Ngã Ba Tình Yêu

Chương 8-2

Editor: Melodysoyani

Sau đó hơn nửa năm nữa lại trôi qua, anh họ cũng không còn quản chuyện này, chú cũng luôn lảm nhảm với cô, hỏi cô rốt cuộc đến lúc nào thì người đàn ông kia mới bày tỏ.

Là muốn bày tỏ cái gì? Ban đầu cũng đã nói rõ ràng hết rồi, hiện tại lại đi chèn ép anh cho một danh phận, không khỏi quá vô sỉ. Nhưng cô lại không thể thẳng thắng với anh họ được, bọn họ sẽ đánh chết cô.

Thế cho nên về sau cô cảm thấy rất có lỗi với Dư Quán Chỉ, mỗi lần không tránh khỏi việc chạm trán giữa đôi bên, anh đều bị mấy anh em trong nhà xem thường, vốn là có thái độ thân thiện lại khách khí, nhưng càng về sau sắc mặt càng không được hòa nhã.

Có lẽ trong lòng Dư Quán Chỉ cũng có chút cân nhắc, luôn cố gắng biểu hiện nhẫn nhục chịu đựng, cũng không giải thích gì giúp bản thân.

Một ngày này, trước lúc Dư Quán Chỉ  tan việc, đi đến trong tiệm tìm cô, khi đó vừa lúc có khách, cô liền bàn giao lại công việc: "Dữu Dữu sắp tan học rồi, việc hôm nay coi như xong rồi, anh  đến lớp học năng khiếu đón con bé trước đi."

Anh gật đầu,  nói lại với cô: "Hôm nay đóng cửa sớm sao? Muốn ra ngoài ăn à."

"Ừa. Đúng rồi, trên đường về không được mua đồ ăn vặt cho con bé, gần đây nó hơi mập lên rồi, lúc nào cũng không ăn bữa ăn chính, như vậy rất không tốt cho sức khỏe, anh đừng cưng chìu nó thế nữa!"

"...... Được rồi."

Nghe được cô đồng ý, xoay người  đi ra khỏi cửa tiệm thì nghe khách hàng kia hỏi: "Chồng cô à?"

"Không phải."

"Sao lại phủ nhận? Rõ ràng rất giống cuộc đối thoại của đôi vợ chồng già."

Anh không biết Ấu Tần sẽ trả lời vấn đề này thế nào, người ta cũng đã đi ra khỏi cửa tiệm rồi, còn dừng bước lại thì có vẻ quá cố ý, mỗi lần nghe câu hỏi tương tự, đều phải giả bộ không có chuyện gì mà đi ngang qua.

Lớp học năng khiếu cách nơi này không xa, đi bộ cũng có thể tới được. Lúc bé lớn hơn được một chút, anh đã dắt Dữu Dữu đến đây xem thử, sau đó thì chọn khóa học này, bản thân cũng đã đóng luôn tiền học phí của kì đầu, về sau Dữu Dữu còn học rất vui vẻ, nên khóa học này vẫn kéo dài đến bây giờ.


Sau khi đón Dữu Dữu trở về, người khách kia đã rời đi, bên trong lại đổi một người khác, nhưng không giống như là khách lắm.

"Ông chủ  bán quần áo sát vách đó ạ, chú ấy thích dì Ấu Ấu, thường mang một ít điểm tâm qua đây, mỗi lần đều nói nhân viên trong tiệm mua quá nhiều." Con gái bên cạnh đúng lúc cung cấp tin tức.

Ý đồ theo đuổi rất rõ ràng, ngay cả đứa bé chưa tới năm tuổi cũng nhìn ra

Anh đẩy  cửa tiệm ra, thì nhìn thấy cô nhận hoa hồng mà đối phương đã mang tới, còn đáp lại một câu: "Cám ơn, chúc anh Valentine vui vẻ."

Người này rất thông minh, biết rõ bát tự còn không có một nét phẩy( ám chỉ chuyện không lối thoát, không thể nào thay đổi tình huống hiện tại), đòi hỏi cao sẽ bị từ chối, còn hiểu được tặng một đóa hoa là tốt rồi, như vậy mới giống như tình cảm giữa những người bình thường, nhận lấy cũng sẽ không có áp lực, mặt khác cũng đã đạt được mục đích bày tỏ, quà ít lòng nhiều.

Ngực một hồi buồn bực, anh cũng không nghĩ nhiều, sải bước đi tới cạnh cô, giương tay ôm lấy eo cô: "Không phải nói hôm nay nghỉ ngơi sớm một chút sao? Anh đã mua vé xem phim rồi, trễ nữa sẽ đến không kịp."

"Vâng." Cô vội vàng nói tiếng xin lỗi với đối phương, lập tức xoay người đi

Dư Quán Chỉ liếc vẻ mặt thất thần của đối phương một cái, sau đó cũng theo sau, nắm chặt bàn tay đang muốn dời chậu hoa đi của cô, phủi sạch bụi bẩn trên lòng bàn tay non mịn: “Để anh làm, em đi vào bên trong đi."

Lúc chuyển chậu hoa và biển quảng cáo ở bên ngoài vào trong giúp cô, thì người đàn ông kia đã tự động rời đi.

Anh thừa nhận lòng dạ của mình bỉ ổi, không ngừng giở trò, khiến những người đàn ông có toan tính với cô chủ động bỏ cuộc, nhưng, vậy thì như thế nào? Anh là ích kỷ, cũng không định làm Thánh Quang, giả bộ thánh thiện.

Thu dọn xong thì đóng cửa tiệm lại,  trên đường đi đến nhà ăn, cô nhận được điện thoại của chị Đường, lại cãi nhau vài câu có lệ. Hai người kia vốn là rất thích tranh cãi, anh vừa bắt đầu cũng không còn quá lưu ý, chuyên chú đang lái xe.

"...... Có tin nếu em còn nói nhảm trước mặt chị nữa, chị nhất định sẽ tiêu diệt em hay không hả...... Đúng rồi đúng rồi! Cũng không biết là người nào luôn miệng nói muốn lên giường với “anh em”, ngay cả anh trai cũng phải chấp thuận cho kí giấy kết hôn, em đúng là kẻ khi sư diệt tổ......"

Dường như từ “khi sư diệt tổ” không phải dùng như vậy. Nhưng mà bây giờ cũng không phải lúc sửa lại thành ngữ giúp cô, xem ra tâm tình của cô không tốt lắm, cũng không biết Dương Quý Yến lại nói cái gì chọc tới cô.

"Rất giỏi rồi đấy! Lừa gạt người ta tịch thu quà tặng Valentine à? Chỉ tặng một viên kim cương đã sảng khoái như vậy, ngay cả gia sản cũng đưa hết cho người ta, cũng không biết anh ta tặng đồ cưới để lấy Dương Quý Yến hay là lấy Dương Quý Yên để được tặng đồ cưới nữa, em có chút cốt khí đi có được hay không?" Không biết nhìn tình hình để tìm đối tượng nói chuyện, lại khoe khoang cái này ở trước mặt cô, thật sự là bị chửi cũng đáng đời.

Lúc xe vừa  quẹo vào ngõ hẻm, tắt máy, hoàn toàn yên tĩnh, ở một đầu khác của điện thoại lại truyện tới tiếng nói: "Chị có món đồ kia sao? Nếu thật có cốt khí thì nên sớm rời khỏi Dư Quán Chỉ. Em cũng không hiểu nỗi chị là đang nói chuyện chua ngoa hay là lòng đang chua xót nữa......"

"Lười nói với em, đi về thế giới của hai người đi..., chị cũng vậy muốn xuống xe ăn cơm." Cúp điện thoại, không có lưu ý đến vẻ mặt kỳ quái của Dư Quán Chỉ, đưa tay muốn mở cửa xe, đã bị anh kéo lại.

Cô đã từng, là sao vây quanh trăng, là người phụ nữ bao người tranh nhau lấy lòng, hôm nay, ngay cả Valentien cũng bị chị Đường ngược lại vài câu.


Cô là Dương Ấu Tần kiêu ngạo như thế, cũng có đủ điều kiện để kiêu ngạo, lại làm cho mình uất ức đến như vậy, ngay cả ngày này, cũng không còn mong đợi gì.

Giọng nói của anh ôn hòa, hỏi khẽ: "Ấu Tần, em có đặc biệt muốn có cái gì hay không?"

Cô ngoái đầu nhìn lại, đùa cợt: "Muốn làm ông già Noel à? Còn chưa tới sinh nhật của em mà."

Nhưng hôm nay là Valentine.

Danh không chánh ngôn không thuận, lại nói vậy vào ngày này thật đúng là có chút lúng túng.

Anh cười cười nói: "Mới vừa rồi thấy em và Quý Yến cãi nhau về chuyện quá cáp, ầm ĩ không chịu thua mà? Đối với em mà nói, nếu thật sự muốn có còn sợ thiếu người tặng sao? Để anh tặng cho em, thì em liền thắng Quý Yến rồi."

"Ngu ngốc." Cô cười mắng: "Làm sao em có thể ngây thơ như vậy. Đi thôi, đi ăn nào."

Cuối cùng cô vẫn không có nói cô muốn cái gì, bọn họ ăn cơm xong, lại đi xem phim, bởi vì suy tính cho Dữu Dữu, nên cả nhà  chọn xem phim hài, mặc dù anh biết  thật ra thì cô thích phim tình cảm hơn.

Mấy ngày nay, lúc đi ra ngoài đều phải suy tính cho đứa bé, phải buông lỏng nhiều thứ và nhân nhượng nhiều hơn, anh vẫn luôn đang đợi, đợi ranh giới cuối cùng của cô.

Nhưng, cho tới bây giờ, cô chưa từng bày tỏ qua cái gì, ngay cả câu oán trách cũng không có.

Buổi tối, sau khi Dữu Dữu ngủ, có đứa bé trong nhà, anh cũng không thể đưa cô về nhà, nếu như cô không tự lái xe, thì phải kêu taxi, sau đó giúp cô nhớ bảng số xe, về đến nhà thì gọi điện thoại báo bình an.

Tối nay, anh chợt không muốn  để cô đi. Anh không muốn đưa đón, cũng không muốn để cô một mình cô đơn đi taxi về nhà.

Lúc cô đang chuẩn bị về nhà, anh từ phía sau ôm lấy người của cô, thật thấp ở bên tai cô hỏi: "Không thể ở lại sao?"

Cả người cô run lên, ra lệnh mình  điều chỉnh lại tư tưởng, cười khan nói: "Không có giường để cho em ngủ."

"Giường của anh sẽ để cho em ngủ."

"Anh phải ngủ phòng khách à?"

Không có ý định tiếp tục trò chơi chữ mập mờ này với cô nữa, lật người cô lại, trực tiếp hôn xuống.

Đêm đó, lần đầu tiên cô qua đêm ở trên giường của anh.


Hôm sau tỉnh lại, giữa hai chân vẫn mơ hồ có chút chua xót và đau đớn, ngày hôm qua anh làm cực kỳ không tiết chế, ép cô vài lần gần như sắp hỏng mất, nhưng vẫn  còn sót lại lý trí, còn nhớ rõ có trẻ nhỏ ở phòng sát vách——

"Anh nhẹ một chút, đừng ầm ĩ làm Dữu Dữu thức dậy."

"......Thật mất hứng." Anh trả thù  cắn môi dưới của cô, sau đó —— làm  ác liệt hơn!

Ấn tượng cuối cùng trong đầu, là mệt mỏi kiệt sức, buồn ngủ, Dư Quán Chỉ kéo cô vào lòng, vững vàng ôm lấy......

Buổi sáng tỉnh lại, anh đã không ở  trên giường.

Sau khi sắp xếp ổn thõa, Dư Quán Chỉ đã chuẩn bị bữa sáng ở trước bàn ăn, thản nhiên chào hỏi cô: "Buổi sáng tốt lành."

Vẻ mặt anh bình tĩnh, xem ra không có gì khác với bình thường, cô nhất thời không có cách nào phán đoán, tối hôm qua cái đó...... Phải xem như chuyện ngẫu nhiên xảy ra à? Hay là chuyện đã được tính toán từ trước?

"Dì Ấu Ấu, mau tới đây ăn điểm tâm đi ạ." Đứa bé đang nhiệt tình cho gọi, cô có chút hoảng loạn  đi qua, động tác ăn cơm cũng hoàn toàn là vô ý thức.

Dùng xong bữa ăn sáng, cô đang muốn đứng dậy, anh đột nhiên đưa tay bắt được cô, thừa dịp Dữu Dữu không chú ý, nghiêng người mút xuống môi cô.

"A." Cô thở nhẹ.

Hình như anh cảm thấy phản ứng của cô rất thú vị: “Có tương hoa quả." Hôn một chút mà thôi, có gì mà ngạc nhiên như thế chứ? Tối hôm qua cũng đã dây dưa như vậy rồi.

"Ặc...... Cám ơn." Cô sững sờ nói cám ơn, sau đó thấy anh thật sự cười ra tiếng.

Cô nghĩ, có nên hỏi, đây không phải là ngoài ý muốn, phải không? Bởi vì  sau đó anh hoàn toàn không hối hận, hơn nữa lại còn tái phạm.

Lại qua vài ngày, cô phát hiện, anh đã cất tấm hình cưới trong phòng. Có một lần nắm tay anh, lại phát hiện ra không còn thấy anh đeo nhẫn cưới ở ngón áp út nữa.

Cô không biết đây có được tính là bày tỏ thành ý hay không, nhưng trừ vẻ ngoài giống y hệt tình nhân ra, thật ra thì những thứ khác cũng không có thay đổi, cô cũng không  thể mở mở miệng hỏi, dù sao lúc trước bọn họ cũng đã thõa thuận, thật sự mở miệng, giống như là đang yêu cầu anh làm gì đó vậy.

Anh vẫn duy trì hình thức như trước, mỗi tháng đều cho cô một khoản tiền cố định, hơn nữa mỗi tháng mỗi tăng lên, có lẽ là vì để cân bằng chi phí mà cô đã hao tổn trên người củ Dữu Dữu, cô tốn càng nhiều, anh lại chi càng nhiều hơn, không muốn  chiếm tiện nghi của cô, con số tích lũy đến bây giờ, khoản tiền bỏ ra đã  nhiều hơn tiền thuê bảo mẫu bình thường rồi.

Về sau cô càng tiêu tiền nhiều hơn nữa, nhưng cũng không thể nói thẳng cho anh biết: "Có thể đừng tính toán rõ ràng với em như vậy không?"


Đối với Dữu Dữu, cô là thật lòng thương yêu Dữu Dữu, có thể đừng xem cô như người ngoài như vậy hay không? Đừng vật chất hóa tất cả những việc cô làm như thế, được chứ?

Bởi vì sự tồn tại của khoản tiền kia, để cho cô hiểu, tất cả cũng không có cái gì thay đổi, thân phận của cô vẫn bị giới hạn là một người ngoài như cũ.

Nhưng anh rất tốt với cô, chuyện lớn nhỏ cũng đều thương lượng với cô, tôn trọng ý kiến của cô. Nếu như không  có cái cam kết rối rắm ấy, thì quan hệ của bọn họ cũng không có vấn đề gì, thật ra cuộc sống như vậy cũng rất hạnh phúc, gần như là không khác gì vợ chồng.

Có một ngày, cô  đi ngang qua cửa phòng của Dữu Dữu, nghe đứa bé đang hỏi: "Papa, người có kết hôn với dì Ấu Ấu không ạ?"

"Tại sao hỏi như vậy?"

"Con thích dì Ấu Ấu, muốn gọi dì ấy là mẹ."

Dư Quán Chỉ trầm mặc một lúc lâu: "Nếu như bọn ba vẫn không kết hôn, có phải Dữu Dữu sẽ rất thất vọng hay không?"

"Tại sao? Không phải người muốn sống chung với dì sao?"

Anh không có trả lời vấn đề muốn hay không này, nghiêm nghị nói với con gái: "Tạm thời sẽ không có chuyện kết hôn, nên con đừng lấy chuyện này đi hỏi dì Ấu Ấu, biết không?"

Cô một mực suy tư, về thái độ né tránh hôn nhân của Dư Quán Chỉ, đến tột cùng là vì cái gì? Là bởi vì từng kết hôn một lần, nên đối với chuyện tái hôn, tự nhiên không có hứng thú, không giống như lần đầu,  ôm chặt nhiều mong đợi và ước ao đối với hôn nhân à?

Hay là bởi vì mình còn có con nhỏ, cần suy tính cho mọi thứ, sợ cô không thể sắm vai nhân vật mẹ kế?

Hoặc là —— nhân tố ở đây là đối tượng? Bởi vì là cô, cho nên mới không xác định?

Cô mãi suy nghĩ, nhưng không cách nào xác định đến tột cùng là vì cái gì, muốn biết đáp án chính xác, phải tự mình đi chứng thực.

Vì vậy cô dùng chút ít kỷ xảo, một hôm nọ lúc lật tạp chí, giống như lơ đãng nói với anh: "Ai, anh xem, tài liệu thống kê gần đây cho thấy, tỉ lệ người trong nước không muốn kết hôn đã tăng lên trong diện rộng rồi. Suy nghĩ một chút cũng đúng, kinh tế của mỗi người đều độc lập, cuộc sống tự do, khó trách tất cả mọi người đều không muốn kết hôn."

Anh dời ánh mắt từ màn hình TV về phía cô, xem kỹ rồi hỏi: "Hóa ra đây là ý tưởng của em à?"

Phòng bị như vậy?

Cô nhún nhún vai, thuận miệng nói: "Không  có ý tưởng gì  hết.Chỉ là có người bạn hỏi ý kiến em xem, cậu ấy có nên tiếp nhận lời theo đuổi của một người đàn ông độc thân nọ hay không. Người đàn ông kia đã ly dị, mà tuổi của cậu ấy cũng không còn nhỏ nữa, muốn lấy việc kết hôn làm điều kiện tiên quyết để đi tiếp đoạn tình này, nhưng sợ anh ta không có ý muốn tái hôn, lại không muốn hỏi thẳng anh ấy, nên em muốn hỏi những người đàn ông bên cạnh đã từng kết hôn xem nghĩ thế nào thôi."

"Em lấy anh làm tài liệu để thu thập à?"


"Cung cấp một ví dụ mẫu thôi mà, tính toán chuyện nhỏ nhặt như vậy làm gì. Đàn ông thật sẽ bởi vì đã kết hôn qua một lần, từ đó sẽ lùi bước với hôn nhân sao?"

"Nếu như em hỏi anh, thì thật sự anh cũng không biết. Có đi tới việc kết hôn hay không thì phải gặp đúng người, không có quá liên quan trực tiếp đến những chuyện đã qua, dĩ nhiên đó cũng là bởi vì anh không có gì ám ảnh với đoạn hôn nhân này, nên không đến nỗi kháng cự. Anh đề nghị bạn em nên hỏi thẳng người đàn ông độc thân kia, nhưng nếu anh ta thật sự gặp qua chuyện gì không thoải mái, vậy thì khó nói rồi."

Cho nên anh không kết hôn, không phải là bởi vì không có hứng thú với hôn nhân, mà bởi vì còn không xác định chọn cô có đúng hay không.

Vài ba lời, cô đã lấy được đáp án như mong muốn, cô nhẹ nhàng linh hoạt mà chuyển sang đề tài khác, không để anh phát hiện một chút khác thường nào.