Ngại Gì Huýt Sáo Mà Từ Từ Đi

Chương 44: Hỏi cưới

“Diệp Tri!” Nhàn Vân Vương gia đứng bật dậy, lần này không chỉ giận, mà còn kinh ngạc.

Chỉ có hắn mới biết chỗ cất binh phù, cho dù hai nữ nhân của hắn cũng không biết, chứ đừng nói tới người ngoài. Vậy mà chỉ trong mấy ngày có thể lấy được binh phù trong sự canh gác chặt chẽ của thị vệ, lại không mất một người, cũng không kinh động ai cả.

Phong Gian Ảnh quay đầu đi chỗ khác, không đành lòng nhìn sự biến hóa trên khuôn mặt phấn khích của Vương gia. Bây giờ hắn đã biết, vì sao lúc trước Thập Nhất nhận được nhiệm vụ lại có vẻ mặt hưng phấn như vậy. Thật sự là, khiến người ta không thể không hưng phấn mà!

Sau đó, âm thầm oán trách trong lòng, công tử thật là bất công, mấy chuyện tốt như thế này lại không giao cho hắn. Lát nữa, nhất định phải dạy dỗ Diệp Thập Nhất thật tốt, để giải nỗi hận bất bình trong lòng.

Nhưng cứ nghĩ như vậy lại thấy có vẻ không ổn, sau này Diệp Thập Nhất trở thành Quận Mã, hắn làm sao có thể vung tay múa chân chứ?

Hắn nghĩ như vậy, nhưng tất nhiên sự thật không thuận lợi như Phong Gian Ảnh nghĩ.

Tay Quân Hồng Tụ căng thẳng, lo lắng nhìn Diệp Lạc: “Công tử, ta muốn đi theo ngươi.”

Đầu Diệp Lạc đầy mồ hôi, ánh mắt Quân Hoằng lại như đao kiếm, bắn sang đây, nàng chỉ vào Diệp Thập Nhất, nói năng lộn xộn: “Thập Nhất là đứa trẻ tốt.”

Diệp Thập Nhất được gọi là đứa trẻ tốt đang quỳ dưới đất, cũng không ngẩng đầu lên, ép mình không được lên tiếng nhắc nhở một sự thật, thật ra hắn lớn tuổi hơn tiểu thư nhà hắn.

“Thái Tử!” Nhàn Vân Vương gia đã hết tức giận, bây giờ lại khôi phục bình thường. Hắn ngồi xuống, giả vờ lơ đãng xoa mi tâm: “Bổn Vương đồng ý giúp ngươi, ngươi cần bao nhiêu người?”

Trong mắt Diệp Lạc hiện lên ý cười hiểu ý, nàng cũng không cần ép buộc quá đáng, nàng ho một tiếng: “Thập Nhất, đứng lên, đưa binh phù cho Thái Tử điện hạ.”

Sau đó, lại quay đầu nói với lQuân Hồng Tụ vẫn túm áo nàng không buông: “Yên Nhiên, à, Quận Chúa, chúng ta ra ngoài rồi nói chuyện, được không?”

Nàng nghĩ, mấy việc còn lại, có thể giao cho Quân Hoằng.

Trời đã sắp sáng, Diệp Lạc và Quân Hồng Tụ ngồi trong hoa viên, hưởng thụ sự yên tinh hiếm có.

Phong Gian Ảnh thức thời lẩn đi mất, Diệp Lạc ngồi, nhìn Quân Hồng Tụ rót nước pha trà, giống như ngày hai người ở vùng hoang vu kia.

Một là công tử bình thường, một là nha đầu mới ra đường.

Kì thật nha đầu không biết gì cả, ngay cả pha trà đều cũng tự tay công tử dạy.

Diệp Lạc tạm thời không nói gì, trong lúc này, nàng luôn cảm thấy mệt mỏi. Mặc dù bầu không khí lúc này ấm áp như trước, nàng cũng không có cách nào quay lại như trước kia.

Gia gia mất, Hoàng Đế băng hà, Thái Tử đăng cơ, bao nhiêu việc kéo nhau đến, khiến nàng không có cả thời gian thở dốc.

Nàng hơi nhắm mắt lại, vốn là có rất nhiều lời định nói, nhưng trong hương trà nhè nhẹ, nàng ngủ mất.

Quân Hồng Tụ pha xong trà, lại thấy nàng đã dựa vào bàn đá, ngủ mất.

Nàng cúi đầu, nhẹ nhàng ngồi bên cạnh, nhìn mặt bên công tử, ngây ngốc. Giấc mộng một năm nay, hôm nay đã trở thành sự thật.

Nàng tựa đầu vào bàn, có thể nghe được tiếng công tử hít thở, nàng nhắm mắt theo, khóe miệng dần dần cong lên.

“Hồng Tụ Quận Chúa!” Lúc Phong Gian Ảnh đi tới, thì thấy cảnh này, ánh mắt trở nên lạnh lùng. Hắn vốn không ngại việc công tử nam nữ ăn cả. Nhưng trong tình huống này, với thân phận của Quân Hồng Tụ, tuyệt đối sẽ trở thành phúc tạp lớn nhất của Diệp phủ. Hắn cũng không thấy công tử nhà hắn có năng lực cưới Quân Hồng Tụ này về.

Quân Hồng Tụ mở mắt ra, phản ứng đầu tiên là nhìn Diệp Lạc, thấy mí mắt nàng không động, mới thở nhẹ một hơi. Ra hiệu cho Phong Gian Ảnh đi theo nàng ra ngoài.

“Ngươi có chuyện gì?” Quân Hồng Tụ hỏi, nàng biết đây là thị vệ bên người công tử, hơn nữa có vẻ rất được coi trọng.

Phong Gian Ảnh nhìn nàng, nói thực là, hắn không có ấn tượng xấu với cô nương này. Người tiếp xúc với công tử rất hiếm người không bị nàng hấp dẫn, nhất là kiểu nữ tử chưa có mối tình đầu, sớm chiều ở chung với công tử. Hắn rất muốn cảm thán, ông trời trêu người mà.

“Quận Chúa, ngài có biết công tử nhà ta đã thành thân chưa?”

Quân Hồng Tụ cúi đầu, rất lâu, mới nhẹ giọng nói: “Ta biết.” Việc Phó Thanh Nguyệt may mắn thì nàng đã sớm nghe thấy. Nhưng từ khi biết nàng ấy là thê tử của công tử, nàng mới biết cái gì gọi là hâm mộ.

“Vậy thì, Quận Chúa à. Để tốt cho công tử, ngài vẫn nên giữ khoảng cách với hắn đi. Nếu phu nhân biết thì nhất định sẽ không vui.”

Quân Hồng Tụ lắc đầu thật mạnh: “Ta cũng không bảo công tử cho ta cái gì, ta chỉ muốn ở bên cạnh hắn thôi. Không dám hy vọng xa vời về những thứ không thuộc về ta.”

Vị Quận Chúa này, rốt cuộc là quá đơn thuần hay là tâm kế quá sâu? Phong Gian Ảnh xoa mi tâm, nói lời chân thành: “Quận Chúa, cho dù ngài không có ý như vậy, nhưng có thể chắc chắn người khác không nghĩ khác sao? Ví dụ như phu nhân nhé, nàng nhìn thấy bên cạnh công tử có một hồng nhan tình sâu ý nặng, lại trẻ tuổi xinh đẹp, thân phận cao quý, có thể không nghĩ ngợi, e ngại gì sao? Nói tới Vương gia, hắn biết ngài tình sâu khó quên với công tử, hắn có thể thờ ơ sao? Nói không chừng một ngày nào đó mang mười vạn đại quân giết sạch Diệp phủ, giết phu nhân, bắt trói công tử lại làm tân lang của ngài. Cho dù không đẫm máu như vậy thì hắn chỉ cần dùng chút thủ đoạn, giống như vừa rồi vậy, ám chỉ khiến Thái Tử ép công tử cưới ngài làm vợ, ngài muốn công tử làm thế nào? Nói tới chính công tử, lòng dạ hắn tốt bụng, thấy ngài vì hắn mà chậm trễ thanh xuân, lại thấy phu nhân vì sự tồn tại của ngài mà không vui, hắn sẽ khó chịu thế nào…….”

“Ngươi đừng nói nữa!” Quân Hồng Tụ đột nhiên ngẩng đầu, trong mắt đẫm lệ lại cố ép không rơi xuống: “Ta sẽ không khiến công tử phải khó xử.”

Nàng cắn cắn môi: “Ta đã có vị hôn phu rồi, chính là Diệp Thập Nhất.”

Xoay người chạy về phía viện của mình.

Nàng che miệng lại, nước mắt nhịn rất lâu, cuối cùng cũng rơi xuống.

Như vậy, nàng có thể ở bên cạnh công tử chứ?

Nàng rất chán ghét chính mình, nếu lúc trước nàng chủ động một chút, dũng cảm một chút, thì sao có thể bỏ lỡ công tử được. Lúc gặp lại nhau, đã là cảnh còn người mất, bên cạnh công tử đã không chứa được Yên Nhiên nữa.

Phong Gian Ảnh cũng bị lời của Quân Hồng Tụ dọa sợ, mãi mới tỉnh táo lại.

Bên cạnh bàn đá, Diệp Lạc đã tỉnh lâu rồi, hai mắt trong suốt không có chút buồn ngủ nào.

Nàng cũng nhìn theo phía Quân Hồng Tụ biến mất, im lặng không nói gì.

“Công tử, như vậy có được không?” Hắn vừa ra khỏi đại sảnh thì bị công tử kéo lại, chỉ vào Quân Hồng Tụ, dùng khẩu hình nói “Đuổi nàng đi”, hắn mới nhận ra công tử muốn để hắn làm người xấu, cầm gậy đánh vào tâm cô gái ngây thơ.

Diệp Lạc thu hồi ánh mắt, miễn cưỡng cong khóe miệng: “Đau dài không bằng đau ngắn, như vậy thì mới tốt cho nàng.” Nàng chưa từng nghĩ tới, cô gái trầm mặc ít nói, chỉ dám dùng ánh mắt nhìn trộm nàng, lại có tâm tư đó với nàng. Nếu nàng biết sớm thì đã sớm bóp chết chút tâm tư đó rồi. Đỡ làm chậm trễ một năm thanh xuân xủa Quân Hồng Tụ.

“Thế, nàng ấy thực sự sẽ gả cho Thập Nhất sao?” Phong Gian Ảnh cẩn thận hỏi.

“Vương gia sẽ không cho nàng làm vậy.” Diệp Lạc cười: “Phân phó xuống, chuẩn bị thu dọn đồ đạc, chúng ta phải về kinh.”

“Công tử, người chắc chắn Vương gia sẽ giúp Thái Tử à?”

Diệp Lạc đứng dậy: “Ngươi thật sự nghĩ rằng chỉ bằng nửa khối binh phù kia mà chúng ta có thể điều động thân binh của Vương phủ không có chướng ngại sao? Việc tối qua chính là nói cho Vương gia biết, chúng ta hơn hắn, chúng ta có năng lực cũng có can đảm khiến Vương phủ của hắn sống không tốt, vừa khoe thực lực, vừa cảnh cáo. Hắn muốn hay ohoong cũng phải làm theo ý chúng ta.”

“Công tử, người nói xem nếu người và Tịnh Kiên Vương Hoa Gian quốc đối đầu, ai thua ai thắng?”

Diệp Lạc ngẩng mặt lên, hơi hơi cong khóe môi: “Ta không nghĩ sẽ thua.”

“Công tử!” Phong Gian Ảnh nhảy dựng lên, ôm cổ nàng: “Ta phát hiện ta càng ngày càng thích người.”

“Hai người các ngươi đang làm cái gì?” Giọng nói âm trầm vang lên.

Hai người quay đầu lại, thì thấy Thái Tử điện hạ vẻ mặt âm trầm và Nhàn Vân Vương gia vẻ mặt kinh ngạc, đang đứng ở hành lang nhìn bọn họ, rõ ràng là vừa đi từ đại sảnh ra.

Không biết có phải ánh mắt của Thái Tử điện hạ có lực sát thương rất lớn hay không, Phong Gian Ảnh không tự chủ mà buông lỏng cánh tay vẫn khoác lên vai Diệp Lạc, ho một tiếng: “Điện Hạ, hai ngươi bàn xong rồi à?”

Quân Hoằng lạnh lùng liếc hắn một cái, bước nhanh đến, từ trên cao trừng mắt nhìn Diệp Lạc.

Diệp Lạc nháy mắt mấy cái, nở nụ cười: “Điện hạ, chúng ta có thể hồi kinh phải không?”

“…….” Không lên tiếng, tiếp tục trừng nàng.

Diệp Lạc cười càng sáng lạn: “Không lên tiếng thì chứng tỏ ta nói đúng rồi, phải không?”

“…….”

Diệp Lạc lướt qua hắn, đi đến chỗ Nhàn Vân Vương gia, hơi hơi xoay người: “Vương gia, xem ra chúng ta phải cáo từ rồi.”

Nhàn Vân Vương gia nhìn hắn, trong lòng có chút phức tạp, cuối cùng, nói: “Diệp Tri, thật sự đời này chỉ cưới một Phó Thanh Nguyệt sao?”

“Lời Diệp Tri đã nói, cả đời không thay đổi.”

Hỏi người hỏi ẩn ý, đáp người đáp xảo diệu, nhưng hai người đều hiểu được ý của đối phương.

Nhàn Vân Vương gia cảm thấy thật đáng tiếc, nam tử này trọng tình trọng nghĩa, thông minh, thật sự là hiền tế khó tìm. Huống chi, nữ nhi mình còn tình căn sâu nặng với hắn, cứ buông tha như vậy thì quá tiếc.

“Diệp Tri, ngươi thật sự không suy nghĩ lại một chút sao?”

“Đa tạ Vương gia, nhưng mà không cần.”

“Nếu có một ngày, Phó Thanh Nguyệt rời khỏi nhân thế thì sao?”

Nụ cười của Diệp Lạc nhạt dần, sát khí trong mắt hiện ra: “Nếu có chút một ngày Thanh Nguyệt rời đi, sinh lão bệnh tử thì thôi, đó là ý trời, con người không thể tránh được. Diệp Tri chỉ hận mình phúc mỏng, không thể có cùng Thanh Nguyệt làm bạn đến bạc đầu, lúc đó sẽ dùng quãng đời còn lại tưởng niệm nàng, cho đến lúc chết mới thôi. Nếu có người hại nàng, thì dù Diệp Tri phải lao lực cả đời, cũng muốn báo thù cho nàng, tương lai xuống dưới hoàng sẽ đi xin nàng tha thứ cho tội bảo vệ không tốt.”

Nhàn Vân Vương gia nhìn chằm chằm nàng, ánh mắt của nàng cũng không né tránh.

Cuối cùng vẫn là Nhàn Vân Vương gia thay đổi tầm mắt: “Diệp thị lang đúng là người si tình!”

“Đúng vậy.” Việc này Diệp Lạc trả lời không hề xấu hổ, cho tới bây giờ, nàng đúng là như vậy.

Tình hình trong kinh thật sự không lạc quan, cho nên ăn qua chút điểm tâm, đám người Quân Hoằng liền ra đi.

Trước khi đi, Diệp Lạc quay đầu lại nhìn cửa lớn Vương phủ vài lần, vẫn không thấy bóng dáng Quân Hồng Tụ đâu, hơi lo lắng hay là lời của Phong Gian Ảnh quá nặng nề, nên đã tổn thương vị Quận Chúa này.

Mới nghĩ như vậy, bỗng nhiên nghe được tiếng xôn xao vang lên ở cửa Vương phủ, Quân Hồng Tụ cưỡi một con ngựa, vội vã chạy ra đây, trên trán còn có mồ hôi.

“Hồng Tụ, con làm cái gì vậy?” Nhàn Vân Vương gia gào lên.

Quân Hồng Tụ nhìn hắn: “Cha, cha đã nói, ai giữ nửa khối binh phù kia, thì chính là vị hôn phu của con.” Sau đó, lập tức đi đến trước mặt Diệp Thập Nhất: “Diệp Thập Nhất, ngươi có cưới ta không?”

Cho dù Diệp Thập Nhất kiến thức rộng rãi, cũng suýt nữa sợ tới mức ngã xuống khỏi ngựa, hắn co quắp nhìn Diệp Lạc, môi giật giật, lại cố gắng mím lại.

“Người tới, đưa Quận Chúa về cho ta!” Nhàn Vân Vương gia cảm thấy một ngày một đêm này đủ để tóc hắn bạc hết rồi.

“Bá!” Quân Hồng Tụ rút ra một con dao để ở cần cổ.

“Hồng Tụ!”

“Yên Nhiên!” Diệp Lạc xoay người xuống ngựa, nhảy đến nàng trước mặt: “Ngươi làm cái gì đấy, buông ra cho ta.”

Quân Hồng Tụ lui về phía sau hai bước: “Công tử, ngươi đã nói, mỗi người đều có con đường của mình, đây là con đường ta muốn đi.”

“Hồ nháo, thật sự là hồ nháo!” Nhàn Vân Vương gia tiến lên, Quân Hồng Tụ lập tức dùng sức, trên cổ xuất hiện màu đỏ. Hắn sợ tới mức vội vàng đứng im tại chỗ: “Hồng Tụ, con muốn cái gì cha đều làm cho con, con buông dao ra đi.”

Quân Hồng Tụ lắc đầu: “Con không cần cha làm, con muốn tự mình làm việc mình muốn làm.”

“Yên Nhiên!” Diệp Lạc bỗng nhiên gọi nàng một tiếng. Quân Hồng Tụ quay đầu lại, ngay tại lúc đó, Diệp Lạc ra tay như gió, điểm huyệt ngủ của nàng.

Quân Hồng Tụ ngã xuống, ngã vào lòng Diệp Lạc.

“Hồng Tụ!” Nhàn Vân Vương gia lúc này mới dám chạy tới, ôm lấy Quân Hồng Tụ: “Hài tử ngốc, thật là đứa trẻ khờ mà!”

Hốc mắt Diệp Lạc ẩm ướt, quay đầu đi chỗ khác, yêu thứ không thuộc về mình, đối với một nữ tử thì thật sự là một bi kịch lớn.

“Diệp Tri, ngươi thật nhiều hoa đào đấy!” Trong lòng Quân Hoằng tràn phập tư vị không vui, lúc ở trên đường, nhịn không được mà nói câu này.

“Quân Hoằng!” Diệp Lạc không chế nhạo hắn, mà vẻ mặt cô đơn nói: “Về sau ngươi có người yêu, thì đừng chần chừ khiến nàng thương tâm.”

Quân Hoằng mím môi: “Cũng không phải ta hại người ta thương tâm.”

“Đúng vậy, ngươi rất tốt. Ngươi phải biết là, nữ tử chỉ có một lòng, chỉ có thể yêu một người, nếu là có thể có được, thật sự đáng giá dùng cả đời để quý trọng.” Nàng nhắm mắt lại: “Có thể có người chấp nhất như vậy đi theo, thật sự là hạnh phúc của đời người, thật là đáng tiếc.” Đáng tiếc nàng không có phúc để hưởng, nhất định phải cô phụ.