Edit: Lam Sắc
Ngày hôm sau tỉnh lại, Diệp Lạc đầu đau kịch liệt chống đỡ đi tới bàn. Vừa bê được một chén nước lên, chưa kịp uống, Diệp Thập Nhị đã đến, mặt không thay đổi trần thuật lại toàn bộ sự tích vinh quang của nàng tối qua. Sau đó, vung tay áo lên, ôm Thiên Hạ đi mất.
Diệp Lạc ngớ người trong chốc lát, rồi cười khổ, cái này đúng là tiêu rồi.
Rượu làm hỏng việc, người xưa không có lừa ta!
Quả nhiên, chỉ mấy ngày ngày sau, tiết mục Diệp tướng say rượu ở Bộ Binh, Quân Vương hộ tống trong đêm, đã bị truyền ra. Ngày đó Quân Hoằng lại nghênh ngang ra vào Bộ Binh, không ít người nhìn thấy. Vì vậy tin đồn này càng có tính chính xác.
Diệp Lạc vẫn vào triều bãi triều như cũ, vẫn xử lý việc ở Bộ Binh như không có chuyện gì xảy ra cả. Nhưng Diệp Thập Nhị ẩn mình bên cạnh Diệp Lạc thì biết, những ngày gần đây, thời gian nàng xử lý công việc dài hơn trước nhiều.
“Tiểu thư, ngươi cứ không quan tâm tới thân thể như vậy, ta sẽ tức giận đấy.”
Diệp Lạc không để ý tới nàng, tiếp tục vùi đầu viết.
“Tiểu thư!” Diệp Thập Nhị đi lên đè bút của nàng lại: “Không cho viết nữa. Đi ngủ thôi.”
Diệp Lạc chỉ thản nhiên liếc nàng một cái: “Thập Nhị, buông tay ra.”
Ánh mắt của nàng không hề có lực sát thương, nhưng lại khiến tay Diệp Thập Nhị run lên, chậm rãi buông ra: “Tiểu thư?” Nàng cẩn thận hô một tiếng.
Diệp Lạc vỗ vỗ tay nàng: “Yên tâm đi, ta sẽ chú ý thân thể, nhưng thời gian của ta không nhiều lắm.”
Kỳ thật nàng vẫn biết có người điều tra nàng. Lúc nàng đi du lịch giang hồ cũng không cố ý giấu diếm thân phận của Diệp Tri, lại thêm cả Vô Nhai đi cùng nàng, các căn cứ rất rõ ràng.
Hơn nữa, nàng nhìn trời, ánh mắt hơi hốt hoảng. Sư huynh, sẽ không để nàng có cơ hội đối mặt làm địch với huynh ấy. Cho nên thời gian của nàng thật sự đã không còn nhiều nữa.
“Hoàng Thượng, đây là danh sách quân đội trong biên chế của bộ binh ta đã sửa lại trong thời gian qua. Có rất nhiều chỗ khả nghi, chỉ đành gác lại chờ ngươi đi kiểm chứng. Thêm nữa, phía sau Minh Hi, Trương Vũ, Vệ Phong không có thế lực phức tạp, tài giỏi hơn người, làm người lại chính trực, có thể trọng dụng.”
Quân Hoằng nhìn Diệp Lạc đưa tư liệu đã sửa sang lên, lại nhìn nàng ngày càng gầy: “Việc đồn đãi đó gây phiền phức cho ngươi à?”
Diệp Lạc giương mắt nhìn hắn, vẻ mặt lạnh nhạt: “Sao hả? Hoàng Thượng muốn nói, tình ý của ngươi đã bị phát hiện, chuẩn bị chiêu cáo Thiên Hạ sao?” Có lẽ vì trong lòng có rất chuyện, tính tình Diệp Lạc không tốt lắm, đương nhiên, giọng nói cũng không tốt hơn tý nào.
Quân Hoằng đứng dậy, cất tư liệu trước mặt nàng đi, sau đó, từ sau bàn, đi đến trước mặt nàng: “Diệp Tri, ngươi đi nghỉ ngơi đi.”
Diệp Lạc đứng im không nhúc nhích.
Quân Hoằng ấn vai nàng: “Diệp Tri, ta biết đây không phải thời cơ tốt, nên ta sẽ không làm ra chuyện ngu xuẩn như vậy. Việc này ta sẽ xử lý. Ngươi cần phải nghỉ ngơi, ta cho ngươi năm ngày, ngươi nghỉ ngơi đi. Ngươi yên tâm, ta biết nên làm gì.”
“Quân Hoằng, ta không sao.”
“Nghỉ ngơi đầy đủ, mới có thể đi tiếp được, Diệp Tri, đừng để ta lo lắng.”
Nàng làm cái gì mà khiến hắn lo lắng chứ? Diệp Lạc muốn phản bác, nhưng nhìn thấy mặt mình in trên mắt Quân Hoằng, nàng gật đầu, nở nụ cười: “Được, giao cho ngươi.”
Quân Hoằng, đây không phải mối nguy hiểm bình thường. Lời đồn đãi mạnh như hổ, ngay cả nàng còn phải cố sức ứng phó, nàng muốn xem xem, Quân Hoằng sẽ làm thế nào.
Cho nên nàng vươn vai: “Ta về nhà ôm Thiên Hạ đây.”
“Diệp Tri.“ Quân Hoằng gọi nàng lại: “Mấy ngày nay ta sẽ không đến Diệp phủ, nếu, nếu ngươi có việc thì sai người báo cho ta biết.”
“Được!” Trong lúc lời đồn đãi đang xôn xao, nếu Quân Hoằng còn dám tự gây họa thì nàng thực sự bội phục hắn.
Diệp Lạc đi ra ngoài, còn chưa ra đến cửa cung, đã bị người gọi lại: “Diệp Tướng.”
Diệp Lạc chắp tay hành lễ: “Chiêm tổng quản?” Chẳng lẽ Quân Hoằng còn có chuyện gì? Nàng đương nhiên biết địa vị của Chiêm Xuân ở bên cạnh Quân Hoằng, cho nên cười hỏi: “Hoàng Thượng còn có gì phân phó sao?”
“Diệp tướng, có thể nói chuyện một lát không?” Chiêm Xuân cũng cung kính có lễ với Diệp Lạc.
Hai người đi tới một chỗ yên lặng, Chiêm Xuân bỗng quỳ xuống, làm Diệp Lạc sợ tới mức vội vàng nhảy ra: “Chiêm tổng quản, có việc thì mời nói, đừng làm thế này.”
Chiêm Xuân không đứng lên, mà còn cúi xuống lạy: “Hoàng Thượng đăng cơ đã lâu, nhưng hậu vị vẫn bỏ trống. Hoàng Thượng rất tin tưởng Diệp Tướng, xin Diệp Tướng khuyên Hoàng Thượng, nhanh chóng nạp phi cưới hậu. Đó mới là đúng đắn.”
Diệp Lạc hơi nhếch môi, Chiêm Xuân cũng bình tĩnh nhìn nàng, vẻ mặt khẩn cầu, nhưng ánh mắt thì không có.
Hồi lâu sau, Diệp Lạc cong môi: “Ta thân là Thừa tướng, việc của Hậu Cung, không nằm trong phạm vi chức trách của ta. Chiêm tổng quản, tìm lầm người rồi.”
Chiêm Xuân lau khóe mắt: “Lão nô nhìn Hoàng Thượng lớn lên, Tiên Hoàng Hậu mất sớm, Tiên Hoàng lại bề bộn công việc. Dù lúc là Thái Tử vẫn được Hoàng Thượng yêu thương, nhưng đều là nói về thành tựu học tập, võ công. Do đó khiến Hoàng Thượng không hiểu biết về việc nam nữ. Lúc trưởng thành, thì bốn phía đều là người gây rối, luôn phải phòng bị khắp nơi. Khó có người như Diệp Tướng, thẳng thắn đối đãi với Hoàng Thượng. Sinh tử tướng tùy. Vì vậy, sợ là Hoàng Thượng đã hiểu nhầm về tình cảm, cũng đặt nhầm tình cảm rồi. Nếu Diệp Tướng có thể hiểu được nguyên do, giúp Hoàng Thượng đi ra khỏi đám sương mù này thì nô tài vô cùng cảm kích.”
Dừng một chút, Diệp Lạc ngồi xuống, nhìn Chiêm Xuân: “Chiêm Xuân, ngươi là người lớn lên cùng Hoàng Thượng. Ở trong lòng hắn, có lẽ ngươi càng thân thuộc với hắn hơn phụ hoàng mẫu hậu hắn, đúng không?”
“Dạ, đây là vinh hạnh của nô tài.”
“Ngươi tìm ta, là vì ngôn quan đã đạp tới cửa ngự thư phòng, tấu chương buộc tội ta chất thành núi rồi, đúng không?”
Chiêm Xuân cả kinh: “Tin tức của Diệp tướng thực linh thông.”
Diệp Lạc đứng dậy, nhìn xuống hắn: “Vì lưng hắn đã phải gánh áp lực nặng nề như vậy, người được hắn tín nhiệm thì sao có thể làm tăng thêm gánh nặng của hắn chứ? Chiêm Xuân. Nếu ngươi lớn lên cùng hắn, sẽ càng hiểu hắn, tâm tính Quân Hoằng cứng cỏi như vậy, việc hắn đã kiên trò thì sẽ không dễ dàng buông tha. Còn về tình cảm, vì chưa bao giờ trải qua, nên càng chân thành và cố chấp hơn. Cho dù hắn có tình cảm sai trái với ta, ta có thể cự tuyệt, nhưng không thể ép buộc hay can thiệp vào tình cảm của hắn. Ngươi biết không? Nếu hôm nay ta đồng ý với ngươi thì Quân Hoằng sẽ tổn thương đến mức nào chứ. Trong lúc hắn yếu ớt nhất, cần giúp đỡ nhất, thì chúng ta lại giẫm hắn một phát.”
Chiêm Xuân nắm chặt nắm đấm, những lời đã chuẩn bị tốt cũng không nói ra được.
Diệp Lạc xoay người rời đi: “Sau này, người rút kiếm sau lưng hắn, không thể là ngươi và ta.”
Diệp Lạc về nhà, cũng thật sự ôm Thiên Hạ mặc kệ chuyện bên ngoài. Thiên Hạ đã có thể đi tới đi lui trên cái đệm, lăn lộn trên người cô cô nó. Diệp Lạc cả ngày đều chơi cùng nó, thằng nhóc kia vô cùng vừa lòng với tình trạng này. Ban ngày cũng ngủ rất ít, luôn quấn quít lấy Diệp Lạc, đi được một lát lại quay đầu nhìn xem cô cô có còn ở đó không.
Diệp Lạc thấy thú vị, lúc nó quay lại nhìn nàng, thì giơ tay chào: “Thiên Hạ, cô là cô cô.”
Thiên Hạ há miệng, cười tươi lộ cả lợi.
Tang Du đi tới, vừa hay thấy cảnh hòa thuận vui vẻ này, môi cũng bất giác mỉm cười, bước chân cũng thả nhẹ đi.
Diệp Lạc cũng không quay đầu lại: “Nếu hôm nay vẫn báo bề số lượng người trình tấu chương buộc tội ta, bao nhiêu người quỳ trước cửa cung, lại có bao nhiêu quan viên Bộ Lễ nước mắt tung hoành xin Hoàng Thượng cải tà quy chính, thì không cần nói đâu.”
Tang Du trầm mặc nửa ngày, mới mở miệng nói: “Hôm nay có việc mới.”
“Hả?” Diệp Lạc nhíu mày, lau nước miếng hộ Thiên Hạ, rồi nói: “Nói nghe chút đi.”
“Đại quân báo là thiếu lương thảo, Hoàng Thượng bảo quan viên Bộ Lễ đi giúp trợ Bộ Hộ chuẩn bị lương thảo, bảo ngôn quan viết văn thư an ủi, nói là chờ giải quyết xong việc quân, sẽ xử lý việc Thừa Tướng họa quốc trong miệng bọn họ.”
Diệp Lạc ôm lấy Thiên Hạ, cười ha ha: “Thằng nhóc này thật có ý tứ, để bọn họ làm việc chính sự, thì sẽ không làm phiền cô cô nữa, đúng không, Thiên Hạ?”
Thiên Hạ y y nha nha vài câu, rồi cười khanh khách.
Tâm trạng Diệp Lạc cũng rất tốt: “Thiên Hạ, để cô cô chơi mọt lát, chờ tới lúc cháu biết gọi cô cô, thì cô cô sẽ mang cháu đi chơi mọi nơi nhé.”
Thiên Hạ giơ tay túm tóc nàng, cầm chơi vui vẻ, không biết trời đất gì cả.
Diệp Lạc giơ nó lên cao, thằng bé kia kêu nha nha, vô cùng vui vẻ. Diệp Lạc xoay vòng vòng: “Nhìn xem, Thiên Hạ của chúng ta cũng đồng ý rồi. Được, cứ quyết định như vậy đi.”
Một ngày này, Diệp Lạc đột nhiên nhận được một tấm thiệp, nàng mở ra thì thấy, là ấn kí của tô phủ, hẹn nàng ra rừng cây nhỏ nhất ở ngoại thành.
Diệp Lạc trầm ngâm một hồi, thầm nghĩ có thể là Tô Thành muốn thương lượng với nàng về chuyện trong triều mấy ngày nay. Nhưng vì nàng là trung tâm của trận lốc, không thể hẹn ở trong thành nên mới phải hẹn ra ngoại thành.
Lập tức an bài cho Thiên Hạ xong, rồi cưỡi ngựa ra khỏi thành.
Dựa theo địa chỉ Tô Thành cho, Diệp Lạc tìm thấy một căn phòng nhỏ cũ nát. Nhìn cách bài trí bên trong chứng tỏ đã bị bỏ hoang rất lâu rồi.
Lúc nàng đến đã là buổi trưa, nhưng vẫn chưa thấy Tô Thành. Nàng liền ngồi trên tảng đá ngoài cửa chờ Tô Thành tới.
Rừng cây nhỏ này không ở ven đường, dọc theo đường đi, chỉ có khách hành hương đến chùa miếu phía trước thôi. Diệp Lạc áo trắng xuất trần, dung mạo tuấn tú, xuất hiện ở nơi yên lặng, hẻo lánh này, khiến mấy đại thẩm, cô nương dâng hương về đỏ bừng mặt liếc nhìn.
Diệp Lạc có chút không được tự nhiên, hơn nữa chờ đợi luôn khiến người ta buồn chán. Thỉnh thoảng nàng đứng dậy, đi vài bước, rồi lại ngồi xuống, sau đó lại đứng dậy, lại ngồi xuống, vòng đi vòng lại.
Cho đến khi trời tối, Diệp Lạc cũng không thấy Tô Thành, trời lại mưa to.
Diệp Lạc vội vàng chạy vào trong phòng, thầm kêu không hay ho. Diệp Thập Nhị ẩn thân ở chỗ tối cũng nhảy ra, vô cùng bất mãn: “Công tử, trời hôm nay tối như vậy, đã có vẻ sẽ mưa, ngươi còn chờ như vậy, chờ được cơn mưa to như thế này, ngươi vui vẻ chưa?”
“Được rồi!” Diệp Lạc thay nàng vỗ vỗ áo choàng trên người: “Không phải là ta sợ Tô Đại Học Sĩ có viẹc gì sao. Không có việc gì hắn sẽ không hẹn ta ra. Áo choàng ướt rồi, cởi ra đi.”
Diệp Thập Nhị cởi áo choàng xuống, đătk lên một cái ghế cũ trong phòng, kêu lên: “Tốt nhất là vị Đại Học Sĩ kia thật sự đội mưa mà đến.”
Lúc hai người đang nói chuyện, thì bên ngoài lại truyền đến tiếng bước chân: “Nhanh lên, tiểu thư, ở đây có cái phòng nhỏ có thể tránh mưa.” Một giọng nói thanh thúy hô lên.
Sau đó, hai nữ tử tuổi trẻ đi vào, nhìn thấy Diệp Lạc, thì cười, hành lễ: “Uyển Nhi bái kiến Diệp Tướng.”
Diệp Lạc vội vàng hoàn lễ: “Tô tiểu thư có lễ.” Trong lòng âm thầm kỳ lạ. Không đợi được Đại Học Sĩ mà lại đời được con gái Đại Học Sĩ.
Tô Uyển Nhi sửa sang lại đồ trên người, rồi mới cười với Diệp Lạc: “Không biết Diệp tướng sao lại đến đây, chắc không phải đi dâng hướng chứ?”
Diệp Lạc vừa định nói là Tô Thành hẹn, lại thấy Tô Uyển Nhi hỏi, thì đoán là Tô Thành không nói cho nàng ấy biết việc này, nàng ấy chỉ là một cô nương, chắc hẳn Tô Thành cũng không muốn nàng ấy bị cuốn vào, lập tức tùy tiện trả lời: “Đúng vậy, tùy tiện đi xem.”
Tô Uyển Nhi không nói gì, nhưng nha hoàn Tiểu Thúy lại liếc nàng một cái.
Diệp Thập Nhị ở bên cạnh lau mồ hôi, tiểu thư ngươi nói gì không được, sao lại nói là đi dâng hương? Hôm nay là tiết chức nương, các cô nương, đại thẩm đi cầu được nhân duyên mỹ mãn, tướng công hoàn mỹ, ngươi dùng thân phận nam tử, dâng hương gì chứ? Thật là, người thành thật, nói dối cũng không chọn lý do cao minh một chút mà nói.
Diệp Lạc ở bên ngoài nhiều năm, lại lớn lên ở Thương Vụ Môn, sao mà biết được là có một cái tiết chức nương chứ? Nói chuyện với Tô Uyển Nhi vài câu, rồi cùng nhau chờ mưa tạnh.
Khoảng tới giờ ăn cơm chiều, mưa rốt cục nhỏ đi, Diệp Lạc nhớ Thiên Hạ, cũng mặc kệ trời còn mưa bụi, chuẩn bị về nhà. Nếu Tô Thành không tới, chắc là có việc đột xuất, ngày mai nàng tới phủ hắn hỏi một chút là được.
Vốn định đưa Tô Uyển Nhi về, nhưng Tô Uyển Nhi chỉ ra ngoài cửa: “Uyển Nhi còn có hai thị vệ võ công cao cường, không sao đâu, Diệp tướng cứ đi trước đi. Uyển Nhi chờ mưa tạnh sẽ về.”
Diệp Lạc nhìn hai thị vệ ngoài cửa, mưa lớn như vậy mà cũng không run một cái, quả là nội lực thâm hậu, lập tức cáo từ rời đi.
Ngày hôm sau, trời tờ mờ sáng, Diệp Lạc đã nghe thấy tiếng ồn ào ngoài cửa, ngay sau đó, là tiếng đập cửa, Diệp Lạc đau đầu bỏ chăn ra: “Tang Du, ngươi chết chắc rồi.”
Cửa bị đẩy ra, Tang Du chạy vào, Diệp Lạc vừa mới phủ them áo choàng, còn chưa kịp buộc, đang chuẩn bị phát hỏa, thì bị vẻ mặt bối rối của Tang Du làm hoảng sợ: “Tang Du, xảy ra chuyện gì à?”
Môi Tang Du có chút run run: “Trong cung có thánh chỉ, tuyên ngươi lập tức vào cung.”
Diệp Lạc buộc vội vạt áo: “Có nói là việc gì không?”
Tang Du đến gần, hạ giọng: “Thánh chỉ không nói chuyện gì, nhưng Kinh Hồng truyền tin, hôm qua Tô Uyển Nhi ở rừng cây ngoại ô bị hủy trong sạch, rồi bị giết. Tô Thành vì con gái đã từng cho nàng ăn cỏ linh chi nên giữ được một hơi thở. Lại bị thợ săn đi qua phát hiện, nên mới cứu được, thái y đã đến khám, bây giờ vẫn đang hôn mê bất tỉnh.”
Diệp Lạc rớt mồ hôi lạnh, nàng biết, nàng bị tính kế rồi.
“Công tử, ở hiện trường còn phát hiện một kiện áo choàng, có dấu hiệu của Diệp gia.”