhiên đều là vì tiền, lương của giúp việc riêng cao hơn người giúp việc bình thường như các chị ấy, vì thế, chị Trình cũng có chút suy nghĩ muốn giúp đỡ An Hạ.
Chị Trình gọi An Hạ xong, An Hạ đi theo chị ấy đến bụi cây đã cắt tỉa xong ở bên cạnh. Chị Trình liếc nhìn người đang ở bên cạnh còn yên lặng hơn cả lúc nãy là An Hạ, hỏi: “Chị nghe nói sáng nay cậu chủ hỏi em câu gì đó nhưng em không trả lời à?”
Nghe chị Trình nói, An Hạ quay đầu sang nhìn chị ấy một cái. Đối diện với ánh mắt của An Hạ, chị Trình cười cười, hỏi: “Là câu gì thế?”
An Hạ nhìn chị Trình, ánh mắt cô không có bất kỳ dao động gì với câu hỏi của chị Trình. Nhìn thấy vẻ mặt của cô, chị Trình nói: “Có lẽ em có thể nói với chị.”
Lời chị Trình nói xuất phát từ lòng tốt, An Hạ có thể cảm nhận được rõ ràng. Ánh mắt của người phụ nữ mang theo quan tâm, là thật sự muốn giúp cô. An Hạ nhìn chị ấy, nhưng không trả lời.
Chị Trình chờ một lát, cô bé câm vẫn không lên tiếng, nụ cười trong mắt chị ấy hơi nhạt đi, đành phải từ bỏ suy nghĩ hỏi tiếp.
Thở dài một hơi khe khẽ, chị Trình lắc đầu, cười không nói gì nữa. Chị ấy tiếp tục đi về phía trước, cánh tay lại bị cô bé câm kéo lại. Chị Trình ngoảnh đầu lại, cô bé câm lấy điện thoại ra, gõ mấy chữ cho chị ấy xem.
An Hạ: Hôm nay cậu chủ có về không?
Chị Trình là người giúp việc lâu năm trong nhà, đã làm việc ở đây tầm bốn năm năm.
Nhìn thấy chữ trên màn hình di động của An Hạ, chị Trình lắc đầu, nói: “Chắc là không về đâu.”
Dứt lời, chị Trình nhớ ra điều gì, bổ sung thêm một câu.
“Cậu chủ rất ghét nơi này.”
-
Nhưng cậu chủ rất ghét nơi này lại vẫn về nhà vào lúc sẩm tối. Có điều cậu chủ không về nhà chính, thậm chí còn không báo cho quản gia Lâm. Sau khi xuống xe, anh đi lên hành lang nối liền của ngôi nhà, đi tới nhà thờ tổ vừa mới bị hai anh em nhà họ Yến làm ầm ĩ lúc sáng.
Khi đi vào, mặt trời còn chưa xuống núi, anh cứ ở trong đó cho đến khi bóng đêm bao trùm, mà vẫn chưa ra ngoài.
Người giúp việc trong nhà nhìn thấy cậu chủ vào nhà thờ tổ thì nói chuyện này cho quản gia Lâm biết. Quản gia Lâm bảo bọn họ đừng quan tâm, chỉ dặn người giúp việc trong nhà đừng quấy rầy anh.
Mãi cho đến đêm khuya, quản gia Lâm mới đi dọc hành lang nối liền đi đến nhà thờ tổ chưa bật đèn.
Đèn trên hành lang nối liền đã được bật lên từ lúc trời còn chưa tối hẳn, quản gia Lâm đẩy cửa nhà thờ tổ ra, ánh đèn trên hành lang nối liền xuyên qua khe hở khi cánh cửa mở ra, chiếu vào mặt đất trong nhà thờ tổ. Ánh sáng hắt vào trước, chiếu sáng cánh tay đang chống trên mặt đất ở phía sau cùng với phần lưng ngả ra sau của người đàn ông. Chỉ còn lại phần từ vai anh trở lên là vẫn ẩn trong bóng tối.
Quản gia Lâm đẩy cửa đi vào, cửa gỗ của nhà thờ tổ phát ra tiếng vang rất khẽ, người đàn ông ngồi trên đệm hương bồ không nhúc nhích. Quản gia Lâm vào cửa, ngẩng đầu lên liếc nhìn một tấm bài vị trên bàn thờ của nhà thờ tổ.
“Trời không còn sớm.” Quản gia Lâm thu ánh mắt về, cúi đầu nói với Yến Bắc Thần đang ngồi trên đệm hương bồ.
Yến Bắc Thần nghe thấy giọng của quản gia Lâm thì thu lại cánh tay đang chống ở sau lưng, ngồi quá lâu, bả vai cũng hơi tê mỏi. Anh cử động các khớp xương, nói: “Mấy giờ rồi?”
“ giờ.” Quản gia Lâm nói.
Quản gia Lâm nói xong, vậy mà Yến Bắc Thần lại hơi kinh ngạc: “Muộn thế rồi cơ à.”
Dứt lời, Yến Bắc Thần lấy lại tinh thần, rồi nhìn thoáng qua bài vị trên bàn thờ. Sau khi liếc mắt nhìn qua, anh mới đứng lên khỏi mặt đất, nói: “Đi thôi.”
Sau khi đứng dậy, dáng người cao lớn rắn rỏi của Yến Bắc Thần mang theo chút lắng đọng lại lạnh lẽo cùng với cảm giác áp lực. Anh đứng dậy rời khỏi nhà thờ tổ, quản gia Lâm đi theo anh ra ngoài, sau đó đóng cửa nhà thờ tổ lại.
“Về mà sao không nói với tôi?” Quản gia Lâm hỏi.
Yến Bắc Thần đột nhiên trở về, lúc về cũng không báo trước, sau khi anh về, quản gia Lâm mới nghe nhóm người giúp việc nói.
“Buổi chiều có một số việc trong công ty, phiền kinh khủng nên tôi mới về.” Yến Bắc Thần nói: “Tôi muốn đi Hải Thành một chuyến.”
Nghe thấy lời Yến Bắc Thần nói, quản gia Lâm nhìn anh một cái, thản nhiên đáp một tiếng, không bày tỏ bất cứ ý kiến gì.
“Cơm tối làm xong rồi, có muốn hâm lên không?” Quản gia Lâm hỏi.
“Không cần rắc rối.” Yến Bắc Thần nói, sau đó, anh bảo quản gia Lâm: “Nấu cho tôi bát mì đi.”
-
Hơn 9 giờ, cậu chủ và quản gia Lâm từ nhà thờ tổ về tới nhà chính, sau khi quay lại nhà chính, quản gia Lâm sai An Hạ đi nấu cho cậu chủ một bát mì.
Yến Bắc Thần quay lại nhà chính, đầu tiên anh về phòng ngủ thay quần áo, thay xong thì đến phòng ăn, trông thấy mì đặt trên bàn cơm, còn có cô bé giúp việc đang đứng ở chỗ đó.
Nhìn thấy anh, ánh mắt của cô bé giúp việc lay động, nhưng cũng không nói gì.
Yến Bắc Thần đi đến bên bàn ăn, liếc nhìn mì đặt trên bàn cơm.
Đây là một bát mì chay, nước mì đơn giản trong vắt, sợi mì được bày biện gọn gàng, phía trên có váng dầu và rau thơm nổi lơ lửng, ngoài ra còn có một quả trứng ốp.
Yến Bắc Thần cầm đũa ngồi trên ghế ăn cơm, kéo bát mì tới trước mặt, ngẩng đầu lên nhìn về phía An Hạ.
“Em làm à?”
Cậu chủ mở miệng hỏi một câu, An Hạ nhìn sắc mặt của anh, gật gật đầu.
Sau khi kéo bát mì tới trước mặt, nước canh trong bát rung rung, hơi nóng cũng bị chấn động, mang theo chút mùi thơm thanh đạm của mì trong bát. Yến Bắc Thần cầm đũa, gắp mì, ăn một miếng.
Mì chay đơn giản, mùi vị giản dị, mùi thơm của mì sợi kết hợp với nước canh, dường như lại có chút không đơn điệu lắm. Yến Bắc Thần ăn một miếng, rồi lại ăn thêm miếng nữa.
Trong khi ăn, Yến Bắc Thần lấy một thứ ở bên người ra. Đặt nó lên bàn cơm, Yến Bắc Thần vừa ăn mì vừa nói: “Cho em.”
An Hạ thu hồi ánh mắt đang dừng trên người cậu chủ, nhìn lên bàn cơm. Ở ngay bên cạnh bát mì trên bàn cơm có một vật sáng lấp lánh có tua rua. An Hạ nhìn thoáng qua, rồi lại nhìn về phía Yến Bắc Thần.
Khi An Hạ nhìn về phía gậy phép thuật, Yến Bắc Thần đã ngẩng đầu lên nhìn về phía cô. Khi cô nhìn qua đây, ánh mắt của hai người vừa vặn chạm vào nhau. Nhìn thấy vẻ mặt không hiểu ra sao trong mắt của cô bé giúp việc, Yến Bắc Thần cười một tiếng.
“Gậy phép thuật, không biết cái này à?”
An Hạ nhìn anh, không nói biết hay không.
Nhìn dáng vẻ của cô, Yến Bắc Thần cầm gậy phép thuật lên, tay anh tái nhợt thon dài gần như sắp to bằng gậy phép thuật, anh cứ cầm như vậy, chĩa về phía cô rồi vung vẩy mấy cái.
“Cứ vung vẩy mấy cái như vậy, ước một điều là có thể thành hiện thực.”
An Hạ chớp chớp mắt.
“Một gậy phép thuật tặng kèm một điều ước.” Yến Bắc Thần nói xong, đặt gậy phép thuật lên bàn cơm. Sau khi đặt xuống, nửa người trên thẳng tắp của anh tựa vào lưng ghế, im lặng nhìn cô giúp việc nhỏ.
“Bây giờ em có thể ước một điều với tôi.”
Buổi sáng, khi cô nhóc giúp việc gọi anh dậy, anh ghìm cô bé giúp việc theo bản năng. Cô giúp việc nhỏ ho khan hồi lâu, mặc dù cô nói không sao, nhưng Yến Bắc Thần cảm thấy vẫn nên nói xin lỗi cô thì hơn.
Xin lỗi suông bằng miệng thì đã nói rồi, bây giờ xin lỗi là phải cho chút bồi thường mang tính thực tế, về phần muốn cái gì, phải xem bản thân cô giúp việc nhỏ.
Sau khi anh giải thích xong cách sử dụng gậy phép thuật, cô bé giúp việc lẳng lặng nhìn anh trong chốc lát. Một lúc sau, cô tiến lên cầm gậy phép thuật, học dáng vẻ của anh, chỉ vào anh rồi quay quay mấy vòng.
Cho dù Yến Bắc Thần bận thì vẫn ung dung, chờ đợi cô giúp việc nhỏ ước. Cô giúp việc nhỏ quay gậy phép thuật xong thì lại đặt gậy phép thuật lên bàn cơm, cô giơ cánh tay lên, làm một câu thủ ngữ với anh.
An Hạ: Cậu chủ.
An Hạ: Cậu muốn em được không?
- -----oOo------