Edit: Lam Sắc.
Vì nội loạn của Sùng Hưng vương triều, nên sau khi trận chiến ở Dực quốc tiến vào giai đoạn ổn định, Quân Hoằng hạ chỉ cho Lục Uy Viễn về nước.
Quân Phi Tự trong Dực quốc chia làm hai đường, chặn trước đuổi sau.
Quân Uy Viễn tổn hại hơn hai vạn người, cuối cùng cũng thuận lợi về Sùng Hưng. Tuy là ít hơn nhiều so với lúc xuất chinh. Nhưng sau khi trải qua chiến tranh, đội quân này cũng lột xác thành một tổ hợp ăn ý.
Thế lực của Quân Nặc đã âm thầm xây dựng từ lâu, lại thêm Trương Đài Minh ủng hộ, bây giờ vùng lên, quả nhiên là không thể chống đỡ nổi. Trong một thời gian ngắn, Quân Hoằng chỉ có thể cố chống đỡ. Ngoài quân của Nhàn Vân Vương Gia ra thì chỉ có mỗi binh mã kinh thành. Nay Lục Uy Viễn trở về, đã làm giảm bớt áp lực cho Quân Hoằng.
Nhưng bên cạnh đó, lại tăng thêm không ít nguy cơ cho bọn Diệp Tinh Dương. Lục Uy Viễn về nước, Quân Phi Tự ở Dực quốc bổ sung lương thảo vật tư xong thì lập tức đi lên tiền tuyến, truy kích quân Diệp Tinh Dương.
Sau khi Quân Phi Tự hội hợp ở Liêu Châu, tin tức Diệp Tinh Dương gửi về cũng không còn quy luật như trước nữa.
May mắn là, Diệp Lạc cuối cùng cũng viết cho Quân Hoằng một phong thư thật dài.
Không nói tới tình hình chiến đấu, không nói tới kế hoạch, nàng nói cho hắn biết kinh thành quan trọng ra sao, Hoàng Đế là hắn thì quan trọng thế nào với toàn bộ Sùng Hưng.
Quân Hoằng tức giận mà không đánh được, hắn là Hoàng Đế, quan trọng ra sao, hắn còn không biết chắc? Người kia từ ngàn dặm xa xôi gửi được một phong thư về, lại chỉ toàn nói cho hắn biết mấy điều hiển nhiên mà hắn đã biết. Mất công hắn chờ mong như vậy. Chiêm Xuân và Vi Kỳ đều bị hắn đuổi ra ngoài rồi mới đọc thư. Người kia, người kia……. Hắn nghiến răng nghiến lợi nửa ngày, vẫn không mắng ra được, nhịn cơn tức xuống đọc nốt.
Nhưng lúc đọc đến cuối, hắn vẫn nhịn không được mà cong môi lên.
Bởi vì, cuối thư nàng nói: “Quân Hoằng, giữ Lục Uy Viễn lại. Giải quyết xong Quân Nặc, ta ở biên quan, chờ ngươi tới cứu. Trước khi ngươi tới, cái mạng nhỏ của ta vẫn còn giữ được.”
Hóa ra, cái gì nàng cũng đoán được, đoán được hắn gọi Lục Uy Viễn về là để giúp nàng giải vây. Hắn biết Quân Phi Tự thành danh nhiều năm, nàng và Diệp Tinh Dương phải đối mặt với một quân đội như vậy thì có bao nhiêu áp lực. Mà hắn lại không thể giúp gì được.
“Chiêm Xuân.“ Hắn đứng dậy: “Gọi Liên Minh Hi, Trương Vũ vào điện.”
Diệp Tri nói đúng, muốn ổn định giang sơn Sùng Hưng thì phải giải quyết nội loạn trước.
Đêm hôm đó, trong điện sáng trưng.
Ngày hôm sau, vị Quân Vương trẻ tuổi đi ra ngoài điện, thân mặc khôi giáp màu bạc phản chiếu ánh mặt trời rực rỡ.
Dưới đủ loại ánh mắt của các đại thần trong triều, hắn ngẩng cao đầu, bễ nghễ cuồng vọng nhìn từ trên xuống: “Loạn thần tặc tử, giết!”
Liều chết giữ kinh thành, thì có thể giữ lâu hơn một chút. Nhưng chỉ phòng thủ không, sẽ chỉ thua chậm một chút. Còn muốn phòng thủ thắng thì không thể được.
Hắn không thể cứ chờ ở đây. Còn có một người đang đợi hắn.
Lúc này, hắn hồi âm cho Diệp Tri, ngắn như lúc trước Diệp Tri viết cho hắn: “Diệp Tri, nhớ ngươi!”
Bởi vì chia lìa, mới có nhớ nhung, bởi vì có tình, mới hiểu được nỗi nhớ.
Diệp Lạc hơi cong khóe môi, cất thư đi. Nhìn chữ như gặp người, nàng nghĩ, kỳ thật thi thoảng trông thấy tên ngốc kia cũng là việc thú vị.
“Diệp tướng.“ Diệp Tinh Dương và Tào Võ một trước một sau đi vào, thấy vẻ dịu dàng trên mặt nàng thì đều sửng sốt.
Tào Võ vỗ đầu, nghĩ rằng tướng mạo Diệp tướng trời sinh xuất chúng, hơn nữa ngẫu nhiên biểu lộ chút cảm xúc. Chẳng trách trước có Phó Thanh Nguyệt, sau có Quân Hồng Tụ, ở giữa còn có tin đồn Hoàng Thượng vì nàng mà không lập hậu cung.
Mà Diệp Tinh Dương, rất nhanh đã thu lại vẻ giật mình, đi tới chỗ nàng: “Diệp tướng, Quân Phi Tự đã hạ được ba thành. Hiện đang tiến tới Thành Phụng Định. Ta và Tào thống lĩnh đã an bài xong phòng vệ, đây là bản đồ phòng vệ, mời Diệp tướng xem qua.”
Diệp Lạc xem xét kỹ nửa ngày, cụp mắt xuống. Trong mắt có chút ưu sầu.
Với sự tinh nhuệ của Quân Phi Tự, Thành Phụng Định này, bọn họ không giữ được. Nhưng sau Phụng Định là bình nguyên. Quân Phi Tự đi qua đó sẽ tới trung tâm Sùng Hưng. Huống chi, nơi đây là đất lành, sản vật phong phú, Quân Phi Tự chỉ cần qua thành này, sẽ giải quyết được vấn đề lương thảo khó khăn.
Thành Phụng Định là nơi Quân Phi Tự quyết đoạt được, nhưng cũng là nơi Sùng Hưng quyết giữ bằng được.
Tay Diệp Lạc vẽ trên bản đồ, một hồi lâu, mới nói: “Cứ làm theo các ngươi nói đi, ta không có gì để bổ sung.” Nàng ngẩng đầu nhìn Diệp Tinh Dương một cái, cười nói: “Làm phiền hai vị.”
Hai người Diệp Tinh Dương hành lễ lui xuống.
Một lát sau, Diệp Tinh Dương lại vào, đi tới bên cạnh nàng: “Làm sao vậy, tiểu thư?”
Cái liếc mắt kia của Diệp Lạc, hắn hiểu được, cho nên sau khi ra ngoài cùng Tào Võ, thì an bài lại thị vệ xung quanh, mới an tâm quay về.
Diệp Lạc uống nước: “Ngươi nói, nếu chúng ta đánh giáp lá cà với Quân Phi Tự, thì Quân Phi Tự còn lại bao nhiêu người?”
Diệp Tinh Dương gân xanh trên trán nhảy nhảy: “Chúng ta có hơn hai mươi vạn, đối phương có hơn ba mươi vạn, nếu chúng ta đánh trực diện thì cho dù là một chọi một, đối phương cũng không còn tới mười vạn.” Dừng một chút, lại nói: “Năm vạn người đi, ta nghĩ thế.”
“Năm vạn à!” Diệp Lạc gõ gõ bàn: “Tinh Dương, chúng ta còn sống thì Phụng Định không thể mất.”
“Được.” Diệp Tinh Dương thản nhiên đáp.
Diệp Lạc mím môi: “Chỉ còn năm vạn người thì chắc Quân Hoằng có thể đối phó nhỉ?”
Diệp Tinh Dương không nói gì, chỉ hơi hơi giương mắt, nhìn cái bóng trên mặt đất, mặt nàng ở bên cạnh hắn, chỉ cần vươn tay ra, là có thể giữ lấy.
Nhưng hắn không làm gì, chỉ có sự dịu dàng trong mắt là nhiều hơn, lại được giấu dưới hàng lông mi thật dài.
Bất luận tương lai thế nào, hắn ở đây, bên cạnh nàng. Có thể cùng trải qua, cùng đối mặt, thì chẳng còn gì đáng sợ.
Cho dù cuối cùng, bọn họ đều chết trên sa trường, cũng chỉ là đổi một chỗ khác mà làm người Diệp gia thôi.
Việc thủ thành, Diệp Lạc không am hiểu, cho nên tất cả đều do bọn Diệp Tinh Dương và Tào Võ xử lý. Diệp Lạc dẫn theo Phong Gian Ảnh, đứng trên tường thành, nhìn một đám người bận rộn trong ngoài thành.
Trên dưới quân đội đều cảm nhận được không khí khác lạ của trận chiến này. Ai cũng biết, sau thành này, là một bình nguyên. Bọn họ đã không còn đường lui nữa.
“Công tử, ngươi nhớ Thiên Hạ à?” Phong Gian Ảnh đột nhiên nói.
Diệp Lạc nhìn ra xa, không trả lời. Rất lâu sau, nàng mới nói: “Trước kia, tuy ta hiểu được hành vi của hắn, nhưng có đôi khi cũng không tránh khỏi việc oán hận. Vì sao không thể giữ vững giang sơn của mình, chung sống hòa bình, không khơi mào chiến tranh như vậy, thì chúng ta sẽ không bị thù nước ngăn cách, đứng ở phía đối lập? Nhưng hiện giờ, ta đã bắt đầu hiểu được. Có đôi khi, con người ở một vị trí nào đó, sẽ khó làm chủ bản thân, cuối cùng lại đi làm một vài việc không muốn đó.”
Nàng nhẹ nhàng thở ra một hơi: “Giống như bây giờ, rõ ràng trong lòng ta rất muốn ở cùng Thiên Hạ. Nhưng ta vẫn đứng ở đây, cách nó thiên sơn vạn thủy.”
Phong Gian Ảnh kinh ngạc nhìn nàng một lát, rồi đi lên đứng cạnh nàng, cùng nàng nhìn ra một hướng, đó là phía chân trời rất xa: “Công tử, kỳ thật mọi việc đã sớm được định sẵn, bắt đầu từ ngày ngươi tới Thương Vụ Môn.”
“Đúng vậy, đã sớm bị định đoạt, chỉ là ta nghĩ nó cách ta rất xa mà thôi.” Diệp Lạc cười cười, mang theo vài phần thê thảm.
Đồng môn học nghệ trên Thương Vụ Môn, không bao giờ hỏi lai lịch của nhau, không nói tới việc nhà. Sư môn có lệnh, bắt đầu từ lúc xuống núi sẽ trở thành người xa lạ, không quen biết nhau.
Nếu không phải nàng là nữ tử, thì rất lâu trước kia, khi sư phụ nhìn ra nàng và sư huynh có tình cảm với nhau, nàng đã sớm bị đuổi xuống núi đúng không?
Nhưng nàng vẫn không rõ, vì sao lúc ấy sư phụ lại nhìn trúng nàng chứ? Không dạy nàng dùng sắc đẹp mê người, không dạy nàng thu thập tình báo, mà dạy nàng giống đám sư huynh, sư đệ!
Hay là sư phụ thật sự có thể tính trước được là có một ngày nàng sẽ dùng thân phận nam nhi mà làm việc, thi triển một thân sở học?
Có lẽ nàng vĩnh viễn cũng không biết được đáp án của câu hỏi này.
Ba ngày sau, Quân Phi Tự triển khai vây công Thành Phụng Định. Hai bên đều không có hậu viện, không có đường lui, cho nên đều đem hết toàn lực ra ứng phó, tình hình chiến đấu vô cùng thảm thiết.
Quân Phi Tự tuy là tinh nhuệ, nhưng lần này đôus thủ của bọn họ cũng lớn mạnh, khác với những trận chiến lúc trước. Diệp Lạc dùng Tán Thạch Trận của Hổ Bí doanh làm chủ, trận pháp của phủ binh Diệp gia làm phụ, vây chặt Quân Phi Tự ở ngoài cửa thành mười dặm.
Đội tiên phong của Quân Phi Tự chậm chạp không thể đột phá. Phong Phi Tự nhanh chóng điều chỉnh hướng chủ công, buông tha việc tiến công cổng chính, đổi thành tiến công từ hai bên sườn.
Nhưng bọn Diệp Tinh Dương đã sớm ẩn nấp ở hai bên sườn, cứ gặp quân địch là giết.
“Vương Gia, lần này bọn họ tính liều mạng rồi.” Minh Các cau mày: “Chúng ta chỉ có thể đánh, không có cơ hội lập mưu.”
Phong Phi Tự đi ra nhìn Diệp Lạc trên tường thành phía xa. Cách một chiến trường chém giết vang trời, không nhìn rõ vẻ mặt đối phương. Nhưng cảm giác bị nhìn chằm chằm đó, rất quen thuộc.
Hắn mặc áo trắng, nàng mặc ngân giáp. Lúc này lại như đâm vào lòng nhau.
Tay Phong Phi Tự chậm rãi nâng lên: “Tên!”
Quân Phi Tự làm việc gì cũng thuận lợi, tên của Phong Phi Tự cũng không phải hư danh.
Một tay cầm cung, một tay cầm tên. Tay hơi hơi run. Nhưng hắn đã nhanh chóng trấn định lại.
Nâng tay kiên định giương cung tên về phía nàng, bắn ra ba mũi tên.
Không ai hoài nghi uy lực ba mũi tên này. Cũng không có ai nghi ngờ nó sẽ rơi nửa đường. Bởi vì người bắn tên là Phong Phi Tự danh chấn thiên hạ.
Diệp Lạc bình tĩnh nhìn, ba mũi tên kia phá không bay đến, tốc độ rất nhanh, mang theo sát ý sắc bén.
“Thừa tướng!”
“Công tử!”
Trong lúc nhất thời, có vô số tiếng kinh hô.
“Sư huynh, ba mũi tên này của huynh chặt đứt mọi đường lui của đối thủ, có phải quá vô tình không? Phải biết khoan dung mà độ lượng chứ.”
“Nha đầu ngốc, người đáng để ta bắn tên, thì nhất định là người không thể không chết đối với ta. Nếu đã không thể không chết, thì sao ta có thể để lại đường lui cho đối phương chứ.?”
“Người đắc tội huynh, nhất định là tên ngốc.” Nàng le lưỡi.
Hắn sủng nịch xoa đầu nàng: “Người đắc tội muội còn ngốc hơn. Bởi vì, lúc đó người dó sẽ đắc tội cả hai chúng ta.”
Lúc đó, nàng há miệng thật to, lòng đầy ngọt ngào.
Mà nay, mọi việc đều thay đổi.
“Tiểu thư!” Ngay cả Minh Các cũng cúi đầu hô một tiếng, lo lắng bước về phía trước.
Nhưng vào lúc này, thân hình Diệp Lạc hơi bay lên, như phượng hoàng giương cánh trên tường thành cao cao. Một kiếm giơ lên, nghênh đón mũi tên bay tới. Mũi tên chẻ làm đôi, bay qua hai bên.
Khóe môi Phong Phi Tự cong lên, buông cung ra: “Truyền lệnh, cung tiến thủ lên, đánh toàn bộ người ra nghênh chiến về thành cho ta.”
Ngay cả tên của hắn cũng không thể làm nàng bị thương nàng. Vậy thì sẽ chẳng còn ai có thể đánh lại nàng.
Sau khi rơi xuống đất, Diệp Lạc cũng không có vẻ vui sướng. Nàng nhìn theo hướng Phong Phi Tự rồi nói: “Tinh Dương, đối phương muốn mang cung tiễn ra, cho đội thuẫn thủ lên.”
Diệp Tinh Dương vội vàng đuổi tới, bởi vì kinh hách quá độ mà hết khí lực. Hắn lau mồ hôi trên trán: “Dạ!”
Mới đi hai bước, hắn lại xoay người lại, sắc mặt rất không dễ coi: “Tướng gia, lần sau đối phó với địch, phiền ngài động tác nhanh một chút.” Bằng không, sẽ dọa ra tai nạn chết người đấy.
Phong Gian Ảnh thì không dễ tính như vậy, trực tiếp đứng lên, vỗ đầu Diệp Lạc: “Công tử, nếu còn có lần sau, thì ngươi mua đậu phụ về đập mặt vào đó chết đi.”
Diệp Lạc vô tội sờ đầu, gì chứ? Nàng chỉ chờ một chút thôi mà. Vậy mới tính đúng hướng của tên được. Sao lại có vẻ là nàng làm sai thế. Nhưng có hai ánh mắt nhìn chằm chằm, nàng rất không có cốt khí cười cười: “Được, lần sau ta nhanh một chút.”