Edit: Joan
“Công tử, người muốn làm gì?” Lại là một đêm nguyệt hắc phong cao, Phong Gian Ảnh ngồi xổm trên nóc nhà nuôi muỗi với công tử nhà mình.
Nóc nhà này thật là đặc biệt. Dù sao thì nó cũng là nóc nhà của Nhàn Vân vương phủ mà. Nhưng, Phong Gian Ảnh ngẩng đầu nhìn bầu trời tối như mực, cổ họng nghẹn lại không nói được gì. Không trăng, không gió để ngắm, chỉ có muỗi để nuôi thôi.
Diệp Lạc ngồi trên nóc nhà, dựa vào tấm đệm lưng siêu to con Phong Gian Ảnh phía sau, cảm thấy rất là thích thú, suýt nữa thì hát luôn. “Không có gì. Ngươi biết mà, nóc nhà là chỗ ta yêu thích nhất.”
“Nhưng mà ngồi ở nóc nhà mình thì thôi, người lại đến vương phủ người ta ngồi trên nóc nhà. Người ta có thể xem chúng ta là thích khách mà bắt lại không?”
Vừa nói xong, một tiếng quát to từ trong viện truyền tới: “Ai đấy?”
Trong lúc đó, cả viện đèn đuốc sáng bừng, một đoàn thị vệ từ bốn phương tám hướng chạy tới, vây quanh nóc nhà rút đao ra.
Diệp Lạc thở dài một hơi, trừng Phong Gian Ảnh: “Miệng quạ đen.”
Đứng thẳng người lên, lôi theo Phong Gian Ảnh nhảy xuống, vừa nhảy vừa nói: “Tại hạ Diệp Tri.”
Tổng Quản Vương phủ Quân Phúc híp mắt nhìn nàng lúc lâu mới nói: “Diệp Thị Lang không ở trong phòng nghỉ ngơi mà trèo lên nóc nhà làm gì? Trời lại tối, chẳng may bọn thị vệ không hiểu chuyện lỡ tay làm bị thương thì làm sao.”
Phong Gian Ảnh hừ một tiếng.
Quân Phúc nhìn hắn một cái, lại quay về nhìn Diệp Lạc: “Thị vệ của Diệp Thị Lang có việc muốn nói?”
Diệp Lạc nhíu mày: “Phản ứng của hắn không đúng.” Ánh mắt nàng cong cong: “Ý hắn là đồng ý với lời của Tổng quản đại nhân, không hiểu chuyện làm bị thương thì không trách.”
Sắc mặt Quân Phúc thay đổi, nhưng lại nhanh chóng khôi phục bình thường, vung tay lên, thị vệ đằng sau đều thu đao vào, động tác rất đều đặn nhịp nhàng.
Quân Hoằng cũng bị động tĩnh bên này làm tỉnh giấc, đẩy cửa ra ngoài, thì bị đám người đông nghịt đầy sân dọa sợ: “Có chuyện gì thế?”
“Bái kiến Thái Tử điện hạ,” Quân Phúc thỉnh an trước, rồi mới trả lời: “Cái này phải hỏi Diệp Thị Lang, nửa đêm không ngủ được trèo lên nóc nhà, khiến bọn thị vệ tưởng là thích khách, nên mới đánh thức Điện Hạ.”
Quân Hoằng nhìn Diệp Lạc và Phong Gian Ảnh, lại nhìn nóc nhà đằng sau bọn họ, nhíu mày: “Ngươi lên nóc nhà làm gì?”
“Ngắm hoa, ngắm trăng, ngắm mỹ nhân!”
Một đám người nhìn bầu trời đen sì không có một ngôi sao, im lặng không nói gì.
Còn mỗi Quân Hoằng phối hợp: “Ngắm được sao?”
Diệp Lạc cười: “Đương nhiên, nhìn thấy mỹ nhân tu hoa bế nguyệt, cho nên bây giờ trời mới đen như vậy chứ. Mặt trăng tự thấy xấu hổ nên chạy mất rồi.”
Phong Gian Ảnh nháy nháy mắt, rốt cuộc là mỹ nhân thế nào? Vì sao ngay cả một nữ nhân hắn cũng không nhìn thấy? Hay là nội lực của công tử đã đạt tới cảnh giới lô hỏa thuần thanh, có thể nhìn thấy ngoài trăm dặm trong bóng đêm?
Diệp Lạc cười cười, ánh mắt nhìn sang Quân Phúc: “Nghe nói Hồng Tụ Quận chúa của Vương phủ có vẻ đẹp nghiêng nước nghiêng thành, hôm nay nhìn thấy, quả nhiên danh bất hư truyền!”
Lúc này cho dù Quân Phúc là người trầm ổn cũng có chút không khống chế được: “Diệp Thị Lang nói chuyện phải cẩn thận, Quận Chúa là kim chi ngọc diệp, không phải người ngoài tùy tiện là gặp được.”
Ngón tay thanh mảnh của Diệp Lạc giơ ra, cười như một đóa hoa: “À? Ôn tuyền bên kia không phải là của Quận Chúa sao? Xem ra đúng là Diệp Tri nhìn lầm rồi. Hôm nay Diệp Tri đang xem tử vi, chợt thấy một nữ tử mặc hồng y vội vàng đi tới ôn tuyền kia, còn tưởng là Quận Chúa cơ. Ai nha, nhìn lầm rồi, thật là có lỗi mà.”
“Làm càn!” Quân Phúc hoảng sợ biến sắc: “Ngươi, ngươi…….” Ngươi hai câu, cuối cùng không nói được nữa.
Quân Hoằng hiểu ra, im lặng đứng bên không hề hé răng.
Diệp Lạc cười như không cười nói: “Quân quản gia, khi nào thì Vương gia và Quận Chúa thăm viếng về thì phiền ông thông báo một tiếng. Chúng ta đã đợi hai ngày rồi, cho dù người không về, thì bồ câu cũng phải bay về chứ?”
Quân Phúc bị nàng nói khiến ngây ngẩn cả người, sau đó mới nói: “Nếu Vương gia có tin tức truyền về, ta lập tức báo cho Điện Hạ và Diệp Thị Lang.”
Nói xong lời này, nhìn quanh đám thị vệ phía sau, một bên nói: “Vẫn phải nhắc nhở Diệp Thị Lang một câu, trong Vương phủ có vô số cung tiến thủ. Trên nóc nhà không có đèn, chẳng may hạ nhân nào lỡ tay, mong đại nhân đừng trách phạt.”
Diệp Lạc tươi cười đầy mặt: “Nếu Vương gia sớm trở về, ta có việc làm, tất nhiên sẽ không nhàn rỗi nhàm chán đi lên nóc nhà.”
Quân Phúc nhìn nàng một cái, cuối cùng mặt không thay đổi rời đi.
Người ngoài đã đi hết rồi, Quân Hoằng mới nhỏ giọng hỏi: “Vương thúc đã trở lại?”
Diệp Lạc giơ tay ra hiệu với hắn, hai người đi vào trong phòng, Phong Gian Ảnh ôm ngực đứng ngoài cửa phòng, cảnh giác nhìn bốn phía.
“Vương gia vốn dĩ không đi đâu cả, chỉ sợ là vẫn đang quan sát thôi.” Giọng của Diệp Lạc thanh lãnh, Nhàn Vân vương gia hóa ra cũng chỉ như thế.
Ngón tay Quân Hoằng nhẹ nhàng gõ trên bàn: “Chúng ta đợi hai ngày nữa, nếu vẫn không có tin tức thì chúng ta trở lại kinh thành.”
“Trong cung có tin gì không?”
“Kinh Hồng truyền tin đến, bảo là đã tra ra mấy vị thái y kia chết vì độc. Đồng thời, trong kinh bắt đầu xuất hiện lời đồn, bảo là Phụ Hoàng mất rất khả nghi, mấy thái y đó là bị giết người diệt khẩu. Đã có vài trưởng lão hoàng thất yêu cầu tạm hoãn việc đăng cơ, đồng thời, tra rõ việc Phụ Hoàng mất.”
Diệp Lạc nhắm mắt lại, cảm thấy có chút tức giận.
Nàng định cho vị Thái Tử này nếm chút khổ sở, tôi luyện hắn, nhưng chưa từng nghĩ tới ngay cả nàng cũng bị tôi luyện luôn!
Quả là, người tính không bằng trời tính, kế hoạch cản không nổi biến hóa.
“Bây giờ ngươi định làm gì?” Diệp Lạc hỏi hắn.
“Người đằng sau thì Đông cung sẽ tự xử lý, việc cần lo lắng bây giờ là Quân Nặc và Lương Tướng. Dù sao sau lưng Quân Nặc có Bộ Binh, trong triều có phần đông là môn sinh của Lương tướng, lực ảnh hưởng nặng nề.”
Diệp Lạc không nói gì, nhìn chằm chằm vào hắn.
“Ngươi nhìn ta làm cái gì?” Quân Hoằng sờ sờ mặt.
“Ngươi có hối hận không? Nếu lúc trước ngươi cưới Lương Tích Nghi, thì bây giờ, sẽ không có nhiều phiền toái như vậy.” Nàng chống má nhìn, rất hào hứng nhìn hắn: “Mỹ nhân và giang sơn, có cả cá và tay gấu, chuyện tốt như vậy, ngươi lại bỏ lỡ. Mấy ngày gần đây ngươi có hối hận không?”
Quân Hoằng liếc nàng một cái: “Ngây thơ.”
“Ngươi nói ta hả?” Diệp Lạc chỉ vào mình, cảm thấy buồn cười. Đại ca à, người ngây thơ nhất rõ ràng là ngươi đấy? Đường đường là Thái Tử, lại học người ta chơi trò tình yêu, nói ra không bị người ta cười là đứa ngốc mới là lạ.
“Ngươi thật sự nghĩ Lương Tướng chịu ngồi yên sao? Nữ nhi như hoa như ngọc của hắn, đặt đâu mà không phải bảo bối, tội gì phải đưa vào trong cung chịu khổ, nếu không có ngon ngọt thì hắn sẽ làm sao?” Quân Hoằng cười một tiếng, lộ giọng mỉa mai: “Nếu hôm nay nhờ vào hắn mới có được thiên hạ, thì ngày sau cũng chỉ là con rối mà thôi. Lại còn cõng thêm danh dựa vào nữ nhân mới lấy được thiên hạ. Ngôi vị hoàng đế đó lấy làm gì?”
Diệp Lạc nhìn hắn một lát, bỗng nhiên cười cười. Càng quen vị Thái Tử điện hạ này lâu, nàng càng phải thay đổi cái nhìn ban đầu với hắn: “Ngươi cũng không ngốc.”
“Ít nhất thông minh hơn ngươi.” Người nào đó dõng dạc.
“Quân Hoằng, ngươi cũng biết hoàng cung không tốt à? Nhưng rất nhiều nữ tử vẫn đang hy vọng có thể bay lên làm phượng hoàng, mẫu nghi thiên hạ.” Vấn đề này kỳ thật không liên quan đến tình thế trước mặt, chỉ là Diệp Lạc có chút hiếu kỳ thôi.
Cho nên nói, dù Diệp Lạc bình tĩnh, thông minh tuyệt đỉnh, nhưng trong xương vẫn là tiểu cô nương, thiên tính bát quái vẫn không đổi được.
“Nữ tử trong cung quả thực là có vinh sủng tạm thời, nhưng ngươi đã nhìn thấy ai được sủng ái cả đời chưa? Hết thời rồi mà có thể chết già là điều may mắn, chỉ sợ không phải sống cô độc trong lãnh cung, thì cũng chết trong kế hoạch của người khác. Hoàng cung là cái thùng nhuộm lớn, cho dù là người hồn nhiên rơi vào đó, thì cũng bị nhuộm thành màu đen.” Quân Hoằng lắc lắc đầu: “Ta đã thấy sủng phi đắc ý cười, nhưng cũng đã thấy quá càng nhiều nước mắt và máu. Diệp Tri, ngươi ở ngoài cung, mấy thứ này, nói cho ngươi ngươi cũng không hiểu.”
Sao mà Diệp Lạc có thể không hiểu được, chỉ không ngờ là những lời này lại được nói ra từ người có thân phận như vậy. Nàng không nhịn được, nói: “Quân Hoằng, về sau ngươi cũng có tam cung lục viện, lúc đó, hậu cung của ngươi cũng như thế hả?”
Quân Hoằng xem nàng, rất lâu sau, mới nghiêng đầu nhìn ngọn nến trên bàn: “Ta cũng không biết.” Lúc nói những lời này bỗng nhiên hắn cảm thấy tim trống rỗng.
Cứ nghĩ tới nữ nhân bên cạnh hắn sau này cũng như những nữ tử trong cung trước kia, hắn cảm thấy rất vô vị.
Diệp Lạc lại nhớ tới lời Quân Bách, nghĩ tới việc này, dù sao bây giờ cũng không có việc gì, không bằng hỏi thăm Quân Hoằng trước. “Quân Hoằng, ngươi sớm muộn gì cũng phải cưới vợ, thế ngươi muốn lấy kiểu người thế nào?”
Quân Hoằng tỉnh táo lại, trừng nàng một cái: “Hỏi cái này làm gì? Không phải liên quan đến ngươi. Bây giờ chúng ta phải nghĩ xem làm thế nào để hoàng thúc ra tay kìa.”
Diệp Lạc sờ mũi, sao lại không liên quan đến nàng? Nàng là bà mối do Tiên Hoàng ngự phong đấy. Đột nhiên nàng nghĩ tới cái gì, hai mắt sáng bừng: “Quân Hoằng, ta đã nghĩ ra cách mời Nhàn Vân Vương gia ra tay rồi.”
“Phương pháp gì?”
“Mỹ nhân kế!”
“Mỹ nhân kế?” Quân Hoằng nhíu mày: “Vương thúc có một người con, còn chưa nhược quán, hơn nữa bây giờ chúng ta tìm đâu ra mỹ nhân?”
Hai mắt Diệp Lạc tỏa sáng nhìn hắn, Quân Hoằng cảm thấy sởn da gà: “Lại làm sao?”
“Vương gia còn có một nữ nhi.” Diệp Lạc lời ít ý nhiều.
“Không được!” Quân Hoằng bỗng nhiên đứng dậy.
Diệp Lạc rất vừa lòng, cảm thấy tiểu tử này thật thẳng thắn, nàng tùy tiện nói một chút mà hắn đã phản ứng luôn. Kết quả, câu phía sau của hắn khiến nụ cười trên mặt nàng méo lại, hắn nói: “Diệp Tri, sao có thể để ngươi đi chứ? Tuyệt đối không được.”
Diệp Lạc nghẹn nửa ngày mới nói được: “Quân Hoằng, ngươi còn thiếu một vị Thái Tử phi.”
Quân Hoằng sửng sốt,“Ngươi đang nói ta?”
“Đúng vậy!” Diệp Lạc gật đầu, cuối cùng ngươi cũng hiểu rồi.
“Càng không được,” Quân Hoằng lắc đầu: “Ta không có bộ dạng đẹp như ngươi.” Hắn nhìn nàng: “Diệp Tri, ngươi là người dễ nhìn nhất mà ta từng thấy.”
Diệp Lạc: “…….” Lúc này, Quân Hoằng điện hạ, ngươi khen ta làm gì chứ?
Hai người vẫn ngồi thảo luận như vậy, cuối cùng Phong Gian Ảnh phải gõ cửa đi vào, kéo Diệp Lạc về nghỉ ngơi, để Quân Hoằng với vẻ mặt không hờn không giận ở lại.
Sáng sớm ngày hôm sau, Diệp Lạc còn đang ngủ, bên kia đã có người báo là Vương gia đã trở lại, mời Thái Tử và Diệp Thị Lang đến thư phòng nghị sự.
Diệp Lạc xoa xoa mắt, khó nhọc đứng dậy: “Vị Vương gia này thật không hiểu lòng người. Lúc muốn gặp hắn thì không cho gặp, không muốn gặp lại gọi người ta từ trên giường dậy.”
Đi ra ngoài nhìn sắc trời còn chưa sáng, lại thở dài một hơi.
Quân Hoằng ở ngay cách vách, ra khỏi cửa thì thấy nàng thở dài: “Ngươi than thở cái gì?”
“Ta đang cảm thán bồ câu của Vương phủ thật tốt, ta nghĩ hôm nay có thư về thôi, không ngờ là bồ câu lại mang cả Vương gia về.”
Quân Hoằng cảm thấy buồn cười nhìn nàng, nhỏ giọng nói: “Những lời này của ngươi nói trước mặt ta thì không sao, đợi lát nữa đừng nói trước mặt Vương thúc, cẩn thận chọc giận thúc ấy.”
Diệp Lạc cảm thấy bị đả kích: “Điện Hạ, ngươi phải ít nhún nhường hơn ta chứ?”
Quân Hoằng thẳng lưng, cười khẽ: “Đại trượng phu co được dãn được, lúc này có việc cầu người, bị khinh bỉ cũng là chuyện đương nhiên.”
Diệp Lạc đi sau hắn nửa bước, nghe thấy lời này thì giật mình.
“Nhanh lên đi!” Quân Hoằng quay đầu giục nàng.