Ngại Gì Huýt Sáo Mà Từ Từ Đi

Chương 11

Edit: Táo Đỏ

Ngày thứ hai, Diệp Lạc vừa mới rời giường đã nghe được tin Quân Hoằng tới chơi.

Vội vàng rửa mặt xong, nàng đi vào tiền thính, Diệp Cạnh đã khom người đứng đó, Quân Hoằng vừa nhìn thấy nàng liền nói: “Diệp Tri, ngươi thức dậy cũng thật sớm.”

Diệp Lạc nhìn sắc trời bên ngoài, vô cùng tôn trọng sự thật trả lời: “Đúng vậy, hôm nay quả là vi thần thức dậy rất sớm.”

Quân Hoằng không ngờ Diệp Tri da mặt dày đến vậy, hắn ở chỗ này đợi từ sáng sớm mà tên kia còn có mặt mũi thản nhiên nói mình dậy sớm sao?

Mắt thấy sắc mặt thái tử điện hạ bắt đầu khó coi, Diệp Cạnh vội vàng bổ sung, “Điện hạ, tôn nhi này của ta có tật xấu thích ngủ nướng, hôm nay quả thực nó dậy hơi sớm.” Nha đầu kia nói đúng sự thật, nhưng dĩ nhiên khi nói ra sự thật này cảm thấy có chút kỳ quái.

Diệp Cạnh trong lòng thầm khóc, con à, tại sao con lại sinh ra một nha đầu làm tức chết người không đền mạng như vậy chứ!

Quân Hoằng miễn cưỡng thuận khí trong chốc lát, mới lại mở miệng nói, “Tối hôm qua động phòng hoa chúc, không phải càng nên nghỉ ngơi nhiều sao, vì sao hôm nay thức dậy hơi sớm?” Hắn dừng một chút, khóe miệng hơi hơi giương lên, “Diệp khanh nếu có gì không tiện thì cứ nói, có lẽ bản cung có thể giúp được.”

Diệp Lạc âm thầm đảo cặp mắt trắng dã, “Vi thần nghe nói thái tử điện hạ giá lâm, bởi vậy mới vội vàng rời giường, nếu điện hạ không ngại, vi thần xin phép trở về ngủ tiếp.”

Quân Hoằng vừa mới thở ra một hơi lại bị chặn lại. Yên lặng ngưng nghẹn một hồi lâu, hắn mới dựa vào lưng ghế nói mấy câu, “Diệp khanh có quen biết Tịnh Kiên Vương của Hoa Gian quốc?”

Diệp Lạc chậm rãi ngẩng lên nghênh đón tầm mắt sắc bén của Quân Hoằng, nửa ngày sau mới mở miệng nói, “Có quen.”

Quân Hoằng nhìn chằm chằm nàng, tựa hồ muốn tìm tòi gì đó trên mặt nàng, “Như vậy Diệp khanh có nên giải thích một chút, hôm qua đặc sứ của Vương gia đã nói những gì với ngươi?”

“Vi thần và Vương gia từng có duyên gặp mặt, hôm qua là ngày đại hôn, hắn sai đặc sứ chúc mừng, không quan hệ đến quốc gia đại nghĩa, chỉ là chuyện thường tình.”

“Hay cho một câu chuyện thường tình!” Quân Hoằng bật dậy, “Diệp Tri, tự giải quyết cho tốt.”

Liếc mắt nhìn nàng hồi lâu sau, Quân Hoằng đi ra ngoài cửa, Diệp Cạnh vội vàng khom người tiễn.

Quân Hoằng đi vài bước, lại ngừng lại, “Diệp Tri, còn nữa, chắc là sẽ không có người nào đi nói với ta ra ngoại ô chờ tin tức nữa chứ, ngươi nói xem?”

Diệp Lạc sắc mặt ngưng trọng, chờ Quân Hoằng rời đi rồi nàng mới quay đầu gọi, “Phong Gian.”

Phong Gian Ảnh từ sau bình phong đi ra, “Còn chưa kịp nói cho ngươi biết, hôm trước vì dẫn Quân Hoằng rời đi mà thị vệ đi đưa tin đã mất tích.”

Diệp Lạc gật gật đầu, “Kêu Tang Du đến.”

Tang Du đến, vừa nhìn thấy sắc mặt Diệp Lạc, liền cúi đầu.

Trên mặt Diệp Lạc không có biểu tình gì, nhưng mọi người quen thuộc với nàng đều biết, nàng như vậy là đang trong trạng thái cực kỳ phẫn nộ, cho nên dù Phong Gian Ảnh quen thuộc với nàng cũng rất biết điều mà đứng xa xa, không muốn tiến lên làm vật hi sinh.

“Tang Du, thị vệ trong hậu viện hôm qua có nội ứng của Quân Hoằng, ngươi lập tức đi thăm dò, ta chỉ cho ngươi thời gian hai ngày.”

“Nội ứng?” Tang Du bùm một tiếng quỳ xuống, thanh âm khẳng khái, “Công tử, tuyệt đối không thể! Hôm qua tất cả thị vệ trong phủ đều là tự ta chọn lựa, tất cả đều là tử sĩ trong phủ, từ nhỏ đã sống ở Diệp phủ, trước khi xuất sư chưa từng gặp người ngoài.”

Diệp Lạc chuyển tầm mắt tới hắn, “Chiều hôm qua ta mới truyền tin tới Đông cung, nói cho hắn Tịnh Kiên vương của Hoa Gian quốc xuất hiện trong thành, nếu không phải trong phủ có nội ứng làm sao Quân Hoằng có nhanh chóng tra ra việc người của Vương gia đến Diệp phủ, lại đi gặp ta? Hơn nữa, ngày hôm trước người truyền tin giả dẫn Quân Hoằng rời đi, nhanh như vậy đã bị bắt được, ngươi không thấy là rất khiến người ta hoài nghi sao?”

Tang Du ngẩng đầu lên, chống lại ánh mắt Diệp Lạc, “Công tử, ngài cho ta thời gian ba ngày, ta nhất định điều tra rõ chuyện này. Nhưng ta dám lấy đầu mình ra đảm bảo, trong thị vệ hôm qua tuyệt đối không có người dám bất trung với công tử.”

“Ngươi tin tưởng bọn hắn như vậy?”

“Đúng, ta tin bọn hắn giống như tin chính mình.”

“Được, một khi đã như vậy, ta cũng tin tưởng. Tang Du, ta cho ngươi ba ngày, tra rõ việc này.”

Tang Du đi rồi, Phong Gian Ảnh mới tiến lên, “Muốn ta hỗ trợ hay không?”

Diệp Lạc lắc đầu, “Diệp gia phủ binh, ngươi đừng nhúng tay vào.”

Phong Gian Ảnh nhìn nàng, rốt cục không kiềm chế được tò mò, “Tiểu Diệp Diệp, phủ binh nhà các ngươi huấn luyện như thế nào? Tên Tinh Dương cao to kia, đều vào sinh ra tử cùng chúng ta thật nhiều lần, ta dám khẳng định, hắn chắc chắn vì cứu ta và tên quái dị kia (tức Dịch Kinh Hồng) mà chết, nhưng về chuyện Diệp gia phủ binh các ngươi, đúng là một chữ hắn cũng không nói!”

Diệp gia phủ binh có sự đoàn kết và ăn ý khiến cho người ta kinh hãi, khiến hắn và Dịch Kinh Hồng không biết đã tán thưởng bao nhiêu lần.

Diệp Lạc liếc mắt nhìn hắn một cái, “Cho nên ngươi và Kinh Hồng còn thiết kế Tinh Dương say rượu, phải không?”

“Đúng vậy, đúng vậy, nhưng hắn có say bất tỉnh, chúng ta đợi cả một đêm, ngay cả một từ hắn cũng không nói.”

Diệp Lạc gật đầu nhìn hắn, “Diệp gia phủ binh chưa bao giờ nói mớ, đương nhiên cũng sẽ không nói lời say.” Nàng đứng dậy đi ra ngoài, Phong Gian Ảnh vội vàng đi theo, “Tiểu Diệp Diệp, ngươi nói cho ta biết đi, các ngươi tuyển người như thế nào, phủ binh rốt cuộc có bao nhiêu người, bình thường giấu ở đâu? Sao lúc cần phủ binh là họ cứ như đột nhiên thoát ra vậy?”

Diệp Lạc dừng bước, vỗ vỗ vai hắn, “Phong Gian, ta chỉ có thể nói cho ngươi, phủ binh là tổ tiên Diệp gia sáng tạo ra, rồi sau đó từ trưởng tử tuyển người và huấn luyện.”

Phong Gian Ảnh mở to hai mắt, “Vậy Tinh Dương bọn họ?”

Diệp Lạc nở nụ cười, “Đương nhiên là Diệp Tri.” Nàng cười cười rời đi, Phong Gian Ảnh gật đầu, Diệp Tri, nhưng Diệp Tri nào?

Công việc ở Hàn Lâm viện cũng tương đối nhàn nhã, mỗi ngày Diệp Lạc tới Hàn Lâm viện, chống đỡ lại sự lạnh nhạt và vụng trộm bàn luận của mọi người tiếp tục làm việc, thời gian cứ lặng lẽ trôi.

Ai cũng biết tên mới tới này đã đắc tội thái tử điện hạ, vì bảo vệ mũ quan của bản thân chẳng ai dám tỏ vẻ hoà nhã với hắn!

Đương nhiên, mọi việc đều có ngoại lệ, có một người là đại học sĩ Tô Thành, còn có một người nữa, đương nhiên là Dịch Kinh Hồng không thế. Tuy rằng hắn không biểu hiện thân thiết với Diệp Lạc nhưng ít nhất sẽ không lạnh mặt với nàng, dù sao trong lòng hắn biết công tử nhà mình đã đủ bi thảm rồi.

Nói đến Tô Thành, Diệp Lạc thật không hiểu.

Nàng từng hỏi qua Diệp lão gia và lão hồ li hoàng đế, họ đều chắc chắn Tô Thành hoàn toàn không biết sự tình, hơn nữa cũng hoàn toàn không có giao tình gì đặc biệt với họ, cho nên nàng không hiểu, vì sao ông ta có thể đối tốt với nàng như vậy chứ?

Trong khi nàng bị mọi người cô lập ở Hàn Lâm viện, Tô Thành lại giống như Bồ Tát cứu thế, đưa nàng đi làm quen công việc hằng ngày, giảng giải sắp xếp giúp đỡ nàng, lại gần gần giống như nhiệm vụ của Hoàng Thượng, nhìn kiểu gì cũng như ông ta đang giúp nàng!

“Tiểu Diệp Diệp, có thể ông ta coi trọng ngươi hay không?” Phong Gian Ảnh hoảng sợ nhảy ra xa, biểu tình rất là khoa trương.

Diệp Lạc tức giận liếc mắt nhìn hắn, “Phong Gian ca ca, Tô đại học sĩ còn hơn cả tuổi cha ta, hơn nữa ông ta cùng phu nhân là một đôi phu thê tình thâm, ngươi đừng tưởng tượng vớ vẩn như vậy.”

Phong Gian Ảnh vỗ vỗ đầu Diệp Lạc, xoay nàng hai vòng, “Vậy chẳng lẽ là giúp con ông ta coi trọng ngươi? Ừm, rất có khả năng.”

Diệp Lạc đá hắn một cái, Phong Gian Ảnh nhấc mình nhảy lên, “Tiểu Diệp Diệp, ngươi muốn mưu sát thuộc hạ thân ái của ngươi sao?”

Diệp Lạc hận nghiến răng ngứa, “Ta là nam nhân, ổng giúp con ổng coi trọng một nam nhân sao?”

Phong Gian Ảnh lắc đầu, “Tiểu Diệp Diệp, ngươi không biết rồi, tình yêu có thể phá vỡ mọi rào cản, sao để tâm ngươi là nam hay nữ.”

“Được rồi, vậy ngươi đi tìm một người cùng phá vỡ rào cản giới tính nam nữ mà yêu đi!”

“Tiểu Diệp Diệp!” Phong Gian Ảnh hấp hấp cái mũi, chân thành nhìn nàng, “Ngươi làm nam nhân của ta đi, ta nguyện cùng ngươi, phá vỡ tất cả giáo điều thế tục, đời này kiếp này, không chia không rời.”

Diệp Lạc rốt cục đã cảm nhận được loại bi phẫn khi thái tử điện hạ bị nàng làm cho tức đến nỗi không nói nổi câu nào rồi, bởi vì hiện tại nàng cũng rất muốn, muốn dẫm nát Phong Gian Ảnh, đạp đạp hai phát lại cắn thêm hai cái.

Kết quả điều tra của Tang Du, quả nhiên tới ngày thứ ba là có.

Mấy tờ giấy lớn trước mặt được Diệp Lạc cẩn thận xem kỹ rồi nàng không khỏi nói một câu, “Quân Hoằng, quả nhiên không hổ là quân vương đời tiếp theo.”

Hắn cư nhiên có được mạng lưới tình báo bên ngoài hoàng cung, đó là một cơ sở ngầm thậm chí ngay cả Quân Bách cũng chưa chắc có thể biết đến.

Hơn nữa những ngày gần đây, mạng lưới này thậm chí đã chậm rãi thẩm thấu đến các quán trà, tửu lâu, có vẻ như so với lúc trước lại càng thêm vững chắc.

“Quân Hoằng có người giúp đỡ?”

“Đúng vậy,” Tang Du nhìn nàng một cái, “Dịch Kinh Hồng.” Hắn không hiểu rõ lắm, vì sao Dịch Kinh Hồng này rõ ràng là người của tiểu thư, tại sao có thể chạy đến chỗ thái tử giúp sức. Chẳng qua, hắn biết tiểu thư nhà mình có lẽ có sắp xếp khác, cho nên tiểu thư không nói bọn họ cũng sẽ không hỏi.

“Kinh Hồng?”

Phong Gian Ảnh dừng động tác đập bàn lại, “Ta nghĩ, đây là khảo nghiệm thái tử điện hạ ra cho Kinh Hồng, nếu hắn làm tốt sẽ thực sự được ở lại bên người thái tử.”

Diệp Lạc nở nụ cười, “Xem ra, quả thực hắn làm rất tốt.”

Phong Gian Ảnh thở dài một hơi, ánh mắt nhìn nàng đều là thương hại, “Ngay cả Tinh Dương cũng đều thành giáo úy, công tử, ngài xác định ngài còn muốn ở Hàn Lâm viện đọc sách viết chữ?”

Diệp Lạc hé miệng cười, “Phật viết, không thể nói, không thể nói.”

Từ xưa đến nay, văn Trạng Nguyên ít ai có thể làm đến chức Thừa tướng, mà võ Trạng Nguyên muốn đến chức tướng quân lại càng thêm khó hơn, cho nên muốn trở thành người đứng đầu trăm quan, dù thế nào cũng phải làm Trạng Nguyên.

Sau khi vào Hàn Lâm viện nàng mới phát hiện ra, hoạt động hàng ngày của Hàn Lâm viện chính là soạn thảo ra các loại cáo lệnh, sắc lệnh Hoàng Thượng cần ban bố, biên soạn các ghi chép về triều đại. Làm quan ở Hàn Lâm viện vừa thông thạo công tác chính trị vừa tăng cao trải nghiệm và hiểu biết, thậm chí có thể học hỏi từ các học giả uyên thâm, có cơ hội tiếp cận các phe quyền lực, cho nên làm quan Hàn Lâm viện sau này có chuyển sang chức tước khác thì rất thuận lợi do đã có sự rèn rũa chính trị hàng ngày khi trước rồi.

Con đường làm quan, tuy rằng sư phụ có dạy sơ qua, nhưng trong hiện thực triều đình lại rất phức tạp, khác xa so với trên sách vở. Tuy Diệp Cạnh là Thái Phó, nhưng không nôn nóng thăng quan, cho nên kinh nghiệm thực tế là điểm thiếu khuyết của Diệp Lạc. Hàn Lâm viện hoàn toàn là nơi cho nàng một cơ hội học tập và rèn luyện thật tốt.

Về điều này, nàng không thể không cảm tạ Quân Hoằng, nếu không phải hắn có tâm nhằm vào nàng thì nàng đâu có thể nhân họa đắc phúc chứ.

Vào một buổi sáng sớm, đại học sĩ Tô Thành vừa đến Hàn Lâm viện đã phát hiện Diệp Tri đang vùi đầu sửa chữa, ông có chút kinh ngạc, bởi vì hiện giờ cách thời gian làm việc còn quá sớm, ông vì lớn tuổi không ngủ được nên mới đến sơm, nhưng Diệp Tri này lại đến quá sớm rồi.

“Diệp Tri, ngươi tới sớm như vậy à?”

Diệp Lạc ngẩng đầu nhìn, thì ra là ông, nhất thời nở nụ cười, “Tô đại học sĩ, chào buổi sáng!”

Thân thiện vô cùng, làm cho người khác tâm tình thoải mái, dù là Tô Thành đạm bạc nghiêm túc cũng toát ra ý cười thản nhiên, “Ngươi viết cái gì đó?”

Diệp Lạc tự đắc cầm quyển sách trên tay, “Ta đang chép lại các vị sư phó và các phẩm quan của sao Hàn Lâm viện.”

Tô Thành đi qua, nhìn trong chốc lát, trầm giọng nói, “Ngươi định làm gì?”

Diệp Lạc sờ sờ đầu, “Muốn xem xét rõ tình huống, tránh đắc tội với người ta mà không biết.”

Tô Thành đương nhiên biết tình cảnh của nàng, nhưng nghe được lời này cũng không nhịn đượ buồn cười, “Thái tử điện hạ ngươi cũng dám đắc tội, còn có ai là ngươi không dám đắc tội nữa!”

“Aiz, tại ta còn trẻ chưa hiểu chuyện thôi.” Diệp Lạc ngượng ngùng cười.

Tô Thành cũng không nói thêm nữa, bản thân đi thong thả về phòng, lại đi thong thả trở ra, ném cho nàng một quyển tập, “Đây là danh sách quan viên Hàn Lâm viện, còn có những người được tiến cử, ngươi từ từ xem.”

“A, cám ơn đại nhân, cám ơn!” Diệp Lạc tất nhiên là vui không tự kìm hãm được.

“Đại nhân, hình như ngài đặc biệt thích Diệp Tri này!” Người hầu Tiểu Ấn đi theo Tô Thành rất nhiều năm, chưa bao giờ thấy ông hậu đãi người mới vào Hàn Lâm viện như thế.

“Ừ!” Tô Thành đáp, cũng không ngẩng đầu lên.

“Ngài không sợ đắc tội thái tử gia sao?”

Lúc ấy Tô Thành mới ngẩng đầu lên, nhìn hắn một cái, mỉm cười.

“Đại nhân, ngài đang cười cái gì?” Tiểu Ấn càng thêm không hiểu.

Tô Thành lắc đầu, thở dài một hơi, “Ngươi cứ mài mực đi, không cần hỏi nhiều.”

Diệp gia là thế gia, gia phong lại nghiêm cẩn, mà Diệp Cạnh giờ là Thái Phó, làm quan vài chục năm đều rất công bằng, nhìn tưởng như không đạt được gì nhưng lại vô tình tránh thoát rất khỏi vòng tranh đấu của các đảng phái. Gia đình như vậy, con cháu Diệp gia làm sao lại có thể không phân rõ nặng nhẹ, dám to gan va chạm thái tử. Hơn nữa, lại là ngay trước mặt Hoàng Thượng, thâm ý trong đó, rất đáng giá để người khác suy ngẫm.

Hơn nữa, ông từng đọc bài thi của Diệp Tri, mấy đề lúc đầu đều trả lời rất lưu loát, đề cuối cùng lại cố tình cân nhắc từng câu từng chữ, rõ ràng là đang tính toán xem nên lấy cấp bậc điểm thế nào. Người có thể đạt tới trình độ này, nếu quả thật là cố ý thiết kế thì tuyệt đối là cao thủ. Bởi vì cần suy tính rất cụ thể, phải xem xét rõ thực lực của người khác và chính mình, trong đó có rất nhiều nguy cơ, chỉ một nhầm lẫn nhỏ là đã có khả năng không đạt được mục đích rồi.

Lúc ấy, ông đã lưu tâm người này, về sau thi đình được khâm điểm làm bảng nhãn, nhìn thần sắc đó, tựa như không hề ngoài ý muốn.

Ông nghĩ, người này, tương lai nhất định không phải vật trong ao.

Trong chốn quan trường, nếu muốn sống yên phận thì càng không nên coi khinh những nhân tài mới nổi.

Diệp Lạc cả ngày cắm cúi trong Hàn Lâm viện, trong thời gian ngắn, Diệp phủ gió êm sóng lặng, không có biến động gì. Điều này khiến Quân Hoằng khổ sở, hắn rõ ràng nghĩ hành động hôm đó ở Diệp phủ là đã đánh rắn động cỏ, kiểu gì cũng có tin tức mới, ai ngờ Diệp Tri này thái độ quả là khác thường, an phận tiến triều, vào viện, về nhà.

Nếu nói Diệp Tri là người biết quy củ, biết tiến lùi, có đánh chết Quân Hoằng cũng không tin. Vì thế Diệp Tri an phận như bây giờ lại khiến cấp bậc nguy hiểm của hắn trong lòng Quân Hoằng thêm nâng cao. Lúc Dịch Kinh Hồng tiến cung, vị thái tử điện hạ này còn rối rắm vì tin mật báo việc Diệp Tri cả ngày đều ở Hàn Lâm viện vùi đầu vào sách.

“Kinh Hồng, thật sự là Diệp Tri ở Hàn Lâm viện không làm chuyện gì, cả ngày bận việc sao chép, không có gì dị thường?”

“Không có.” Dịch Kinh Hồng hơi hơi cúi mắt, hắn cũng đang kinh ngạc việc này. Lấy tính cách công tử, thật sự là không có khả năng nhu thuận đọc sách viết chữ như vậy, nếu nàng thật sự có thể ngồi yên thì năm đó lão Thái Phó cũng không cần phải đuổi theo nàng chạy vài dặm đường.

Quân Hoằng cau mày, “Truyền lệnh xuống, về sau hắn nói cái gì, làm chuyện gì, tất cả đều báo cho ta.”

“Rõ!”

Hai người lại thương lượng chuyện khác, Quân Hoằng lại hỏi, “Vương gia Hoa Gian quốc và Diệp Tri có quan hệ gì, có gặp mặt không?”

“Đã tra xét rất kỹ, vương gia Hoa Gian quốc hành tung bí ẩn, khi Diệp Tri hành tẩu giang hồ, cũng đều bí ẩn mơ hồ, thật sự không có gì rõ ràng.” Dịch Kinh Hồng biết Vương gia này nhất định có giao tình không nhỏ với công tử nhà mình. Nghĩ tới ngày đại công tử thành thân, thủ vệ bên trong phủ sâm nghiêm là thế nhưng thủ hạ của Vương gia kia không kinh động đến các thủ vệ mà đã thuận lợi gặp công tử. Đáng tiếc, tin tức này không chỉ có Đông cung không tra ra được mà ngay cả hắn, cũng chưa bao giờ nghe công tử nói đến.

Vương gia Hoa Gian quốc! Trong tay áo, tay hắn nắm chặt lại.

Có thể đây chính là nguyên nhân công tử ngẫu nhiên bi thương?

Nếu quả thật là hắn phụ công tử, cho dù đối phương quyền cao chức trọng đến đâu, hắn và Phong Gian nhất định sẽ không để yên.