Ngại Gì Huýt Sáo Mà Từ Từ Đi

Chương 38: Mưu đồ Bí mật

Edit: Joan

Đưa tang Diệp Cạnh vào lúc bình minh. Sau đó, không có người ngoài quấy rầy, tất cả đều là người Diệp gia.

Diệp Tri khiêng quan tài, đưa đến cửa lớn, sau đó đứng lại: “Gia gia, cháu đưa ngài đến nơi đây thôi, con đường kế tiếp, Lạc Lạc sẽ bồi ngài.”

Diệp Lạc buông Phó Thanh Nguyệt ra: “Tẩu tử, tẩu cùng ca ca đưa đến đây thôi, đường lên núi không dễ đi, hai người ở nhà chờ muội về.”

Phó Thanh Nguyệt gật gật đầu, vuốt tóc nàng:”Lạc Lạc, chúng ta ở nhà chờ muội.”

“Được!”

Đoàn người đi ra ngoài, thân hình gầy yếu của Diệp Lạc trông càng gầy yếu hơn khi mặc đồ màu trắng.

Diệp Tri bám vào khung cửa, cổ họng cảm thấy khó chịu: “Thanh Nguyệt, nếu huynh đi rồi, đừng đưa huynh đến chỗ phần mộ tổ tiên, để huynh ở sau núi thôi.”

“Diệp đại ca!” Phó Thanh Nguyệt giữ chặt tay hắn, hắn an ủi vỗ vỗ nàng, tiếp tục nói: “Mỗi lần đưa tiễn người thân như vậy, Lạc Lạc sẽ rất khó chịu. Huynh muốn ở lại gần nhà, cùng muội, cùng Lạc Lạc, sau này khi mọi người đều đi rồi thì cùng nhau chuyển đến phần mộ tổ tiên, được không?”

Phó Thanh Nguyệt hít mũi, cười,“Được, muội nghe lời huynh.”

Diệp Tri cười cười,“Muội nghe thì có ích gì, Lạc Lạc nghe mới được. Nha đầu kia tính tình quật cường, không biết ai mới kiềm chế được đây?”

“Diệp đại ca, Lạc Lạc vẫn phẫn nam trang với thân phận của huynh như vậy, thì chung thân đại sự của muội ấy sau này, làm thế nào bây giờ?”

Diệp Tri nhìn ra xa, hơn nửa ngày, mới nhẹ giọng nói: “Huynh sẽ tìm được biện pháp giải quyết.” Làm sao hắn có thể để muội muội duy nhất lãng phí thanh xuân được.

Phó Thanh Nguyệt đột nhiên thở dài một hơi.

“Làm sao vậy?” Diệp Tri hỏi nàng.

Nàng lắc đầu: “Muội chỉ đang nghĩ, là người thế nào mới có thể xứng đôi với Lạc Lạc đây! Cái này rất khó.”

“Cũng không quá khó đâu.” Diệp tri không biết nghĩ tới cái gì, cười khẽ: “Trong phủ có nhiều mà, gia gia đã sớm chuẩn bị tốt rồi.”

“Chuẩn bị tốt?” Phó Thanh Nguyệt ngạc nhiên.

“Chỉ cần muội ấy muốn gả, sẽ có một đống người muốn cưới.” Điều hắn lo nhất là, tâm ý của nha đầu kia thôi.

Trên đỉnh núi, gió rất lớn, cũng rất lạnh.

Mặt trời đã dần dần cao lên, Diệp Lạc vẫn ngồi trước mộ không động đậy.

Nàng vuốt ve bia mộ lạnh như băng, muốn ở chung với gia gia thêm một lúc, nụ cười hiền hòa trước kia, nay đã bị chôn dưới đất.

Sinh lão bệnh tử, không phải thứ người ta có thể khống chế. Nhưng, gia gia nàng, cũng không chết dưới quy luật tự nhiên.

“Gia gia, cháu biết người muốn cho cháu tự do tự tại đi ngao du như trước đây. Nhưng mà,…….” Nàng tựa đầu vào trên tấm bia đá, nhắm hai mắt lại,“Nhưng mà, cháu không quay lại được nữa rồi.”

Đúng vậy, không quay lại được nữa, trước kia nàng tùy ý bừa bãi, là vì phía sau có người mỉm cười nhìn nàng. Bất cứ lúc nào nàng quay đầu, đều có thể nhìn thấy sự ấm áp kia, cho nên, sự tiêu sái của nàng, là yêu và được yêu.

Mà nay, cho dù non nước đẹp như tranh, chân nàng đi tứ hải, cũng chỉ có thể gọi là phiêu bạt, một thân một mình phiêu bạt.

“Gia gia, cháu biết cháu đang làm gì, Quân Hoằng…” Nàng dừng một chút, tiếp tục nói: “Quân Hoằng là một Thái Tử không tồi, cháu nghĩ, hắn sẽ là Quân Vương tốt, đáng để cháu bồi hắn một thời gian. Sau này, chờ khi hắn không cần cháu nữa, cháu sẽ tự rời đi. Cho đến lúc đó, nếu vẫn còn phong cảnh tế nguyệt, Lạc Lạc sẽ không bỏ qua nữa.”

Nàng đứng dậy, giọng nói thanh lãnh mà kiên định: “Gia gia, tuy Lạc Lạc thân là nữ tử, nhưng cũng có thể làm nên chuyện. Cho dù con đường phía trước khó khăn, cháu cũng muốn đi tiếp.”

Giản Phàm cúi đầu, đứng sau lưng Diệp Lạc, không dám nhìn thẳng.

“Đi thôi, chúng ta đi về!” Diệp Lạc vẫy tay, dẫn Phong Gian Ảnh rời đi.

Giản Phàm và Tang Du nhìn nhau, cùng quỳ xuống trước mộ Diệp Cạnh, lạy một cái.

Tang Du thấp giọng nói,“Lão thái gia, tiểu thư vẫn còn có đám người bọn cháu, ngài cứ yên tâm.”

“Tiểu thư, bây giờ đi đâu?” Phong Gian Ảnh hỏi nàng.

Diệp Lạc nắm chặt dây cương: “Hoàng cung.”

Đối với việc Diệp Lạc đến đây, Quân Bách vừa mừng vừa sợ, hắn cố gắng chống người ngồi xuống, đang định nói chuyện, lại nhớ tới cái gì, vội vàng cho thái giám cung nữ bên cạnh lui xuống, rồi mới hỏi: “Ngươi, ngươi không đi?”

Đối với hoàng cung nàng luôn có thái độ tránh không kịp, hắn vốn nghĩ là khi nàng cầm được thánh chỉ kia, nàng sẽ cao chạy xa bay mới đúng.

Diệp Lạc lắc lắc đầu, có lẽ trong giờ khắc này, nàng ít nhiều có thể hiểu sự lo lắng Quân Bách. Giang sơn của Sùng Hưng vương triều, tuyệt đối không thể giao cho một người có thể ra tay với chính phụ thân mình: “Người có thể giết cha mình, không thể ngồi ở trên vị trí này.”

Sắc mặt Quân Bách vốn khó coi, lại ảm đạm một chút, một lúc lâu sau, hắn mới nói: “Sẽ không phải Nặc nhi.”

“Mặc kệ là ai, ngài muốn ta phụ tá thái tử, ta đã đáp ứng ngài thì ta sẽ không nuốt lời. Gia gia vì ngài mà chết, chứng tỏ ngài đáng giá, mà ta, sẽ hoàn thành việc đã đáp ứng.”

Quân Bách nhìn nàng: “Cả nhà Diệp gia, không có ai là người thường.”

“Đó là vì thiếu…” Diệp Lạc thốt ra. Thấy biểu tình cứng đờ của Quân Bách, nàng mới ho một tiếng: “Ý của ta là, đứa nhỏ càng thiếu thốn tình thương thì càng tốn nhiều tâm tư bồi dưỡng.”

Quân Bách khẽ lắc đầu, sau đó nở nụ cười, đứa nhỏ này, trí tuệ vô song, thật khó tìm.

“Hoàng Thượng, ngài, có chuẩn bị gì không?” Tuy nói vấn đề này vào lúc này sẽ làm tổn thương người ta. Nhưng nếu đã quyết định làm tiếp, nàng tuyệt đối không cho phép có bất cứ sai sót gì.

Với thân thể hiện tại của Quân Bách, khẳng định không chống đỡ được bao lâu, không phòng ngừa chu đáo thì sau này càng khó giải quyết.

Quân Bách lấy một quyển sách dưới gối ra, đưa cho nàng: “Đây là toàn bộ người trẫm xếp vào các bộ, trong tay thái tử cũng có một phần.”

Diệp Lạc nhìn lướt từ đầu tới đuôi một lần, một lúc lâu sau, nàng mới ngẩng đầu hỏi: “Ôn Định là người của ngài?”

“Trẫm từng nghĩ vậy.”

Diệp Lạc cười cười: “Lòng người thay đổi, đúng là không thể nắm chắc.” Lông mày nàng hơi nhíu lại: “Nhưng mà, điều này cũng nói lên có rất nhiều người cũng không tin cậy được.”

Quân Bách gật gật đầu: “Hoằng nhi đã muốn tìm ra một số người, ngươi có thể đi hỏi nó.”

“Không cần.” Diệp Lạc lắc đầu: “Chỗ hắn, thần tự có biện pháp, ngài không cần nói cho hắn biết.”

“Ngươi vẫn không muốn cho Hoằng nhi biết rõ lập trường của ngươi?”

“Không cần.”

“Trẫm lo lắng nó không biết rõ tình huống, lại nhằm vào ngươi.” Hắn không quên lúc hai người họ gặp mặt lần đầu đã đối chọi gay gắt rồi.

Nhớ tới biểu hiện gần đây của vị Thái Tử Điện Hạ kia, Diệp Lạc im lặng.

“Nếu không, trẫm cứ nhắc nhở nó một chút?”

“Hoàng Thượng, thần tự có chừng mực, ngài yên tâm, đến lúc không thể không nói, không phải ta còn có thánh chỉ của ngài sao? Không sao đâu.”

“Tốt lắm, vậy theo Diệp khanh đi.”

Diệp Lạc gật đầu, cất quyển sách nhỏ vào trong lòng.

“Tiếp theo, còn hai việc nữa.” Quân Bách nhắm mắt lại, có chút mệt mỏi: “Thời gian của Trẫm không còn nhiều. Trẫm muốn để Thái Tử kế vị. Nếu không sau khi Trẫm đi, lại nổi lên phong ba. Một việc khác là đại hôn của thái tử.”

Diệp Lạc gật đầu,“Hoàng Thượng nói đúng.”

“Ngươi, vẫn không có tình cảm với thái tử sao? Nếu ngươi gật đầu, trẫm cam đoan, ngươi sẽ đứng đầu tam cung.” Quân Bách mong chờ nhìn nàng.

“Đa tạ Hoàng Thượng ưu ái, nhưng lòng thần vẫn vậy, chưa bao giờ thay đổi.” Nàng cười: “Thà làm vợ người nghèo, không làm người Hoàng gia.”

Quân Bách thở dài một hơi: “Mẫu hậu Hoằng nhi xuất thân hèn mọn, lần này tuyển thái tử phi, ngươi chọn người đi. Chọn người nào có thể trợ giúp cho nó. Trẫm sẽ để lại một thánh chỉ, nếu nó không chịu nghe thì ngươi cho lễ bộ công bố thánh chỉ này.”

“Thần tuân chỉ!” Nói xong, nghĩ tới bộ dáng của Quân Hoằng, nàng lại có chút không đành lòng: “Hoàng Thượng, không cần thương lương với thái tử sao? Thần nghĩ, có thể chọn một người có tình cảm với hắn thì sẽ tốt hơn. Dù sao Đế Hậu hài hòa mới là việc tốt.”

Quân Bách nhìn nàng: “Hoàng gia không cần tình yêu. Nếu sau này nó có người trong lòng thì nạp làm phi tần cũng không muộn.”

Diệp Lạc im lặng, tình yêu với người Hoàng gia, quả nhiên là có cũng được mà không có cũng không sao. Cái gọi là toàn tâm toàn ý bên nhau, chỉ sợ cũng quá xa xỉ rồi.

“Diệp Tri, còn ngươi, ngươi còn cần trẫm giúp gì không?”

Diệp Lạc ngẩng đầu lên, nhìn bức phù điêu tráng lệ trong Hoàng cung: “Hoàng Thượng, quả thực thần có chuyện muốn nhờ.”

“Ngươi nói đi.”

Diệp Lạc quỳ xuống: “Hoàng Thượng, không dám đấu diếm ngài, người trong lòng Diệp Lạc, là thần tử nước khác. Diệp Lạc tuyệt đối không làm việc ảnh hưởng tới quốc gia. Nhưng nếu có một ngày, thần có cơ hội trong sạch rời đi, đi du ngoạn cùng hắn, chỉ sợ người có tâm cơ sẽ lợi dụng, mà dẫn đến mối họa cho Diệp gia. Hoàng Thượng nếu có lòng thương tiếc, thì xin ngài ban thưởng cho Diệp gia một bùa hộ mệnh, cho dù tương lai thần làm gì sai, thì cũng không liên lụy đến Diệp gia?”

Nàng không biết thế sự biến đổi thế nào, cũng không biết còn cơ hội nối lại tình duyên hay không. Nhưng mà, điều chắc chắn là, không thể để vì nàng mà liên lụy đến Diệp gia.

“Người trong long ngươi, là Tịnh Kiên vương của Hoa Gian quốc đúng không?” Trầm mặc hồi lâu, Quân Bách hỏi một câu.

Trong lòng Diệp Lạc cả kinh, nâng mắt lên nhìn.

“Ngươi không cần kinh hoảng, nếu ngươi phải trịnh trọng như thế thì đã chứng tỏ việc này không đơn giản. Hơn nữa nhắc tới việc đã đi ngao du vẫn sợ có người lợi dụng, chứng tỏ đối phương cũng là người quyền cao chức trọng của nước khác. Ngươi từng nói qua, không chung chồng với người khác. Nhìn quanh mấy nước, người có thể phù hợp với lời ngươi nói, còn có thể xứng đôi với ngươi, chỉ có mỗi Tịnh Kiên vương của Hoa Gian quốc – Phong Phi Tự.”

“Đúng vậy, Hoàng Thượng anh minh.” Diệp Lạc thán phục, không hổ là cửu ngũ chí tôn.

“Phong Phi Tự một thân kinh tài tuyệt diễm, khó trách ngươi chướng mắt Hoằng nhi.” Quân Bách cười nhẹ một tiếng: “Trẫm đáp ứng ngươi, lấy bút đến đây đi.”

Quân Bách viết rất nhanh, trong lòng Diệp Lạc tràn đầy cảm kích nhận lấy: “Đại ân của Hoàng Thượng, thần thật sự không biết báo đáp thế nào.”

Quân Bách lắc đầu: “Diệp gia có ân cứu mạng với trẫm, lời của Diệp khanh sai rồi.” Nói đến đây, hắn dừng một chút, rồi nói tiếp: “Nhưng mà, trẫm muốn hỏi ngươi, nếu Phong Phi Tự có tâm đứng đầu thiên hạ, lúc đó, các ngươi đối mặt trên chiến trường, ngươi sẽ làm thế nào?”

Diệp Lạc cười cười,“Đây chưa bao giờ là vấn đề, ta và huynh ấy, cũng không thủ hạ lưu tình.”

“Nếu hắn ngã dưới đao của ngươi, ngươi thật có thể ra tay được?”

“Đương nhiên, nếu hắn chết dưới đao của ta, chờ mọi chuyện chấm dứt, ta sẽ xuống hoàng tuyền bồi hắn.”

“Ha ha,” Quân Bách cười to: “Hay cho một Diệp Tri, hay cho một Phong Phi Tự!” Hắn cười chảy cả nước mắt. Quả thật là hắn muốn cưỡng cầu, nữ tử có trí tuệ và khát vọng như vậy mà bị nhốt trong thâm cung đợi một nam nhân lâm hạnh, quả là lãng phí.

Sau khi Diệp Lạc rời đi không lâu, Quân Bách lại vẫy tay.

Một cái bóng đen rơi xuống, quỳ gối trước giường.

Quân Bách nhắm mắt: “Ngươi giám thị Diệp Lạc, nếu ngày nào đó nàng vì Phong Phi Tự mà bất trung với Sùng Hưng, ngươi công khai thân phận nữ tử của nàng ra. Không cần đẩy nàng vào chỗ chết, nhưng tuyệt đối không để nàng làm ảnh hưởng triều đình.”

Thân là đế vương, không thể không suy tính nhiều. Có lẽ, người đứng ở chỗ cao nhất, vĩnh viễn không thể tránh cho bi ai.

Lúc Diệp Lạc về nhà đã là buổi chiều.

Nàng vừa mới đi tới cửa, đã bị Tang Du đầu đầu mồ hôi ngăn lại, hắn nhỏ giọng nói: “Tiểu thư, người đừng vào nhà.”

“Làm sao vậy?” Diệp Lạc mờ mịt.

Tang Du kéo nàng vào trong viện bằng lối cửa hông, thấp giọng giải thích: “Thái tử đột nhiên đến, lúc ấy Đại công tử vẫn đứng ngoài cửa nhìn chúng ta. Cho nên, bị thái tử nhận nhầm là người. Nhưng hắn lại là thái tử, nhóm ám vệ không thể giải quyết được.” Tang Du rất buồn rầu.

Diệp Lạc cảm thấy có chút đau đầu,“Hắn đợi ở đây cả ngày rồi?”

“Đúng vậy, Đại công tử chỉ có thể giả vờ không khoẻ, ở cùng thiếu phu nhân trong phòng, thái tử ở bên ngoài.”

Lúc nói chuyện, hai người đã vào trong rồi.

Diệp Lạc ngồi trên nóc nhà, nhìn Quân Hoằng và Vi Kỳ do dự.

“Điện hạ, chúng ta về thôi. Diệp Tri kia đã có phu nhân hắn chăm sóc rồi, ngài ở đây lo lắng làm gì?”

“Nhưng mà Vi Kỳ, ngươi không biết là Diệp Tri hôm nay rất không bình thường sao?” Quân Hoằng cứ không đi.

“Lúc ăn cơm trưa mới ăn một chút, hơn nữa hôm nay lúc nhìn thấy chúng ta, chưa nói câu nào. Ngươi xem bộ dáng hắn đi đường đi, quả thực là gió thổi qua cũng có thể đổ mà.”

“Vậy thì chúng ta hồi cung gọi thái y.”

“Nhưng mà hắn nói hắn không cần thái y mà.”

“…….” Vi Kỳ tức đến mức muốn giơ chân: “Nhưng điện hạ ngài cũng không phải đại phu.”

Quân Hoằng lặng im, một lúc lâu, nghiêng đầu hỏi bên trong một câu: “Diệp Tri, ngươi thật sự không cần đại phu sao? Hôm qua trông ngươi còn tốt mà, sao hôm nay lại đột nhiên không khỏe, có phải là rất đau lòng không?”

Bên trong không có phản ứng, Quân Hoằng lại tiếp tục: “Hôm nay đưa tang gia gia ngươi, ngươi cũng không đi, xem ra rất nghiêm trọng.”

“Nếu không, hôm nay ta cho phép ngươi ăn nhiều cơm một chút?” Hắn thăm dò lắng nghe động tĩnh bên trong.

Một lát sau, rèm cửa động, Phó Thanh Nguyệt đang mang thai đi ra: “Bái kiến Thái tử điện hạ.”

“Hắn thế nào rồi?” Quân Hoằng nhìn ra sau nàng.

“Phu quân rất mệt, nên đã ngủ rồi. Điện hạ, mời ngài về trước đi, chờ ngày khác thân thể phu quân tốt hơn thì sẽ đến Đông cung tạ tội.”

Nhìn sắc trời bên ngoài, cũng phải về rồi. Quân Hoằng gật đầu, lấy một phong thư từ trong lòng ra:“Cái này, chờ Diệp Tri tỉnh lại thì giao cho hắn. Đây là danh sách những người hộ tống phụ hoàng xuất hành hôm đó.” Sáng sớm hắn đã đến là vì tra được cái này. Hắn biết Diệp Tri nhất định sẽ cần, hắn(Thái tử) không muốn trong lúc hắn(Diệp Lạc) còn đang đau buồn vì người thân qua đời lại phải tốn tâm tư cho việc này. Cho nên khi hắn lấy được thì lập tức chạy tới đây.

Khi thư đến tay Diệp Lạc thì vẫn còn chút nhiệt độ cơ thể.

“Lạc Lạc, vị thái tử này có phải đoạn tay áo chi phích (đoạn tụ) không?” Lông mày Diệp Tri nhăn lại: “Nếu như vậy, thì đúng là bất hạnh lớn của Sùng Hưng.”

Cả ngày hôm nay, với cả việc hôm qua, Diệp Tri đã có thể xác định, vị thái tử này, đúng là có tâm tư với Lạc Lạc.

Diệp Lạc cầm phong thư, lạnh nhạt cười: “Không phải.”

“Muội đừng nói muội không nhìn ra hắn đối với muội khác thường!”

“Hắn không hiểu đâu! Nam cũng được, nữ cũng được, trong khái niệm của hắn không có gì khác biệt,” Diệp Lạc rũ mắt xuống: “Một thái tử không hiểu chút gì về việc nam nữ, quả nhiên là kì tài.”

Im lặng nửa ngày, giọng Diệp Tri vang lên: ”Lạc Lạc, muội đang đùa đúng không?”

“Muội cũng hy vọng là đang đùa.” Như vậy, nàng mới không tiếc hận và bất lực như vậy. Quân Hoằng, cuối cùng thì việc chung thân đại sự của hắn, cũng trở thành việc triều đình.