Một Vương gia đã có gánh nặng không thể từ chối rồi, một Hoàng Đế làm sao có thể khống chế được số mệnh của mình chứ?
* * *
Thấy nước mắt của Quân Hoằng, Diệp Lạc thực sự ngây ngẩn cả người.
Trong thế giới của nàng, rất ít khi thấy nam nhân khóc, nhất là ở trước mắt đông người, huống chi với thân phận hiện nay của Quân Hoằng.
Cho nên nàng quên mất trong chăn còn có huynh trưởng nàng đang ôm. Cho đến khi Diệp Tri sờ nhẹ bên hông nàng, nàng mới hồi phục lại tinh thần, vội vàng nhắm mắt lại, bộ dạng yếu ớt: “Hoàng Thượng, không biết còn việc gì khác không? Nếu không còn thì ta muốn ngủ.”
“Được, ngươi ngủ đi.” Quân Hoằng lau nước mắt, miễn cưỡng cong khóe miệng: “Ngày mai ta lại đến xem ngươi.”
“Ngày mai đừng tới.” Diệp Lạc nhìn hắn: “Ngày mai sứ thần hai nước đến, ngươi sẽ có việc phải làm.”
“Ta không vội.” Quân Hoằng thay nàng kéo kéo góc chăn, Phong Gian Ảnh đứng một bên giật giật khóe mắt, bởi vì hắn nhìn qua màn cũng thấy được chân Đại công tử lộ ra ngoài.
Dịch Kinh Hồng nhìn thái y bắt mạch thì đã hiểu, lúc này, không tiếng động bước lên, chắn trước mặt thái y.
Còn Quân Hoằng, tầm mắt của hắn vốn không rời khỏi mặt Diệp Lạc: “Ngươi dưỡng bệnh cho tốt, ngày mai ta đến xem ngươi.”
Diệp Lạc nhìn vẻ mặt của hắn: “Hôm nay bọn họ có làm khó ngươi không?”
“Ta là Hoàng Đế, ai có gan làm khó ta chứ, ngươi không cần nghĩ nhiều, bây giờ phải dưỡng bệnh cho tốt đã.” Quân Hoằng bày ra bộ dáng nhẹ nhàng bâng quơ.
Diệp Lạc còn định nói thêm thì ca ca lại đẩy lưng nàng, nàng lập tức nói: “Vậy mai nói sau, ta ngủ đây.”
Nói xong, thì nhắm hai mắt lại.
Quân Hoằng nhìn bộ dáng nàng mệt mỏi, hốc mắt lại bắt đầu đỏ lên. Hắn ngừng lại một lát, xoay người, đi ra cửa thì gặp Giản Phàm đang bê thuốc vào, để lại một câu: “Ngươi đi theo Trẫm.”
Giản Phàm nhìn Phong Gian Ảnh, có chút không rõ ràng. Tiểu thư nhà hắn chỉ bị cảm mạo thôi mà, sao trông Hoàng Đế Bệ Hạ như là tiểu thư sắp chết thế?
Phong Gian Ảnh ho một tiếng: “Vừa rồi thái y đã bắt mạch cho công tử, cũng như ngươi nói, công tử mắc bệnh trầm trọng, thuốc đã không còn hiệu quả.”
Giản Phàm nháy nháy mắt, nhìn qua trên giường, đưa thuốc cho Phong Gian Ảnh: “Trông công tử uống thuốc.” Rồi mới xoay người đi ra ngoài.
Ra bên ngoài, Giản Phàm đã thấy thái y nơm nớp lo sợ quỳ trên mặt đất, đầu đầy mồ hôi. Quân Hoằng chắp tay sau lưng, tay nắm thành nắm đấm.
“Giản Phàm bái kiến Hoàng Thượng.”
“Đứng lên rồi nói.” Quân Hoằng nhìn về phía hắn: “Thân thể Diệp Tri vẫn do ngươi điều trị?”
“Dạ.”
“Rốt cuộc là hắn bị bệnh gì?”
“Công tử từ nhỏ đã yếu ớt, mắc nhiều bệnh, vẫn luôn dựa vào linh thuốc kéo dài mệnh.”
“Linh thuốc gì?”
Giản Phàm dừng một chút, đột nhiên quỳ xuống: “Xin Hoàng Thượng thứ tội, công tử từng phân phó, chuyện này Giản Phàm không dám vọng ngôn.”
Quân Hoằng nhìn hắn một cái, với tính cách Diệp Tri, nếu có thể có linh thuốc giữ mệnh, hắn lại phân phó hạ nhân không được truyền ra ngoài, chỉ có thể nói lên là thuốc này lai lịch bất chính, hoặc là sợ xúc phạm tới người khác.
Hắn đột nhiên nói: “Ngươi là người Diệp gia?”
Giản Phàm cúi đầu, không lên tiếng.
Quân Hoằng mỉm cười: “Nếu là người Diệp gia, vậy thì cho dù là Trẫm, cũng không thể lấy được đáp án trong miệng ngươi.” Có thể được người của Diệp gia nghe lời như vậy, chỉ có thể nói người hắn nhìn trúng, giỏi thế nào!
Quân Hoằng lại xoay người về phòng Diệp Lạc, thấy nàng đã ngồi dậy, đang bưng chén thuốc, mày mặt nhăn lại, vội vàng bước tới: “Sao còn chưa uống?”
Diệp Lạc thấy là hắn, không muốn để ý: “Ngươi sao còn chưa đi?” Làm hại ca ca vừa rồi không dám đi ra cửa, chỉ đành trốn sau bình phong.
Quân Hoằng chỉ coi là bệnh nhân tính tình khó chịu, cũng không đến ý, chỉ nói với bọn Phong Gian Ảnh: “Các ngươi lui xuống trước đi.”
Phong Gian Ảnh rất lo lắng nhìn Diệp Lạc một cái: “Vậy xin Hoàng Thượng trông chừng công tử uống thuốc.”
Quân Hoằng gật gật đầu: “Trẫm biết rồi.”
Biết thì được gì, Phong Gian Ảnh âm thầm trợn mắt, nhìn bộ dáng Tân Hoàng Đế này là chắc chắn không trấn được tiểu thư. Đáng tiếc, người ta có thế nào thì cũng là Hoàng Đế, hắn không có kim bài miễn tử như tiểu thư, đành phải nghe theo thánh chỉ đi ra ngoài. Vừa đi vừa nghĩ, nhiều nhất thì bảo Giản Phàm sắc lại một chén thuốc nữa là được.
Thấy Phong Gian Ảnh đi ra cửa cũng tiện tay đóng cửa lại, Quân Hoằng mới quay đầu, vừa hay nhìn thấy Diệp Lạc để chén lên bàn, nằm xuống.
“Diệp Tri, uống xong thuốc rồi ngủ tiếp.” Hắn vội vàng đi đến bên giường.
Diệp Lạc nhắm mắt, mặc kệ hắn.
Quân Hoằng hơi hé miệng, nhìn lông mi không động chút nào của người nào đó, lại nhìn chén thuốc còn bốc khói: “Diệp Tri, dậy uống thuốc đi.”
Diệp Lạc nhắm mắt lại giả vờ ngủ.
“Diệp Tri, ngươi muốn tự mình uống, hay để ta giúp ngươi uống?”
……
Nửa ngày không nhận được câu trả lời, Quân Hoằng hít sâu một hơi, bưng chén thuốc lên tự mình uống một hớp lớn, sau đó, phủ xuống người Diệp Lạc.
Đợi Diệp Lạc phát hiện không đúng, thì cảm giác ấm áp mang theo vị thuốc nồng đậm đã áp đến môi: “Quân…….” Vừa mới mở miệng, thì thuốc liền chảy vào miệng.
Hai tay nàng chống lên vai hắn, nhưng dưới tình trạng không sử dụng nội lực, sự khác biệt nam nữ thể hiện rõ ràng, huống chi vóc người Quân Hoằng cũng chiếm ưu thế hơn. Chờ nàng nuốt xong một ngụm thuốc, mới thở hổn hển chút, Quân Hoằng đã muốn ngậm ngụm thuốc thứ hai tới gần. Đoán trước nàng sẽ giãy dụa, hai tay Quân cố định tay nàng.
Diệp Lạc trợn tròn mắt, lại chỉ có thể nuốt ngụm thuốc thứ hai xuống.
Diệp Tri ở sau bình phong nhìn thấy tất cả, thấy muội muội bị bắt nạt, tay hắn nắm lại, cuối cùng cắn răng định đi ra.
Nhưng lúc này, Quân Hoằng cũng ngồi ngay ngắn lại uống lần thứ ba, Diệp Lạc đã phản ứng lại, giơ chân đá sang. Quân Hoằng phản ứng rất nhanh ngăn lại: “Diệp Tri, ta đã hỏi ngươi, ngươi không uống ta giúp ngươi uống, ngươi không uống, chứng tỏ ngươi đồng ý để ta giúp.”
Diệp Lạc đỏ mặt, xấu hổ: “Ngươi chết tiệt, không biết xấu hổ.”
“Ta không biết xấu hổ ở đâu chứ, rõ ràng là ngươi ngầm đồng ý.” Hắn nói năng hùng hồn đầy lý lẽ.
Diệp Lạc khó thở, một chân khác lại giơ lên, Quân Hoằng dễ dàng dùng một tay cầm lấy, sau đó thuận tay ấn cả hai chân vào trong chăn, kéo chăn lại: “Ngươi còn không uống, là chờ ta giúp tiếp sao?”
Diệp Lạc ngồi dậy, hung hăng trừng hắn, đoạt lấy chén thuốc một hơi uống hết.
Diệp Tri ở bình phong lắc đầu, thật sự không biết nên tức hay nên cười.
Diệp Lạc đem chén không ném cho Quân Hoằng: “Xong rồi, bây giờ có thể đi chưa?”
Quân Hoằng bưng bát ngồi xuống bên giường, chỉ nói một câu đã làm tan hết oán giận của Diệp Lạc: “Diệp Tri, máu của ta, có thể giúp ngươi giữ mệnh không?” Hắn bình tĩnh nhìn nàng: “Bởi vì ta đã ăn hỏa phượng hoa.”
Diệp Lạc ngây ngẩn, Diệp Tri đằng sau bình phong cũng ngây ngẩn.
Giọng Quân Hoằng càng ngày càng nhỏ: “Thân thể của ta rất tốt, với thân phận của ta cũng có rất nhiều người bảo vệ, hỏa phượng hoa để ta dùng cũng không có nhiều tác dụng, cho nên hỏa phượng hoa trong cơ thể ta chưa bị biến hóa, Diệp Tri, nếu nó có tác dụng với ngươi, lúc nào ngươi cũng có thể lấy.”
“Quân Hoằng.“ Diệp Lạc hít sâu một hơi: “Ngươi đừng quên, ngươi là một Hoàng Đế.”
“Đúng, ta là Hoàng Đế, nhưng ta cũng là Quân Hoằng.”
Nhưng ta cũng là Quân Hoằng. Nói xong những lời này, Quân Hoằng liền rời đi, nhưng những lời này vẫn quanh quẩn bên tai Diệp Lạc..
“Lạc Lạc.” Quân Hoằng đi rồi Diệp Tri mới đi ra, vẻ mặt có chút phức tạp, hắn đương nhiên vẫn phản đối Diệp Lạc thân cận với người Hoàng gia, nhưng là hành động của Quân Hoằng hôm nay, đã làm đảo lộn thành kiến của hắn đối Hoàng gia: “Muội thấy Quân Hoằng thế nào?”
“Ca ca, chẳng lẽ huynh đã quên, hắn là Hoàng Đế?” Diệp Lạc nhẹ giọng nói, hơi hơi thở dài.
“Lạc Lạc, nếu có một người nam nhân có thể xem muội còn quan trọng hơn sinh mạng…“ Diệp Tri nói có chút khó khăn, dù sao hắn cũng không biết, nếu để Lạc Lạc và Hoàng Đế cùng một chỗ thì là hạnh hay bất hạnh. “Muội nên suy nghĩ một chút. Huống chi, ca ca tin tưởng, cho dù là trong Hoàng Cung, cũng không cản được Đại tiểu thư của Diệp gia ta.”
Diệp Lạc nhắm mắt: “Ca ca, người ở địa vị cao, sẽ có nhiều ràng buộc. Có một số việc, không phải do người quyết định.”
Một Vương gia đã có gánh nặng không thể từ chối rồi, một Hoàng Đế làm sao có thể khống chế được số mệnh của mình chứ?
Nàng xem rõ, tâm trạng cũng bình thường trở lại.
Thấy vẻ mặt muội muội, Diệp Tri cũng không nhiều lời nữa, buông màn rồi yên lặng rời đi.
Thời gian của hắn không còn nhiều lắm, có một số việc phải sớm an bài.
“Tang Du, Phong Phi Tự có tin gì không?” Về sân của mình, hắn mới hỏi Tang Du.
“Không có, nhưng ngày mai hắn sẽ tới kinh thành chúc mừng Tân Hoàng đăng cơ, đến lúc đó, chắc hẳn hắn sẽ liên hệ với chúng ta.”
Diệp Tri nhìn lá vàng rơi trong sân, cười khẽ một tiếng: “Thật là cao giá!”
Tang Du hơi do dự một chút, cuối cùng vẫn nói ra chuyện xảy ra trên triều mà Dịch Kinh Hồng thông báo, cuối cũng hắn nói: “Kinh Hồng còn nói, nếu tiểu thư có thể bỏ qua chuyện cũ, mà đem Quân Hoằng đặt vào tim. Với khả năng của tiểu thư, nếu ở cùng Quân Hoằng, bỏ qua trách nhiệm đất nước, trách nhiệm đạo nghĩa, sẽ hạnh phúc hơn nhiều so với người kia của Hoa Gian quốc.” Nói xong, thì chờ mong nhìn Diệp Tri.
Hắn đã nghe Dịch Kinh Hồng nói rất nhiều, Kinh Hồng không phải cái người dễ dàng thừa nhận người khác. Có thể để hắn dánh giá cao như vậy, chỉ có thể nói Quân Hoằng thực sự đáng để tiểu thư phó thác chung thân.
Diệp Tri không tỏ thái độ gì: “Thông báo cho mọi người trong phủ, sinh nhật năm nay của ta và Lạc Lạc, sẽ mở tiệc lớn, bảo mọi người trong phủ sớm chuẩn bị. Đồng thời, đưa thiệp mời cho Phong Phi Tự và Quân Hoằng, phải cam đoan bọn họ đều tự mình nhận được.”
Nếu tình cũ tình nên quên lại không thể quên, để Diệp Lạc hết hi vọng, trừ hắn ra, trên thế gian này không còn ai có thể thay nàng chặt đứt đoạn tình cảm này?
Cũ không đi, mới sao có thể đến!
Mà lúc này, đoàn người dừng lại ở cửa thành, người dẫn đầu, áo trắng như tuyết, không dính chút bụi bậm nào, khuôn mặt vô cùng tuấn tú ẩn chứa nụ cười, khiến các nữ tử xung quanh, xấu hổ lại nửa che nửa nhìn không dời mắt.
“Chủ tử, chúng ta tới trước một ngày, có nên đi gặp tiểu thư không?” Nhìn Phong Phi Tự ghìm ngựa không đi, Vô Nhai tiến lên vài bước, ghé vào tai hắn nói nhỏ.
Phong Phi Tự im lặng một lát, lắc đầu: “Không, hôm nay đi xem địa hình ngoại thành của Sùng Hưng. Vô Nhai, ngươi lấy bản đồ ra, lát nữa phải đánh dấu cho chính xác.”
Vô Nhai mím môi, yên lặng lui xuống.
Phong Phi Tự quay đầu nhìn hắn: “Vô Nhai, buổi tối vẫn còn thời gian.”
Vô Nhai lúc này mặt mới giãn ra, đáp to một tiếng: “Dạ.”
Phong Phi Tự cười khẽ, giơ roi lên, dẫn theo đám người chạy đi.