Edit: Lam Sắc.
Cửa ải cuối năm đã đến, nhưng trên dưới quốc gia, đều không hề vui mừng.
Lúc hoa mai nở rộ thì Sùng Hưng vương triều đồng ý tri viện cho Ninh Triển Thư. Việc xuất binh tới Dực quốc, trợ giúp bình định nội loạn, do Uy Viễn Đại tướng quân Lục Uy Viễn mang theo mười vạn quân xuất chinh.
Lúc đại quân xuất chinh, Quân Hoằng đứng trên trên đài, đưa tiễn bằng rượu.
Diệp Lạc đứng phía xa, ngóng nhìn đoàn người sắp đi xa kia. Đập vào mắt lại chỉ có một bóng người mặc khôi giáp bóng loáng phản chiếu ánh nắng. Nàng biết, mất người Diệp Nhất đã nhập ngũ, tuy chỉ là tân binh, nhưng với võ nghệ siêu quần, nên nằm trong danh sách xuất chinh lần này.
“Luyến tiếc à?” Phong Gian Ảnh hỏi nàng.
Diệp Lạc gật đầu, rồi lại lắc đầu.
Phong Gian Ảnh dán sát vào nàng: “Ngươi có biết bây giờ trông ngươi giống cái gì không?”
“Cái gì?”
“Giống như cái được gọi là mẹ.”
Diệp Lạc trừng mắt, suy nghĩ một lát, lại im lặng. Đúng vậy, tâm trạng này rất giống một bà mẹ có con đi xa. Muốn bọn họ vượt qua sóng gió để trưởng thành hơn, nhưng đến ngày chia ly thì lại không muốn buông.
“Phong Gian, bọn họ sẽ bình an trở về chứ?”
Phong Gian Ảnh vỗ vai nàng thật mạnh: “Chỉ cần không gặp phải tám thị vệ thân cận của Phong Phi Tự, bọn họ sẽ có thể toàn thân trở về.”
“Không.“ Tiếng vó ngựa dần đi xa, đám bụi đất bay tứ tung cũng chậm chậm biến mất. Diệp Lạc thu hồi tầm mắt từ một phương xa: “Cho dù là gặp bọn Minh Các, Vô Nhai thì bọn họ cũng sẽ không thua.” Diệp Lạc cười với hắn, nghịch ngợm nói: “Bởi vì đối phương chỉ có tám, mà chúng ta, có mười sáu người.”
Phong Gian Ảnh nhíu mày, hiếm khi không phản bác. Hắn thích xưng hô “Đối phương – Chúng ta” của công tử. Nó chứng tỏ là ở trong lòng nàng, đã phân biệt rõ ràng hai bên.
Diệp Lạc không để ý tới biểu tình của Phong Gian Ảnh, chỉ cảm thán một câu: “Vì sao lại muốn đánh giặc vào lúc sắp sang năm mới chứ, như vậy thì bữa cơm tất niên sẽ lạnh lẽo rồi.”
“Công tử, ngươi còn sợ trong nhà ít người à?”
“Đúng vậy! Rất ít người. Phong Gian, tất niên năm nay, ta không ăn cùng các ngươi đâu.”
“Công tử?”
“Ta dẫn Thiên Hạ đi tụ họp với ca ca và tẩu tử.”
Phong Gian Ảnh không thèm nhắc lại, đây là bữa cơm tất niên đầu tiên sau khi đại công tử mất, nếu giữ nàng ở nhà, chỉ sợ sẽ càng thương tâm hơn.
Lúc đèn sáng rực rỡ, Diệp Lạc ôm Thiên Hạ bị bọc kín kẽ, ngồi ở trước mộ Diệp Tri và Phó Thanh Nguyệt, gió núi rất lớn, hơi se lạnh.
Diệp Lạc cẩn thận nhặt cỏ khô trên mộ ra, sau đó chỉ vào tên trên mộ nói với Thiên Hạ: “Thiên Hạ, đây là cha, đây là mẹ.”
Đứa bé mới có mấy tháng, tất nhiên sẽ không được hiểu được tâm trạng phức tạp lúc này của nàng, cái miệng nhỏ nhắn thổi bong bóng, chơi vui vẻ không biết gì.
Diệp Lạc giơ tay lau nước miếng ở khóe miệng cho nó, rồi mới nói với mộ phần: “Ca ca, tẩu tử, muội mang Thiên Hạ đến thăm hai người. Tên nhóc này ăn ngon ngủ ngon, lúc khóc lúc cười, chăm nó thật mệt mỏi. Không để ý tới nó thì không sao, chỉ cần nó phát hiện có người đang để ý đến nó, thì bắt đầu to chuyện, lúc đòi uống sữa, lúc đòi xoay người, lúc lại đá chân, lúc đòi mút tay. Khiến người ta đau khổ nhất là buổi tối ôm nó ngủ, đến lúc tỉnh, nó đã nằm ngang trên gối, cả người lạnh như băng, mà nó vẫn ngủ say.” Có vẻ như nó nhận ra cô cô đang nói xấu mình, Thiên Hạ y y nha nha mấy tiếng để kháng nghị.
Diệp Lạc cười cười, kéo áo choàng bọc nó lại, nói: “Ca ca, muội cho bọn Diệp Nhất ra khỏi Diệp phủ rồi, huynh sẽ hiểu ý của muội chứ? Huynh đã nói, Diệp phủ cứu bọn họ, nhưng không có nghĩa là dùng mấy cái bánh bao lúc đó, thay đổi cả đời bọn họ. Hiện tại, muội đã làm theo ý huynh rồi.”
Diệp Lạc một tay cầm rượu Tang Du chuẩn bị sẵn, rót cho mình một chén, lại đổ một chút lên mộ phần. Sau đó, giơ chén lên, chạm vào bia mộ: “Ca ca, lúc trước thân thể huynh không tốt không thể uống rượu, bây giờ ở bên đó, sẽ không bị cấm uống rượu nữa nhỉ?”
“Ca ca, tẩu tử, uống xong chén rượu này, chúc năm sau chúng ta đều thuận lợi, viên mãn.”
Diệp Lạc uống một hơi cạn sạch, rượu đổ vào yết hầu có chút cay, nàng uống một chút mà nước mắt cũng chảy ra.
“Thật cay!” Nàng nói, sau đó le lưỡi: “Sang năm muội sẽ bảo Tang Du cho nhạt hơn, nếu không tẩu tử là mỹ nhân mảnh mai như vậy làm sao uống được.”
Một chén rồi lại một chén, nàng uống rất nhiều, rượu vào người thì lại thấy bớt lạnh. Hai má nàng đỏ ửng, thần thái càng sáng láng hơn. Tất cả những chuyện xảy ra gần đây đều kể sạch.
“Công tử?” Nàng đang vui vẻ nói chuyện thì Tang Du lại đến: “Hoàng thượng đến.”
“Hoàng Thượng?” Diệp Lạc nhìn theo phía hắn chỉ, quả nhiên thấy một cái đầu. Quân Hoằng đi từ xa tới, nàng khoát tay: “Không sao, để hắn vào đây đi.”
Tang Du mới đi ra ngoài, Quân Hoằng đã vội vã đi tới, ngửi thấy mùi rượu, hắn hơi nhíu mày, nhưng cũng không nói gì, chỉ cởi áo choàng trên người, choàng lên người Diệp Lạc.
Diệp Lạc hỏi hắn: “Sao ngươi lại tới đây?”
Quân Hoằng buộc dây áo choàng hộ nàng xong, mới nói: “Trong cung chỉ có một mình ta, ngươi cũng chỉ có một mình, ta đến tìm ngươi đón năm mới.”
Diệp Lạc cười ra tiếng: “Hoàng Cung to như vậy, sao có thể chỉ có một mình ngươi? Huống chi, ta không có một mình nhé, ta còn có Thiên Hạ mà.” Nàng cúi đầu, nhìn thấy Thiên Hạ đang buồn ngủ, thì thầm: “Ta còn có Thiên Hạ mà.”
Quân Hoằng nhìn bộ dáng của nàng, nói theo: “Đúng vậy, ngươi còn có Thiên Hạ nữa, ngươi uống nhiều rồi, ta ôm hộ ngươi nhé.”
Nghe thế Diệp Lạc cười: “Ngươi biết ôm trẻ con à?”
“Ta biết.” Quân Hoằng nói: “Lúc Thập Thất hoàng đệ sinh ra, ma ma trong cung đã dạy ta ôm rồi. Lúc đó Thập Thất hoàng đệ cũng giống Thiên Hạ, mũm mĩm, cả ngày ăn ngủ, ngủ ăn, ta ôm hắn, hắn còn cười với ta mà.”
Diệp Lạc bình tĩnh nhìn hắn, Quân Hoằng sợ nàng không tin, lấy tay đo: “Cũng dài như vậy, rất nặng.”
“Được, cho ngươi ôm.” Diệp Lạc cẩn thận nâng Thiên Hạ lên một chút: “Đừng để nó khóc nhé, nó khó hầu hạ lắm.”
“Ừ!” Quân Hoằng không dám thở lớn, gần như nín thở để ôm Diệp Thiên Hạ.
Thân hình nho nhỏ vừa mềm vừa nhẹ, mềm mại không xương, Quân Hoằng ôm nó mà cả người đều cứng ngắc: “Diệp Tri.“ Hắn nhìn chằm chằm Thiên Hạ, thở rất nhẹ nhàng: “Nó mở mắt này, nó có khóc không?”
Diệp Lạc đi tới, Thiên Hạ như thấy có động tĩnh, mở to mắt nghi hoặc nhìn Quân Hoằng đang ôm nó, nhìn một lát, cái miệng nhỏ chép chép vài cái, lại nhắm hai mắt lại.
“Nó không khóc này!” Quân Hoằng vừa mừng vừa sợ, ngẩng đầu nhìn Diệp Lạc: “Ngươi xem nó không khóc này.”
Diệp Lạc ngồi thẳng người: “Nó nhỏ như vậy không biết gì cả, đương nhiên sẽ không khóc.”
“Không phải đâu, là do nó thích ta nên mới không khóc, lúc trước ma ma trong cung nói với ta như vậy. Ngươi cho là nó nhỏ như vậy không biết gì cả, thật ra nó biết hết đấy, chỉ là không nói thôi.”
“Đúng đúng đúng, ngươi biết.”
“Đó là đương nhiên!” Quân Hoằng điều chỉnh tư thế, để Thiên Hạ nằm thoải mái hơn, ngồi che bớt gió lạnh. Tiếng hít thở của Thiên Hạ dần dần đều đều, khuôn mặt trắng ngần nhỏ nhắn dán vào ngực hắn, ngủ ngon lành. Quân Hoằng nhìn nó, nhịn không được, cúi đầu, hôn lên trán nó một cái: “Diệp Tri, Thiên Hạ thật đáng yêu.”
“Ngươi cũng không nhìn xem nó là con ai.”
Im lặng một lát, Quân Hoằng mới nói: “Ừ, nó rất giống ngươi.”
“Đúng vậy, rất giống.” Diệp Lạc xoa khuôn mặt nhỏ nhắn của Thiên Hạ, kéo cao áo choàng bọc nó lại. Thiên Hạ rất giống ca ca, có lẽ, đây là ca ca dùng một phương thức khác làm bạn với nàng.
Diệp Lạc lại rót một chén rượu, ngửa đầu uống cạn.
Bầu trời tối như mực, một ngôi sao cũng không có, Diệp Lạc dựa vào bia mộ, nhìn bầu trời: “Bọn họ nói, một ngôi sao trên trời là một người khadc nhau, người chết sẽ trở lại làm sao trên trời. Ngươi nói xem, người đã mất thì có thể ở đâu nhìn ta chứ?”
Gia gia, cha, mẹ, ca ca, mọi ngươi đều ở trên trời nhìn Lạc Lạc sao?
Nhưng vì sao Lạc Lạc lại không nhìn thấy các ngươi?
Diệp Lạc chậm rãi nhắm mắt lại, ở trong bóng tối, ai cũng không nhìn thấy nỗi nhớ của nàng.
Lúc này, Quân Hoằng không biết nên nói gì, nhưng Diệp Tri như vậy, khiến hắn đau lòng, rất đau. Hắn giơ tay qua, ôm nàng.
Có lẽ là do trời rất lạnh, cũng có lẽ do cái ôm của Quân Hoằng rất ấm áp, Diệp Lạc không cự tuyệt, nàng nhẹ nhàng dựa đầu vào vai hắn: “Quân Hoằng, mượn vai ngươi nhé.”
“Được!” Quân Hoằng giọng khàn khan nói.
Ở phía xa, Phong Gian Ảnh và Tang Du xoay người rời đi, còn thuận tiện kéo cả Vi Kỳ theo.
“Này này, hai ngươi không thấy à?” Vi Kỳ dùng sức giãy dụa: “Diệp Tri và Hoàng Thượng dựa vào nhau đấy, bọn họ đều là nam mà, ngô…….” Lời còn chưa dứt, hắn đã bị hai người một trái một phải lôi đi.
“Không muốn bị Hoàng Đế nhà ngươi lột da, thì tốt nhất là im miệng cho ta.” Đây là lời của Tang Du.
“Nếu ngươi muốn bị công tử nhà ta lột da, cũng được thôi.” Phong Gian Ảnh cười như không cười.
Vi Kỳ không động đậy lung tung nữa, nhưng trên mặt vẫn là vẻ căm giận.
Phong Gian Ảnh buông hắn ra: “Coi như hiểu biết.”
“Như vậy không được.” Vi Kỳ cũng không dám quay về, ở xa xa nhìn sang, lại phiền chán đi qua đi lại: “Như vậy không được.” Hắn lại bắt đầu nói.
Tang Du bắt đầu cảm thấy, nên thêm cho Quân Hoằng một ưu điểm, ít nhất tính tình hắn tốt, ngay cả thị vệ bên người dài dòng như vậy, mà hắn cũng có thể chịu được!
“Oa!” Tiếng trẻ con khóc cắt ngang bầu trời đêm yên tĩnh, Diệp Lạc như bừng tỉnh, vội vàng mở mắt ra.
“Nó khóc rồi!” Quân Hoằng vô tội nhìn nàng: “Ta không nhúc nhích, là do nó tự khóc.”
Diệp Lạc vội vàng vươn tay ra vỗ vỗ Thiên Hạ, sau đó nhìn sắc trời: “Có thể là đói bụng, đi thôi, chúng ta đi về.”
“Được!” Quân Hoằng định đứng dậy, lại ngồi xuống, nhìn Diệp Lạc: “Chân ta tê cứng rồi.”
Diệp Lạc nhìn hắn, cong khóe môi: “Tay cũng tê cứng hả?”
“Ừ.” Quân Hoằng gật đầu.
“Thế, để ta ôm nó cho.”
“Cứ để ta ôm đi, đang ấm mà thay đổi thì sẽ bị lạnh.” Quân Hoằng lắc đầu nói: “Ta ngồi một chút là được mà.”
Diệp Lạc giơ tay ra, nhéo vai Quân Hoằng: “Ngươi không biết động đậy à?”
“Ừm, ta không muốn động.”
Thật là đồ ngốc mà, trong lòng Diệp Lạc, vừa chua xót vừa đau. Hắn ôm Thiên Hạ, nàng lại dựa vào vai, vậy mà vẫn ngồi im không nhúc nhích lâu như vậy, đúng là đồ ngốc.
“Quân Hoằng, ngươi còn có thể ngốc hơn không!”
“Hả!” Quân Hoằng vừa định phản bác, bỗng nhiên cảm thấy dưới thân nóng lên, vội vàng giơ tay lên nhìn. Trên y phục có một đám ẩm ướt, còn có chất lỏng không ngừng chảy từ chỗ mông Thiên Hạ: “Nó tiểu rồi!”
Diệp Lạc ngừng cười, vội vàng ôm Thiên Hạ. Thằng nhóc đó vẫn còn hồn nhiên không biết mình đã gây họa, thấy Diệp Lạc nhìn nó thì cười vui vẻ, lộ ra cái miệng toàn lợi: “Thiên Hạ, cháu thật lợi hại.” Dám đi tiểu trên người Đương Kim Thiên Tử, Thiên Hạ nhà nàng là người đầu tiên.
Mặt Quân Hoằng đen sì.
Diệp Lạc vội vàng cởi áo choàng Quân Hoằng mặc cho nàng lúc trước, bọc Diệp Thiên Hạ, lại cởi áo choàng và chăn của nó ở trong ra, sau đó bọc thằng nhóc đó thành một cục bông tròn, mới vẫy tay: “Tang Du.”
“Dạ, công tử.”
“Lấy cái áo choàng cho Hoàng Thượng.”
Tang Du cố gắng không nhìn tới chỗ ướt trên người Quân Hoằng, cởi áo choàng của mình, dâng bằng hai tay: “Hoàng Thượng, chịu ủy khuất một chút, về Diệp phủ lại đổi sau.”
Dọc đường đi, Diệp Lạc đều nhịn cười, muốn cười lại không dám cười rõ ràng, rất vất vả. Khó khăn mãi mới về đến Diệp phủ, đợi Quân Hoằng đi thay đồ, nàng mới ôm Thiên Hạ cười ra tiếng đến, còn suýt nữa ngã xuống đất.
Trên mặt Tang Du cũng lộ ý cười, nhưng hắn cao hứng là vì tâm trạng của tiểu thư tốt hơn nhiều. Nghĩ đến đây, hắn lại cảm kích Quân Hoằng, nếu không có hắn, không biết tâm trạng tiểu thư còn suy sụp bao lâu. Đương nhiên, công tiểu thiếu gia phối hợp cũng không thể không tính.
“Vi Kỳ, các ngươi ở trong cung đã ăn cơm chưa?” Diệp Lạc nhìn Vi Kỳ đứng ở cửa trừng nàng, tâm tinh rất tốt.
“Không có.” Bất bình trong lòng Vi Kỳ ngày càng sâu, đều là do Diệp Tri, nếu không phải Hoàng Thượng muốn ăn cơm tất niên cùng hắn, thì sao hắn có thể khổ như bây giờ, cuối năm, ngay cả bữa cơm cũng không kịp ăn, lại phải lên núi chịu gió thổi.
“Quân Hoằng cũng chưa ăn à?” Diệp Lạc hỏi.
“Hoàng Thượng cũng chưa ăn.” Vi Kỳ cố ý nhấn mạnh hai chữ “Hoàng Thượng”.
Diệp Lạc nhíu mày: “Hóa ra ngươi và Quân Hoằng cũng chưa ăn à.”
“Hừ!” Vi Kỳ quay mặt sang chỗ khác, lười chấp nhặt với người như vậy, dù sao Hoàng Thượng còn không để ý, hắn ở đây giơ chân cũng không có tác dụng.
Diệp Lạc cũng không trêu hắn nữa: “Tang Du, gọi Toàn thúc chuẩn bị một chút, tuy chậm một chút, nhưng chúng ta vẫn nên ăn bữa cơm đoàn viên đi.”
Người chết đã chết, người sống phải sống vui vẻ mới là điều quan trọng. Nàng đau lòng vì ca ca, thì người trong phủ lại đau lòng vì nàng.
“Tang Du, gọi mọi người đến đi.”
“Nhưng…“ Tang Du có chút chần chờ, nhìn Vi Kỳ một cái, hạ thấp giọng: “Cần hộ tống Hoàng Thượng hồi cung trước không?”
Diệp Lạc nhìn ra ngoài, đầu kia hành lang, đèn lồng chiếu sáng một chỗ, Quân Hoằng đang chậm rãi đi tới, nhận thấy ánh mắt của nàng, thì nhếch miệng cười, bước chân nhanh hơn. Nàng nhẹ giọng nói: “Không cần.”
Tang Du cúi đầu: “Dạ.”
Quân Hoằng mặc đồ của Diệp Tri, hơi ngắn một chút, Diệp Lạc đánh giá hắn.
“Mặc dù có hơi ngắn, nhưng ta vẫn thấy dễ nhìn, ngươi thấy đúng không, Diệp Tri?” Quân Hoằng kéo y phục, cúi đầu nhìn vài cái, mới hỏi nàng.
Diệp Lạc nhìn hắn xoay hai vòng, xoa cằm gật đầu nói: “Ừm, không thể tưởng tượng được, ngươi đổi bộ y phục, cũng ra dáng mỹ công tử.”
“Khụ! Ta thấy là do y phục của ngươi rất dễ nhìn thôi.” Quân Hoằng cố gắng không để ý tới lời của nàng, nhưng hai má vẫn hơi nóng lên.
Lời Diệp Lạc nói là thật, y phục của Quân Hoằng đều lấy tôn quý hoa lệ làm chủ, bình thường cũng quen phong phạm hoàng gia của hắn, không nghĩ tới hắn đổi bộ y phục của Diệp Tri, ít đi vài phần khí phách, lại thêm vài phần thanh dật tiêu sái.
Bày xong mười sáu bàn, Diệp Lạc còn đang tán thưởng, phòng bếp làm thế nào mà có thể biến ra nhiều đồ ăn trong thời gian ngắn như vậy, thì Vi Kỳ đã kinh ngạc: “Diệp Tri, sao nhà ngươi nhiều người thế? Hơn nữa…“ Hắn nhìn một lát, sắc mặt dần dần trở nên nghiêm túc: “Diệp Tri, thị vệ nhà ngươi đều là cao thủ.”
“Đúng rồi, đó là phủ binh của Diệp gia ta, đương nhiên sẽ không kém cỏi rồi.” Diệp Lạc không cho là đứng trả lời.
Cả người Vi Kỳ chấn động, dù sao hắn cũng là người trong hoàng cung, đương nhiên đã nghe đồn về phủ binh Diệp gia.
Mà Quân Hoằng, cũng chấn động trong lòng, sau đó nhanh chóng quay đầu nhìn Diệp Lạc.
“Nhìn ta cũng không no được, nhanh ăn đi, chậm một chút, sẽ bị tên nhóc kia cướp sạch.” Diệp Lạc quăng cho hắn một cái chân gà, gõ bát: “Mau ăn đi, ta rất vất vả cướp được đấy. A! Giản Phàm thối, cánh gà của ta.” Nói xong, đã đứng dậy gia nhập vào đội ngũ cướp cánh gà.
Quân Hoằng cúi đầu, bắt đầu nhấm nháp cái gọi là chân gà rất vất vả cướp được, quả nhiên là mỹ vị, có thể nói là cực phẩm.
“Cánh gà của ta, Quân Hoằng, mau hỗ trợ, còn có một cái.” Diệp Lạc gọi hắn, Quân Hoằng cũng giơ đũa gia nhập đại chiến tranh đoạt.
“Các ngươi dám tranh với Hoàng Thượng à?” Giọng của Vi Kỳ, bao lấn áp bởi tiếng kinh hô và cười vui, không ai để ý, bao gồm cả Hoàng Thượng của hắn.
Thật vất vả ăn xong, Diệp Lạc xoa bụng, ý cười chưa giảm. Bữa cơm này ăn vô cùng náo nhiệt, giống như vô số đêm giao thừa trước kia, gia gia và ca ca còn chưa đi.
“Ăn ngon không?” Nàng hỏi Quân Hoằng đi dạo tiêu cơm với nàng.
“Ừ, ăn ngon lắm, ta ăn rất no.” Quân Hoằng nhíu mày, hai mắt lại sáng ngời: “Diệp Tri, ta rất vui vẻ.”
“Ừ, ta cũng vậy.” Diệp Lạc xoa trán, cảm giác hơi say, chắc nàng uống nhiều rồi.
“Ở cùng ngươi, ta rất vui vẻ.”
“…….”
“Diệp Tri.“ Hắn đột nhiên dừng chân, đứng trước mặt Diệp Lạc, Diệp Lạc không kịp né, liền đâm thẳng vào lòng hắn, Quân Hoằng thuận thế ôm nàng: “Ngươi bắt đầu có chút thích ta đúng không?”
“Ai bảo ngươi thế?” Diệp Lạc đẩy hắn, uống nhiều rượu vốn đã không dễ chịu, người này còn khiến nàng ngột ngạt.
“Diệp Tri, ngươi bắt đầu thích ta rồi.” Trong lòng Quân Hoằng vui mừng vô hạn, Diệp Tri để phủ binh trong tối đi ra, chứng tỏ là tín nhiệm hắn, sao hắn có thể không mừng như điên.
“Quân Hoằng, ta không có.”
“Ngươi thích ta, Diệp Tri, ta biết mà.” Hiển nhiên Quân Hoằng đã nhận định rồi, căn bản không nghe lọt gì khác.
Diệp Lạc dùng sức ấn huyệt thái dương, buông tha việc tranh cãi lý luận với tên cố chấp này, chỉ hỏi hắn: “Quân Hoằng, ngươi còn nhớ rõ lời ta nói không?”
“Nói cái gì?” Quân Hoằng còn đang đắm chìm trong vui sướng.
Diệp Lạc kiễng chân, để miệng gần tai hắn: “Ta nói rồi, trừ phi ngươi chịu ở dưới, ngươi nhớ chưa?”
Như bị dội một chậu nước lạnh vào đầu, Quân Hoằng rốt cục nhớ ra những lời này trong ký ức, hắn mặt từ hồng chuyển sang xanh, lại từ xanh chuyển sang hồng, hoa hoa lệ lệ cứng đờ.
Dù Diệp Lạc hào hứng nhìn màu sắc trên mặt hắn biến hóa, cũng không thể không ra khỏi vòng ôm của hắn: “Về sau, đừng tùy tiện nói thích. Vi Kỳ, Hoàng Thượng nhà ngươi say rồi, đưa hắn hồi cung đi.”
Không biết Quân Hoằng nghĩ gì, đi theo Vi Kỳ ra ngoài một lúc lâu, bỗng nhiên xoay người lại, cao giọng nói: “Diệp Tri.”
Diệp Lạc chắp tay: “Không biết Hoàng Thượng còn phân phó việc gì?”
“Ba ngày. Ba ngày sau ta nói đáp án của ta cho ngươi.” Nói xong câu đó, Quân Hoằng đi nhanh ra ngoài, không chút dao động.
Lúc này người sửng sốt, biến thành Diệp Lạc.
Nếu vừa rồi Quân Hoằng lập tức trả lời nàng, thì dù đáp án thế nào, nàng cũng sẽ cười, sẽ không tin. Nhưng bây giờ hắn trịnh trọng nói với nàng, ba ngày sau trả lời nàng, thì nàng lại không dám xác định.
“Công tử, ngươi hỏi Hoàng Thượng cái gì đấy?”
“Không có gì, hắn là một tên ngốc mà.” Diệp Lạc nổi giận đùng đùng bỏ mặc Phong Gian Ảnh, tâm phiền ý loạn đi mất.
Phong Gian Ảnh sờ sờ đầu: “Vì sao Hoàng Thượng chọc công tử giận, người bị khinh bỉ lại là ta chứ.”
Quân Hoằng hồi cung, ngủ một lát, lại đứng dậy: “Chiêm Xuân.”
Chiêm Xuân vội vã đi vào: “Sao vậy, Hoàng Thượng?”
Quân Hoằng khẽ cắn môi: “Mấy quyển sách kia ở trong cung đâu?”
Chiêm Xuân mới chui từ ô chăn ra có chút khó hiểu: “Sách gì ạ? Sách trong cung đều ở ngự thư phòng mà.”
“Không phải, chính là cái lúc trước ta bảo ngươi vứt bỏ ý, trước kia phụ hoàng và ma ma giáo tập mang đến, lại bị ta vứt bỏ ý.”
Chiêm Xuân nháy mắt mấy cái, Quân Hoằng đỏ mặt: “Đi mang tất cả đến đây cho ta, không được để cho người khác biết.”
Chiêm Xuân bỗng hiểu ra, vô cùng vui sướng.
Cám ơn trời đất, rốt cuộc Hoàng Thượng đã thông suốt rồi.