Hai người từ sau khi ra khỏi kinh thành, Diệp Lạc lập tức cho ngựa chạy không ngừng nghỉ, chân bọn họ gần như không hề chạm đất.
– Diệp Tri, thật ra ngươi không cần phải vội vã như vậy, muộn thêm mấy ngày cũng không hề gì, trong khoảng thời gian này nếu chỗ phụ hoàng gặp chuyện không may thì đã sớm xảy ra, hoặc không có chuyện gì cả, dù sao họ cũng đã chống đỡ được nhiều ngày. – Sáng sớm ngày kế tiếp, Quân Hoằng thức dậy lại thấy Diệp Lạc đã ngồi ngay ngắn trước bàn, nhìn sắc mặt tái nhợt mệt mỏi của nàng, không nhịn được nói.
Diệp Lạc miễn cưỡng cười cười.
– Ta không phải vì ngươi, mà là vì chính mình.
Quân Hoằng nhìn về phía nàng, nàng đẩy phần cơm đã chuẩn bị tốt qua phía hắn.
– Ta cứ nghĩ đến gia gia là trong lòng nóng như lửa đốt, điện hạ, ngươi cơm nước xong, chúng ta mau chóng lên đường.
– Còn ngươi?
– Ta đã ăn xong.
Quân Hoằng bèn cúi đầu, nhanh nhẹn đút cơm vào miệng, còn Diệp Lạc ở bên này thì đưa tay xoa bóp bắp đùi đau nhức, nhìn một bên sườn mặt của Quân Hoằng đang ăn cơm, không nhịn được muốn thở dài.
Nàng thầm nghĩ, nam nữ khác biệt, hiện tại nàng hiểu sâu sắc lời này.
Vị thái tử điện hạ này mới bị mất máu, lại còn vừa bị trúng tên, liên tục phi ngựa trong suốt mấy ngày mà vẫn sinh long hoạt hổ, tối qua còn hồn nhiên hỏi nàng muốn thi cưỡi ngựa không? Xương sống thắt lưng nàng lúc ấy đã muốn rụng rời, nghiến răng nghiến lợi, hận không thể lôi hắn xuống, đạp cho mấy phát để tiết nỗi bất bình trong lòng.
Nhưng lý trí chung quy vẫn thắng xúc động, lúc đó nàng lạnh lùng liếc hắn một cái, sau đó nói.
– Nếu điện hạ còn có nhiều tinh thần đến vậy, chi bằng ngày mai dậy sớm một chút để lên đường đi.
Sau đó, bỏ lại hắn trở về phòng ngủ.
Đi cùng Quân Hoằng, dù có gấp đến thế nào cũng không thể không để ý tới thân thể cùng an nguy của hắn, cho nên khi nhóm ba người Diệp Lạc đuổi tới biên quan, đã là mười hai ngày sau.
Diệp Tinh Dương đã sớm mang theo đại quân đóng quân ở biên quan, từ xa nhìn thấy đoàn người của Diệp Lạc, hắn lập tức phóng ngựa như bay đến. Nhìn tư thế phi thân xuống ngựa của hắn, Diệp Lạc âm thầm đảo cặp mắt trắng, tên Tinh Dương này vĩnh viễn không thể giống như Kinh Hồng, quan tâm thiệt hơn, nàng quyết đoán chuyển hướng ngựa, lui xuống phía sau Quân Hoằng.
Diệp Tinh Dương thấy động tác của nàng, có chút sửng sốt, rồi lập tức chuyển ánh mắt lên người Quân Hoằng, quỳ một gối xuống.
– Thần, Diệp Tinh Dương, cung nghênh thái tử điện hạ!
Quân Hoằng khoát tay.
– Đứng lên đi.
Hắn cũng lập tức nhảy xuống, hoạt động tay chân một chút rồi mới nhìn về phía sau Diệp Tinh Dương.
– Ôn Định đâu?
Diệp Tinh Dương ngay cả mắt cũng không chớp một cái.
– Chém!
Quân Hoằng nhìn hắn một cái, gật gật đầu.
– Nói sau đi. – Hắn đi về phía trước vài bước, bỗng nhiên phát hiện có chút không thích hợp, quay đầu, nhìn thấy Diệp Lạc vẫn đang ngồi trên ngựa, căn bản không có ý định xuống dưới.
– Diệp Tri? – Hỏi một câu.
Diệp Lạc coi như không thấy hắn, chắp tay về phía Diệp Tinh Dương.
– Diệp tướng quân, giao cho ngươi việc hộ tống điện hạ hồi kinh. – Nàng cầm cương ngựa chuẩn bị rời đi.
– Đợi chút! – Diệp Tinh Dương cùng Quân Hoằng đồng thời gọi lại nàng.
Quân Hoằng nhăn mặt nhíu mày.
– Ngươi muốn đi bây giờ?
– Đúng vậy, điện hạ, hành trình kế tiếp của ngài sẽ do Diệp tướng quân sắp xếp, thần phải đi trước một bước.
Diệp Tinh Dương lập tức tháo túi đồ đeo trên người xuống dưới, hắn sớm biết với tính cách của tiểu thư thì tuyệt đối sẽ không ở lại chỗ này chậm trễ thời gian, buộc túi đồ lên người Diệp Lạc, hắn nâng mí mắt lên, ánh mắt sáng ngời.
– Trong này là lương khô và y phục để thay. – Hắn mím môi.
– Đường đi sông núi xa xôi, bảo trọng.
Diệp Lạc nhìn hắn, nở nụ cười, nhẹ giọng nói.
– Được!
Diệp Tinh Dương xiết chặt nút thắt, sau đó lùi lại mấy bước, không dám ngẩng đầu nhìn nụ cười trên miệng nàng. Hắn sợ hắn sẽ không kìm được chính mình mà chạy theo tùy tùng.
Diệp Lạc hít một hơi thật sâu, quay đầu ngựa, vừa chạy được một đoạn, đã nghe thấy tiếng vó ngựa truyền đến từ phía sau, là Quân Hoằng đang đuổi theo.
– Ngươi làm gì? – Diệp Lạc có chút nóng nảy, vội vàng hô ngựa lại.
– Khi đến cùng nhau đến, lúc đi cũng nên đi cùng nhau. – Quân Hoằng không hề thỏa hiệp.
Vị này điện hạ rốt cuộc vì cái gì mà phát điên? Diệp Lạc nghiêm mặt nói.
– Điện hạ, thần thực sự có việc gấp cần chạy về kinh thành, vì chiếu cố cho thân thể của ngài mà phải đi chậm lại, kế tiếp nếu lại đi cùng đường với ngài, sợ sẽ không kịp. Ngài yên tâm, có Diệp Tinh Dương tướng quân bảo hộ, một đường về kinh sẽ không xảy ra vấn đề gì.
– Phụ hoàng đang không rõ an nguy ra sao, ta so với ngươi càng vội hơn. Vì nghĩ ngươi là thư sinh yếu đuối, ta mới cố ý giảm tốc độ, hiện tại nếu cả hai chúng ta đều không có vấn đề gì, thì cùng lấy tốc độ nhanh nhất mà chạy về kinh thành đi! – Ánh mắt Quân Hoằng quét một vòng trên người nàng, ý tứ là đang cường điệu vẻ thư sinh yếu ớt của nàng.
Được rồi, nàng yếu ớt, nàng cũng lười cãi vã với hắn, vung tay lên.
– Vậy đuổi theo đi!
Diệp Tinh Dương thật sự thở phào một hơi, để cho tiểu thư một mình trở lại kinh thành trong tình thế hỗn loạn trước mắt, hắn cũng không yên tâm. Tên Kinh Hồng đa mưu túc trí đã bị an bài đến bên người thái tử, chỉ còn lại tên không thể dựa dẫm vào là Phong Gian Ảnh, hắn thật sự không có cách nào không lo lắng.
Huống chi… Hắn cau mày lại, theo tin tức từ nhà truyền đến, chuyện tiểu thư sắp sửa gặp phải, có lẽ vượt xa khả năng tiếp nhận của nàng.
Ra lệnh cho binh lính đuổi theo phía sau, đồng thời ánh mắt của hắn cũng nhanh chóng lướt qua ngọn núi phía xa xa. Nơi đó, là ngọn núi cao chạm đến tầng mây, Thương Vụ Môn.
Nếu nói lúc trước Diệp Tri đã làm cho Quân Hoằng trong lúc không hay không biết dỡ xuống lòng đề phòng, giao cho nàng sự tín nhiệm cùng sự thưởng thức của hắn, sau ba ngày này, Diệp Tri lại làm cho Quân Hoằng, làm cho hắn……
Hắn chưa từng thấy một Diệp Tri như vậy, không hề để ý bất cứ cái gì trên đường đi, phi ngựa qua hết trạm dịch này đến trạm dịch khác, mà hắn lại giống như không biết mệt mỏi là gì, ngày đêm rong ruổi trên đường.
Quân Hoằng sớm đoán được hành trình trở về kinh thành sẽ không mấy bình yên, tình trạng của phụ hoàng không rõ, mọi việc trong triều thật hư khó bề phân biệt, lại có người ở bên cạnh như hổ rình mồi, chỉ muốn hắn chết ở ngoài kinh thành, cho nên hắn đã sớm chuẩn bị tâm lý đối mặt với việc trận cuồng phong gió lốc phía trước.
Chẳng qua, dọc đường đi có đại quân của Diệp Tinh Dương bảo hộ, lại có thêm Chiêm Xuân mang theo đoàn thân vệ của thái tử đến, vì thế hắn không mấy lo lắng cho an nguy của chính mình.
Điều duy nhất khiến hắn không ngờ là, Diệp Tri khi đối mặt với những chuyện này đều có biểu hiện vô tình mà dứt khoát.
Vào một buổi tối khi họ vừa từ biên quan xuất phát trở về, lúc đi qua một thung lũng nhỏ hẹp, bởi vì địa thế phức tạp, Chiêm Xuân đề nghị đợi đến khi trời sáng hẵng đi, hoặc là đi đường vòng.
Diệp Tri quan sát địa hình nửa ngày sau, hô một tiếng.
– Diệp tướng quân!
Diệp Tinh Dương rất nhanh chóng đi đến trước mặt hắn, sau khi hai người trao đổi một cái ánh mắt, Diệp Tinh Dương gật gật đầu, hạ lệnh.
– Đốt lửa!
Vô số mũi tên mang theo ngọn lửa bắn như mưa về phía hai bên sườn thung lũng, lửa mượn sức gió càn quét khắp nơi, chỉ trong chốc lát đã nuốt gọn thung lũng.
Diệp Tri ngồi trên ngựa lập tức nhẹ giọng nói.
– Một tên cũng không lưu.
Ánh lửa đỏ chiếu rọi lên hắn mặt, khi ấy Quân Hoằng nhìn hắn không chớp mắt.
Hắn như thể đã phát hiện, quay đầu lại, cười lạnh lùng.
– Điện hạ cảm thấy thần rất độc ác?
Quân Hoằng không nói gì, chỉ trầm mặc nhìn hắn không chớp mắt.
– Điện hạ. – Hắn lại chuyển tầm mắt, nhìn về đám cháy hừng hực phía xa.
– Người phải nhớ kỹ, ngôi vị hoàng đế của người là dùng cách này để lấy được. Khi người ngồi lên vị trí cao trên kia, đừng cô phụ những giọt máu đã chảy xuống cùng những sinh mệnh đã mất đi này. Con đường này đi càng gian nan khó khăn, người lại càng phải làm tốt, như vậy, những thứ đã trả giá mới có giá trị.
Quân Hoằng không biết mình nên nói cái gì, ruổi ngựa tiến lên, nhẹ nhàng cầm lấy tay Diệp Tri, tay hắn nắm quá chặt, lạnh như băng không chút độ ấm.
Không biết vì sao, khi nhìn thấy Diệp Tri như vậy, lại không làm cho người ta cảm thấy hắn vô tình, mà làm cho người ta đau lòng!
Quân Hoằng đối mặt với loại cảm xúc xa lạ này thấy có chút không quen, nhưng không bài xích.
Thì ra đau lòng là như vậy, vì một người chịu khổ sở mà thấy khổ sở.
Lộ trình chỉ còn một ngày nữa là đến kinh thành.
Đêm nay, bọn họ lại nhỡ giờ đóng trạm dịch, đành phải nghỉ ngơi trong rừng, để cho ngựa ăn cỏ uống nước, đoàn người cũng phải điều chỉnh nghỉ ngơi đôi chút.
Diệp Lạc từ từ nhắm lại hai mắt, dựa vào gốc cây nghỉ ngơi.
Phía sau có tiếng bước chân, tiết tấu quen thuộc, nàng không có động đậy.
– Diệp thị lang, uống nước đi. – Diệp Tinh Dương ngồi xổm xuống, trong tay cầm một túi nước.
Diệp Lạc mở mắt, nhìn khuôn mặt anh tuấn của hắn lúc này đang tràn ngập lo lắng, nàng mỉm cười.
– Yên tâm, ta không sao. – Nhận Lấy hắn túi nước trong tay hắn, uống một ngụm.
– Là nước lấy từ Thương Vụ Môn. – Tinh Dương nhẹ giọng nói.
Tay Diệp Lạc khẽ run lên, trầm mặc một hồi lâu sau, nàng nói.
– Thương Vụ Môn là một nơi rất tốt.
– Vốn là một núi báu vật, gần đây nhất từng có người đi qua, đáng tiếc là tay không quay về.
Tay không mà quay về sao? Diệp Lạc cười khổ một cái, bỗng nhiên cảm thấy nước trong miệng lẫn theo vị cay đắng, muốn nuốt cũng nuốt không trôi. Nàng đưa túi nước trả lại cho Diệp Tinh Dương.
– Cám ơn ngươi, Diệp tướng quân, ta muốn nằm một lát. Nàng dựa vào thân cây, chỉ chốc lát sau, lại từ từ trượt người xuống.
Trong lúc mơ mơ màng màng ngã vào một vật thể ấm áp, nàng không hề động đậy.
Có lẽ, nàng thực sự quá mệt mỏi, chỉ mong được ngủ mà không phải tỉnh lại.
– Hắn làm sao vậy? – Quân Hoằng rửa mặt xong đi lại đây, bắt gặp cảnh tượng Diệp Lạc tựa vào vai Diệp Tinh Dương.
Diệp Tinh Dương hạ thấp thanh âm.
– Diệp thị lang có thể là quá mệt mỏi, vừa nói chuyện mấy câu, hắn đã ngủ thiếp đi. Mạt tướng thấy hắn quá vất vả, nên không định đánh thức hắn.
Quân Hoằng “Ừm” một tiếng, đứng trong chốc lát, bỗng nhiên ngồi xuống phía bên kia của Diệp Lạc, nâng đầu nàng đặt lên vai mình, sau đó nói với Diệp Tinh Dương.
– Có bản cung ở đây, ngươi cứ đi làm việc của ngươi đi.
Diệp Tinh Dương chần chờ.
– Có điều, điện hạ…
Diệp Lạc bỗng nhiên giật mình, Quân Hoằng khoát tay, ra hiệu cho hắn rời đi.
Diệp Tinh Dương ngẩng đầu nhìn lên cây, rồi mới rời đi.
Có Diệp Tam và Diệp Cửu ở đây, tiểu thư hẳn là không có gì phải lo lắng.
Vào lúc canh ba, Diệp Tinh Dương đi tới.
– Điện hạ, nên khởi hành.
Quân Hoằng nhìn Diệp Lạc đang tựa trên vai mình, nhẹ giọng nói.
– Chị bằng nghỉ ngơi thêm một lúc đi!
Lúc này, Diệp Tinh Dương cũng không nghe theo, hắn biết tính tình tiểu thư nhà mình, nếu nàng đã nói là canh ba đi, thì hắn nhất định phải đến đánh thức nàng đúng canh ba, vì vậy nàng mới có thể yên tâm ngủ.
Hắn ho khụ một tiếng, vỗ vỗ đầu vai Diệp Lạc.
– Diệp thị lang, xuất phát.
Quân Hoằng còn chưa kịp tức giận, Diệp Lạc đã mở mắt ra.
– Canh ba?
– Đúng vậy. – Diệp Tinh Dương đáp.
Diệp Lạc ngồi thẳng dậy, dụi dụi mắt.
– Vậy chúng ta chuẩn bị đi thôi.
Vi Kỳ cầm khăn mặt tới đây hầu hạ Quân Hoằng lau mặt, bỗng nhiên nhảy dựng lên.
– Diệp Tri, sao đầu vai điện hạ lại ướt thế kia?
Quân Hoằng cúi đầu nhìn trong chốc lát, ngước mắt lên.
– Ngươi khóc?
Diệp Lạc mặt không đổi sắc trả lời.
– Đó là nước miếng.
– Ngươi dám chảy nước miếng lên người điện hạ, ngươi, ngươi, cái tên đoạn tụ này! – Vi Kỳ gấp đến độ cả mặt đỏ bừng bừng.
Lời vừa nói ra, suýt chút nữa làm Diệp Lạc sợ tới mức trượt chân ngã quỵ, may mà nàng đang ngồi dưới đất. Nàng rất gian nan nghiêm mặt hỏi Quân Hoằng.
– Ngươi đã từng có nữ nhân hay chưa?
Trong bóng đêm, mặt Quân Hoằng cũng không chịu thua kém mà đỏ bừng lên, hắn có chút quẫn bách quay mặt sang một bên.
– Ai có thời gian rảnh rỗi để ý đến mấy chuyện này.
– Thì tức là không có! – Diệp Lạc chống tay đứng lên, đi đến trước mặt Vi Kỳ, thở dài một tiếng, sau đó vỗ vỗ bờ vai của hắn, có ý an ủi.
– Ta đã từng ôm nữ nhân ngủ. Cho nên, điện hạ nhà ngươi, mới là đoạn tụ!