Ngã Dục Phong Thiên

Chương 897: Khô Viêm Yêu pháp bản tôn đạo! (2)

Tiếng động rầm rầm kinh thiên vang lên, lão rùa đen Kháo Sơn lớn tiếng kêu loạn, không ngừng né tránh, cũng có nộ khí xung thiên. Khi nó vừa muốn mở miệng, Mạnh Hạo lại phất tay, bảy tám chục cái phù văn bay ra, điên cuồng oanh tạc, mặt đất nổ vang, không trung xé rách, Kháo Sơn Lão Tổ rống giận, mạnh mẽ vọt tới, trực tiếp đánh lên màn hào quang của Mạnh Hạo.

Mạnh Hạo tránh thoát, nhưng cũng không có ý định trốn, mặc cho lão rùa đen này đánh tới. Trong tiếng nổ vang, tiếng kêu thảm truyền ra, lão rùa đen này lập tức lui ra sau, Mạnh Hạo phất tay, lần này lấy ra hơn một ngàn cái phù văn, ném ra hết.

Những phù văn này đều là Kha Vân Hải luyện hóa, không cần Mạnh Hạo dẫn phát, chỉ cần vung ra, là có thể tự động biến ảo ra thần thông đạo pháp. Không trung lập tức xuất hiện từng pho tượng, đồng loạt giáng xuống, lao thẳng tới Kháo Sơn Lão Tổ.

Những động tác liên tục này, đánh Kháo Sơn Lão Tổ đến thất điên bát đảo, khiến nó không ngừng lui về phía sau, mai rùa cũng muốn vỡ vụn, trong lòng khiếp sợ thê lương rống to.

- Đầu hàng, Lão Tổ đầu hàng … con bà nó chứ, ngươi rất ăn gian rồi, chả có ai chơi như ngươi cả!!

- Không chấp nhận đầu hàng!

Mạnh Hạo cắn răng nói, khó có được cơ hội này, nói thế nào hắn cũng muốn trả thù một chút, liền phất tay, lại là một ngàn phù văn bay ra, tiếng kêu thảm thiết không ngừng. Kháo Sơn Lão Tổ run run một chút, khẩn trương chạy trốn khắp nơi, nội tâm nghẹn khuất tới cực hạn rồi.

- Chết tiệt, chết tiệt, chúng ta có cừu oán sao? Chúng ta có cừu oán sao?

Kháo Sơn Lão Tổ rống to.

Ầm!

Mạnh Hạo lại lấy ra mấy trăm phù văn.

- Ta làm sao lại chọc tới ngươi hả? Hả? Ngươi nói!!!

Kháo Sơn Lão Tổ sắp muốn khóc rồi, tránh cũng không thể tránh, toàn thân nổ vang, chỉ có thể co hết đầu và tay chân vào.

- Ta mới sinh ra được bao lâu a, ta còn chưa lớn lên, ta làm sao lại trêu chọc đến ngươi chứ!!!

- Hiện tại ngươi không chọc tới ta, không có nghĩa là về sau ngươi sẽ không chọc tới ta!

Mạnh Hạo lại vung tay, Kháo Sơn Lão Tổ lại kêu thảm thiết.

- Vươn đầu của ngươi ra.

Mạnh Hạo lại lấy ra bó lớn phù văn, nhìn Kháo Sơn Lão Tổ.

- Đánh chết cũng không vươn, ngươi quá ức hiếp người ta rồi, không có ai như ngươi cả, ngươi … ngươi không nói đạo lý!

Kháo Sơn Lão Tổ ủy khuất tới cực hạn rồi.

- Hiện tại không ức hiếp ngươi, về sau ngươi sẽ ức hiếp ta!

Mạnh Hạo hừ lạnh, lại lấy ra bó lớn phù văn, tiếp tục ném ra, tiếng nổ vang quanh quẩn, Kháo Sơn Lão Tổ kêu thảm thiết không ngừng, đến cuối cùng, thực sự khóc lên.

Mai rùa của nó đã tổn hại hơn phân nửa, thân thể lạnh run, đầu rút trong mai rùa, chết cũng không vươn ra, nhưng ánh mắt lại nhìn chằm chằm Mạnh Hạo, một bộ, ta đây nhớ kỹ bộ dáng ngươi rồi nhá.

Mạnh Hạo nhìn nhìn Kháo Sơn Lão Tổ, nhảy lên một cái, đứng trên mai rùa, tay phải vỗ túi da thú, lấy ra một pháp bảo do Kha Vân Hải luyện chế. Đó là một tiểu đao, nhìn như rất cùn, nhưng cũng có hàn quang sắc bén, Mạnh Hạo cầm nó trong tay, ngồi xổm xuống, ở trên mai rùa của Kháo Sơn Lão Tổ, khắc một hàng chữ.

- Rùa của Mạnh Hạo!

Nhìn bốn chữ này, Mạnh Hạo vỗ vỗ mai rùa, trên mặt lộ vẻ tươi cười đắc ý.

- Bây giờ coi như xong, tuy rằng ngươi không nhớ được, nhưng vẫn hy vọng ngươi có thể cho ta ghi lại, ngươi là rùa của ta!

Kháo Sơn Lão Tổ nhìn chằm chằm Mạnh Hạo, nghiến răng nghiến lợi. Nó đương nhiên biết đối phương khắc cái gì trên lưng mình, giờ phút này đã âm thầm thề trong lòng, nhục nhã hôm nay, cả đời cũng không thể nào quên.

Đạp lên Kháo Sơn Lão Tổ, Mạnh Hạo đang muốn bay lên, bước vào tầng thứ 71. Hắn vừa mới bay lên, bỗng nhiên lại nhớ ra cái gì đó, khi cúi đầu, vừa vặn bắt gặp Kháo Sơn Lão Tổ vươn đầu ra ngoài.

Mạnh Hạo lập tức vui vẻ, theo bản năng lấy phù văn ra, Kháo Sơn Lão Tổ bị hù run một cái, nhanh như thiểm điện lui vào, ở trong mai rùa ủy khuất rống to.

- Ngươi không phải nói thôi rồi sao, ngươi ngươi ngươi … ngươi gạt ta!!!

Thân thể Mạnh Hạo nhoáng lên, hiện ra trước mai rùa, chỗ Kháo Sơn Lão Tổ thụt đầu vào, màn hào quang ngoài thân thể hắn chính là bảo vệ tốt nhất, không sợ lão rùa đen này đánh lén.

- Lần này buông tha cho ngươi. Tuy nhiên, vì phần thưởng của tầng này, ta đang suy nghĩ có nên tiêu diệt ngươi hay không.

Mạnh Hạo rất nghiêm túc nói.

Kháo Sơn Lão Tổ run run một chút, ở trong mai rùa lập tức mở to miệng, phun ra một luồng kim quang. Kim quang này nháy mắt bay ra, lao thẳng tới chỗ Mạnh Hạo, xuyên thấu qua màn hào quang, khi trôi nổi ở trước mặt Mạnh Hạo, thì hóa thành một lạc ấn phù văn.

Lạc ấn này cỡ chừng nắm tay, phát ra ngũ quang thập sắc, cũng không có cách nào hình dung uy áp đang tồn tại, giống như một hạt giống, làm cho người ta cảm giác rực rỡ. Mà trong nháy mắt lạc ấn này xuất hiện, toàn bộ thế giới đều ảm đạm, dường như nơi nó xuất hiện, thiên địa thất sắc.

Vì nó ẩn chứa đạo, là thiên địa đại đạo, vì sự hiện hữu của nó, là vượt trên của quy tắc của thế giới, vì người tu đại đạo này, tất có đại đạo trong người!

Chính là đạo pháp trước mười trong ba ngàn đạo pháp!

Trong Yêu Tiên Tông, thuật pháp kinh thiên chân chính luôn có lai lịch khó lường, cho dù là ở thời đại xa xưa, cũng hiếm có người biết được.

Mạnh Hạo hít sâu, ngắm nhìn thuật này, tim không kìm nổi đập nhanh lên. Đây là đạo pháp hùng mạnh nhất, ngoại trừ Ly Thần quyết, mà hắn gặp được sau khi đi vào Yêu Tiên Tông viễn cổ hư ảo này.

- Không biết là loại đạo pháp nào!

Mạnh Hạo hít sâu lần nữa, nâng tay phải lên, chỉ điểm một chút lên lạc ấn này. Khoảnh khắc đụng chạm, trong đầu Mạnh Hạo nổ vang.

Lạc ấn này, thế nhưng lại không cần cảm ngộ, mà trực tiếp từ ngón tay Mạnh Hạo, tiến vào trong cơ thể hắn, trong phút chốc, ở trong tinh thần của hắn, hóa thành một hạt giống.

Đây là … hạt giống đại đạo. Đạo pháp trước mười, không cần cảm ngộ, cảm ngộ cũng vô dụng, nó sẽ hóa thành hạt giống, chỉ sinh ra ở trong tâm thần người có cơ duyên.

Nếu như ngươi và nó hữu duyên, nó sẽ luôn tồn tại, nếu vô duyên, có cường lưu cũng vô dụng!

Hạt giống này hư ảo, trong lúc nhấp nháy lại chia làm chín phần, thế nhưng lại lao thẳng tới bảy cái Nguyên Anh của Mạnh Hạo.

Còn hai phần còn lại, như là ẩn giấu trong cơ thể Mạnh Hạo.

Nháy mắt khi va chạm với Nguyên Anh của Mạnh Hạo, hạt giống này lập tức chấn động, thế nhưng lại từ hư ảo, nhanh chóng chuyển hóa thành vững chắc. Dường như … Mạnh Hạo đã được nó nhận thức, khiến hạt giống này lựa chọn sinh ra trong tâm thần hắn!

Cùng lúc đó, ở ngoại giới, giờ phút này vạn chúng chú mục, đệ tử Yêu Tiên Tông, tu sĩ vùng đất Nam Thiên, ánh mắt mọi người, đều tập trung về phía tầng 70 đang hoàn toàn bị bảo quang bao trùm kia.

Mà ngay cả Kha Vân Hải cũng trở nên chờ mong, các vị chí tôn khác, cũng ngưng thần nhìn lại. Bọn họ đều muốn biết, lần này, rốt cuộc sẽ xuất hiện đạo pháp trước 10 nào.

Đúng lúc này, đột nhiên, không trung Yêu Tiên Tông, lập tức phong vân biến sắc, gió cuốn mây tan, thiên địa hồng quang, có một luồng ánh sáng chiếu xuống. Ánh sáng này vừa mới xuất hiện, lão già chí tôn núi thứ bảy vốn đang nhắm mắt, lập tức mở ra, trong hai mắt lập tức xuất hiện tinh mang.

- Đây là …

Ánh sáng này hạ xuống, nháy mắt mơ hồ, nhưng ngay sau đó trong mắt mọi người, lại hóa thành ba phần.

Dấu hiệu rõ ràng như thế, người bên ngoài nhìn không ra manh mối, nhưng những chí tôn khác đều trong một chớp mắt đó, ngưng trọng.

Kha Vân Hải hô hấp có chút dồn dập, nếu là chuyện khác, ông tuyệt sẽ không biến sắc dù chỉ một chút, nhưng chuyện liên quan đến Kha Cửu Tư, ông không thể thong dong. Giờ phút này, hai mắt hiện lên vẻ kỳ dị, có chút không dám tin tưởng.

Giờ phút này, ba luồng ánh sáng kia lại phân hóa, trở thành chín luồng ánh sáng. Trong chớp mắt … chín luồng ánh sáng này dung hợp lại một chỗ, hóa thành một bóng dáng khổng lồ.

Bóng dáng ấy có hơi mơ hồ, nhưng vẫn có thể nhìn ra, đó là gương mặt Mạnh Hạo.

Dường như hắn đã có được một cái gương mặt thật lớn, kinh thiên động địa!

Ngay sau đó, gương mặt cực đại này chậm rãi mở miệng, thanh âm tang thương truyền ra, truyền khắp trong Yêu Tiên Tông.

- Một mạch hóa tam hồn, tam hồn tôi cửu thần, cửu thần luyện bản tôn. Đây là … Khô Viêm Yêu pháp bản tôn đạo!

Cũng ở trong một cái chớp mắt này, không biết là … có liên hệ mơ hồ nào hay không, trên bầu trời Yêu Tiên Tông, trong ba ngọn yêu sơn treo ngược trên kia, yêu sơn giống như viêm thạch ở chính giữa, đột nhiên chấn động một cái.

Giờ khắc này, bảy đại chí tôn, các đệ tử, toàn bộ chấn động.

Ba ngọn yêu sơn treo ngược kia, tòa thứ nhất toàn thân băng sương, như ẩn chứa hàn khí vô tận; tòa thứ hai đỏ thẫm như máu, giống như thi hải ngập trời; mà tòa ở giữa, lại là viêm thạch như lửa, uy nghiêm sung mãn vô thượng.

Giờ phút này, tòa chấn động, chính là tòa yêu sơn viêm thạch kia.

Núi này hơi khẽ chấn động, liền có tiếng nổ ầm vang truyền ra, chấn động tâm thần mọi người trong Yêu Tiên Tông. Bảy đại chí tôn, bao gồm cả Kha Vân Hải đều mang vẻ mặt ngưng trọng, từ trạng thái khoanh chân đứng dậy, nhìn về phía yêu sơn.

Cảnh tượng này khiến đệ tử Yêu Tiên Tông đều khó hiểu, nhưng bọn họ cũng đều biết một điều, có thể khiến yêu sơn chấn động, hiển nhiên … tạo hóa trong Yêu Tiên Tháp giờ phút này, nhất định nghịch thiên.

Những tu sĩ đến từ vùng đất Nam Thiên, sắc mặt ai nấy đều biến hóa, trong đó, tuyệt đại đa số trong lòng đã sớm ghen tị đến phát cuồng, hận không thể tự thân trở thân Kha Cửu Tư.