Edit. Lam Sắc.
Ba ngày sau, Quân Phi Tự không còn lương thảo, buộc phải rời khỏi biên thành.
Đến mấy ngày sau, Diệp Lạc mới thu được tin tình báo từ ám vệ. Bao gồm tình huống tướng lĩnh Quân Phi Tự vào biên thành, vũ khí, trang bị và quân ta bố trí ra sao.
Diệp Lạc dùng hai ngày một đêm để sửa sang và phân tích lại. Cuối cùng, lúc viết lên hồ sơ, tâm trạng của nàng không sao bình tĩnh được.
“Tiểu thư, ngươi làm sao vậy?” Diệp Tấn phát hiện nàng khác thường, lên tiếng hỏi: “Có có gì không ổn sao?”
Diệp Lạc đứng dậy, đi vài bước trong trướng, mới nói: “Huynh ấy đúng là kỳ tài, khó trách Tinh Dương không dám tranh phong.”
Diệp Tấn mếu máo, rất là bất mãn: “Tiểu thư, ngươi không cần nâng cao chí khí người khác như vậy.”
Diệp Lạc cười nhìn hắn: “Tinh Dương nhà chúng ta đương nhiên cũng rất lợi hại, bằng không sao có thể hiểu được chiêu lấy lùi để tiến này.”
Diệp Tấn lúc này mới vừa lòng, khẽ cười: “Đó là đương nhiên, Tinh Dương lợi hại nhất.”
Diệp Lạc cười khẽ ra tiếng, quay đầu đi, nụ cười lại dần dần phai nhạt. Tuy rằng nàng cướp được Tân Nguyên, nhưng lấy sự túc trí đa mưu của sư huynh, sẽ có kế sách nhanh vẹn toàn, vậy mà lại bị việc lương thảo này ép phải rút lui dễ như vậy. Chỉ có thể nói là ở trong nước, huynh ấy cũng không thể lấy thúng úp voi.
Người kia cũng không phải là tiểu hoàng đế không hiểu thế sự như nàng nghĩ.
“Tào Võ!” Diệp Lạc ra ngoài trướng.
“Dạ!”
“Thông báo xuống, lập tức nhổ trại, tăng tốc chạy đi.”
“Dạ.” Tào Võ đã biết là không cần hỏi tiếp, dù sao cũng sẽ không nhận được đáp án.
“Công tử?” Diệp Tấn đi đến bên cạnh nàng, hỏi nàng.
“Nếu Phong Phi Tự có vấn đề về lương thảo, huynh ấy sẽ đuổi theo chúng ta đòi lại lương thảo.”
“Nhưng chúng ta đã mang đi mấy ngày rồi, hắn có đuổi cũng không kịp đâu.”
Khóe miệng Diệp Lạc cong thành độ cong tuyệt đẹp: “Chỉ cần hắn muốn, thì vĩnh viễn không có chuyện không kịp. Ngươi đi an bài, lương thảo chia làm mấy đường. Một phần ba mang về Diệp gia, sau đó phát đi các nơi, dù bất cứ tình huống nào, cũng phải giao cho Tinh Dương một phần ba, chỗ còn lại,“ Nàng hơi hơi híp mắt: “Do năm trăm người của Kỵ Binh Doanh hộ tống về nước, giao cho Quân Hối.”
Sau khi năm trăm kỵ binh hộ tống lương thảo về nước rồi, Diệp Lạc nhanh chóng thay đổi phương hướng, trực tiếp đi hướng bắc, vào kinh thành Dực quốc.
Lúc này, nàng không hề che dấu, phía sau giương một cái cờ, bên trên là một chữ “Diệp” vô cùng bắt mắt.
Tào Võ không hiểu, Diệp Lạc nhìn hắn như nhìn đứa ngốc: “Nếu chúng ta không lộ hành tung, đến lúc bị người phát hiện chúng ta vụng trộm lẻn vào Dực quốc, khẳng định sẽ đổ vụ núi Tùng Ô và Tân Nguyên lên đầu chúng ta.”
“Vậy bây giờ…….”
“Bây giờ á?” Diệp Lạc đảo mắt, cười rất vô tội: “Lễ Thân Vương và Ninh Triển Thư đấu nhau, chúng ta là do Ninh Triển Thư mời đến, chỉ là binh lính ở biên quan của bọn họ không đông, không phát hiện ra chúng ta mà thôi. Chúng ta xuất phát hơn hai mươi ngày trước, bây giờ mới tới trung bộ Dực quốc, là chuyện bình thường.”
Tào Võ nuốt nước miếng, bọn họ đúng là xuất phát hơn hai mươi ngày trước, nhưng bọn họ chạy cả đêm, tốc độ hành quân nhanh hơn dĩ vãng không biết bao nhiêu lần, nếu thực sự đi theo hành trình, bọn họ đã đi xuyên qua Dực Quốc từ nam qua bắc lại lộn về trung bộ Dực quốc.
Diệp Lạc sờ mặt, lại nói: “Ta là quan văn, thân kiều thịt đắt, đi đường chậm chạp, cách hai ngày lại phải nghỉ ngơi, cũng là chuyện bình thường.”
Lần này, ngay cả Tào Võ cũng phải chắp tay sau lưng nhìn trời.
Mấy ngày sau, lúc Diệp Lạc sắp tới kinh thành Dực quốc thì có tin truyền đến, một phân đội kỵ binh nhỏ vận chuyển lương thảo bị một thế lực không rõ tập kích, lương thảo bị cướp, toàn quân bị diệt.
Diệp Lạc nắm chặt nắm đấm, nhắm mắt lại.
Diệp Tấn nhẹ giọng nói: “Tốc độ thật là nhanh, thế mà bị đuổi kịp thật!”
Diệp Lạc mở hai tay ra. Dưới ánh trăng, ngón tay gầy gầy xinh đẹp tuyệt trần.
Diệp Tấn nhìn nàng một cái, như là hiểu rõ cảm xúc của nàng, giơ tay vỗ vai nàng: “Trên chiến trường, sống chết là chuyện bình thường. Công tử, ngươi không cần để ý quá đâu.”
“Ta hiểu mà. Nhưng việc bọn họ sẽ chết, ta đã sớm đoán được, lại vẫn để bọn họ đi lên con đường không lối về.”
“Công tử, cái này không phải lỗi của ngươi.”
Đúng vậy, sống chết không phải do ai quyết định. Nhưng trong lòng nàng, vẫn có sự áy náy nặng nề, không sao bỏ được.
Từ nay về sau, Diệp Lạc luôn tươi cười trong sáng, vui vui vẻ vẻ kia, chỉ còn ở trong mộng thôi.
Vô Nhai không đành lòng ra tay với Diệp Lạc, nhưng bọn họ ở trên chiến trường, sao có thể mọi chuyện như ý người được.
Diệp Lạc vì giải nguy cho Quân Uy Viễn, nên cho Hổ Bí Doanh tập kích từ phía sau, đồng thời, vẫn áp dụng chiến lược tránh né Lục Uy Viễn, nội ứng ngoại hợp, nhanh chóng tìm được lỗ hổng trong vòng vây.
Trong Cốc Thanh Phong, Diệp Lạc và Vô Nhai một người ở trong cốc, một người đứng ở ngoài cốc, từng tiếng chém giết trên chiến trường, vọng vào.
Mũi kiếm của Vô Nhai còn đang nhỏ máu, tay hắn lại run lên, không động đậy nổi.
Mà Diệp Lạc, nàng thu tầm mắt lại, nhìn về phía Lục Uy Viễn: “Đại tướng quân, lương thảo đã đến, đã không bị vây khốn nữa, thì bọn ta phải nhanh chóng về biên thành tiếp viện. Kinh Thành Dực quốc đã có các ngươi, chắc là cũng đủ rồi nhỉ?”
Sắc mặt Lục Uy Viễn rất khó coi. Để một vãn bối sinh sau đến tìm cách cứu viện đã là chuyện rất mất mặt mũi rồi, nghe thấy hắn nói như vậy, trong lòng lại càng nghẹn khuất: “Đủ rồi.”
“Tốt lắm!” Diệp Lạc nhanh chóng quay đầu ngựa lại: “Tào Võ, hạ lệnh đi.”
Đi á? Bây giờ?
Tào Võ và Khương Tán hai mặt nhìn nhau, nhưng thấy vẻ mặt của hai vị chủ tướng, vẫn thông minh chọn im lặng.
Vì thế, trong lúc tình hình chiến đấu gay cấn, đội quân của Diệp Lạc biến mất rất nhanh giống như lúc đến.
Vô Nhai nhìn bóng dáng Diệp Lạc đi mất, mà trong miệng, có vị chua xót.
Có ai nghĩ đến, làm bạn với nhau nhiều năm, lại có một ngày phải cầm kiếm đi ngược nhau.
“Công tử?” Trong khoanh khắc xoay người, Diệp Tấn thấy khóe mắt công tử lóe ra ánh sáng trong suốt.
Sau một lúc cưỡi ngựa chạy như điên, Diệp Lạc mới thả chậm tốc độ: “Đi xem chỗ Lễ Thân Vương.”
Vô Nhai sẽ không động thủ với nàng, cho nên mới phải rời xa chủ tử và huynh đệ, một mình đến chiến trường này. Sao nàng có thể ép buộc Vô Nhai chứ?
Trong lòng có rất nhiều bi thương và bất đắc dĩ, không thể giơ kiếm với Vô Nhai, thì đành tìm người chịu tội thay thôi.
Lễ Thân Vương và Ninh Triển Thư giằng co với nhau ở kinh thành, hai bên chỉ cách nhau một tường thành.
Diệp Lạc thừa dịp Vô Nhai bị Lục Uy Viễn cuốn lấy, chỉ huy binh lính tiến về phía Lễ Thân Vương.
Lễ Thân Vương vốn không thèm để tên Thừa Tướng Sùng Hưng xuất thân từ Trạng Nguyên Văn trong mắt. Nhưng sau khi song phương giao chiến nửa ngày, hắn hổn hển triệu mọi mưu sĩ đến: “Đây là chuyện gì hả? Rốt cuộc thì hắn muốn đánh kiểu gì?”
Cho tới bây giờ dù đánh thẳng hay giải vây, giả giả thật thật, thật thật giả giả, cho dù phân binh làm mấy đội, cũng sẽ có một trọng điểm hoặc phương hướng nhất định.
Nhưng là quân đội Sùng Hưng lại không như vậy. Bọn họ đánh một trận ở Đông, đánh một trận ở Tây, cuối cùng lại chọc một gậy ở Nam, khiến người ta hoàn toàn không hiểu gì cả. Chỉ dùng mấy vạn nhân mã, lại có thể quấy nhiễu đội quân mấy chục vạn của bọn họ không chịu nổi một ngày.
“Tên Diệp Tri này rốt cuộc có học binh pháp không?” Lễ Thân Vương có chút hổn hển.
“Cái đó!” Một người gầy teo trẻ tuổi đứng dậy, trong giọng nói không đủ vẻ trung khí, nhưng ánh sáng trong mắt lại khiến người ta không thể khinh thường: “Có thể là Diệp Tri đánh chơi.”
“Đánh chơi?” Lễ Thân Vương suýt nữa ngất xỉu.
“Đúng vậy, Quân Hoằng chỉ đồng ý xuất mười vạn viện binh giúp Ninh Triển Thư, chẳng qua Lục Uy Viễn bị Vô Nhai vây lại, cho nên Diệp Tri mới đến giải vây. Nay đã giải vây xong, nhiệm vụ của Diệp Tri đương nhiên đã hoàn thành. Nhưng hắn ngàn dặm xa xôi tới đây cũng không dễ dàng, chỉ sợ không muốn cứ quay về như vậy, cho nên mới đánh chúng ta để luyện tập.”
“Con mẹ nó có bị điên không? Đánh giặc mà luyện tập cái gì, hắn thấy Sùng Hưng nhiều người quá hả?” Lễ Thân Vương một chưởng chụp ở trên bàn.
Người trẻ tuổi khinh phiêu phiêu nhìn hắn một cái, khóe miệng vi có trào phúng: “Chẳng lẽ Vương gia không phát hiện ra sao? Đám quân của Diệp Tri có lẽ là bị phân tán, đang mượn cơ hội này để tập hợp lại, bồi dưỡng sự ăn ý.” Hắn mở tờ giấy trong tay ra: “Lúc trước hắn đánh phía Tây, mất một ngày, tổn hại quân ta tám ngàn, tự tổn hại bốn ngàn; Lại đánh sườn Đông, tổn hại quân ta chín ngàn, tự tổn hại ba ngàn, mà bây giờ…“ Hắn động ngón tay nhợt nhạt: “Tổn hại quân ta một vạn, tự tổn hại không đến một ngàn. Trong thời gian ngắn ngủn, có thể có sự tiến bộ như vậy, chẳng lẽ còn chưa rõ sao?”
Hắn tiếp tục nói: “Diệp Tri tác chiến, luôn xuất kỳ bất ý. Mà binh mã hắn mang theo muốn che giấu tung tích hoàn toàn, thì hơi khó. Vì có nhiều người, trong quân lại thật giả lẫn lộn, cao thấp không đều. Qua mấy trận chiến này, giywx lại được tinh hoa, đội quân sẽ càng tinh ranh hơn. Quân đội này được Diệp Lạc dạy dỗ, đã ít người sánh nổi. Mà chủ lực trong đội quân là Hổ Bí Doanh, vốn là lực lượng tinh nhuệ nhất Sùng Hưng.”
• “Công kì vô bị, xuất kì bất ý”: Ý nói đem quân đánh người lúc đối phương không phòng bị. Sau này “xuất kì bất ý” còn chỉ hành động bất ngờ ngoài dự liệu của người khác. (Nguồn hvdic.thivien.net)
“Mẹ nó, mang chúng ta ra để luyện binh!” Gặp gỡ phải quái thai như Diệp Lạc, thì thánh nhân cũng tức mà bệnh mất. Huống chi, Lễ Thân Vương không phải thánh nhân.
“Diệp Tri, kỳ thật còn ngoan độc hơn chúng ta nghĩ.” Người trẻ tuổi rũ mắt xuống, tinh thần có vẻ không phấn chấn.
“Sao ngươi có thể hiểu Diệp Tri như thế?” Thật lâu sau, Lễ Thân Vương mới hỏi.
Người trẻ tuổi mỉm cười: “Bởi vì chủ tử ta hiểu.” Từ nhỏ đến lớn, hắn luôn nghe chủ tử nói về nàng, về nụ cười của nàng, sự đáng yêu của nàng, sự thông minh của nàng, nàng gây chuyện sinh sự…..
Tên của hắn là Mị Ảnh, một trong tám thân vệ của Phong Phi Tự.
Diệp Lạc mới mặc kệ luyện binh hay không luyện binh, tóm lại, nàng đã phát tiết xong, nên mang binh chạy lấy người.
Mà lúc này, Ninh Triển Thư bị nhốt trong thành, nhận được lượng lớn lương thực và dược liệu. Đồng thời, cũng nhận được tin của Diệp Tri. Hắn hơi giật mình, sau đó, hỏi người đưa tới: “Hắn làm thế nào mà mang được mấy thứ này vào đây?” Trong hoàn cảnh bị vây kín không kẽ hở này, ngay cả đưa phong thư còn khó, hắn làm thế nào mà chuyển được một lượng lương thực lớn như vậy vào chứ?
“Không biết, sáng nay phát hiện ở cửa cung.”
Ninh Triển Thư mở phong thư để trong đám thuốc ra, trên thư viết “Gửi Quốc quân Ninh Triển Thư.”
Bên trong chỉ có lèo tèo vài chữ, lại biểu hiện được đủ bản sắc của Diệp Tri: “Quốc quân, lương thực và thuốc là thần tự bỏ tiền túi ra, sau này xin trả lại gấp ba.”
“Hắn không sợ trẫm không trả sao!” Ninh Triển Thư than nhẹ, khóe miệng lại có ý cười.
Diệp Tri, nếu là ngươi, nếu trẫm còn có thể đợi được ngày ấy, thì tùy ngươi ta cần ta cứ lấy.
“Công tử, chúng ta đi đâu đây?” Rời khỏi Quốc Đô Dực Quốc, Diệp Tấn hỏi nàng.
“Chúng ta cần nghỉ ngơi.” Diệp Lạc quay đầu nhìn sang, cả một đường chạy như điên, liên tục chiến đấu, binh lính đã sớm mệt không chịu nổi rồi. Mà kế tiếp thì nàng cũng không dám chắc chắn.
Nếu Dực Quốc nổi tiếng về sản vật phong phú, thì tất nhiên là không thiếu chỗ cảnh đẹp như tiên cảnh.
Diệp Lạc dẫn theo đại quân đi thuyền ba canh giờ, tìm được một đảo nhỏ không người ở cuối Dực quốc.
Trên đảo hoa lựu nở rộ, nhiệt tình như lửa, lại có gió lạnh phơ phất, nước chảy nhẹ nhàng.
Vừa tắm trong gió tanh mưa máu, đột nhiên đối mặt với tiên cảnh như vậy, cả đám binh lính đều không dám nhấc chân.
Diệp Lạc lại cong khóe môi: “Nghỉ ngơi du ngoạn ba ngày, bất luận kẻ nào cũng không được ra khỏi đảo.”
“Công, công tử, sao ngươi lại biết chỗ này?” Diệp Tấn cũng bị cảnh đẹp trước mặt làm choáng váng, nửa ngày mới lắp bắp hỏi.
Diệp Lạc chống cằm: “Có lần ta say rượu.”
“Dạ.”
“Sau đó trượt chân ngã xuống nước, bị trôi vào đây.”
Diệp Tấn há miệng: “Thập Ngũ, Thập Lục đâu?”
Diệp Lạc có chút ngượng ngùng: “Bị ta chuốc say.”
Đầu Diệp Tấn đầy hắc tuyến, rốt cuộc hắn đã hiểu được, vì sao lần này gặp lại Thập Ngũ và Thập Lục, hai người họ thà chết cũng không chịu uống rượu.