Ngã Dục Phong Thiên

Chương 759: Ta tên Hoang Chủng

Đồng thời, trên mặt đất, tiếng gào thét thảm thiết không ngừng vang lên. Tu sĩ của Bát Mạch Liên Minh, bản thân đa phần cũng đều tàn nhẫn, nhưng cũng chỉ là với những bộ lạc tầm thường mà thôi. Hiện giờ đối mặt với Ô Thần ngũ bộ như lang như hổ, lạnh lùng chém giết, bọn họ căn bản không phải đối thủ, hai bên vừa va chạm, đã phải lui lại.

Bọn họ có mấy vạn tộc nhân, vốn phải chiếm ưu thế, nhưng đối mặt với gần sáu vạn dị yêu, lập tức liên tục thua sút. Đàn dị yêu của bọn họ, tuy rằng cũng có, nhưng lại không thể ngăn cản Mạnh Hạo và Ô Thần ngũ bộ. Trải qua bao gió tanh mưa máu, sau nhiều lần được Mạnh Hạo dung nhập yêu khí, ai nấy đều có thể sánh với dị yêu hung tàn!

Tiếng gào thét thảm thiết không ngừng vang lên, mặt đất tràn ngập máu tươi, đối mặt với Ô Thần ngũ bộ, Bát Mạch Liên Minh tuyệt vọng phát hiện, bọn họ căn bản không thể chống đỡ!

Cho dù là khí thế hay tu vi, đều yếu kém hơn một chút, thậm chí loại lạnh lùng khát máu này bọn họ cũng chỉ từng thấy trên người những tộc nhân tinh anh, của một số bộ lạc lớn. Nhưng hiện giờ, lại là cả một tộc đàn đều như vậy.

Điều này bọn họ chưa từng nhìn thấy, cũng chưa từng nghe nói. Họ không thể tưởng tượng được, ở vùng đất Tây Mạc, lại có một bộ lạc như vậy!

– Bọn họ là… bộ lạc chiến tranh!

Mà lúc này, thanh âm lúc trước của Mạnh Hạo, như liên tục vang lên trong tâm thần của tất cả tu sĩ Bát Mạch Liên Minh.

– Các ngươi muốn chiến tranh, ta sẽ cho các ngươi chiến tranh!

Ngay trong trận chém giết này, từ lúc bắt đầu, giữa không trung, mười sáu tu sĩ Nguyên Anh của Bát Mạch Liên Minh, chết đi mười người, chỉ còn lại sáu người. Hai lão giả Nguyên Anh hậu kỳ, lúc này đôi mắt đỏ ngầu, lúc lui lại hai người đưa mắt nhìn nhau, đều nhìn thấy vẻ điên cuồng trong mắt đối phương.

Hai người đồng thời bắt quyết, sau khi phun máu tươi, vẻ mặt dữ tợn, đồng thời chỉ về phía mặt đất.

– Khai trận!

Lời vừa thốt lên, mặt đất ầm ầm nổ vang, sương mù cuộn trào mạnh mẽ, mấy vạn người lúc trước đến đấu giá bị vây trong đó nhanh chóng héo rũ, sinh cơ của họ và yêu khí xung quanh, nhanh chóng ngưng tụ. Trên mặt đất, đột nhiên xuất hiện từng vết ánh sáng.

Những dấu vết này cong cong gấp gấp, lập tức xuất hiện, ngay sau đó, hình thành một trận pháp khổng lồ.

Đó chính là trận pháp kỳ dị có thể ngưng tụ yêu khí mà Mạnh Hạo phát hiện lúc trước, ngay khi trận pháp xuất hiện, ở ngay chính giữa, lập tức có một cột sương màu đen dâng lên tận trời.

– Ô Thần bộ, các ngươi đã muốn chết, hôm nay Bát Mạch Liên Minh ta giúp các ngươi!

– Sau ngày hôm nay, Tây Mạc không còn Ô Thần bộ, về phần ngươi… Sẽ bị hình thần câu diệt, hoàn toàn gạt bỏ!

Giữa không trung, hai lão giả Nguyên Anh hậu kỳ của Bát Mạch Liên Minh, cất giọng trầm thấp, tiếng nổ kinh thiên, cột sáng màu đen kia nhanh chóng thu nhỏ lại, rồi hóa thành một bóng hình màu đen.

– Xin hình chiếu của Thánh Tổ giáng lâm, tiêu diệt người này, xóa bỏ bộ lạc này!

Hai lão giả lập tức quỳ lạy, vẻ mặt cuồng nhiệt. Đồng thời, tu sĩ Bát Mạch Liên Minh trên mặt đất, cũng cuồng nhiệt theo, những đồ đằng hình khuôn mặt khác nhau hiện lên trên trán cũng đều có một biểu hiện.

Kính sợ!

Tất cả đồ đằng hình khuôn mặt, đều có vẻ vô cùng kính sợ, thậm chí là oán độc. Nhưng cho dù oán hận thế nào, cũng không thể không sinh ra kính sợ từ trong linh hồn lúc đối mặt với con người do cột sương màu đen hóa thành kia.

– Xin hình chiếu của Thánh Tổ giáng lâm, tiêu diệt người này, xóa bỏ bộ lạc này!

Mấy vạn người cùng cất lời, giọng nói vang vọng kinh thiên động địa.

Con người giữa không trung vốn còn mơ hồ, nhưng rất nhanh đã ngưng thực, hóa thành một người đàn ông trung niên mặc đồ đen, vẻ mặt vô cảm, phát tán khí tức tang thương. Sau khi xuất hiện, thân thể lúc thì mơ hồ, lúc thì rõ ràng, lúc thì biến mất, lúc lại xuất hiện.

Hình ảnh không ngừng thay đổi, khiến tất cả tu sĩ nhìn thấy y, đều cảm thấy quỷ dị, có cảm giác tâm thần rối loạn, ánh mắt đau đớn.

Mạnh Hạo hít sâu một hơi, trong khoảnh khắc này, cảm giác triệu hoán trong lòng hắn càng thêm mạnh mẽ. Cũng vào lúc này, cổ ngọc Phong Yêu trong túi trữ vật của hắn, truyền ra chấn động.

Trong lòng Mạnh Hạo biết rõ, người trung niên này, chính là thứ ẩn giấu ở trung tâm trận pháp trên mặt đất, là thứ lúc trước bản thân không nhìn thấu. Cũng chính y, gây ra biến hóa của cổ ngọc Phong Yêu.

Người trung niên áo đen, từ từ quay đầu, ánh mắt quét qua, liền dừng lại trên người Mạnh Hạo. Ngay khoảnh khắc y nhìn Mạnh Hạo, trong lòng Mạnh Hạo đột nhiên máy động, vào lúc này, thế giới trước mắt hắn dường như biến đổi, không còn là vùng đất Tây Mạc, mà là ở trong một nơi trời đất toàn một màu đỏ hồng. Xung quanh là chiến trường, từng tiếng gầm thét thê lương vang lên, hắn nhìn thấy một cây thương màu đen, lao về phía mình với tốc độ nhanh không thể tưởng tượng nổi.

Mạnh Hạo chấn động tâm thần, ảo giác này lập tức tan vỡ, nhưng ngay khi tan vỡ, đôi mắt Mạnh Hạo co rụt lại. Hắn nhìn thấy một ngón tay, đột nhiên xuất hiện trước mặt mình, chủ nhân của nó, chính là người trung niên áo đen.

Ầm!

Nguy cơ tới gần, tơ của Vô Mục tằm nhanh chóng bọc lấy Mạnh Hạo, va chạm với ngón tay đánh tới. Trong tiếng nổ, khóe miệng Mạnh Hạo trào máu, thân thể lui lại, lui đến mấy trăm trượng, hắn ngẩng đầu, đôi mắt co rút, hàn mang bắn ra.

Ngay khoảnh khắc này, mọi người xung quanh đều không nhận ra trong vòng xoáy giữa trời, ở thế giới khác kia, trong biển thi hài, trên tòa tế đàn chót vót kia, sương mù tràn lan, đột nhiên cuộn trào, như có một tiếng gầm thét vội vã và tức giận vang lên.

Khi tiếng gầm thét vang lên, khuôn mặt của vô số tu sĩ và dị yêu hiện lên trên màn sương, toàn bộ biến sắc. Sau đó từng cái gấp khúc, như không biết đang dùng thủ đoạn gì, trấn áp tiếng rít gào trong màn sương.

Đồng thời, phía trước Mạnh Hạo, nam tử trung niên áo đen khuôn mặt dửng dưng, lúc này lại xuất hiện một chút biến hóa, y ngẩng đầu nhìn vòng xoáy giữa bầu trời, đôi mắt lóe sáng, lại cúi đầu nhìn Mạnh Hạo. Trong cái nhìn này, ánh mắt y lại lộ ra một tia sáng kỳ dị.

Tia sáng có phần không tin tưởng, nhưng sự hưng phấn và tham lam chưa từng xuất hiện trên người y còn nhiều hơn.

– Xin Thánh Tổ đại nhân tiêu diệt tên tu sĩ tàn bạo ác độc này…

Lúc này, trong sáu tu sĩ Nguyên Anh còn lại giữa không trung, một lão giả Nguyên Anh trung kỳ, nhìn thấy Mạnh Hạo bị nam tử áo đen một ngón tay hất lui, lập tức kích động hô lên.

Nhưng lão còn chưa nói xong, đột nhiên, vị nam tử trung niên áo đen kia giơ tay phải lên, chộp xuống mặt đất phía sau. Một trảo này, thân thể lão giả Nguyên Anh trung kỳ kia lập tức biến mất, lúc xuất hiện, đã nằm trong tay nam tử áo đen, bị y túm cổ.

– Ồn ào.

Nam tử trung niên áo đen dửng dưng nói, tay phải bóp mạnh. Rắc một tiếng, lão giả Nguyên Anh trung kỳ trợn tròn mắt, thân thể nhanh chóng héo rũ, tất cả sinh cơ liền bị trung niên áo đen hấp thu. Thân thể lão giả, khô héo nhanh chóng, cho đến lúc chỉ còn da bọc xương, lão vẫn trợn tròn mắt, có vẻ ngỡ ngàng, kêu lên một tiếng cuối cùng, thân thể hóa thành tro tàn, hình thần câu diệt.