Ngã Dục Phong Thiên

Chương 778: Thủ vệ Đoạn Nam

Chém giết như vậy, đều diễn ra bên cạnh mỗi tộc nhân Ô Thần bộ, bọn họ giống như vòi rồng chém giết, quét qua trời đất. Trên Đoạn Nam quan này, gần như chỉ mấy nhịp thở tiếp xúc, lập tức khiến tộc nhân của Hải Yêu đại bộ, tử vong mấy nghìn người.

Căn bản là không chịu nổi một kích.

- Bọn họ không thể là bộ lạc phía bắc.

- Phía bắc, không có bộ lạc như vậy, chỉ có đại bộ có được cường giả Trảm Linh, mới có thể có được chiến tộc như vậy!

Bao nhiêu suy tư không thể tin tưởng, tràn đầy trong suy nghĩ tộc nhân Hải Yêu đại bộ, trở thành nguồn gốc của sự sợ hãi, không thể khống chế, lấp đầy suy nghĩ.

Tiếng gào thét thảm thiết, tràn đầy nỗi sợ tuyệt vọng, khoảnh khắc này, hiện ra trong suy nghĩ mỗi tộc nhân Hải Yêu đại bộ. Bọn họ... Đã lâu lắm rồi không trải qua chiến tranh, có lẽ bọn họ từng có huy hoàng, nhưng hạo kiếp đã đến, những bộ lạc bọn họ gặp phải đều cúi đầu. Hiện giờ là lần đầu tiên, gặp phải bộ lạc hung tàn dữ tợn như vậy, dám ra tay với bọn họ.

Cơn giận lúc ban đầu, hiện giờ, đã hóa thành nỗi sợ, hóa thành tiếng rên rỉ, vang vọng bốn phương. Cũng khiến cho mấy vạn người đến từ các bộ lạc khác trong quan ải, trợn tròn mắt, hít thở gấp gáp, ngây ra nhìn tất cả. Suy nghĩ của bọn họ bị tiếng chém giết làm chấn động, lá gan của họ bị tiếng gào thét khiến kinh hãi.

Tất cả mọi thứ, khiến bọn họ như rơi vào ảo giác, nhưng máu tươi này, chém giết và sự tàn khốc trên chiến trường, lại chân thực đến rõ ràng đến vậy!

- Bọn họ... Là Ô Thần bộ?

- Ô Thần bộ, lại... mạnh mẽ đến mức này sao, Hải Yêu đại bộ trước mặt bọn họ, căn bản chỉ có kết quả bị quét sạch!

Hít sâu một hơi, mấy vạn người nói ra ý nghĩ của mình, bọn họ bị chấn động mạnh mẽ.

Từ xa nhìn lại, tộc nhân Ô Thần bộ, giống như mũi tên sắc bén có thể xé toạc mọi trở ngại, đâm vào Đoạn Nam quan, nơi nào đi qua, Hải Yêu đại bộ lại khó mà ngăn trở chút nào!

Tu sĩ Nguyên Anh của Ô Thần bộ, hiện giờ trải qua chinh chiến, đã lên đến mười bốn người, hậu kỳ hai người, trung kỳ năm người, sơ kỳ bảy người. Mười bốn người lao tới, giết những tu sĩ Nguyên Anh của Hải Yêu đại bộ, hai bên va chạm giữa không trung, ầm ầm va chạm, thực hiện trận chiến sinh tử.

Tiếng nổ vang vọng, núi non chấn động, tiếng chém giết kinh thiên động địa. Mạnh Hạo đứng một mình giữa không trung, lạnh lùng nhìn tất cả xung quanh, không cần hắn ra tay, mười lăm vạn dị yêu, chỉ cần lao lên, đã quét ngang tất cả chướng ngại.

Đàn dị yêu của Hải Yêu đại bộ, lập tức bị xé tan, trở thành thức ăn, Mạnh Hạo không hề thu phục dị yêu của Hải Yêu đại bộ, dù sao, dị yêu của hắn, cũng đã đói mấy tháng rồi...

Hiện giờ, đối với đàn dị yêu, đây là một bữa tiệc lớn.

Ma thương trong tay, vẻ mặt Mạnh Hạo lạnh lùng, ánh mắt quét qua chiến trường, đột nhiên hư vô trước mặt hắn gấp khúc, chỉ thấy hai lão giả, né tránh tất cả ngăn trở, xuất hiện trước mặt Mạnh Hạo.

Hai người tu vi không yếu, lúc xuất hiện vô cùng tức giận, thần thông biến hóa, lực lượng đồ đằng hóa thành biển lớn cuộn trào, ngưng tụ ra hình ảnh hải yêu, ép thẳng về phía Mạnh Hạo.

Vẻ mặt Mạnh Hạo bình thường, không hề động thân, tay phải đưa lên, nắm chặt ma thương, vung về phía trước. Giống như trường long quá hải, ma vụ lập tức ngập tràn, vô số khuôn mặt trong đó gào thét lao về phía hai người kia.

Không dùng lực lượng bản thân, thuần túy chỉ là uy lực của cây thương này, thậm chí lúc này Mạnh Hạo cũng cảm nhận được, thương này tuyệt không phải vĩnh hằng. Dù sao nó cũng là do ma niệm hóa thành, theo thời gian trôi đi, ma niệm trên đó đang dần dần biến mất, có vẻ như dùng không được bao lâu, nó sẽ tiêu tán.

Cái này không liên quan đến việc Mạnh Hạo có dùng hay không, vì có dùng hay không thì nó cũng sẽ tiêu tan.

Tiếng nổ vang vọng, hai lão giả phun máu tươi, vẻ mặt kinh hãi, có những tia ma vụ xâm nhập thân thể, lại có một số khuôn mặt dữ tợn cắn nuốt, khiến cho hai lão tái mặt, lúc lui lại, còn chưa kịp công kích, đã bị những tu sĩ Nguyên Anh của Ô Thần bộ đuổi theo sau lưng ngăn lại.

Chính lúc này, một tiếng gầm giận dữ truyền ra từ mặt đất Đoạn Nam quan. Tiếng gầm vang vọng, gợn sóng màu lam đột nhiên xuất hiện, không ngừng khuếch tán ra bốn phương tám hướng trên bầu trời, dường như biến cả nơi này thành biển cả.

Mấy vạn tu sĩ phía dưới, lập tức hít thở gấp gáp, có người lập tức nhận ra lai lịch của gợn sóng.

- Đồ đằng Hải Yêu!

Ngay khi tiếng gầm vang lên, gợn sóng khuếch tán, tộc nhân Hải Yêu đại bộ liên tiếp bại lui, dường như tìm được sinh cơ trong tuyệt vọng, ai nấy đều lập tức lộ vẻ vui mừng.

Đúng lúc này, mặt đất ầm vang, trong thành Đoạn Nam, như có một khu vực tan vỡ, một luồng lam quang phóng thẳng lên trời. Lúc bay lên, cuốn theo gợn sóng, giống như mang theo sóng biển, ngay khi xuất hiện, liền bắn thẳng về phía Mạnh Hạo.

Đó là một sự sống kỳ dị, làn da màu lam, mọc một ít vảy, có hình người, nhưng lại có đuôi cá, lại có bốn tay, trên mỗi cánh tay, đều cầm một cây tam xoa kích.

Tổng cộng bốn cây tam xoa kích, đều có tia chớp lóe lên, vừa mới xuất hiện, lập tức bộc lộ khí thế kinh thiên, theo tiếng gầm thét, lao thẳng về phía Mạnh Hạo.

Nhưng còn chưa tới gần, một trận cuồng phong lập tức cuốn tới, Thiên Phương Thú xuất hiện, đánh thẳng tới, chim anh vũ vỗ cánh bay, la hét giữa không trung.

- Không có lông, chết tiệt, ngươi cũng không có lông! Ái phi, giết nó!

Chim anh vũ thét lên, hóa thành một mũi thương, lao thẳng về phía đồ đằng Hải Yêu.

Tiếng nổ liên tục truyền ra, chấn động bốn phương, tộc nhân Hải Yêu đại bộ, đang liên tục chết đi, máu của bọn họ nhuộm đỏ Đoạn Nam quan, vong hồn bọn họ bị phá tan, cả chiến trường, đầy một màu máu.

Mắt thấy Hải Yêu đại bộ sắp diệt tộc, nhưng chính lúc này, tộc công Hải Yêu đại bộ, phát ra một tiếng gào thảm thiết.

- Chủ bộ cứu ta!

Giọng lão vang vọng, đột nhiên, Đoạn Nam quan chấn động, mặt đất thành Đoạn Nam, xuất hiện rất nhiều vết nứt, giống như mai rùa, khiến cho đại đa số phòng ốc trong thành, liên tục sụp đổ, khói bụi tung bay. Một tiếng lẩm bẩm kỳ dị, đột nhiên xuất hiện trên Đoạn Nam quan, giống như bụi bặm lịch sử, lúc vang lên, một bức tượng khổng lồ, đột nhiên từ lòng đất thành Đoạn Nam từ từ phá đất mọc lên.

Bức tượng màu đen, có tám cánh tay, thoạt nhìn giống như đồ đằng Hải Yêu, nhưng lại cho người ta cảm giác, tràn đầy tang thương, giống như có loại tà ác nào đó đang tồn tại. Khí tức tán ra, bức tượng bay lên trời, đôi mắt nhắm chặt, đột nhiên mở ra.

Rõ ràng nó chỉ là một bức tượng, nhưng giây phút này, lại như có một linh hồn bị phong ấn trong đó thức tỉnh, thể hiện ra lực lượng kinh người đến từ linh hồn trên bức tượng có vẻ xa xưa này.

Ngay khi đôi mắt nó mở ra, thân thể Mạnh Hạo chấn động, cảm giác nguy cơ. Đôi mắt Mạnh Hạo co rút, giây phút này, không hề chần trừ, đưa tay phải lên, ma thương trong tay chỉ về phía bức tượng, vung mạnh đầu thương.

Ong!

Ma thương phá không, vạch ra một đường đỏ đen, lập tức bắn tới.

- Thủ vệ Đoạn Nam!