Thanh sam thiếu niên rất tiêu sái không mang theo hành trang gì, lừa Chu Chu lên xe bò hắn mướn xong, liền tự mình tìm một vị trí thoải mái mà nhắm mắt lại tĩnh tọa.
Chu Chu lắc lắc lư lư nhìn hai bên hông xe, cảnh núi rừng cây cỏ quen thuộc đang lùi dần về phía sau, cũng không thấy quá lưu luyến, nàng lại bỗng nhiên nhớ sực đến một vấn đề quan trọng ~~~ thiếu niên hồi nãy mới nói muốn tới Thánh Trí Sơn ăn chùa ở đậu, thì phải thông qua khảo nghiệm linh căn!
Chu Chu thẳng đến khi bị trai lừa đi rồi em mới nhớ, em xưa nay đâu biết linh căn là cái gì, càng không biết phải làm thế nào để vượt qua khảo nghiệm, vạn nhất vượt mà không qua, vậy phải làm thế nào bây giờ a? !
Thế nhưng thằng thiếu niên trước mắt này rõ ràng là không muốn để ý tới nàng, nàng nhưng lại không dám can đảm đi quấy rầy hắn, buộc phải lén lút nhìn chằm chằm hắn một hồi rồi lại một hồi.
Nhìn nhìn, thì nhìn đến giữa trưa, tới lúc Chu Chu sắp luyện thành Đấu Kê Nhãn rồi thì thiếu niên bỗng nhiên mở mắt, ngạo nghễ nói: “Nhìn cả buổi sáng đủ chưa? Muốn nhìn thì nhìn cho quang minh chính đại đi, ai mà không có tâm yêu cái đẹp, ta có cho ngươi nhìn thêm vài lần đi nữa cũng không mất đi miếng thịt nào.”
Cuồng tự kỷ! Chu Chu trong lòng thầm mắng, nhưng mặt lại cười đến rất ư là nịnh nọt: “Ta, ta có một việc muốn hỏi ngươi.”
“Ân?”
“Linh căn kia là cái gì vậy?”
“Nói ngươi heo ngươi còn không chịu nhận, hiện tại mới biết hỏi, nãy giờ làm cái gì vậy?” Thiếu niên không buông tha cơ hội được chế giễu nàng.
Chu Chu có gan giận mà không có gan nói, xe rời làng đã được nữa ngày, thiếu niên nếu như làm khó làm dễ đuổi nàng ra khỏi xe, nàng cũng không dám chắc là tìm được đường về, hoang sơn dã lĩnh không may gặp phải dã thú, tụi nó không hẳn là nhìn nàng vô tài vô mạo mà bỏ không phanh thây nàng.
“Yên tâm đi! Có ta ở đây, ngươi nhất định có thể trụ lại Thánh Trí Sơn.” Thiếu niên lười biếng duỗi thẳng lưng, mở cái giỏ trúc của nàng ra lấy lương khô cho vào miệng, nhai từng ngụm, từng ngụm lớn, không có nửa điểm ý tứ muốn tiếp tục đề tài này.
Chu Chu không hề biết, bà ngoại nàng vì để thiếu niên chấp nhận chiếu cố Chu Chu, đã trả hắn chi phí là ba khỏa trúc cơ đan.
Thiếu niên lại biết rất rõ, trúc cơ đan cái loại này, là linh đan số lượng khan hiếm chỉ giành cho các đệ tử ưu tú trong các đại phái tu tiên, bà ngoại Chu Chu có thể xuất ra cái loại này, rõ ràng cũng là người tu tiên, hơn nữa có thể mạnh tay phóng ra trúc cơ đan, tu vi hẳn không phải thường.
Thiếu niên từ nhỏ đã gặp qua nhiều tu tiên giả vốn rất thực tế, từ thái độ của bà ngoại Chu Chu có thể nhìn ra trong sủng ái của bà đối với Chu Chu còn mang theo một chút thận trọng thậm chí là nhún nhường đến khó hiểu, Chu Chu nếu như chỉ là một thiếu nữ bình thường, thì không có khả năng nhận được biệt đãi của một tu tiên giả, mặc dù hai người có tình bà cháu đi chăng nữa.
Vì thế, thiếu niên vẫn hoài nghi là trên người Chu Chu có bí mật, rất có thể giống với hắn, là một thiên tài tu luyện có thiên phú tuyệt đỉnh.
Cho dù hắn có đoán sai, lấy tư chất của hắn đến Thánh Trí phái, tuyệt đối sẽ rất được xem trọng, muốn đem theo một tiểu cô nương bên mình, chắc chắn người trong môn phái cũng không thể có ý kiến gì phản đối.
Chu Chu bị hắn ức hiếp riết thành quen, hơn nữa hiện tại thân lạc trên “tặc xe”, ngoại trừ nghe lời thằng tặc kia cũng không biết làm sao hơn, vì vậy cũng lấy lương khô ra hung hăng gặm một miếng.
Tưởng tượng cắn trong miệng mình là thịt trên người thiếu niên, trong đầu Chu Chu bỗng dưng hiện lên tình cảnh đôi nam nữ trong mộng nọ thụ cực hình lăng trì, không khỏi một trận buồn nôn, vội vã bụm miệng lại, hít sâu lấy mấy hơi, dìm đi ý đồ muốn ói mửa.
Một túi nước hiện ra trước mặt nàng, thiếu niên vẻ mặt khó nén nỗi nói: “Ăn một miếng bánh có thể nghẹn thành như vậy, thật chưa thấy qua ngốc đến như ngươi!”
Ngươi mới ngốc! Chu Chu không lên tiếng nhận lấy túi nước uống một ngụm, trong lúc không tự giác đã thả lõng hơn, cảm giác kinh khủng, buồn nôn trong lồng ngực bởi vì bị thiếu niên làm gián đoạn trong nháy mắt đã bay đi mất.
Buổi tối hai người dừng chân trong một trấn nhỏ, từ tiểu trấn này đi đến Thánh Trí Sơn còn phải đi hết một sơn đạo nữa, vô pháp ngồi tiếp trên xe. Thiếu niên mang theo Chu Chu đi vào quán trọ duy nhất trong trấn, chẳng biết từ nơi này lấy ra hai xâu tiền lớn đưa cho chưởng quỹ nói: “Cho ta một gian phòng tốt nhất.”
Chưởng quỹ nhìn tuấn mỹ thiếu niên ngọc thụ lâm phong trước mặt, lại nhìn nhìn Chu Chu một thân sặc vẻ quê mùa đứng bên cạnh, không có bất luận dị nghị gì, ngoắc gọi tiểu nhị tới dẫn bọn họ đến gian phòng hảo hạng.
Ngay khi tiểu nhị rời khỏi phòng, Chu Chu rốt cục nhịn không được nữa, kiến nghị nói: “Nam nữ khác biệt, chúng ta có phải hay không tách phòng ở sẽ tốt hơn?” Nàng cùng thiếu niên vô thân vô cố, thế nào có thể qua đêm trong cùng một gian phòng? !
Thiếu niên khinh bỉ liếc xéo nàng nói: “Bộ tướng tí xíu của ngươi, chẳng lẽ có bản lĩnh cưỡng bức hay quấy rối ta?”
Ai muốn quấy rối ngươi? ! Ta là sợ ngươi quấy rối ta!
Chu Chu tức đến nỗi muốn thành nội thương, sau lại rất đau xót phác giác rằng, với ngoại hình này, đến chính nàng cũng không dám tin rằng thiếu niên sẽ đi quấy rối nàng, thảo nào chưởng quỹ mới nãy thấy bọn họ ở chung một gian phòng, ngay cả nữa điểm biểu tình ám muội cũng làm biếng chưng ra.
Quả nhiên rất nhanh, tiểu nhị liền tự động tự phát mang theo phiến ghế, ván giường đến, hì hục một hồi một tiểu sàng được hạ tại một góc gian phòng. Chu Chu đứng một bên phiền muộn không thôi, ở một mình đã quen, nàng không ưu cùng người lạ chung phòng, thế nhưng trên người lục mãi không ra vài đồng bạc, không ở chung với thiếu niên chỉ có nước đi lưu lạc đầu đường.
Thiếu niên vươn cánh tay xách lấy cái sọt trúc sau lưng nàng tiện vứt ở một bên tiểu sàng, hầm hừ nói: “Ngươi tưởng ta muốn trụ chung một phòng với ngươi chắc? Ta sợ rằng ngươi một mình nửa đêm lại gặp ác mộng kêu ma gọi quỷ, quấy nhiễu người khác còn mang phiền phức đến cho ta. Biết ơn thì xuống dưới bếp làm ít thức ăn ngon mang đến cho ta đi.”
Chu Chu mặt ngu một lúc, không nghĩ tới thiếu niên vậy mà còn nhớ đến chuyện nàng thường gặp ác mộng, cúi đầu suy nghĩ một hồi, rốt cuộc nghe lời nhận một nắm tiền hắn đưa cho, đi đến chổ trù phòng trong quán trọ mượn nguyên liệu làm cơm tối.
Thiếu niên không chỉ miệng mồm độc ác mà còn kén ăn, từ hơn một năm trước ăn xong cơm Chu Chu nấu thấy hợp khẩu vị, từ đó lại dựa hẳn vào nàng, một nàng ba bữa không mời cũng tự đến nhà nàng chầu chực, thú săn bình thường kiếm được cũng quẳng hết cho nàng.
Chu Chu trường kỳ chịu chính sách áp bách đã triệt để vứt bỏ phản kháng. Nàng ngày ngày tự an ủi bản thân, bị người ta sai sử một chút là mỗi ngày có thể có thịt ăn, còn có thể mang ít vật tư thừa ra đi đổi lấy nhu yếu phẩm mà dùng, kỳ thực tính cũng không sai đi.
Đương nhiên, nếu như thiếu niên đừng có luôn mắng nàng ngốc, lại còn nhéo lỗ tai nàng, thì càng hoàn mỹ.
Một đêm không chuyện trò, sáng sớm thiếu niên mang Chu Chu xuất phát tiến vào núi, Chu Chu khi trước thường lên núi hái thuốc, sơn đạo bình thường cũng không khó dễ được nàng, hai người nhắm đúng hướng xong một đường đi thằng, đói bụng liền hái ít quả dại mà lót dạ.
Chu Chu tựa hồ trời sinh thập phần hiểu rõ thuộc tính của cây cỏ, tổng có thể tùy tiện mà tìm ra loại trái cây gì đó mùi vị ngon nhất mà lại rất an toàn. Thiếu niên đã sớm phát hiện cái “Ưu điểm” này của nàng, vì thế không chút khách khí đem nhiệm vụ tìm kiếm thức ăn quẳng cho nàng.
Đi đi, dừng dừng mãi sắc trời cũng tối, thiếu niên chọn một chổ dốc trên bờ suối để qua đêm. Chu Chu còn mãi vướng mắc chuyện không giường chiếu, chỉ thấy thiếu niên tùy tiện bắn ngón tay một cái, trên mặt đất chớp mắt có hơn một cái liều, không khỏi nhìn đến ngẩn người.
Thiếu niên cốc đầu nàng một cái, cười nói: “Lợn ngố, nhẫn trữ vật ngươi chưa từng thấy sao? Chiếc vòng trên tay ngươi còn có thể phóng vật này nọ so với nhẫn của ta chỉ nhiều hơn thôi chứ không ít.”
“Nhẫn trữ vật? Vòng tay?” Chu Chu không dám tin ngắm cái vòng bằng đồng trên tay thoạt nhìn thập phần bình thường mà bà ngoại mình lưu lại.
“Ngươi không phải lại cái gì cũng không biết chứ? Bà ngoại ngươi chưa từng nói cho ngươi sao?” Thiếu niên vô lực nói.
Chu Chu lắc đầu, vẻ mặt mù tịt.