Ngân Hà Lặng Thinh

Chương 11

Sau khi xác định đạo quán có thể thờ cúng bài vị, Yến Bắc Thần đi theo cậu bé đạo đồng vào đạo quán.


Đây quả thật là một đạo quán giản dị đến thái quá, chỉ có một sân, đối diện là sảnh chính của đạo quán, bên trong thờ phụng thần vị và thần tượng. Ở bên cạnh đạo quán có hai gian phòng bên, ở cửa phòng bên có một cái giếng nước, còn có một ít dấu vết sinh hoạt.


Sau khi vào cửa, cậu bé đạo đồng quăng chổi rồi vội vã đi gọi sư phụ. Chỉ chốc lát sau, sư phụ của cậu bé đã ra ngoài, đối mặt với Yến Bắc Thần. Yến Bắc Thần hơi khom người cười gật đầu với ông ấy, vị đạo trưởng kia cũng đáp lễ lại.


Xác định Yến Bắc Thần tới thờ cúng bài vị, đầu tiên, đạo trưởng nói cho Yến Bắc Thần biết một số việc cần chú ý khi thờ cúng bài vị trong đạo quán. Yến Bắc Thần nghe hết toàn bộ, không có dị nghị gì. Đạo trưởng đi thay quần áo, nhận lấy bài vị trong tay Yến Bắc Thần rồi bắt đầu quá trình thờ cúng.


Làm xong quy trình đó, thời gian đã tới giữa trưa.
Giữa trưa, Yến Bắc Thần ăn cơm ở đạo quán. Ăn cơm xong, anh cũng chưa rời đi ngay, ngồi trên đệm hương bồ ở đạo quán, ngồi ở điện chính với mẹ một lát.


Kể từ khi mẹ qua đời, Yến Bắc Thần thường xuyên ngồi như vậy, cũng không phải muốn nói gì với mẹ, chỉ ngồi như thế mà thôi. Lúc anh lấy lại tinh thần, chính anh cũng không biết đã ngồi bao lâu.
Nắng chiều dần trở nên dịu đi theo thời gian, hơn 3 giờ chiều, Yến Bắc Thần mới ra khỏi điện chính.


Sau khi anh ra ngoài, đạo trưởng của đạo quán mời anh đi uống chén trà ở phòng bên cạnh.


Đây là một đạo quán nhỏ, đạo quán được xây dựng giản dị mộc mạc, trong đạo quán cũng không có mấy đạo sĩ. Ngoại trừ cậu bé đạo đồng kia thì cũng chỉ có đạo trưởng ở trước mặt. Đạo trưởng khoảng hơn 50 tuổi, dáng người gầy gò, khi ngồi im ở đó uống trà, thật ra thì cũng có chút dáng vẻ tiên phong đạo cốt.


Sau khi Yến Bắc Thần vào phòng bên thì ngồi lên đệm hương bồ ở trước bàn thấp. Từ trước đến nay, dáng ngồi của anh không đứng đắn, sau khi ngồi xuống, hai tay chống ra sau người.


Khi anh ngồi xuống, đạo trưởng rót trà cho anh, nước trà chảy ra từ ấm tử sa(*), có chút hương thơm thoang thoảng thanh mát. Đạo quán nhỏ không có trà gì ngon, nhưng được cái do tự mình thu hái chế biến nên lại có hương vị khác lạ.
(*) Tử sa: tên một loại đất sét có nhiều ở Nghi Hưng, tỉnh Giang Tô, Trung Quốc.


Đạo trưởng rót trà, Yến Bắc Thần giơ tay ra nhận, nói một tiếng cảm ơn. Khi Yến Bắc Thần cầm trà về, ánh mắt của đạo trưởng dừng trên người anh, hỏi một câu:
“Cậu không phải người địa phương, sao lại nghĩ đến việc thờ cúng bài vị của mẹ mình ở đây?”


“Yên tĩnh.” Yến Bắc Thần uống một hớp trà, trả lời đạo trưởng. Nói xong, anh cười nhìn về phía đạo trưởng, nói: “Tôi nghe nói từ chỗ người khác biết được nơi này có một đạo quán yên tĩnh, vì thế mới muốn nhân lúc tới đây công tác đưa mẹ mình đến thờ cúng ở chỗ này.”


“Cậu đến từ đâu?” Đạo trưởng hỏi.
“Nam Thành.” Yến Bắc Thần trả lời.
Nam Thành và Hải Thành có thể coi là xa, mà cũng không tính là xa, nhưng nếu phải so sánh thì thờ cúng bài vị người thân ở nơi khác, vậy thì vẫn tương đối xa.
“Hơi xa nhỉ.” Đạo trưởng nói.


Đạo trưởng vừa dứt lời, Yến Bắc Thần cười một tiếng, nói: “Có xa hay không, bà ấy thấy tốt là được.”


Sau khi Yến Bắc Thần dứt lời, cơ thể hơi ngả ra sau, liếc mắt nhìn về phía sảnh chính. Hương khói ở sảnh chính nghi ngút, sau làn sương khói lượn lờ là bài vị của mẹ do anh mang đến. Nơi này non xanh nước biếc, hẻo lánh ít dấu chân người, còn có thể nhìn thấy biển ở chỗ cao, là nơi mà mẹ thích.


“Bà ấy đã siêu thoát rồi.” Đạo trưởng vừa nhìn về phía sảnh chính theo tầm mắt của Yến Bắc Thần vừa nói.


Ông ấy nói xong, động tác của người đàn ông phía đối diện cũng chẳng thay đổi, chỉ khẽ mỉm cười ở khóe môi. Đây là một người đàn ông có vẻ ngoài rất nổi bật, tính cách cũng không khó chung đụng, thậm chí có thể nói là hết sức thân thiện. Nhưng sự gần gũi của anh chỉ là bề nổi, chỗ sâu hơn anh sẽ không để lộ.


“Cậu vẫn luôn sống trong quá khứ.” Đạo trưởng nói.
Đang nói về chuyện mẹ anh đã siêu thoát, chủ đề của đạo trưởng đã rơi xuống trên người anh. Yến Bắc Thần di chuyển ánh mắt, dừng trên người đạo trưởng.


Dường như người tu đạo đều là người có hiểu biết sâu rộng, có nội tâm thông thấu và có tầm nhìn. Bọn họ có thể nhìn thấu một người, không phải kiểu chỉ có thể xem hiểu nỗi lòng hiện tại như bác sĩ tâm lý, mà bọn họ còn có thể nhìn thấu quá khứ và tương lai của bạn.


Đôi mắt của đạo trưởng trong trẻo sắc bén, dưới ánh mắt đó, Yến Bắc Thần không ngụy trang hay phủ nhận. Thậm chí anh còn cười một cái, gật đầu, nói: “Đúng vậy.”
“Tôi vẫn luôn tiến về phía trước, nhưng bất kể tôi đi như thế nào, tôi vẫn luôn bị bó buộc trong quá khứ.”


Yến Bắc Thần nói xong, đạo trưởng nhìn anh, nói: “Dẫu sao người sống thì vẫn luôn phải nhìn về phía trước.”
Đạo trưởng vừa dứt lời, Yến Bắc Thần bình tĩnh nhìn về phía ông ấy.


Anh cứ ngồi trên đệm hương bồ như thế, ánh mắt bình thản lại yên tĩnh, cứ nhìn chăm chú vào đạo trưởng như vậy. Ánh mắt anh như thể đang nhìn ông ấy, lại như thể đang nhìn thứ gì khác. Cứ nhìn như vậy trong chốc lát, Yến Bắc Thần nói:


“Ai cũng biết điều ấy, nhưng có thật sự làm được hay không thì lại chẳng dễ dàng như vậy.”


Nói xong, anh thu ánh mắt về, dừng trên chén trà tử sa mà anh đang cầm giữa các ngón tay thưởng thức. Anh nói với đạo trưởng: “Giống như tôi tận mắt trông thấy một ly trà rơi vỡ ở ngay trước mặt mình, nước trà bắn khắp người, nhiệt độ bỏng rẫy của nó lưu lại trên da tôi, vị đắng dừng bên môi tôi. Tôi có thể nhìn rõ thân chén bị vỡ lộ ra sắc nhọn. Tất cả những giác quan như xúc giác, khứu giác, thị giác đều khắc sâu vào trong đầu tôi. Tôi không quên nổi, cũng không thoát ra được.”


Yến Bắc Thần bình tĩnh làm một phép so sánh. Anh miêu tả cảnh tượng đó một cách vô cùng bình dị, vừa miêu tả, anh vừa chìm vào cảnh tượng trong hồi ức. Hồi ức như một con dao dùng để lăng trì, chậm rãi cắt gọt anh đến tê dại mất tri giác. Mỗi phút mỗi giây anh đều đang nhớ lại, trải qua loại cảm giác này.


Sau khi Yến Bắc Thần nói câu đó xong, sảnh phòng bên như chìm vào im lặng.


Trong sự im lặng ấy, tiếng nước chảy róc rách cùng với mùi thơm của trà đánh thức giác quan của Yến Bắc Thần. Chiếc chén tử sa trống không của anh lại được đạo trưởng rót thêm một chén trà. Đạo trưởng rót đầy trà, bình tĩnh nhìn Yến Bắc Thần, nói:
“Sẽ có người lau sạch cho cậu.”


“Sẽ có người lau đi nhiệt độ nóng bỏng mà trà để lại, lau đi vị đắng của trà, sau đó, sẽ rót cho cậu một chén trà mà cậu thích.”
-
Sau khi uống trà với đạo trưởng ở phòng bên một lát, Yến Bắc Thần để lại một tờ chi phiếu rồi đứng dậy rời khỏi đạo quán.


Buổi sáng, khi anh leo núi đi lên, mặt trời vừa mới bắt đầu nóng lên. Buổi chiều, khi anh xuống núi rời đi, mặt trời đã thôi nắng nóng. 3 giờ chiều, trời đã hết nóng, gió giữa núi rừng đã trở lạnh, Yến Bắc Thần đi dọc đường leo núi lúc sáng để xuống núi.


Dưới chân núi, lái xe vẫn còn đang chờ anh ở trong xe. Yến Bắc Thần đến nơi, lái xe mở cửa xe cho anh, Yến Bắc Thần cúi người lên xe.
“Sếp Yến, đi đâu ạ?”
Sau khi Yến Bắc Thần lên xe, lái xe ngồi vào ghế lái, rồi hỏi thăm một câu.


Yến Bắc Thần ngồi ở ghế sau, cà vạt trên cổ anh đã bị cởi ra rồi vứt sang một bên. Chỗ cổ áo cởi bỏ hai chiếc cúc, để lộ cần cổ thon dài và xương quai xanh tinh xảo của người đàn ông. Anh ngả ra sau tựa vào lưng ghế, nhưng ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm về phía núi Cửu Sơn bên ngoài cửa kính xe.


Ông ấy hỏi xong, người đàn ông mới thu lại ánh mắt, nói: “Về biệt thự.”
“Vâng.”
Yến Bắc Thần dứt lời, lái xe đáp lại một tiếng rồi khởi động xe, lái khỏi chân núi Cửu Sơn.


Núi Cửu Sơn cách biệt thự không xa lắm, vị trí của biệt thự vốn cũng ở rìa ngoại ô của Hải Thành. Không bao lâu sau khi chạy ra khỏi đại lộ Cửu Sơn, xe đã chạy vào đường quốc lộ ven biển hướng về phía biệt thự.


Buổi chiều, quốc lộ ven biển không nóng lắm, thậm chí còn có bầu không khí hơi ẩm ướt. Thời tiết hôm nay không tệ, bầu trời vùng bờ biển luôn có một hai đám mây, trông sạch sẽ lại đẹp mắt. Yến Bắc Thần ngồi trong xe, nhắm mắt nghỉ ngơi một lát, sau đó mở bừng mắt nhìn ra ngoài cửa kính xe.


Phong cảnh ngoài cửa xe nhanh chóng lướt qua bởi xe chạy, trong cái nhìn của Yến Bắc Thần, cảnh biển như bức tranh sơn dầu rực rỡ đậm nét ở phía xa xa cũng từ từ lại gần theo tốc độ xe.


Phía xa xa trời cao biển rộng, quốc lộ ven biển to rộng sạch sẽ, thậm chí dưới khí trời ẩm ướt gần bờ biển, ngay cả màu sắc cũng đậm màu hơn nhiều so với đường bình thường. Yến Bắc Thần nhìn con đường phía trước, sau khi nhìn trong chốc lát, anh trông thấy một chấm đen nho nhỏ xuất hiện trên đường quốc lộ ven biển rộng mênh mông vô bờ.


Đường quốc lộ ven biển vốn đã hẻo lảnh ít dấu chân người, giờ này không phải giờ đi làm tan làm, vì thế, về cơ bản là không có xe cộ và người đi đường. Trên con đường quốc lộ trống trải như vậy, chấm đen kia trông có vẻ vô cùng thu hút sự chú ý của người khác. Sau khi Yến Bắc Thần nhìn thấy chấm đen kia thì không rời mắt đi nữa.


So sánh với tốc độ chạy của ô tô, hiển nhiên tốc độ di chuyển của chấm đen kia chậm hơn nhiều. Không bao lâu sau, xe đã gần đuổi kịp chấm đen kia. Mà đi đôi với việc khoảng cách của hai bên được rút ngắn lại, Yến Bắc Thần cũng nhìn rõ xem rốt cuộc chấm đen kia là cái gì.


Là một cô gái đi xe đạp.


Cô gái đó có vóc người nhỏ nhắn gầy yếu, mặc quần áo dài màu xanh lá, mái tóc đen nhánh dày dặn của cô được buộc vào một cách đơn giản thành một cái đuôi ngựa thấp xõa xuống tấm lưng gầy yếu của cô. Lúc này, cô đang đạp xe đạp, vừa ngắm phong cảnh trước mặt vừa từ từ tiến lên. Trong giỏ xe trước xe đạp còn có một ít thức ăn cô vừa mới mua.


Cô như thể đắm chìm hoàn toàn trong thế giới riêng của mình, đạp xe tiến lên theo tốc độ của mình, thậm chí vẫn hồn nhiên không phát hiện ra chiếc ô tô chạy qua bên cạnh mình.


Yến Bắc Thần ngồi ở trong xe, lúc ô tô gần đuổi kịp cô, anh đã hạ cửa kính xe xuống. Cửa kính xe hạ xuống, trong nháy mắt ô tô và xe đạp lướt qua nhau, Yến Bắc Thần mở miệng gọi một tiếng.
“Cô nhóc giúp việc.”


Yến Bắc Thần vừa gọi xong, xe đạp bỗng ngả về phía trước, An Hạ đang đạp xe đạp bỗng nhảy khỏi xe chẳng khác gì con thỏ.
Yến Bắc Thần: “...”
-
An Hạ phải đi mua đồ ăn.


Hôm qua khi đi xe ra ngoài một chuyến với thiếu gia, cô trông thấy một siêu thị bán đồ sinh hoạt ở quảng trường uống trà sữa. Biệt thự có đồ dùng hằng ngày và nguyên liệu nấu ăn ba bữa một ngày, nhưng dẫu sao cũng không đầy đủ, vì thế, sau khi làm xong việc vào buổi sáng, buổi chiều, cô đạp xe đi dạo ở siêu thị kia một chút, tiện thể mua ít thức ăn tươi mới phải dùng cho bữa tối hôm nay.


Chiếc xe đạp cô đang đi bây giờ cũng được phát hiện khi ra gara với thiếu gia vào hôm qua. Hôm nay muốn đi siêu thị, cô mới dắt nó ra khỏi gara rồi rửa qua loa một chút.


Biệt thự không gần quảng trường kia lắm, nếu đạp xe phải đi khoảng hai mươi phút. Nhưng đối với An Hạ mà nói thì chặng đường hai mươi phút đó chẳng tính là gì. Vả lại, mùa này, đón nắng mặt trời và gió biển, ngắm cảnh biển trên quốc lộ ven biển rộng rãi thì đi xe đạp cũng là một kiểu tận hưởng nhàn nhã, cô hơi chìm đắm trong cảnh vật này.


Trên đường vốn không có xe gì, cô còn đi ở rìa quốc lộ, lại đang ngắm cảnh đẹp phía trước, An Hạ hơi lơ đễnh. Cô mất tập trung, chẳng qua cũng chỉ vì chuyện hôm nay nên nấu món gì vào bữa tối cho cậu chủ. Lúc đang suy nghĩ, giọng của cậu chủ bỗng dưng vang lên ở bên cạnh.


An Hạ bị dọa sợ hết hồn, trực tiếp nhảy phắt xuống xe đạp.


Xe đạp đột nhiên phanh gấp, đi đôi với việc tim cô đập lỡ một nhịp, sau khi cô vững vàng rơi xuống đất, tim cô đập nhanh thình thịch. Mà khi cô nhảy xuống xe đạp, một chiếc xe ô tô màu đen cũng dừng lại ở bên cạnh, cậu chủ mặc áo sơ mi trắng bước xuống xe, đi tới bên cạnh cô.


“Em không sao chứ?” Cậu chủ hơi cau mày, liếc mắt quan sát cô từ trên xuống dưới, xác nhận sự an toàn của cô.
Áo vest ngoài trên người anh không thấy đâu, chỉ còn lại một chiếc áo sơ mi trắng, sau dáng người cao lớn của anh là biển xanh trời xanh, cách phối màu này còn đẹp hơn phong cảnh lúc nãy.


Đợi cậu chủ đến gần, An Hạ mới dám khẳng định là cậu chủ gọi mình thật. Cô vội vàng lắc đầu, ý bảo mình không sao. Lắc đầu xong, An Hạ lại ngửa đầu lên nhìn về phía cậu chủ đang đứng bên cạnh mình. Cô dùng bên hông để đỡ xe đạp, nâng cánh tay lên làm một câu thủ ngữ với cậu chủ.


An Hạ: Sao cậu không đi làm?
Giờ này, lẽ ra cậu chủ phải đang đi làm chứ.


Cô nâng tay lên hỏi xong, cậu chủ cũng cụp mắt nhìn cô làm hết thủ ngữ. Nhìn ra ý cô muốn nói, cậu chủ rời mắt sang chỗ khác, dừng trên đôi mắt cô. Giữa mày vừa mới cau lại đã giãn ra, khóe môi xinh đẹp nở một nụ cười, nói.
“Tôi trốn làm.”
An Hạ: “...” ____________________