Ánh mặt trời loé ra, sương mù tán đi, Diệp Lạc mở to mắt, đập vào mắt là một màu xanh rì của lá cây, trong khoảng thời gian ngắn không phân biệt được bản thân đang ở đâu. Nàng trừng mắt nhìn, nửa ngày không động đậy.
– Diệp Tri, ngươi ngủ giỏi thật đấy! – Một thanh âm nồng đậm sự khinh bỉ truyền đến, Diệp Lạc lại chớp chớp mắt, nàng nghĩ là nàng biết mình đang ở chỗ nào.
Ngồi dậy mới phát hiện trên người đang khoác chiếc áo của Quân Hoằng, nàng ngẩn người, nghi hoặc nhìn về phía Quân Hoằng.
– Ngươi sợ nóng?
Quân Hoằng vô cùng hoài nghi những người bên cạnh Diệp Tri có phải hay không đều bị nàng chọc tức đến sống dở chết dở. Hắn lạnh lùng nghiêm mặt, không mở mồm.
Xem ra không phải sợ nóng, Diệp Lạc dựng cái thân lười dậy, cầm áo đưa cho hắn.
– Cám ơn. – Đến gần mới thấy rõ sắc mặt của Quân Hoằng, nàng bị dọa đến nhảy dựng lên.
– Quân Hoằng, tối qua ngươi không ngủ được? Hay là vì đưa áo cho ta nên lạnh tới không ngủ được?
– Không có, sáng nay dậy thấy ngươi vẫn ngủ say mới phủ thêm cho ngươi. – Sắc mặt Quân Hoằng rất khó coi nhưng vẫn đáp lại nàng.
– À! – Diệp Lạc gật gật đầu, hắt xì một cái.
– Ngươi dậy sớm thật, sáng sớm nên ngủ thêm, giấc ngủ vào lúc sáng sớm là ngon nhất.
– Diệp Tri, ngươi đã quên là hiện tại chúng ta không phải đang ở Diệp phủ của ngươi, mà là đang chạy trốn, chạy trốn đấy, ngươi có hiểu không?
Diệp Lạc nhìn nhìn hắn.
– Chạy trốn cũng phải ngủ chứ.
Hai người vượt qua một ngọn núi, ngày càng tiếp cận biên cảnh Dực quốc.
Nhưng càng đi, bước chân Diệp Lạc lại càng do dự.
– Làm sao vậy? – Quân Hoằng dừng bước, cảnh giác nhìn về bốn phía.
– Có phải lại có cái gì không thích hợp hay không?
Diệp Lạc nhìn hắn, hơn nửa ngày mới nói.
– Quân Hoằng, chúng ta tách ra đi!
– Vì sao muốn tách ra?
Diệp Lạc cắn môi, nhìn về phía trước, phía trước được bao phủ bởi một khu rừng nhỏ, đó là thung lũng ngăn cách giữa hai ngọn núi, cũng là hướng đi tới Dực quốc. Tay nàng đặt lên hông.
Nhuyễn kiếm bên hông chính là thư kiếm* trong cặp Tinh Nguyệt song kiếm, trời sinh có cảm ứng với hùng kiếm*. Chỉ cần vận đủ nội lực là có thể cảm giác được phương hướng vị trí của đối phương. Suốt trăm ngàn năm qua, Tinh Nguyệt song kiếm vẫn luôn là tín vật tốt nhất để tặng cho người yêu của mình.
* Chú thích: thư kiếm – kiếm dành cho nữ, hùng kiếm – kiếm dành cho nam.
Dù cách xa nhau muôn ngàn núi sông cũng có thể cảm nhận được sự tồn tại của đối phương. Khi tình cảm sâu đậm, nó là một sự an ủi ngọt ngào, nhưng trong giờ phút này, nàng không biết, có thể hay không trở thành một lá bùa đòi mạng.
Nàng biết là nàng nên bỏ thư kiếm lại, nhưng nàng thật sự luyến tiếc nó.
Nàng đã không còn cách nào đến với người kia, nhưng ít nhất vẫn còn một thứ để tưởng niệm.
Có lẽ tận sâu trong đáy lòng nàng vẫn còn sót lại một chút hy vọng, hy vọng rằng sư huynh sẽ không dùng Tinh Nguyệt song kiếm để tìm tung tích của nàng.
Tinh Nguyệt kiếm, là thánh vật tình yêu, không liên quan đến sự kiên trì hay lập trường của ai, cũng không liên quan đến âm mưu và tính kế.
Đây chẳng qua chỉ là hy vọng xa vời của nàng mà thôi, tình cảm của nàng cũng không có quyền đẩy Quân Hoằng vào mạo hiểm.
Nàng hít một hơi thật sâu, quyết đoán từ trong lòng lấy ra mấy đồ vật.
– Quân Hoằng, ngươi trước hết đừng đi tiếp mà cứ đợi ở đây, ta đi trước dò đường, nếu đi qua thung lũng mà không phát hiện điều gì lạ thượng, ta sẽ trở về tìm ngươi. Nếu gần đến lúc mặt trời lặn mà vẫn không thấy ta xuất hiện, ngươi phải ở trong khu rừng này, không được ra ngoài.
Nàng ngồi xổm xuống, vẽ một ký hiệu hình chiếc lá trên mặt đất.
– Đây là kí hiệu của Diệp gia, trên đường tới đây ta đã lưu lại kí hiệu, phủ binh Diệp gia sẽ tìm được nơi này. Trong trường hợp ngươi bị truy binh bao vây, không thể không rời đi, thì cũng phải nhớ lưu lại kí hiệu, nếu không binh cứu viện sẽ không tìm thấy ngươi.
– Còn có. – Nàng lại lấy ra hai cái bình nhỏ.
– Màu lam là độc dược, đủ để đối phó với khoảng trên dưới một trăm người, màu đỏ là thuốc giải.
Quân Hoằng không lên tiếng, nhìn Diệp Lạc thận trọng đặt hai bình sứ vào tay hắn.
Diệp Lạc lui về sau hai bước, nhìn hắn.
– Quân Hoằng, ngươi là Thái tử của Sùng Hưng vương triều, sẽ được ông trời phù hộ, ngươi, bảo trọng!
Nàng xoay người rời đi, lại bị Quân Hoằng giữ chặt lấy.
Hắn giữ chặt tay nàng.
– Ngươi đã nói, trên đường xuống hoàng tuyền, muốn làm bạn cùng ta. – Hắn nhìn Diệp Lạc, cười phóng khoáng.
– Nếu thực sự được ông trời phù hộ, Diệp Tri, ngươi ở lại bên cạnh ta, cả hai chúng ta sẽ cùng được ông trời phù hộ.
Hốc mắt Diệp Lạc có chút nóng lên, nàng nở nụ cười.
– Được!
Quân Hoằng đi ở đằng trước, lấy tay đẩy các cây cối mọc loạn xạ trước mặt sang hai bên, rất thong thả cẩn thận đi ra ngoài.
Diệp Lạc đi đằng sau, nhìn bóng lưng của hắn, cảm xúc dưới đáy lòng rất bình tĩnh.
Một tay lặng lẽ tháo xuống nhuyễn kiếm bên hông.
Sư huynh, không phải ta không tin huynh, mà là ta không thể bốc đồng kéo theo Thái tử của Sùng Hưng vương triều cùng ta mạo hiểm! Nếu huynh thật sự không sử dụng Tinh Nguyệt kiếm để truy tìm, vậy ta sẽ quay trở về tìm lại nó, cả đời này cũng không tháo xuống.
Tinh Nguyệt thư kiếm bị nữ chủ nhân đã làm bạn suốt mười năm giấu trong lùm cây. Một cơn gió thổi qua, rì rào rên rỉ, giống như đang không ngừng gọi vị chủ nhân mắt chứa ánh lệ quay đầu lại.
Bọn họ đi rất chậm, nửa đường Diệp Lạc còn cố ý kéo dài thời gian.
Đối mặt với sư huynh của nàng, đây là lần đầu tiên nàng làm việc mà không nắm chắc như vậy.
Đến tận khi mặt trời lặn, hai người vẫn chưa tới được thung lũng, Quân Hoằng thở ra một hơi thật dài, quay đầu nói.
– Xem đi, còn nói trước khi mặt trời lặn ngươi sẽ về tìm ta, tìm kiểu gì? Đi mất một ngày vẫn chưa đến được, may mà ta không nghe lời ngươi.
Diệp Lạc mỉm cười.
– Đúng vậy, may mà ngươi không nghe lời ta.
Quân Hoằng ngẩn người, nhìn nụ cười của nàng.
– Đây là lần đầu tiên ngươi khen ta đấy.
– A? Thật vậy chăng? – Diệp Lạc kinh ngạc.
– Sau này ta sẽ khen ngươi nhiều hơn.
Quân Hoằng vạch đen đầy đầu.
– Sao ta lại có cảm giác là ngươi đang dỗ trẻ con thế nhỉ?
Diệp Lạc chỉ cười mà không đáp. Đúng vậy, rất nhiều lúc nàng thấy Quân Hoằng giống một đứa trẻ con.
Hiển nhiên Quân Hoằng cũng nhận ra hàm ý trong nụ cười của nàng, nên rất bất mãn.
– Diệp Tri, ta lớn hơn ngươi hai tuổi đấy.
– Sai rồi, là một tuổi mười tháng. – Diệp Lạc lắc lắc một ngón tay ở trước mặt hắn.
– Dù sao cũng vẫn là lớn hơn. Nào, gọi đại ca đi.
Diệp Lạc trợn trắng mắt.
– Quân Hoằng, chúng ta đang chạy trốn đấy, ngươi có hiểu không?
– Chạy trốn cũng có thể gọi đại ca được.
– …
Có ai nhỏ mọn như vậy không chứ? Còn nhớ cả mấy câu sáng nay nàng nói nữa. Diệp Lạc cảm thấy rất buồn cười.
Quân Hoằng lại hỏi nàng.
– Diệp Tri, ngươi có cảm thấy dạo này ngươi hay gọi thẳng tên ta không?
– Tên đặt ra không phải để gọi à? – Diệp Lạc không cho là đúng.
– Nhưng chẳng có ai gọi tên của ta cả. Phụ hoàng thì gọi ta là Hoằng Nhi, những người khác thì gọi ta là hoàng huynh, thái tử. Ngươi có thấy ai gọi tên ta không?
Diệp Lạc tỏ vẻ bất ngờ:
– Hóa ra tên của ngươi không được hoan nghênh như vậy! Ngươi cũng giỏi thật đấy, vậy mà vẫn còn nhớ mình tên là gì. Nếu mà là ta thì mười, hai mươi năm không ai gọi tên là ta cũng chẳng biết tên mình là gì luôn.
– Diệp Tri, ngươi đang khen ta hay đang châm chọc ta đấy hả?
– Khen ngươi đó. – Diệp Lạc cười tủm tỉm.
Quân Hoằng đi được mấy bước thì lại dừng lại, Diệp Lạc không để ý nên đâm thẳng vào lưng hắn.
– Ai ui! – Diệp Lạc ôm mũi.
– Ngươi đứng lại làm gì hả?
Quân Hoằng quay đầu lại, tầm mắt di chuyển xuống bên hông nàng.
– Diệp Tri, kiếm của ngươi đâu?
Diệp Lạc cũng cúi đầu xuống nhìn theo, rồi kêu lên:
– A, kiếm của ta đâu rồi?
Quân Hoằng liền kéo nàng quay lại.
– Chúng ta quay lại tìm thôi, sáng nay ta vẫn còn thấy nó.
Diệp Lạc lại giữ tay hắn lại.
– Thôi, chúng ta cũng không biết nó rơi ở đâu. Mà bây giờ chạy trốn quan trọng hơn.
– Ngươi rất thích nó cơ mà? – Cả quãng đường này, cứ khi nào không có việc gì làm, là hắn lại thấy Diệp Tri sờ thanh kiếm đó.
– Kiếm không quan trọng bằng mạng người đâu. Nếu lần này mà thoát được, thì sau này ta sẽ quay lại đây tìm. – Nếu thật sự không thoát được, thì nàng cũng sẽ gửi thư cho sư huynh, bảo huynh ấy đến lấy về. Nếu nàng nói là nàng không cẩn thận làm rơi nó, thì chắc huynh ấy sẽ không giận nàng đâu nhỉ? Mà dù có giận thì cũng sẽ tha thứ cho nàng đúng không?
– Diệp Tri, sau này ta sẽ tặng ngươi một thanh kiếm tốt hơn.
– Không cần đâu. – Đối với nàng mà nói, đã không còn thanh kiếm nào tốt hơn nó cả.
– Ta sẽ tự tìm vũ khí cho mình, tìm một cái thuận tay hơn cái này.
Khi màn đêm buông xuống, cuối cùng bọn họ cũng tới được thung lũng. Diệp Lạc nín thở, dựng tai nghe ngóng bốn phía.
Quân Hoằng thấy nàng như vậy thì cũng cảnh giác nhìn ra xung quanh.
Cuối cùng hai người cũng đi qua được thung lũng, cả quãng đường đều sóng yên biển lặng.
Diệp Lạc thở phào một hơi, cả người cũng bình tĩnh lại. Lúc đó nàng gần như mừng đến phát khóc luôn. Sư huynh, sư huynh! Trong lòng nàng vang lên từng tiếng gọi, cuối cùng huynh ấy vẫn không dùng đến Tinh Nguyệt kiếm. Nàng thật sự rất vui mừng.
Khóe môi nàng cong lên, trong lòng tràn ngập cảm xúc ngọt ngào.
Sau đó nàng lại thấy áy náy, sao nàng lại có thể để kiếm của sư huynh ở nơi đó chứ. Lẽ ra nàng phải tin tưởng sư huynh chứ. Nàng dừng lại.
– Quân Hoằng, chúng ta quay lại đi?
Quân Hoằng nhìn nàng rồi lập tức trả lời.
– Được!
Nhưng hai người vừa quay người lại, đã bị giật mình.
Sau lưng họ là một đội quân sắp thành hàng dài, trên người là những bộ áo giáp lạnh lẽo, cung tiễn trên tay đã được kéo căng, mũi tên đang nhắm thẳng vào người họ. Quân Hoằng lập tức tiến lên kéo Diệp Lạc ra sau lưng.
– Các ngươi là quân của ai?
Đội quân tách ra hai bên, một người mặc áo trắng tão nhã bước ra. Đó chính là Tịnh Kiên Vương Phong Phi Tự danh chấn thiên hạ của Hoa Gian quốc.
Quân Hoằng chỉ giật mình một chút rồi lập tức bình tĩnh lại.
– Phong Phi Tự!
Phong Phi Tự cười như gió xuân.
– Đúng là Phong mỗ, bái kiến Thái tử điện hạ.
– Không dám, không biết Vương gia đến đây là có việc gì?
Ánh mắt Phong Phi Tự dừng lại nơi hai người nắm tay, rồi lại chuyển đến Diệp Lạc ở sau lưng Quân Hoằng.
Vừa chạm phải ánh mắt của hắn, trái tim Diệp Lạc đã co thắt lại, nàng lập tức rút tay ra khỏi tay Quân Hoằng. Quân Hoằng quay đầu lại nhìn nàng, nhưng nàng đã cúi đầu xuống rồi.
Phong Phi Tự thấy vậy thì nói:
– Không có gì, chỉ là hôm trước ở trạm dịch của Hoa Gian quốc, có xảy ra một vụ hỏa hoạn kỳ lạ. Nghe nói khi ấy điện hạ cũng có mặt ở đó, nên Phong mỗ muốn mời điện hạ về hỏi thăm vài câu.
– Hừ! Nếu đi cùng vương gia, thì bản cung có thể về nữa sao?
Phong Phi Tự chắp tay lại.
– Điện hạ nói vậy là sai rồi, chỉ cần có thể giải thích rõ ràng với Dực quốc, thì đương nhiên điện hạ có thể về Sùng Hưng bất cứ lúc nào rồi.
– Nếu bản cung nói bản cung muốn về Sùng Hưng ngay bây giờ thì sao?
Phong Phi Tự xoa trán.
– Vậy thì hơi khó đó. Có điều Phong mỗ còn một biện pháp khác.
– Là gì?
Phong Phi Tự nhìn về phía Diệp Lạc.
– Nghe nói lúc ấy Diệp thị lang cũng ở đó. Nếu điện hạ không thể ở lại, chi bằng để Diệp thị lang ở lại hỗ trợ Phong mỗ điều tra rõ ràng mọi chuyện. Nếu không, ta thật sự không biết ăn nói thế nào với Dực quốc cả.
Diệp Lạc ngẩng đầu lên, khi đối diện với ánh mắt của Phong Phi Tự thì nàng lại dời ánh mắt đi.
– Không được. – Vừa nói, Quân Hoằng vừa nắm lấy tay Diệp Lạc.
– Diệp thị lang đến cùng bản cung, thì cũng phải về cùng bản cung. Bản cung tuyệt đối không để hắn ở lại đây một mình đâu.
– Nói vậy là điện hạ muốn đi cùng Diệp thị lang sao?
– Phải! – Quân Hoằng thẳng thắn đáp lại. Đại trượng phu có việc nên làm, có việc không nên làm. Hắn là quân, sao có thể tham sống sợ chết mà bán đứng tính mạng của thần tử chứ?
– Diệp thị lang cũng nghĩ vậy sao? – giọng của Phong Phi Tự rất lạnh lẽo.
Diệp Lạc cắn môi, không nói tiếng nào.
– Diệp thị lang, ngẩng đầu lên, ta đang hỏi ngươi đấy.
Diệp Lạc kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn hắn.
– Phong Phi Tự, Diệp Tri là Lễ bộ thị lang của Sùng Hưng vương triều ta, chứ không phải của Hoa Gian quốc các người. Ngươi dựa vào cái gì mà dám nói chuyện với hắn như vậy? – Nhìn nàng như vậy, Quân Hoằng thấy không quen.
Trong ấn tượng của hắn, Diệp Tri vẫn luôn ứng đối bình thản, thong dong. Chưa bao giờ nàng có vẻ mặt hoảng hốt như người đi trên lớp băng mỏng vậy.
Phong Phi Tự không trả lời hắn mà chỉ nhìn về phía Diệp Lạc.
– Diệp thị lang, trả lời ta.
Diệp Lạc nhìn hắn, nói không lên lời.
Khuôn mặt gần trong gang tấc kia, là hình ảnh mà nàng mong nhớ đêm ngày, là hình ảnh nàng khắc ghi trong đầu. Mà lúc này, trong đôi mắt dịu dàng kia, lại tràn ngập đau đớn và tức giận.
Hắn đau bao nhiêu, nàng đau bấy nhiêu.
Hắn và nàng vì sao lại đi tới nông nỗi này chứ.
Có tiếng bước chân vọng tới, Minh Các vội vàng chạy tới, quỳ một gối xuống dâng một thanh kiếm lên cao.
– Diệp Tri, kiếm của ngươi! – Quân Hoằng đột nhiên kêu lên.
Sắc mặt Phong Phi Tự trắng bệch. Hắn bình tĩnh nhìn Diệp Lạc.
– Đây là kiếm của ngươi à?
Diệp Lạc còn chưa kịp nói gì, Quân Hoằng đã nhân dịp Phong Phi Tự đang thất thần mà đẩy nàng ra xa.
– Diệp Tri, đi mau!
Nếu hắn không thoát khỏi cái chết, thì mong rằng cái đẩy này có thể giúp diệp trai chạy thoát.
– Bắn tên! – Phong Phi Tự quát lên.
Quân Hoằng chỉ cản mấy mũi tên, liền biết mình không thể thoát được. Mũi tên này không chỉ rất hoàn mỹ, mà lực bắn cũng rất lớn.
Nghe thấy tiếng mũi tên bay tới, hắn nhắm mắt lại theo bản năng. Ngay tại lúc đó, có một chiếc đai lưng quấn lấy người hắn, rồi kéo hắn đi.
Diệp Lạc thu chiếc đai lưng lại, rồi ôm lấy eo hắn nhảy xuống vực.
Nghe tiếng mũi tên xé gió ở sau lưng, Diệp Lạc hỏi hắn.
– Quân Hoằng, ngươi có sợ chết không?
– Được chết cùng ngươi thì chết cũng đáng.
Trong không trung, Quân Hoằng mỉm cười nhìn Diệp Lạc.
– Bên dưới là sông, Diệp Tri, chúng ta sẽ không chết đúng không?
– Đúng vậy, chúng ta sẽ không chết. – Diệp Lạc nhắm mắt lại, nước mắt chảy ra.
Quân Hoằng ôm nàng vào trong lòng, một mũi tên bay tới chỗ họ, cắm sâu vào lưng hắn.
– Lạc Lạc! – Phong Phi Tự gào lên, khi hắn định nhảy xuống theo, thì lại bị Minh Các giữ lại.
– Không, Lạc Lạc! – Hắn cố gắng giãy dụa, hai mắt đỏ bừng.
Không! Lạc Lạc, mũi tên đó không phải nhằm vào muội, nó sẽ không làm muội bị thương phải không? Vì sao khi nhìn thấy người con gái mình yêu vượt qua hiểm cảnh với người khác, tim hắn lại đau đến nhường này.