Edit: Lam Sắc
Vì chuyện của Hộ Bộ nên Diệp Lạc bận túi bụi, vội vàng làm việc, không biết thời gian trôi qua lúc nào.
Một ngày nọ, làm việc xong về nhà ăn cơm trưa, nàng vừa định ra ngoài thì bị Tang Du chặn lại.
“Làm sao thế?” Nàng nhìn vẻ mặt rối rắm của Tang Du.
“Đại công tử nói, sắp tới sinh nhật ngươi rồi.”
“À, ta biết mà!”
“Đại công tử còn nói, ngài cần chuẩn bị một chút, hắn không muốn ngày luận võ chọn rể đó không có ai đến.” Tang Du truyền đạt lại nguyên lời của Diệp Tri.
Diệp Lạc cúi đầu nhìn bản thân, cười: “Không có việc gì, ta cam đoan ngày đó nhất định sẽ có người đến.” Không có người đến thì càng tốt, nàng còn chưa thăm dò được ca ca định làm gì đâu. Tuy ca ca sẽ không đến mức hồ đồ mà mang nàng đi bán, nhưng mấy thứ phiền toái đó, ít chút nào hay chút đấy.
Nói xong, nàng định đi, Tang Du lại dùng vẻ mặt đau khổ chặn nàng: “Đại công tử nói, y phục của ngươi, cả son phấn nữa, hôm nay đều phải đi mua.”
Diệp Lạc trừng mắt: “Tang Du ngươi đang cản ta à?”
Tang Du sắp khóc rồi, số hắn thật là khổ mà, bị kép giữa hai vị chủ tử của Diệp phủ, bảo hắn làm sao được. May mà lúc này có người từ trên trời rơi xuống, cứu hắn khỏi nước sôi lửa bỏng. Không biết Phong Gian Ảnh từ đâu đến, bá vai Diệp Lạc: “Tang Du, ta đưa công tử đi mua. Yên tâm đi, buổi tối chắc chắn sẽ mua hết mọi thứ Đại công tử phân phó.”
Tang Du nhẹ nhàng thở ra, lùi lại vài bước: “Được, tờ ngân phiếu này ngươi cầm lấy.”
Phong Gian Ảnh cầm lấy, giơ lên trước mặt Diệp Lạc: “Công tử, hôm nay chúng ta có rất nhiều tiền, một ngàn lượng đấy.” Xong rồi nháy mắt với nàng mấy cái: “Đi thôi.”
Diệp Lạc yên tâm cười cười, đi theo hắn ra cửa.
“Phong Gian, ngươi đi mua mấy thứ đó về cho ta, ta còn phải đến Hộ Bộ.” Diệp Lạc vừa ra khỏi tầm mắt Tang Du, liền sai Phong Gian Ảnh.
Phong Gian Ảnh cười: “Công tử, không phải ngươi đang tra chuyện châu huyện thất thu sao. Không cần đến Hộ Bộ, bên ám vệ có tin tức.”
Diệp Lạc mừng rỡ: “Thập Cửu về rồi?”
Phong Gian Ảnh gật gật đầu: “Đi thôi, chúng ta trực tiếp đến chỗ nàng ấy, cần y phục hay son phấn gì nàng ấy đều có hết.”
Diệp Lạc đi theo hắn, Phong Gian Ảnh cười cực kì quỷ dị, lại còn có vài động tác nhỏ ở phía sau nàng. Tiếc là Diệp Lạc đang vội vã đi gặp Diệp Thập Cửu nên không có để ý tới.
Nơi bọn họ đến, tràn ngập mùi thơm, oanh ca yến ngữ nhộn nhịp.
Cái gọi là ôn nhu hương, anh hùng mộ*, Bạch Ngọc Phố này chính là nơi khiến đa số nam nhân quên đường về. Trong xóm cô đầu, hoa lâu cũng chia ra thành dăm ba loại. Diệp Lạc đi tới một căn nhà, tên là “Phong Mãn lâu”. Nữ tử trong đó người người sắc nghệ song toàn, nổi tiếng kinh thành. Mà điều hấp dẫn người nhất là, nữ tử trong Phong Mãn lâu có tiếp khách hay không đều là các nàng tự nguyện. Nếu các nàng chỉ nguyện ý hát cho ngươi một bài thì ngươi không thể sờ tay nàng. Đương nhiên, cũng có người nhìn nhau vừa mắt, cũng có thể ái ân, tóm lại là một nguyên tắc, khách tới cửa thì ngươi có thể dùng sắc dụ, nhưng tuyệt đối không được ép buộc.
*Ôn nhu hương, anh hùng mộ: Sự dịu dàng của người phụ nữ là mộ của người đàn ông.
Nam nhân đúng là loại động vật có thói hư tật xấu, thứ càng không dễ tới tay thì luôn có sức hấp dẫn. Cho nên vì quy củ kỳ quái này của Phong Mãn lâu mà khách tới như mây, vô cùng náo nhiệt.
Phong Gian Ảnh dẫn Diệp Lạc vào, hai nha đầu đón khách cũng không quyến rũ như nhà khác, mà lại mặc váy vải bố màu lam, trông hơi ngây ngô, ngượng ngùng nhìn hai vị công tử lịch sử tao nhã trước mặt: “Hai vị công tử, xin hỏi hai vị có quen biết tỷ tỷ nào không?”
Phong Gian Ảnh cười tủm tỉm, sờ soạng lấy ngọc bội ra: “Muội muội xinh đẹp, ta tìm Diều.”
Hai nha đầu nhìn nhau một chút, người lớn hơn nhận lấy ngọc, bật cười: “Hai vị công tử, mời đi bên này.”
Trên đài có người đang đánh đàn, dưới đài có cả nam lẫn nữ. Có người ngồi nghiêm chỉnh, vui vẻ nói chuyện, cũng có người ôm nhau chàng chàng thiếp thiếp. Diệp Lạc nhìn lướt qua, mặt hơi nóng lên.
“Công tử, cũng không tệ lắm nhỉ?” Phong Gian Ảnh cười tủm tỉm nói nhỏ.
Diệp Lạc cười như không cười nhìn hắn: “Trách không được lần nào ngươi cũng đòi nhận tới chỗ Diều. Hóa ra là như vậy!” Nàng kéo dài giọng nói, Phong Gian Ảnh lập tức đứng thẳng người, mắt không hề chớp: “Ai bảo thế. Lần nào ta cũng như vậy.”
“Vậy sao?” Diệp Lạc dùng ánh mắt hiểu rõ nhìn hắn: “Giống như vậy.”
Phong Gian Ảnh vội vàng xin nàng khoan dung: “Công tử, chúng ta đi gặp Diều quan trọng hơn.” Muốn so độ mặt dày với công tử, quả nhiên đạo hạnh của hắn còn chưa đủ.
Lại không biết rằng Diệp Lạc đang dựa vào việc trêu đùa, để bỏ đi sự ngượng ngùng của nàng. Dù sao nàng cũng là đại cô nương chưa lấy chồng.
“Diều tỷ tỷ, có hai vị công tử tới tìm tỷ.” Tiểu nha đầu thông báo.
Diệp Thập Cửu dùng tên giả là Diều vừa mở cửa thì đã thấy Diệp Lạc, sau đó nhảy ra, ôm cổ Diệp Lạc: “Ôi công tử của ta, ta nhớ muốn chết rồi.”
Tiểu nha đầu mím miệng lui xuống, vừa đi vừa quay đầu nhìn, thầm nghĩ Diều tỷ tỷ thật có phúc khí, lại thêm một vị công tử tuấn tú.
Bên này Thập Cửu đưa Diệp Lạc và Phong Gian Ảnh đi vào phòng, đem thứ gần đây lấy được ra, sau đó ôm eo Diệp Lạc, dùng sức cọ cọ: “Tiểu thư, Thập Cửu làm tốt không?”
“Tốt!” Trong mắt Diệp Lạc tràn đầy ý cười: “Phong Mãn lâu này càng ngày càng tốt.”
Diệp Thập Cửu cười đắc ý, tựa đầu lên vai Diệp Lạc, vui vẻ nhìn Diệp Lạc xem tài liệu trong tay.
Cũng không biết rằng lúc này ở đại sảnh đang có vị khách không mời mà đến.
Quân Hoằng vốn đang đi trên đường với Dịch Kinh Hồng, đột nhiên Dịch Kinh Hồng giơ tay chỉ: “A, hình như kia là Diệp đại nhân.”
Hắn vừa ngẩng đầu, đúng lúc thấy hai người đi vào tiến Phong Mãn lâu, nhưng chỉ nhìn thấy bóng dáng, cũng không rõ lắm. Hắn nhìn qua biển hiệu, không dám xác định: “Chắc không phải hắn chứ?”
Mặt nhăn lại, con người hắn như vậy, thì sao có thể đến chỗ này?
Dù hắn chưa từng đến xóm cô đầu, nhưng cũng không có nghĩa hắn không biết gì về phố Bạch Ngọc. Tên của Phong Mãn lâu, đã được đám con cháu Hoàng tộc truyền tai lâu rồi, hắn đương nhiên biết rõ nó là chỗ nào.
Dịch Kinh Hồng cũng mang bộ dạng kinh ngạc không chắc chắn: “Dạ, cũng có thể là thần nhìn lầm thôi, Hoàng Thượng, chúng ta hồi cung đi.”
Quân Hoằng gật gật đầu, đi được vài bước, lại dừng lại, nhìn Phong Mãn lâu, dứt khoát xoay người: “Đi, chúng ta đi nhìn xem.”
“Ách! Hoàng Thượng.” Dịch Kinh Hồng vội vàng đuổi theo.
Quân Hoằng quay đầu nói: “Gọi ta là Hoàng công tử.”
“Dạ!” Dịch Kinh Hồng hạ thấp giọng.
Quân Hoằng sải bước đi về phía trước, khóe miệng có vẻ tức giận. Dịch Kinh Hồng đi phía sau, im lặng, trong lòng lại âm thầm kêu khổ. Hi vọng công tử thực sự có kim bài miễn tử trong tay, bằng không với tâm trạng trước mắt của Hoàng Thượng, nếu thật sự tìm được công tử trong Phong Mãn lâu, có khả năng sẽ hủy luôn cả Phong Mãn lâu ý.
Đến lúc đó, hắn và Phong Gian Ảnh nhất định sẽ chết. Công tử nhà bọn họ luôn luôn có thù tất báo, hơn nữa còn báo lâu dài.
Vào cửa, Quân Hoằng lạnh mặt nhìn khắp nơi, cả người tỏa ra nhiệt độ thấp khiến tiểu nha đầu đón khách nơm nớp lo sợ: “Công tử, xin hỏi ngài đến nghe hát hay là uống rượu?”
“Cút!” Một chữ vừa ra khỏi miệng, Dịch Kinh Hồng liền kéo hắn lại, nhỏ giọng nói: “Hoàng công tử, không bằng chúng ta ngồi xuống một lát. Dù sao bây giờ tình huống cũng không rõ ràng, nếu chúng ta nhìn nhầm người thật, lại làm loạn ở đây thì không tốt cho danh dự của ngài và hắn đâu.”
Quân Hoằng lúc này mới xanh mặt ngồi xuống, vừa ngồi xuống, lại muốn đứng lên.
“Công tử!” Dịch Kinh Hồng luống cuống tay chân kéo hắn lại.
Quân Hoằng cắn chặt răng, lúc này mới căm hận nói: “Công khai ôm ôm ấp ấp, còn ra thể thống gì! Bọn họ đến đây làm cái gì?”
Dịch Kinh Hồng lau mồ hôi: “Vậy chúng ta lên lầu hai ngồi một lát nhé? Trên đó tầm nhìn trống trải, lên lầu hay xuống lầu đều có thể nhìn được.” Hoàng Thượng của ta, trong thanh lâu không ôm ôm ấp ấp, thì chả nhẽ bắt mọi người đến nói chuyện tâm sự sao?
Quân Hoằng không tốt lắm cứng đờ người, một lúc lâu mới nói: “Được.”
Hai người đi vào phòng, Quân Hoằng liền cau mày đứng lại: “Thơm thế!”
Dịch Kinh Hồng cười theo: “Trong thanh lâu đều đốt chút huân hương, ngài ngồi một lát sẽ quen.”
Hai người vừa mới ngồi xuống, đã có hai nữ tử dung mạo không tầm thường mang rượu và thức ăn vào, sau đó ngồi ở bên cạnh bọn họ.
“Công tử, mời dùng!” Nữ tử ngồi cạnh Quân Hoằng, mắt giống như thu thủy, giọng nói uyển chuyển mềm mại, bưng chén rượu lên, mười ngón tay nho nhỏ, trắng muốt như ngọc.
Quân Hoằng nhảy dựng lên, tránh ra sau, mất cân bằng nói một câu: “Không cần, đi xuống.”
Dịch Kinh Hồng ho một tiếng, vội vàng hoà giải: “Xin hỏi hai vị cô nương, vừa rồi có thấy một vị công tử mặc đồ trắng vào đây không?”
Hai cô nương cười: “Phong Mãn lâu chúng ta chỉ có người đến tìm cô nương, cũng không có ai đến tìm công tử.”
Dịch Kinh Hồng lấy ra hai thỏi bạc, nhét vào tay các nàng, nói: “Xin hai vị cô nương suy nghĩ kĩ một chút.”
Nữ tử lúc trước bị Quân Hoằng né tránh tiếp tục bưng chén rượu, nhìn về phía Quân Hoằng nói: “Không bằng công tử uống chén rượu này, ta sẽ cố gắng nhớ lại.”
Quân Hoằng nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng vẫn đi tới, giật lấy chén rượu kia, uống một hơi cạn sạch, đem chén rượu thả lên bàn, lại đi ra phía xa.
Dịch Kinh Hồng muốn cười lại không dám cười: “Xin hỏi bây giờ cô nương có thể suy nghĩ lại chưa?”
“Khó mà làm được, uống xong rượu của Hồng muội, còn phải xem ta múa nữa!” Nữ tử bên cạnh Dịch Kinh Hồng đứng dậy, cười cười nói.
Dịch Kinh Hồng vỗ tay cười: “Vậy cầu còn không được.”
Cho nên hai nữ tử cùng nhau múa một khúc.
Điệu nhạc dần dần nổi lên, kỹ thuật nhảy dần dần trơn tru, ngay đoạn đầu đã quyến rũ phong tình, hơn nữa ánh mắt kia, sóng mắt nhẹ nhàng, ngoan ngoãn nghe lời, rung động lòng người.
Quân Hoằng lôi kéo y phục, có chút nóng, nhưng đối với điệu múa trước mắt thật sự không có hứng thú thưởng thức, hắn nhìn một lát, nhịn không được nói: “Kinh Hồng, ngươi chậm rãi xem, ta đi ra ngoài một lát.” Cũng không chờ Dịch Kinh Hồng trả lời, xoay người đi ra ngoài.
Dịch Kinh Hồng ngồi không nhúc nhích, nhưng khi hắn đi ra ngoài, ca múa trong phòng đều ngừng lại.
Dịch Kinh Hồng nhíu mày: “Hương thúc tình, rượu đoạt tình, đoạn nhạc động lòng người, bài múa nóng bỏng?” Hắn cúi đầu nở nụ cười: “Hương nhi, xem ra cũng không hơn gì.”
Nữ tử đang múa gọi là Hương nhi, nàng nhẹ nhàng đi tới, trên mặt có chút mồ hôi tràn đầy ảo não: “Chỉ có thể nói lên nam nhân ngươi mang đến không được.”
“Không được sao?” Dịch Kinh Hồng rũ mắt xuống: “Nếu vậy thì đúng là rắc rối.”
Lại nói khi Quân Hoằng đi ra, nhìn cảnh thân thiết trong đại sảnh, càng thêm thấp thỏm tức giận, dần dần, trong đầu hiện ra hai người ôm nhau, trong đó có Diệp Tri. Hắn dùng sức chớp mắt mấy cái, sau đó đấm một phát lên lan can.
Không được, hắn không thể ở đây nữa, nhưng nhỡ, người đó thực sự ở đây thì sao?
Nắm đấm của hắn càng ngày càng chặt, cuối cùng xoay người đi tới phòng bên cạnh: “Phanh!” một tiếng, đá văng một cánh cửa: “A!” Bên trong vang lên tiếng thét chói tai của một đôi nam nữ.
Quân Hoằng mặt đỏ tai hồng rời đi, lại tiếp tục đá thêm một cánh cửa: “Ai đấy?” Là một đôi uyên ương hí thủy.
Quân Hoằng thở hổn hển, lại không cố kị được nhiều, lần lượt đã từng phòng một.
Nhưng Phong Mãn lâu là nơi nào chứ, khi hắn đá đến cánh cửa thứ sáu, một đám thị vệ đi lên, tay giữ chuôi kiếm, vây quanh hắn: “Ngươi là ai, lại dám giương oai ở Phong Mãn lâu?”
Lúc này có vài bóng người xuất hiện trong sân, mấy người đi vào bảo vệ Quân Hoằng, cầm đầu chính là Vi Kỳ.
“Chuyện gì thế?” Lúc này Dịch Kinh Hồng nghe thấy động tĩnh cũng vội vàng chạy ra. Nhìn thấy cảnh tượng này, lập tức đoán được đại khái, nhất thời muốn kêu trời kêu đất, lần này hơi quá rồi.
Quả nhiên, không có cơ hội cho hắn mở miệng, Quân Hoằng đã lớn tiếng nói: “Vi Kỳ, tìm ra cho ta.”
Tìm, tìm cái gì? Trong lòng Vi Kỳ kinh ngạc, nhưng hắn biết, bao vây trước thì chắc chắn không sai: “Lí thống lĩnh, bao vây cho ta.” Lúc này mới quay đầu nhỏ giọng hỏi: “Chủ tử, tìm cái gì?”
“Ai dám tìm?” Thị vệ Phong Mãn lâu cũng không phải để ngồi không, cho dù nhìn ra được lai lịch đối phương không nhỏ, nhưng cũng không lùi bước.
“Dỡ kiếm bọn họ xuống.” Quân Hoằng quát.
“Bá!” một tiếng, mấy tên thị vệ rút ra kiếm, trong lòng Vi Kỳ chấn động, vội vàng chắn trước người Quân Hoằng.
Dịch Kinh Hồng vội vàng đi lên, nhỏ giọng: “Hoàng công tử, nên cân nhắc lại. Việc này không nên nháo lớn đâu.”
Quân Hoằng hít sâu mấy hơi thở: “Đưa ta đi gặp quản sự của các ngươi.”
Mấy tên thị vệ không động, Dịch Kinh Hồng đi ra phía trước, nhẹ giọng nói: “Mang bọn ta đi gặp Diều cô nương đi.”
Vị cô nương lúc trước đi tới, ho một tiếng: “Mấy vị xin đi theo ta.” Thị vệ lúc này mới lui xuống.
Vẻ mặt Quân Hoằng vẫn bình tĩnh, cũng không nói gì. Trong lòng Dịch Kinh Hồng thở dài, lần này chết chắc rồi, tuyệt đối sẽ bị công tử lột da rút gân.
Khác với tiền sảnh, hậu viện lại rất yên tĩnh, hơn nữa bố cục còn lịch sự tao nhã.
Diệp Thập Cửu đã nhận được tin tức, nghe nói là có người muốn gặp nàng, lập tức nhìn Phong Gian Ảnh, hai người đều hiểu được, chuyện đó có vẻ hỏng rồi.
Phong Gian Ảnh trừng mắt nhìn, Diệp Thập Cửu vội vàng đứng lên: “Tiểu thư, ta ra bên ngoài xử lý chút việc, tự ngươi xem đi, lát nữa ta sẽ về.”
“Ừ, được.”
Diệp Thập Cửu ôm Diệp Lạc, cọ lên gáy nàng một chút: “Tiểu thư, đêm nay không đi được không, chúng ta đã lâu rồi không ngủ chung. Rất nhớ cảm giác ôm ngươi, mềm mềm thoải mái.”
Diệp Lạc gõ đầu nàng: “Tính cách cổ quái này của ngươi khi nào mới bỏ, Phong Mãn lâu nhiều ôn hương nhuyễn ngọc như vậy còn chưa đủ cho ngươi ôm à? Nói tiếp, tương lai ngươi gả cho người ta, chẳng lẽ cũng yêu cầu người ta khi ôm phải mềm mềm à?”
“Ai nha, mặc kệ đi, người ta chính là muốn ôm ngươi mà.”
“Khụ!” Biết Hoàng Đế đại nhân không có tính kiên nhẫn nên Phong Gian Ảnh nhắc nhở một tiếng, sau đó nháy mắt với Diệp Thập Cửu.
Diệp Thập Cửu lưu luyến lại ôm Diệp Lạc một cái, nhưng hơi lâu một tý, nàng còn chưa kịp buông tay thì cửa đã bị đá văng.
Một tên thị vệ từ từ nhắm hai mắt đứng ở cửa, không đành lòng nhìn cánh cửa vỡ thành năm sáu mảnh. Còn biết làm sao được, Dịch Kinh Hồng âm thầm thở dài, hắn cũng không dám cản trở.
“Diệp Tri!”
“Đền cửa!”
Quân Hoằng và Diệp Thập Cửu cùng lúc hét to.
Dịch Kinh Hồng và Phong Gian Ảnh cùng lấy tay che mặt, không đành lòng nhìn nữa.
Vậy mà Quân Hoằng lại dùng tới khinh công, lao tới chỗ Diệp Lạc, hai mắt Diệp Thập Cửu hơi nháy, chuẩn bị đón nhận.
“Dừng tay!” Diệp Lạc vội vàng giữ nàng lại, Quân Hoằng cũng mặc kệ, giơ hai tay ra, liền ôm cả người nàng vào trong ngực, kéo nàng ra xa Diệp Thập Cửu.
“Diệp Tri!” Tay hắn nắm chặt, lại run run không dám động vào Diệp Lạc: “Ngươi thật sự tới thanh lâu?”
Trong khoảnh khắc nhìn thấy có người tựa vào vai nàng, khiến trái tim hắn đau nhói.
“Diệp Tri, ngươi thật sự đến thanh lâu!”
Diệp Lạc thấy trong mắt hắn chậm rãi ngưng tụ gió lốc, vội vàng lay tay hắn: “Không phải, ngươi hãy nghe ta nói.”
“Ta tận mắt nhìn thấy.“ Hắn nhìn chằm chằm nàng, gằn từng tiếng nói.
Diệp Lạc nhắm mắt, nhìn về phía Phong Gian Ảnh: “Các ngươi đi xuống đi.”
Phong Gian Ảnh nhìn Dịch Kinh Hồng, thấy hắn gật đầu Phong Gian Ảnh mới nói: “Diều, chúng ta đi xuống đi, công tử nhà ta gặp người quen.”
Diệp Thập Cửu dời tầm mắt, hai tay vung lên: “Lui ra.”
Lúc này mới mang mọi người rời đi, vừa ra khỏi cửa, Phong Gian Ảnh lại hỏi: “Thế nào rồi?”
“Không ổn lắm, hắn không chỉ không thích nữ nhân, hình như còn không được.” Vẻ mặt Dịch Kinh Hồng nặng nề.
“Hả?” Phong Gian Ảnh lần này thật sự ngây ngẩn cả người.
Trong phòng, Quân Hoằng không chớp mắt nhìn chằm chằm Diệp Lạc, giọng nói có chút trầm trầm: “Ta chờ giải thích của ngươi.” Hắn rõ ràng đã nhìn thấy tận mắt, nhưng hắn không tin, Diệp Tri mà hắn yêu không phải là người như thế, cho nên hắn muốn nghe hắn giải thích.
Hắn biết, có những lúc tận mắt nhìn thấy, tận tai nghe được, cũng không phải là sự thật. Huống chi, đối phương là Diệp Tri, là người hắn yêu và tin tưởng.
“Nếu ta nói, ta tới đây, chỉ để thu thập tin tức, ngươi có tin không? Nếu ta nói, Diều ôm ta chỉ vì nàng có thói quen ôm người, ngươi có tin không?”
Quân Hoằng bình tĩnh nhìn nàng một lát, bỗng nhiên thả lỏng cơ thể, ôm nàng vào trong lòng, một lúc lâu không nói lời nào.
Ngược lại Diệp Lạc lại nghi hoặc, lẳng lặng ngồi một lát, nàng mới nói: “Ngươi, tin ta à?” Ngay cả chính nàng nói ra cũng cảm thấy không thể tin mà.
“Ta tin ngươi, ta biết ngươi không phải người như vậy.” Quân Hoằng mở miệng nói.
Diệp Lạc im lặng, trong lòng dâng lên một loại cảm xúc kỳ quái, có chút chua xót, có chút trướng đau.
Tin tưởng, từ này do người đang ở địa vị cao nói, thì xa xỉ và trân quý cỡ nào. Sức mạnh của từ này, chỉ có người từng trải qua phản bội và ngờ vực vô căn cứ, mới có thể chân chính hiểu được.
Nhưng trong lúc này, trên người vị tôn quý nhất Sùng Hưng vương triều, nàng lại dễ dàng nhận được.
Tay nàng, muốn xoa vai hắn, lại buông ra: “Quân Hoằng, ngươi tin ta sao?”
“Ừ, thật xin lỗi!” Hắn buông nàng ra, đứng ở trước mặt nàng, như đứa trẻ làm sai: “Ta còn nghĩ ngươi ở cùng nữ nhân khác, thật xin lỗi, là ta sai, ta không nên hoài nghi ngươi.”
Diệp Lạc nhìn hắn, nói không ra lời.
Quân Hoằng có chút sốt ruột: “Diệp Tri, ngươi đừng tự giận mình, lần sau ta không hoài nghi linh tinh nữa, ta sẽ trực tiếp hỏi ngươi, được không? Ngươi đừng tức giận.”
Cổ họng có chút nghẹn lại, Diệp Lạc gật đầu: “Ta không tức giận.”
Quân Hoằng cười, ánh mặt trời chiếu lên khuôn mặt tuấn tú của hắn, sáng lạn vô cùng.
Đột nhiên hắn biến sắc, tay cầm tay Diệp Lạc, lòng bàn tay nóng lên: “Diệp Tri, ta khó chịu.”
“Làm sao vậy?” Diệp Lạc vội vàng đặt tay lên trán hắn.
Ngửi thấy mùi hương từ trên người nàng truyền đến, Quân Hoằng nhịn không được, giơ tay ôm lấy nàng: “Ta nóng quá, thật khó chịu.”
Diệp Lạc lúc này cứng đờ người. Cho dù nàng ngốc, thì cũng biết thứ ở eo nàng là cái gì.
“Diệp Tri, ta rất khó chịu.” Quân Hoằng không biết làm sao để giảm bớt loại khó chịu này, chỉ biết ôm chặt Diệp Lạc, vô ý thức cọ cọ.
Diệp Lạc đẩy hắn ra, vẻ mặt đỏ bừng: “Ngươi, ngươi…….”
“Ta làm sao vậy?” Quân Hoằng có chút khó hiểu, lại nhịn không được muốn ôm nàng, lại tiến lên.
Diệp Lạc vội vàng né tránh, khẽ cắn môi: “Ngươi có uống rượu ở đây không?”
“Có, một ly.”
Diệp Lạc âm thầm rủa một tiếng: “Rượu có chứa thúc tinh dược, ta đi tìm một cô nương cho ngươi.”
Nàng vừa định ra ngoài, lại bị Quân Hoằng ôm vào trong lòng, nàng kinh sợ tránh ra: “Quân Hoằng, ngươi mà dám chạm vào ta, ngày mai ta sẽ biến mất khỏi Sùng Hưng vương triều.”
Quân Hoằng cứng đờ người, một lúc lâu mới buông lỏng, nhưng là vẫn giữ chặt tay nàng không buông, hắn mở to đôi mắt đỏ bừng: “Ta không cần người khác, ta sẽ không chạm vào ngươi, ngươi đừng đi.”
Diệp Lạc mềm lòng: “Được, ta không tìm người khác cho ngươi. Nhưng để ta ra ngoài bảo Phong Gian xem thử có thể giải không, nếu không ngươi sẽ khó chịu.”
Quân Hoằng lắc đầu: “Thúc tình dược không phải độc, không giải được, ngươi ở bên cạnh ta một lát, ta sẽ đỡ ngay thôi.”
Diệp Lạc nhìn đầu hắn đầy mồ hôi: “Có thể không giải sao?”
Quân Hoằng cố gắng nặn ra nụ cười: “Hoàng tử ở trong cung đều ăn độc dược mà sống, cơ thể chúng ta đều có thể kháng dược tính. Yên tâm đi, sẽ nhanh đỡ thôi.”
Diệp Lạc đỡ Quân Hoằng nằm lên trên giường, Quân Hoằng chật vật xoay người đi, không dám nhìn nàng, sau đó yên lặng đọc thơ trong lòng, hết thơ thì đến binh pháp……
Diệp Lạc ngồi ở bên giường, chỉ thấy cái tay của Quân Hoằng vẫn nắm tay nàng nóng bừng, sau đó càng nắm càng chặt……. Nàng nhìn nóc nhà, trong lòng nghĩ ngợi, đợi nàng về, nhất định phải dạy dỗ lại Dịch Kinh Hồng.
Qua một lúc lâu, nghe thấy Phong Gian Ảnh cẩn thận hỏi: “Công tử?”
“Không có việc gì, đi xuống đi.” Bây giờ Diệp Lạc đã biết, Phong Gian Ảnh cũng không thoát khỏi chuyện này. Nàng đã nói mà, bình thường đều là hắn đi giao tin tức, vì sao hôm nay lại muốn nàng tự đến đây.
Quân Hoằng đã quay người lại, hai mắt sáng ngời nhìn nàng.
“Không có việc gì chứ?” Diệp Lạc hỏi hắn.
Hắn cười cười lắc đầu, bộ dạng muốn nói lại thôi.
“Ngươi muốn nói cái gì?”
Quân Hoằng rốt cục không nhịn được: “Diệp Tri, ta cũng muốn ôm ngươi một cái.”
“…….”
“Ngươi có thể cho một nữ tử thanh lâu ôm, vì sao không cho ta ôm, ta cũng sẽ không làm gì ngươi.”
Diệp Lạc đứng dậy, sau đó nhanh chóng phi ra cửa: “Vi Kỳ, chủ tử nhà ngươi bị sốt, ngươi đến đưa hắn về đi.”