Edit: Táo đỏ
Diệp Tri xuất phát, đến trường thi đông môn mới ngừng lại.
Ở phía trước, thí sinh đã sắp xếp thành một hàng dài, đang chờ tới lượt kiểm tra.
Tiếng người ồn ào, đủ các loại mùi hỗn tạp, vừa vén rèm kiệu lên, mày Diệp Tri liền hơi cau lại.
Phong Gian Ảnh vội vàng tiến lên một bước, “Công tử, xin ngài chờ một chút. Chỉ cần qua cửa chứng thực bản thân là ngài có thể trực tiếp tới trường thi. Chỗ đó có người giúp đỡ, ngài không cần lo lắng gì cả. Nếu cảm thấy có chỗ nào không khoẻ thì sẽ có thái y khám bệnh ngay lập tức. Nếu thật sự không kiên trì được, lúc nào ngài cũng có thể ngừng bút rời đi.”
Diệp Tri ngẩng đầu nhìn hắn, môi giật giật, nhưng không nói chuyện.
Phong Gian Ảnh cười, thấp giọng giải thích nghi hoặc cho hắn, “Kỷ luật trường thi không thể phá hỏng, cho nên ngài phải chứng thực bản thân. Nhưng xét thấy tình huống thân thể ngài đặc thù, để phòng bất trắc nên đã xin đặc chỉ của Hoàng Thượng, mời thái y và một thị vệ bên người Hoàng Thượng đi theo hầu hạ.”
Diệp Tri gật gật đầu, giọng nói khàn khàn, “Để muội ấy an tâm!”
Người hắn nhắc đến là ai, trong lòng hai người đều biết rõ, Phong Gian Ảnh cung kính lui về một bên, “Còn có một câu phải nhắc nhở công tử, không có gì quan trọng hơn thân thể công tử.”
“Ừm, ta biết.” Diệp Tri mượn sức tay Phong Gian Ảnh, cố sức đứng lên. Trong lòng lại tràn đầy lo lắng. Muội muội không biết trời cao đất rộng cả ngày chỉ biết nghịch ngợm gây sự kia, qua chẳng bao lâu đã có tâm tư dịu dàng tinh tế như vậy sao?
Muội muội của hắn, thực sự đã trưởng thành rồi!
Trong khoảng thời gian ngắn, trong lòng vừa kiêu ngạo, lại mất mát.
Có lẽ tất cả các ca ca khắp thiên hạ, đều có loại cảm giác phức tạp nhà có muội muội trưởng thành đi.
Đến lượt Diệp Tri kiểm tra, ánh mắt Phong Gian Ảnh hơi hơi cứng lại, sau đó lại chậm rãi mở ra, chỉ là khóe miệng kia đã có ý cười mơ hồ.
Đợi khi Diệp Tri đi vào sau, Phong Gian Ảnh thoáng dừng chân, ánh mắt đảo qua hai tên thủ hạ mới mới vừa kiểm tra Diệp Tri. Quả nhiên, hai người họ nhìn nhau, đi vào một gian phòng nhỏ bên cạnh.
Phong Gian Ảnh mở miệng than nhẹ, y phục run run, lảo đảo rời đi.
Trong phòng nhỏ, hai người vừa đi vào liền quỳ xuống hành lễ, “Tham kiến điện hạ.”
Người ngồi trong phòng rõ ràng là đương kim thái tử Quân Hoằng, hắn ngồi ngay ngắn, “Thế nào?”
Một người trong đó nói, “Vi thần đã kiểm tra cẩn thận, Diệp Tri quả thật là thân thể suy kiệt. Hiện nay có thể miễn cưỡng đứng dậy có lẽ là do đã ăn linh dược nào đó.”
Một người khác cũng trả lời, “Vi thần cũng có kết luận như vậy.”
Quân Hoằng mấp máy môi, “Hai người các ngươi tự tay kiểm tra, Diệp Tri kia, quả thật là nam tử?”
“Vâng, thực sự là nam tử.”
Quân Hoằng phất phất tay, hai người liền cúi đầu lui ra.
Chiêm Xuân lúc này mới lên tiếng, “Điện hạ, thuộc hạ không rõ, làm sao ngài có thể hoài nghi thân phận Diệp Tri?” Hơn nữa, lại còn hoài nghi hắn là nữ tử, đây thật sự là chuyện không thể tưởng tượng nổi.
Quân Hoằng ngồi ở ghế trên, mặt nhăn, lông mày nhíu lại.
Bằng thế lực Đông cung mà lại không tra ra tin tức đặc biết về Diệp Tri, chỉ biết là hắn thân nhiễm trọng bệnh, vẫn đóng cửa không ra ngoài. Sau khi thành niên, vì cần chữa bệnh mới ngẫu nhiên xuất hiện trên giang hồ, nhưng hành tung bí ẩn, nếu không phải có nhiều chuyện quá mức xuất sắc, bọn họ thậm chí còn không biết Diệp Tri đã từng ra ngoài.
Còn nữa, Diệp Tri có cô muội muội Diệp Lạc, sống hay chết cũng chẳng ai hay, dường như đã biến mất từ lúc bảy tuổi.
Ngày đó hắn gặp Diệp Tri ở trong cung, tuy rằng màu da trắng nhợt, nhưng thần thái linh động, thoạt nhìn không giống người bệnh nặng đầy mình. Hơn nữa khi đối mặt với hắn cử chỉ lại bình tĩnh thong dong như thế, thậm chí còn can đảm cuồng vọng khiêu khích, sao có thể là từ một người ốm đau lâu năm?
Vả lại, so với tầm vóc nam tử bình thường, thân hình Diệp Tri quá mức nhỏ gầy. Hắn xuất thân từ Diệp phủ, không có khả năng ăn đói mặc rách, làm sao có thể gầy như vậy? Tuy có thể nói là do bệnh tật, nhưng không biết vì sao trong đầu hắn lại nổi lên ý niệm hoang đường như vậy.
Nhưng bây giờ đã chứng thật Diệp Tri là nam tử, hơn nữa người bị bệnh nặng. Về lý thuyết, nỗi băn khoăn trong lòng hắn đã có thể cởi bỏ rất nhiều, mà không biết vì sao tâm tình của hắn ngược lại càng trầm trọng.
“Diệp phủ gần đây có gì dị thường?”
“Mọi chuyện vẫn như thường,” Chiêm Xuân cúi người, “Chỉ có mấy ngày trước, có một bóng đen trèo tường tiến vào Diệp phủ, bọn thị vệ canh giữ mấy đêm cũng không thấy người này nhảy ra.”
“Một đám ngu xuẩn,” Quân Hoằng nắm chặt nắm đấm, “Người đó đã đường hoàng đi ra từ cửa chính rồi, còn chờ các ngươi ở góc tường theo dõi? Cửa chính có người theo dõi không, có thể xác nhận thân phận những kẻ ra vào không?”
Chiêm Xuân sửng sốt, “Cửa chính đều có nô bộc tạp dịch ra ra vào vào, cũng không có người của triều đình trong đó, cho nên cũng không thể xác nhận thân phận họ được.”
“Hừ, nô bộc tạp dịch!” Quân Hoằng âm thanh lạnh lùng nói, “Cho các ngươi mười ngày, nhận thức toàn bộ người của Diệp phủ, một khi phát hiện gương mặt lạ, lập tức điều tra rõ thân phận.”
“Rõ!”
“Dạo này Diệp Tri và phụ hoàng có tiếp xúc gì không?” Thanh âm Quân Hoằng càng thêm trầm thấp.
“Bẩm điện hạ, ngày hắn nhìn thấy ngài quả thực là lần đầu tiên Diệp Tri gặp Hoàng Thượng. Đây là tin tức Từ công công tùy thân hầu hạ bên người hoàng thượng truyền đến, chắc là không sai.”
“Vậy chỉ có thể nói, ngay cả Từ công công cũng không biết khi nào bọn họ gặp nhau.” Quân Hoằng dám khẳng định, Diệp Tri kia tuyệt đối đã gặp phụ hoàng từ trước, chỉ là không biết rốt cục là ở khi nào, chỗ nào và vì sao. “Hồi cung.”
Không điều tra rõ được điều gì, trực tiếp đến hỏi Hoàng Thượng là biện pháp đơn giản hữu hiệu nhất.
Quân Bách đang phê duyệt tấu chương, nghe thấy câu hỏi của Quân Hoằng, hưng trí nhướng lông mày, “Vì sao hoàng nhi hỏi như vậy?”
Quân Hoằng tìm một vị trí ngồi xuống, “Nhi thần không muốn chẳng hay biết gì, nếu nhi thần đoán đúng thì hẳn là Diệp Tri này đã gặp phụ hoàng từ trước, hơn nữa còn rất được lòng của phụ hoàng.”
Quân Bách gật gật đầu, “Trẫm quả thực thích Diệp Tri.”
Quân Hoằng nhìn hắn, “Vậy chuyện Diệp Tri gây ra có do phụ hoàng bày mưu đặt kế không? Nhi thần cũng không nghĩ Diệp Tri ngu ngốc đến mức tự dưng đối đầu gay gắt với nhi thần.”
Quân Bách trong lòng chấn động, trên mặt lại không lộ ra cái gì, ông liếc mắt nhìn Quân Hoằng thật sâu. Không thể không nói, hoàng nhi này quả thật là rất hiểu tâm ý của hắn. Nếu có thể được Diệp Tri tương trợ, chả mấy thời gian sau ắt là một danh quân. Nếu thật sự là vậy, thật sự là vinh hạnh của Quân gia bọn họ, là may mắn của Sùng Hưng vương triều.
Ông nở nụ cười, “Diệp Tri tính cách bộc trực, trẫm cũng chỉ thưởng thức mà thôi, dù sao trên triều cũng khó gặp người thẳng thắn thành khẩn thế này. Về phần chuyện khác, lấy sự hiểu biết của hoàng nhi, con cảm thấy Diệp Tri là loại người để người ta sai bảo sao?”
Nhìn bóng dáng Quân Hoằng rời đi, hoàng đế hưng trí bừng bừng chống má trầm tư.
Không biết lấy sự cơ trí của Diệp Tri chống lại sự khôn khéo của hoàng nhi sẽ ra sao, thật mong chờ trường hợp phấn khích này. Nói vậy, chờ Diệp Tri hoàn toàn bố trí xong xuôi, tất nhiên sẽ có phấn khích, đáng tiếc, ông không thể thấy được!
Quân Hoằng trở lại Đông cung, Chiêm Xuân lập tức lên đón, “Điện hạ, thế nào?”
“Phụ hoàng nói hết, nhưng cũng chẳng nói cái gì.”
Nói cả tràng dài, kỳ thật chẳng có tin tức hữu dụng gì.
“Vậy nói cách khác, chúng ta vẫn không biết cái gì.”
“Không,” Quân Hoằng lắc đầu, “Ít nhất đã biết phụ hoàng rất thích Diệp Tri này.”
Lúc Phong Gian Ảnh trở lại Diệp phủ, Diệp Lạc đang ở trong phòng Diệp Tri ăn dâu tây.
“Tiểu Diệp Diệp, không phải là ngươi ăn tất cả chỗ kia chứ?” Phong Gian Ảnh nhìn cả đống vỏ trên bàn, bắt đầu có chút ý thức rằng công tử quả nhiên là một tiểu thư.
“Ăn nhiều hoa quả thì da mới đẹp,” Diệp Lạc vừa bỏ vào miệng, vừa lười biếng đáp, “Chuyện bên kia an bài xong rồi hả?”
“Tất cả đều dựa theo ngài phân phó, đại công tử không cần lo lắng.”
Diệp Lạc cười tủm tỉm nhìn thần sắc trên mặt hắn, “Tâm tình của ngươi không tốt?”
Phong Gian Ảnh bĩu môi, “Được rồi, ta thừa nhận ta thua cá cược. nhưng, tiểu Diệp Diệp, sao ngươi đoán được thái tử xú tiểu tử kia sẽ tới?”
Dâu tây thực sự rât ngọt và thơm, Diệp Lạc thỏa mãn thở dài, “Dâu tây thật không hổ là hoa quả ta thích ăn nhất.”
“Tiểu Diệp Diệp, ngươi thích ăn nhất là tất cả hoa quả hả, quý nào sản xuất ra hỏa quả gì thì đó là hoa quả ngươi thích nhất.” Phong Gian Ảnh vô cùng khinh thường nhìn về phía nàng, “Ta nói công tử, ngài không thể có nguyên tắc một chút? Hơn nữa, phiền ngài, cho dù ngài ăn hết dâu tây cũng chưa trả lời vấn đề của ta.”
“Nguyên tắc của ta, chính là cái gì ăn ngon thì ta thích nhất. Về phần vị thái tử điện hạ tôn quý kia…” Ngón tay Diệp Lạc chỉ chỉ lên trên, “Có lẽ do ông trời quá yêu ta, ta chỉ là tùy tiện đoán bừa là có lẽ hắn sẽ tới. Ai ngờ lại bị ta đoán trúng. Mà, Phong Gian, ngươi thua, đừng quên thay ta lấy nước rửa mặt trong một tháng.”
Đoán bừa? Phong Gian Ảnh không nói gì trợn trắng mắt, hắn chỉ có thể cảm thán công tử nhà bọn họ vận khí không khỏi quá tốt rồi. “Không phải là nước rửa mặt sao, ta lấy là được.”
Nếu hôm nay là tiểu thư công tử tự mình đi, còn không biết xong việc như thế nào!
Lại ăn hết dâu tây, Diệp Lạc sờ sờ bụng, lại vỗ vỗ bàn, “Đi, mang ít dâu tây vào cho ta.”
“Ngươi còn muốn ăn?” Phong Gian Ảnh nhảy dựng lên.
Diệp Lạc liếc mắt xem xét hắn, “Đi lấy thêm cho ta một ít, sau đó trước khi thi hội chấm dứt ngươi đừng tiến vào tiểu viện.”
“Ngươi sợ ta ngăn không cho ngươi ăn? Công tử, ngài cũng không ngẫm lại, thuộc hạ làm sao ngăn được ngài!”
“Không phải,” Diệp Lạc lắc đầu, “Phong Gian, ngươi suy nghĩ một chút, Quân Hoằng kia có thể nghĩ ra ban ngày đi chứng thực bản thân, đêm nay dĩ nhiên còn có thể đến thăm Diệp phủ. Thanh danh Phong đại công tử mọi người đều biết, ngươi và ta như hình với bóng, hiện tại ta ở trường thi, ngươi lại trong tiểu viện, có thể không khiến người ta hoài nghi sao? Đi, buổi tối ngươi an phận ở thư phòng đọc sách cho ta.”
“Công tử, nếu bọn họ xông vào tiểu viện thì làm sao bây giờ?”
Diệp Lạc thoải mái dựa vào phía sau giường, “Chỉ cần ngươi đừng để người khác chú ý thì đây chỉ là một tiểu viện bình thường không đáng quan tâm. Huống chi còn có bát quái trận mê hoặc tầm mắt người thường, bọn họ không tìm thấy ta đâu.”
Phong Gian Ảnh cố gật gật đầu, “Vậy được rồi, ta đi.”
Đi vài bước, lại quay đầu về, “Một ngày không gặp như cách ba thu, ba ngày không gặp, tức là chúng ta phân ly mười năm trời. Tiểu Diệp Diệp, trăm ngàn làn đừng quá tưởng mong ta.”
Diệp Lạc thản nhiên cười, “Phong Gian, có lẽ mười năm không gặp sẽ làm ta càng hiểu được, thì ra là ta muốn cùng ngươi sớm sớm chiều chiều như thế nha!”
Chân Phong Gian Ảnh lập tức lảo đảo một chút, hoảng hồn chạy.
Tiểu tử, đấu với ta sao!
Diệp Lạc thay đổi tư thế, tiếp tục nằm.
Xem ra so với nàng tưởng tượng thì thái tử điện hạ xú tiểu tử kia thông minh hơn một chút. Có lẽ, nàng sẽ sớm hoàn thành ước định với lão hoàng đế hơn suy nghĩ lúc trước.
Chỉ là không biết lúc đó, hoa nở hoa tàn, còn có ai có thể cùng nàng thưởng thức?
Lặng yên nhắm mắt lại.
Năm tháng, không chịu đựng được chờ đợi mòn mỏi, thế sự biến ảo vô thường, nàng đều biết.
Không dám hy vọng xa vời, chỉ có thể ở trong mộng, khắc sâu cảm thụ!
Nhẹ nhàng thở ra một hơi, Diệp Lạc kéo cao chăn, vỗ vỗ gối đầu, ừm, cứng mềm vừa phải dễ ngủ ngon.