Sau khi An Hạ chạy từ trong phòng ăn ra đón, Yến Bắc Thần cứ đứng đó nhìn cô. Anh nhìn cô không hề nhúc nhích, giống như anh đang suy nghĩ gì đó. An Hạ chờ đợi một lúc, ánh mắt thăm dò mà nhìn vào mắt anh, ánh mắt hai người chạm nhau, An Hạ nở nụ cười, Yến Bắc Thần cũng tỉnh táo lại.
"Tối nay nấu món gì vậy?” Yến Bắc Thần vừa lấy lại tinh thần xong thì hỏi cô bé giúp việc một câu.
An Hạ: Đều là món mà cậu thích ăn.
“Tôi thích ăn sao?” Yến Bắc Thần nói: “Vậy em cứ làm đại cũng được, tôi không kén ăn.”
Yến Bắc Thần vừa nói vừa đi vào cởi áo vest bên ngoài ra, An Hạ cười híp mắt nhìn anh, không hề nói lại câu gì.
-
Sau khi Yến Bắc Thần cởi áo khoác xuống, anh đi vào phòng thay đổi một bộ quần áo đơn giản, Yến Bắc Thần giống như từ một môi trường quy củ bước vào một hoàn cảnh thoải mái không gò bó, cả người anh đều cảm thấy thư thái, mềm mại, anh muốn làm gì thì làm, thoải mái đến đòi mạng.
Anh đi tới phòng ăn, An Hạ đã bày biện cơm lên hết trên bàn, Yến Bắc Thần đi qua ngồi xuống ghế trên bàn ăn. Sau khi An Hạ cầm đũa đưa cho anh thì cũng cùng ngồi xuống bàn ăn.
Từ sau khi trở lại từ Hải Thành, hai người vẫn luôn ngồi cùng bàn ăn cơm. Có điều, cô bé giúp việc vẫn rất quy củ, tuy ngồi cùng bàn ăn cơm nhưng khi cô và Yến Bắc Thần ăn xong thì cũng tách ra.
Cô bé giúp việc luôn có sự kiên trì của bản thân mình, Yến Bắc Thần cũng không nói thêm cái gì, có thể ngồi cùng bàn ăn với cô đã là tốt lắm rồi, những cái khác không quan trọng.
Cơm tối do cô bé giúp việc làm vẫn luôn có bốn món ăn và một canh, cô đã nấu ăn cho Yến Bắc Thần như thế mấy ngày rồi, cơm canh hầu như không bao giờ lặp lại. Cô giúp việc nhỏ giống như một App gọi cơm vậy, trong đầu đều có đầy thực đơn, nếu như Yến Bắc Thần không có yêu cầu đặc thù gì thì cô luôn luôn có thể làm được những món ăn hoàn toàn mới, đồng thời cũng rất phù hợp với khẩu vị của Yến Bắc Thần.
Có đôi khi Yến Bắc Thần cảm thấy lúc ban đầu cô bé giúp việc không nên lấy thái độ cúi đầu như thế để mong anh giữ cô lại, mà ngược lại nên là anh cầu mong cô ở lại mới đúng. Từ nhỏ anh cũng coi như được không ít người chăm sóc, nhưng người hợp ý anh như cô bé giúp việc, lại còn càng ngày càng hợp ý hơn thì thật sự chỉ có một mình cô.
Từ trước tới giờ hai người ngồi trên bàn ăn chẳng có quy củ gì, sáng sớm lúc rời giường Yến Bắc Thần có hơi cau có, trải qua một ngày làm việc, sự tức giận lúc mới rời giường đã tiêu tan gần hết rồi. Anh lại khôi phục dáng vẻ bình thản thường ngày, thoạt nhìn rất dễ nói chuyện, dễ giao tiếp.
Lúc An Hạ ăn cơm, cô đặt bát xuống thì giơ tay lên nói một lượt chuyện phẫu thuật của Tiêu Tiêu trong cả ngày hôm nay cho Yến Bắc Thần.
An Hạ: Thời gian phẫu thuật đã xác định rồi, chiều thứ hai tuần sau sẽ làm, bác sĩ phẫu thuật là bác sĩ Triệu, bên cạnh đó phòng bệnh cũng đã được đổi rồi, bây giờ rất an toàn.
Cô bé giúp việc tường thuật lại những công việc xảy ra ngày hôm nay giống như báo cáo, lúc cô làm thủ ngữ, Yến Bắc Thần cũng dừng động tác ăn cơm lại, yên tĩnh nhìn ý mà cô đang muốn biểu đạt. Yến Bắc Thần nói.
“Hôm nay thư ký Tề đã báo cáo những thứ này với tôi rồi.”
An Hạ: "..."
Người tới bệnh viện ngày hôm nay chính là một trong những thư ký của Yến Bắc Thần, thư ký Tề. Buổi chiều sau khi hoàn thành mọi việc, anh ta đã trở về công ty để báo cáo chuyện ngày hôm nay cho Yến Bắc Thần.
Thư ký báo cáo là việc của thư ký, An Hạ cũng chỉ muốn nói cho anh một chút thôi, ngoài ra, cô còn muốn nói với Yến Bắc Thần một câu.
An Hạ: Cậu chủ, cảm ơn cậu.
Sau khi cô bé giúp việc nói với anh những việc mà anh đã biết rồi thì nói thêm một câu mà anh chưa biết. Khi cô dùng thủ ngữ để cảm ơn anh xong, cô bé giúp việc đặt tay lên trên bàn, nhìn anh rồi lại nở nụ cười.
Từ hôm qua khi cô đưa ra đề nghị vay tiền cho tới bây giờ, sự biết ơn của cô đối với anh đều hiện lên trên mặt, thế nhưng thật ra lại có chút khác biệt.
Tinh thần của cô bé giúp việc ngày hôm nay đã tốt hơn nhiều, có thể nhìn thấy rõ ràng cô thật sự vui vẻ. Yến Bắc Thần nhìn thấy cô cảm ơn thì khẽ gật đầu một cái, nói.
“Không cần cảm ơn, em cũng cho tôi thứ tôi muốn.”
Yến Bắc Thần nói xong, An Hạ nâng mi nhìn về phía anh, lại cho anh một nụ cười.
Nụ cười của cô giúp việc nhỏ càng ngày càng tươi hơn, cũng càng lúc càng trở nên dễ nhìn, khóe mắt cong lên đến mức còn không nhìn thấy mắt đâu. Cô biểu hiện rằng hiện tại cô đang rất vui giống như đáp ứng điều anh muốn. Yến Bắc Thần nhìn nụ cười của cô, bỗng dưng vô thức nở nụ cười theo cô, anh tiếp tục ăn cơm, nói.
“Được rồi, tôi không nhìn thấy mắt em nữa rồi.”
An Hạ cười mở mắt ra rồi cầm bát cơm lên tiếp tục ăn.
Bầu không khí trên bàn ăn nhờ vào cuộc nói chuyện vừa rồi càng trở nên thư thái và dễ chịu hơn. Trong chốc lát Yến Bắc Thần đã ăn xong cơm tối. Sau khi cô bé giúp việc được anh nói rằng ăn chậm một chút, sau đó cô cũng nghiêm túc tuân thủ theo. Bởi vì sức ăn của cô nhiều hơn anh, cho nên anh ăn xong rồi mà cô vẫn chưa ăn xong.
Nhưng như vậy lại lấy vừa vặn, Yến Bắc Thần ngồi ở trước bàn ăn, nhìn An Hạ ăn cơm.
An Hạ có một loại sức sống âm thầm.
Cô giống như một loài thực vật, cho dù bị vùi sâu trong bùn đất như thế nào, chỉ cần người ta bón phân tưới nước đều đặn, cô sẽ cố gắng ăn cơm, uống nước, sinh sôi nảy nở hướng về phía mặt trời. Đến khi vượt lên khỏi mặt đất, cô vẫn sẽ yên tĩnh như thế, nhưng không hề quên sự tăm tối đã từng có trong lòng đất, mà ngày càng trở nên khỏe mạnh sinh sôi.
Loại sức sống này đối với thực vật là điều rất bình thường, nhưng đối với con người thì lại càng đáng trân trọng. Con người sẽ có cảm xúc và tâm tình của loài động vật, mỗi người đều sẽ có điểm nhạy cảm, sẽ yếu đuối, sẽ có thể bị hạ gục.
Nhưng An Hạ thì không.
Dường như cô vĩnh viễn chỉ có nhìn được thấy ánh dương, những điều nhạy cảm hay cảm xúc đều không đáng nhắc tới bằng ước ao được sống tiếp. Cô sẽ khỏe mạnh lớn lên, sống tốt, giản dị và ngoan cường.
Đây là một sức mạnh tinh thần vượt qua cả bề ngoài mạnh mẽ, khi bạn càng ở gần cô, thì càng bị choáng ngợp bởi sức mạnh tinh thần này, thậm chí bạn sẽ bỏ qua vẻ bề ngoài của cô mà chỉ tập trung vào lực lượng tinh thần của cô.
Khỏe mạnh, nỗ lực, kiên cường.
Yến Bắc Thần cảm thấy sức mạnh tinh thần này sẽ ngày càng bén rễ, giống như bạn càng ở gần cô thì sẽ càng bị cô làm ảnh hưởng. Cô sẽ từ từ bén rễ cắm sâu vào trong tim bạn, càng ngày càng sâu, càng lúc càng mạnh.
Yến Bắc Thần nhìn An Hạ đang ăn cơm, ánh mắt bất giác mang theo ý cười cùng với sự dịu dàng.
Sau khi An Hạ ăn miếng cơm cuối cùng xong, khi cô ngẩng đầu đối diện với ánh mắt này của Yến Bắc Thần.
Chỗ ngồi của Yến Bắc Thần là ở bên cạnh cửa sổ phòng ăn, cho nên khi ngồi xuống thì anh sẽ quay lưng về phía mặt trời. Bây giờ đã là buổi chiều, ánh mặt trời bị che khuất bởi thân thể anh, bao quanh anh dường như được khảm nạm thêm một quầng sáng, xuyên qua làn da tái nhợt của anh, làm anh càng trở nên đẹp trai hơn.
Cậu chủ có gương mặt vô cùng hoàn mỹ.
An Hạ nghĩ nếu không phải là một nhà điêu khắc nghệ thuật có trình độ thì không thể chạm trổ được khuôn mặt này của cậu chủ. Ngũ quan của anh có tỉ lệ hoàn mỹ, có chiều sâu và góc cạnh, khi gặp lần đầu tiên đã cảm thấy khuôn mặt này đẹp đến mức mang tính công kích.
Nhưng mà bây giờ ánh mặt trời đã mài giũa cái đường nét sắc sảo mang tính công kích này trở nên mềm mại dịu dàng hơn, ánh sáng chạy dọc theo đuôi mắt của anh chạm vào đuôi mắt và đáy mắt, từ trong ánh mắt của anh, cô nhìn ra một loại ánh sáng trong veo như mật vậy.
Ánh sáng trong mắt có lẽ không có mùi vị, nhưng An Hạ thật sự có thể cảm thấy được sự ngọt ngào đó. Cô nhìn anh, kết nối với ánh mắt của anh, cái ánh sáng ôn hòa và dịu dàng như đâm thẳng vào ngực cô, rơi vào trái tim cô.
Anh Hạ nhìn Yến Bắc Thần, trong ngực có một dòng ngọt ngào đang cuộn sóng thì ngẩn ra.
Hai người ngồi cách nhau một cái bàn ăn, nhìn nhau qua ánh hoàng hôn chiều muộn. Không biết bao lâu, cũng không biết là ai đã thu mắt về trước.
Yến Bắc Thần cảm thấy hẳn là anh.
Hàng mi dày của Yến Bắc Thần cụp xuống, hai tay anh đặt trên mép bàn, ngón tay anh nhẹ nhàng gõ mép bàn hai cái.
“Cái người hôm qua kia các em chuẩn bị làm thế nào với người đó?” Yến Bắc Thần hỏi.
Yến Bắc Thần hỏi xong, An Hạ cũng tỉnh táo lại, đôi mắt cô hơi giật giật.
Ngày hôm qua Yến Bắc Thần hỗ trợ xử lý chuyện của An Côn, hôm nay lại trợ giúp Tiêu Tiêu đổi phòng bệnh, tăng cường đảm bảo an toàn. Tuy rằng bây giờ có thể coi là không lọt một giọt nước nào, nhưng An Côn là một người hèn hạ, nhất định sẽ làm ra những việc mà người khác khó lòng phòng bị được.
Nghĩ đến An Côn, An Hạ lại thu ánh mắt về, đầu cô cúi thấp. Sau khi suy nghĩ một chút, cô giơ cánh tay lên làm dấu thủ ngữ nói.
An Hạ: Chị của em nói nếu gặp ông ta thì cứ đánh một trận.
An Hạ nói xong, Yến Bắc Thần: "..."
Hiển nhiên Yến Bắc Thần cũng bị phương pháp giải quyết này của chị cô làm cho khϊế͙p͙ sợ, sau khi xem xong ý tứ biểu đạt từ thủ ngữ của cô, rõ ràng anh bị kinh ngạc.
Nhìn thấy dáng vẻ giật mình của anh, An Hạ bật cười một cái.
Dường như cô bé giúp việc bị vẻ mặt của anh làm cho bật cười, mà cô cười lên cũng coi như thật sự không để người nọ ở trong lòng rồi. Yến Bắc Thần nhìn cô cười, cũng không hề tức giận mà chỉ bất đắc dĩ cười theo.
“Đúng ra rất trực tiếp.” Sau khi Yến Bắc Thần đánh giá một câu thì hỏi: “Vậy em có đánh được không?”
An Hạ: Có thể.
Sau khi làm xong thủ ngữ, An Hạ dừng lại một chút, tiếp tục dùng thủ ngữ nói.
An Hạ: Khi còn bé là vì sức yếu không đánh lại, bây giờ lớn rồi, chắc là có thể đánh được.
“Khi còn bé ông ta thường đánh em.” Cô bé giúp việc nói xong, Yến Bắc Thần nhìn cô hỏi một câu.
Dáng tươi cười của Yến Bắc Thần khi nhìn thủ ngữ mà cô vừa biểu đạt dần dần tắt đi, anh nhìn cô, trong đôi mắt không nhìn ra tâm trạng gì, nhưng đúng là đang đợi cô nói tiếp.
Khi anh hỏi xong, An Hạ vô thức nâng mi nhìn về phía anh, lại cụp mắt xuống, đôi mắt của cô nhìn trái nhìn phải một chút, đây là phản ứng bản năng xuất hiện khi con người bị sợ hãi. Nhưng sau đó, An Hạ lại ngước mắt lên, yên tĩnh nhìn thẳng vào tầm mắt của anh.
An Hạ: Vâng, cũng thường xuyên.
Cô bé giúp việc giơ tay lên làm một câu thủ ngữ.
An Hạ: Khi em còn bé ông ấy uống rất nhiều rượu, lúc uống say sẽ túm lấy tóc của em mà đánh. Sau này, em không muốn bị ông ấy giẫm tóc nữa cho nên mới cắt tóc đi. Thế nhưng sau khi em cắt tóc, ông ấy lại giẫm vào mặt mà đánh em.
Ánh sáng nơi đáy mắt của Yến Bắc Thần như ngưng tụ lại một tầng sương.
Đây là quá khứ của An Hạ khi còn bé, cũng là nguyên nhân cô không ngừng run rẩy khi nhìn thấy An Côn. Có một số việc không phải cứ cố gắng khắc phục trong lòng là được, ngay giây phút nhìn thấy An Côn xuất hiện, hai chân của cô đã có phản ứng s nh lý.
Cô không thể để cho ông ta bắt được, bắt được thì sẽ bị ăn đòn.
Trong phòng ăn, bởi vì sự miêu tả này của An Hạ mà trở nên càng yên tĩnh hơn. Yến Bắc Thần nhìn cô bé giúp việc trước mặt vẫn còn sạch sẽ khỏe mạnh, hô hấp của anh dường như vừa bị chặn đứng bởi nhịp đập trái tim. Nhưng mà sau khi nhìn lại An Hạ của hiện tại, điều này lại dần dần dịu đi.
Đôi mắt Yến Bắc Thần nhìn An Hạ, ngón tay đặt trên mép bàn hơi cong lên một chút.
“Cũng vì điều này cho nên em không thể nói chuyện à?” Yến Bắc Thần hỏi.
Yến Bắc Thần hỏi xong, ánh mắt bình tĩnh của An Hạ trong chớp mắt giống như một tấm gương bị đánh nát, sự đau đớn và tuyệt vọng tuôn ra từ bên trong làm cho ngay cả Yến Bắc Thần cũng không chịu nổi.
Dường như An Hạ quá sốc.
Sau khi Yến Bắc Thần nói ra câu này, cả người cô đang ngược dòng theo cuộc trò chuyện này, tiến vào càng sâu hơn trong hồi ức của cô.
Ở nơi đó, mang lại cho cô sự đau khổ còn nghiêm trọng hơn, ngột ngạt hơn rất nhiều so với điều cô vừa nói.
An Hạ nhìn Yến Bắc Thần, trong mắt của cô hiện ra chút hốt hoảng tuyệt vọng và van xin, Yến Bắc Thần nhìn An Hạ như vậy, nói.
“Tôi không hỏi nữa.”
“Em không cần nói.”
“Đây là bí mật của em, em cứ cất giấu trong lòng.”
“Nếu như vậy làm em có thể thoải mái thì cả đời em cũng không cần nói ra, cứ vùi sâu nó trong lòng.”
“Không có ai trách em cả.”
Yến Bắc Thần bình tĩnh mà nói mấy câu như vậy, mà khi anh nói xong mấy câu này, tâm trạng của An Hạ như dần dần thoát khỏi cái hồi ức chôn sâu tận đáy lòng cô.
Cô giống như vừa trải qua một cơn ác mộng, cả người đầy mồ hôi, sắc mặt cực kỳ tái nhợt. Cô cúi đầu, ngồi trên ghế bàn ăn, nhưng lại giống như vừa được vớt ra từ trong nước, liên tục hít thở sâu.
Yến Bắc Thần nhìn An Hạ, anh lại bị tâm trạng của cô dẫn dắt thêm lần nữa, trái tim như xoắn vào nhau.
An Hạ còn có đau xót lớn hơn, loại đau xót mà nghiêm trọng hơn cả bạo hành gia đình đạp tóc đạp mặt.
Đây là loại cuộc sống như thế nào.
Sao cô có thể sống trong cuộc sống như vậy mà vẫn ngoan cường trưởng thành.
-
Chuyện trong phòng ăn hôm đó, cả Yến Bắc Thần và An Hạ đều không nhắc lại nữa.
Cuộc phẫu thuật của Tiêu Tiêu được sắp xếp xong xuôi, mọi thứ tiến hành theo đúng hẹn. Trong khoảng thời gian này, mỗi ngày An Hạ đều chạy đi chạy lại giữa biệt thự và bệnh viện. Cũng may mọi chuyện đều phát triển theo hướng tốt đẹp, cuộc phẫu thuật của Tiêu Tiêu rất thành công, thời gian cứ thế trôi qua tới tháng tư.
Tuy cuộc phẫu thuật của Tiêu Tiêu đã kết thúc nhưng vẫn phải ở bệnh viện tĩnh dưỡng một quãng thời gian. Nghỉ ngơi gần được một tháng, nhóc con đã khỏe mạnh có thể xuất viện. Ngày bé ra viện, An Hạ và An Thanh cùng nhau thu dọn tất cả mọi thứ trong phòng bệnh, sau đó hai chị em nắm tay Tiêu Tiêu trở về nhà.
Trải qua cuộc phẫu thuật rồi lại vượt qua kỳ tĩnh dưỡng, khí sắc của Tiêu Tiêu rõ ràng đã trở nên khỏe mạnh hơn rất nhiều. Thậm chí trong khoảng thời gian một tháng này, cô bé còn mập lên chút, cũng cao hơn trước. Mà thân thể khỏe mạnh cũng ảnh hưởng tới tâm trạng khá nhiều, tính cách của Tiêu Tiêu cũng trở nên sáng sủa hơn bình thường nhiều.
Khoảng thời gian này An Thanh đều ở lại bệnh viện, lâu rồi không trở về nhà. Vào tháng tư, Nam Thành trở nên ẩm ướt hơn, trong phòng vốn dĩ đã ẩm thấp rồi, khi cả nhà ba người trở về, tất cả mọi thứ trong nhà đều có mùi mốc.
An Hạ bảo An Thanh và Tiêu Tiêu đợi ở dưới sân trước, cô xắn tay áo lên bắt đầu thu dọn căn phòng một lượt.
Nếu muốn quét tước thu dọn thì vẫn tương đối phiền phức. Nhưng mà cũng may căn nhà khá nhỏ, mặt khác tay chân An Hạ lại nhanh nhẹn. Chưa tới nửa tiếng sau, trong phòng đều được quét dọn một lần. Cửa sổ trong nhà được mở ra, cơn gió lùa vào trong xua tan mùi ẩm mốc trong phòng. An Hạ cầm chổi và rác đi ra, đi về phía An Thanh và Tiêu Tiêu đang chơi dưới lầu vẫy vẫy tay. Lúc vẫy tay cô nhìn thấy Tiêu Tiêu ở trong sân đang nói chuyện với Lý Văn Tiệp.
Lúc An Hạ đi ra thì Lý Văn Tiệp cũng nhìn thấy cô. Vốn dĩ anh ta đang ngồi xổm trên đất nói chuyện với Tiêu Tiêu, lúc thấy An Hạ vẫy tay, anh ta quay đầu nhìn về phía An Hạ nở nụ cười, sau khi cười xong thì đứng dậy.
-
Chiều nay Lý Văn Tiệp không có tiết học, cho nên anh ta đi tàu điện ngầm trở về nhà không ngờ đúng lúc gặp Tiêu Tiêu, còn thấy An Hạ đưa Tiêu Tiêu về.
Lý Văn Tiệp đã nghe tin tức Tiêu Tiêu nằm viện từ cha của anh ta, anh ta cũng nhắn tin cho An Hạ để hỏi thăm, nhưng thật không ngờ nhóc con này xuất viện nhanh như vậy.
Đứa nhỏ ra viện chính là việc tốt, buổi trưa An Thanh và An Hạ mua chút đồ ăn để chúc mừng một bữa. Là hàng xóm, chú Lý và Lý Văn Tiệp cũng được mời đến chung vui.
Ban đầu chú Lý đã nói nếu như hai chị em cần tiền ông ấy có thể cho mượn trước một ít. Thế nhưng đến tận khi Tiêu Tiêu phẫu thuật xong hai chị em vẫn chưa mở lời với ông ấy.
An Thanh nói hai chị em đã tìm được người cho vay tiền rồi, cho nên hiện tại hai chị em cũng không cần tiền gấp. Chú Lý đã nói chuyện này với dì Vương, dì Vương đoán có thể Yến Bắc Thần đã ra tay giúp An Hạ, nhưng mà đây cũng chỉ là suy đoán mà thôi.
Ngày hôm nay chính là ngày làm cho người ta cảm thấy thoải mái, chú Lý còn uống chút rượu, An Thanh cũng uống một chút. Khoảng thời gian này, An Thanh ở bệnh viện đã vất vả ngày đêm rồi, tuy con gái càng ngày càng khỏe lên là việc tốt, nhưng cô ấy thật sự rất mệt mỏi.
Sau khi ăn cơm xong, chú Lý được Lý Văn Tiệp đưa về nhà nghỉ ngơi, An Hạ cũng đưa An Thanh trở về phòng. Sau khi dỗ Tiêu Tiêu ngủ, An Hạ rời khỏi phòng, Lý Văn Tiệp đứng ở cửa phòng, dường như đang chờ cô.
An Hạ nhìn thấy Lý Văn Tiệp, sau khi cười với anh ta thì đi ra ngoài.
Có một bức tường ở bên ngoài khu tập thể, hai người bèn tựa người lên tường rào, một người nói, một người khoa tay nói chuyện.
Bây giờ đã là buổi chiều, nhưng mà ánh nắng mặt trời không gắt lắm, ánh sáng bị một tầng mây mờ che khuất, mang theo chút mang theo chút ẩm thấp của buổi chiều. Thời tiết ngày hôm nay không tốt lắm, dự báo thời tiết nói buổi tối có thể sẽ có mưa.
Hai người đứng trước bức tường trò chuyện với nhau rất nhiều chuyện, lại giống như trước đây vậy. Trước đây khi hè tới, vì trong phòng quá nóng, hai người sẽ bê một cái bàn nhỏ đi ra ngoài, ngồi trên hàng lang thông gió cùng nhau làm bài tập.
Thành tích của bọn họ không chênh lệch nhau bao nhiêu, nhưng mỗi người đều có sở trường riêng, cho nên học cùng đối phương thì có sự trợ giúp rất lớn.
Lý Văn Tiệp nhìn An Hạ cười, anh ta ngẫm lại thì cũng đã là chuyện cách đây hơn một năm về trước rồi.
Tuy rằng đã qua hơn một năm, nhưng dường như An Hạ không hề có thay đổi gì. Cô vẫn yên lặng như vậy, vẫn là một người mộc mạc, giản đơn. Bây giờ cô đang vịn tay lên tường rào, tay còn lại không biết nhặt được một cục phấn ở đâu, cô viết hai câu thơ lên bức tường.
Không khí trào dâng chút, gió ngàn dặm tươi vui.
An Hạ có vẻ ngoài điềm đạm và mảnh mai, nhưng thơ mà cô thích dường như hoàn toàn trái ngược với bề ngoài của cô. Cô thích Tô Thức, thích Tân Khí Tật, thích Lý Bạch. Lý Văn Tiệp thầm nghĩ có lẽ dưới bề ngoài mềm mại, nhu mì của cô là một trái tim mạnh mẽ khao khát tự do.
Sau khi nhìn An Hạ viết câu thơ đó, Lý Văn Tiệp như nghĩ tới điều gì đó, anh ta hỏi An Hạ: “Hôm nay cậu có trở về không?”
An Hạ còn có công việc của mình.
Lý Văn Tiệp hỏi xong, An Hạ liếc mắt anh ta, cô thả viên phấn xuống, làm một câu thủ ngữ.
An Hạ: Có thể về muộn một chút.
Hôm nay là ngày Tiêu Tiêu xuất viện, Yến Bắc Thần không biết, nhưng An Hạ lại cảm thấy chắc hẳn là anh đã biết rồi. Sáng sớm nay lúc cô ngồi ăn sáng cùng anh, Yến Bắc Thần nói tối nay có thể sẽ về muộn một chút. Anh có một bữa tiệc cần phải tham gia, nên cô không cần phải vội vàng trở về chuẩn bị bữa tối.
Nhìn thấy câu thủ ngữ của An Hạ, trong mắt Lý Văn Tiệp sáng lên một chút, anh ta nói: “Vậy mình dẫn cậu tới trường học của bọn mình nhé.”
Lý Văn Tiệp nói xong, đôi mắt An Hạ sáng ngời.
Lần trước lúc Lý Văn Tiệp tới đưa đồ cho dì Vương, anh ta đã đề nghị muốn dẫn An Hạ tới trường học của bọn họ chơi một lần. An Hạ chưa từng học đại học cũng vẫn có thể đi xem. Hơn nữa, trong trường học còn có mấy người bạn học cùng lớp trước đây nữa, mọi người đã lâu không gặp, có thể tụ tập với nhau.
Rõ ràng là An Hạ muốn đi, bởi vì khi anh ta nói xong, có thể thấy rõ ánh mắt cô cũng sáng lên một cái. Nhưng cũng chỉ một chút như vậy, trong mắt cô lại mang theo sự do dự.
“Đi đi mà. Hôm nay mình mới gặp Tề Thiên Sơn và Trâu Tuyết, buổi chiều nay hai người bọn họ cũng không có tiết học, buổi tối chúng ta có thể liên lạc với mấy bạn học khác cùng nhau ăn cơm. Trong trường của mình có một nhà hàng nhỏ, mùi vị rất khá đó.” Lý Văn Tiệp nói ra tên của hai người bạn học.
Nếu chỉ đơn thuần muốn tới xem trường học e rằng không đủ sức mê hoặc, nhưng mà nếu có thể gặp mặt các bạn học khác, vậy thì cũng đủ sức cám dỗ.
An Hạ và bọn họ là những người bạn cùng lứa tuổi, cô cũng không phải là người có tính cách khép kín, cho nên ai mà không thích kết bạn và nói chuyện với bạn bè.
Sau khi Lý Văn Tiệp nói lời này, sự do dự trong mắt An Hạ hơi ngưng lại. Cô suy nghĩ một chút, sau đó dùng thủ ngữ nói một câu với Lý Văn Tiệp.
An Hạ: Cậu chờ mình một chút.
Dứt lời, An Hạ quay về nhà tìm điện thoại.
-
Yến Bắc Thần dự định tối nay sẽ ăn đại một bữa cơm tối cho qua.
Cháu gái của cô bé giúp việc hôm nay xuất viện, anh muốn để cho các cô có một bữa cơm đoàn viên hay đại loại là việc gì giống như vậy. Cho nên, hôm nay anh bảo Lý Trạch gọi cho anh một suất cơm hộp. Khi Lý Trạch hỏi tại sao, Yến Bắc Thần nói: “Đương nhiên là cúc cung tận tụy tăng ca vì tập đoàn rồi.”
Lý Trạch: "..."
Thế nhưng kế hoạch cúc cung tận tụy của anh còn chưa bắt đầu, cô bé giúp việc đã nhắn cho anh một tin nhắn. Cô hỏi anh liệu cô có thể về muộn một chút được không, bởi vì chiều nay cô muốn cùng bạn học đi thăm trường của anh ta một chút, thuận tiện ăn cơm cùng mấy người bạn học.
Thực ra, nếu không nấu cơm cho Yến Bắc Thần, về cơ bản thì buổi tối cô bé giúp việc cũng không có việc gì làm, cho dù không trở về thì cũng không sao. Nhưng mà chung quy hôm nay vẫn là thời gian làm việc, nếu như Yến Bắc Thần không đồng ý, cô cũng sẽ lập tức từ chối lời đề nghị của Lý Văn Tiệp.
Nhưng sau khi cô gửi tin nhắn đi, Yến Bắc Thần không từ chối mà gửi một tin nhắn đến.
[Yến Bắc Thần: Được.]
Nhìn thấy tin nhắn của Yến Bắc Thần, ánh sáng trong đôi mắt của An Hạ trở nên thả lỏng hơn nhiều, cô nở nụ cười. Một giây sau, tin nhắn của Yến Bắc Thần lại tới.
[Yến Bắc Thần: Nhưng mà em phải đưa tôi đi cùng.]
An Hạ: “...”
[Yến Bắc thần: Chẳng có gì để xem ở trường học đâu, buổi tối mọi người ăn liên hoan thì tôi qua đó chơi một chút là được.]
An Hạ còn chưa kịp gửi tin nhắn qua, Yến Bắc Thận lại nhắn một tin nhắn như thế tới. An Hạ nhìn nội dung tin nhắn, cô gõ chữ lại một lần nữa.
[An Hạ: Không phải hôm nay cậu có bữa tiệc à?]
Yến Bắc Thần: "..."
[Yến Bắc Thần: Bữa tiệc bị hủy rồi.]
[An Hạ: Ồ.]
[ Yến Bắc Thần: Tôi có thể đi hay không?]
Yến Bắc Thần lại hỏi một câu.
Nhìn cậu chủ chấp nhất hỏi dò, An Hạ nở nụ cười, ngón tay cô gõ nhẹ nhàng mấy cái lên màn hình điện thoại, trả lời tin nhắn cho anh.
[An Hạ: Có thể.]
- -------------------