Editor: Melodysoyani.
Buổi tối, sau khi Dữu Dữu ngủ, Dương Ấu Tần đi vào thư phòng, cẩn thận đóng cửa lại, ngồi ngay ngắn ở trên ghế sa lon, hai tay đặt ở trên đầu gối.
Dáng vẻ giống như chuẩn bị cho một cuộc nói chuyện rất dài.
Dư Quán Chỉ liếc một cái, tạm dừng việc xem bản thiết kế lại, không ngoài ý nghe cô nói: "Có thể dừng lại một chút không? Em có chút chuyện muốn thảo luận với anh."
Anh để bút xuống, cười cười đi tới: "Chuyện gì? Thái độ nghiêm túc như vậy."
"Mới vừa rồi —— Dữu Dữu gọi em là mẹ."
"Ồ?" Anh chau chau mày: “Vậy thì sao?"
Vẻ mặt cô nghiêm trang, nói: "Em muốn nói với anh chuyện này, hi vọng anh đừng sửa chữa lại, cứ để cho nó gọi như vậy."
“Tại sao em lại nghĩ là anh sẽ ngăn nó lại?" So với yêu cầu của cô, anh càng hiếu kỳ tại sao cô lại cho là anh muốn uốn nắn lại? Cô làm nhiều việc cho Dữu Dữu, gánh vác một tiếng "Mẹ" này cũng không quá đáng.
"Bởi vì đây không phải sự thật. Anh biết, em hiểu rõ, tất cả mọi người cũng đều biết, chẳng lẽ sẽ Dữu Dữu không biết sao? Căn cứ vào lý trí, chúng ta sẽ sửa lại, nhưng trong tâm lý của đứa bé, nó kêu lên một tiếng “mẹ” này, là một loại tình cảm nhận định, nếu như chúng ta ngăn lại, là đang vô tình từ chối lại cảm tình của con bé.
Em rất vui mừng vì con bé cho rằng em xứng đáng với tiếng gọi này, nhưng tới lúc thích hợp cũng sẽ nói cho nó biết, Nghi Hằng mới là mẹ của con bé, nhưng em xũng không ngại nó gọi như thế, hơn nữa —— sau này con của chúng ta ra đời, nếu xưng hô khác biệt, sẽ làm Dữu Dữu cảm giác mình trở thành sự tồn tại kỳ lạ ở trong nhà này, em không hy vọng như vậy."
Cô đã nghĩ đến những chuyện xa như vậy, những vấn đề cảm xúc nhỏ nhặt như vậy rồi sao?
Dư Quán Chỉ mỉm cười nói: "Em đúng là một người mẹ tốt."
"Cho nên —— anh đồng ý à?"
"Vốn là không có phản đối." Anh ngồi dựa người qua, một tay ôm lên vai của cô, một tay khẽ vuốt lên bụng đang nhô lên của cô.
Tháng trước theo sóng siêu âm, xác định cái thai này là con trai, cô đã phân chia quyền lực và trách nhiệm với anh, đứa bé trong bụng này thuộc về anh, còn Dữu Dữu là của cô, anh phụ trách giáo dục con trai thành một người đàn ông đầu đội trời chân đạp đất, cô phụ trách giáo dục Dữu Dữu thành một cô gái yểu điệu thục nữ người người theo đuổi.
Nghe rất công bằng.
Sau anh lại lưu ý đến, chân mày của con gái càng lúc càng hấp dẫn giống như cô, nhất là cái lúc cái cằm nhỏ ngẩng lên, thần thái đơn thuần kiêu ngạo kia, quả thực là phiên bản nữ vương nhỏ của Dương Ấu Tần. Trước mắt con gái mới lên lớp lá, nhưng đã có nhiều cậu bé trai theo đuổi ở sau mông, nhìn ra được Ấu Tần đã huấn luyện con bé thành cô gái nữ tính kiên cường và tự tin, đồng thời cũng biết dịu dàng chăm sóc, biết rõ lúc nào nên dịu dàng, bày ra dáng vẻ của cô gái dịu dàng như nước.
"Còn có một việc ——" Cô hơi ngẩng đầu lên, nói có chút quanh co.
"Nói đi, có chuyện gì không thể nói với anh chứ?"
“ Anh có thể đừng….cho em thêm tiền nữa được không?" Trước kia khi chưa kết hôn, cô đã không tính toán gì, anh dùng tiền bạc làm thù lao chăm sóc Dữu Dữu còn chưa tính, nhưng bây giờ đã kết hôn rồi, thậm chí Dữu Dữu cũng đã mở miệng gọi cô mẹ, anh còn liên tục đưa, chẳng lẽ cũng vì Dữu Dữu không phải do cô sinh ra, thì cô vĩnh viễn là người ngoài sao?
Dư Quán Chỉ khốn hoặc suy tư một chút, ba giây sau mới phản ứng được: "Em cho rằng như vậy là vì cái gì?"
"Hừ." Cô xoay đầu lại, không muốn đáp.
Anh vừa tức giận, vừa buồn cười, đôi tay đặt ở hai bên đầu cô lắc lắc: "Đó là chi phí trong nhà, Dương Ấu Ấu, suy nghĩ em đừng vặn vẹo như quả dưa nữa có được hay không? Làm sao lại thành thật như thế!"
"Hả?" Cô ngây người, mở mắt thật to, ngớ ngẩn chớp chớp: "Cho nên không phải, không phải ——"
"Từ lâu đã không phải rồi." Từ lúc trước khi còn chưa kết hôn, anh cho bao nhiêu, cô lại tốn bấy nhiêu trên người Dữu Dữu, anh không nhìn ra, cô không muốn quan hệ giữa bọn họ là dùng tiền bạc để giao dịch sao?
Vừa bắt đầu chỉ là nghĩ, không thể chiếm tiện nghi của cô, càng về sau càng cho càng nhiều, một đứa bé có thể tốn bao nhiêu? Cô bắt đầu chọn mua các vật dụng thường dùng trong nhà, ngay cả hóa đơn cũng bắt đầu giao nộp, chuẩn bị thỏa đáng trước sau trong nhà.
Anh chỉ là cảm thấy thú vị, cũng không có nói toạc ra. Người phụ nữ này rất giỏi tính toán, bị lừa gạt đến làm nữ chủ nhân, chịu mệt nhọc làm nội trợ mà vẫn không phát hiện.
"Anh...sao anh lại không nói sớm!" Hại cô xài không hết, rất khổ não.
Anh buồn cười: "Thân thể đã sớm không rõ không ràng rồi, những điều nhỏ nhặt kia còn cần phải rõ ràng sao?" Do cô tự suy nghĩ còn ngờ anh à?
Nếu còn nghĩ cô là người ngoài, sẽ không theo cô lên giường, bởi vì cô tiến vào chiếm giữ pháo đài của anh và con gái.
Anh quả thật đã từng muốn mở cửa thả ra, nhưng cô tự trở lại, coi như anh không cho cái gì, cô vẫn suy nghĩ muốn ở lại bên cạnh anh, bỏ ra thành ý lớn như vậy, nếu anh còn giẫm chân tại chỗ, khiếp đảm không dám đi thử, vậy còn coi là một đàn ông sao?
Cô có quyết tâm kia, anh cũng nên có dũng khí, từ lúc này trở đi, anh liền quyết định cho cả hai thêm một cơ hội.
Một ngày, đến gần thêm một chút, tiến độ chậm chạp, nếm thử con đừng cùng đồng hành này, hai bên có thể nhất trí cùng bước đi hay không, giống như đang chơi trò đạp mìn vậy, sau khi đạp hết tất cả ô vuông, mới phát hiện —— thì ra là tất cả đều là đạn giấy, hoàn toàn không thể nổ tung, cũng không só sự tồn tại của cái gọi là địa lôi.
Vì vậy một ngày kia, anh mở miệng xin cô gả cho anh.
"Em cho là —— anh không có ý định kết hôn với em."
Thì ra đã sớm coi cô như nữ chủ nhân của cái nhà này rồi sao? Cô còn tưởng rằng, nhìn thấy chuyện ngày đó, cảm thấy cô rất đáng thương, nhất thời xúc động, xử trí theo cảm tính mới có thể nói ra chuyện hôn ước.
"Anh có mà. Chỉ là vốn muốn qua một thời gian nữa mới tính thôi. Ngày đó em lấy “cô bạn” gì đó để dò xét anh...anh cũng đã nói rõ ràng cho em biết, không phải anh không muốn kết hôn, mà quan trọng là đối tượng. Em vẫn luôn là thí sinh duy nhất để anh chọn làm đối tượng kết hôn, nếu không làm sao chuẩn bị gọn ràng trong nhà như thế, nên giáo dục con gái thế nào cũng phải tôn trọng ý kiến của em?"
Tỏ thái độ như vậy còn chưa rõ ràng sao? Ngảy cả tiền lương của anh cũng hoàn toàn do cô quản.
"Nói vậy —— vợ à, kiếm tiền rất vất vả, em có thể đừng hao phí như vậy không? Nếu xài không hết, đề nghị em—— giấu làm tiền riêng được không?" Anh còn khẩn thiết cung cấp lựa một hạng mục để cô thảm khảo. Trên đời này có lẽ không có người chồng nào hào phòng như anh, trực tiếp phê chuẩn cho vợ giấu tiền riêng.
Bừng tỉnh qua, cô vội vội vàng vàng nói: "Bằng không, em sẽ tích quỹ để nuôi hai đứa bé......"
"Không cần, khoản này anh đã tính toán rồi. Anh vẫn cảm thấy giấu tiền riêng tốt hơn ——"
"Làm sao anh lại cứ gắng bảo em phải giấu tiền riêng vậy hả!" Có người khó chịu, cũng không muốn giấu đấy!
Có lẽ bọn họ là đôi vợ chồng duy nhất trên đời này vì chuyện vợ không chịu giấu tiền riêng mà cãi nhau.
Dư Quán Chỉ vui vẻ khẽ cười, giương tay ôm cô: "Ấu Ấu, em thật đáng yêu ——"
Người phụ nữ không hiểu phong tình, trực giác quay đầu ngắm cánh cửa.
Anh cười quay mặt cô lại, lập tức hôn xuống: "Đang nói em đó, Dương Ấu Ấu."
"Em nào biết......" Cô khẽ nói: "Bình thường những lời tâm tình buồn nôn này anh đều nói ở trên giường, lúc đó nói gì cũng sẽ không cảm thấy kì quái, nhưng bây giờ cũng không phải là......"
Có vẻ Dư Dữu Dữu năm tuổi thích hợp được khen là đáng yêu, nhưng Dương Ấu Tần ba mươi tuổi đáng yêu ở chỗ nào? Chỉ là cô vẫn thích nghe anh nói như vậy, cảm giác như được anh để trong lòng toàn tâm toàn ý cưng chiều.
Má ơi, tại sao có thể có người đáng yêu đến mức này. Dư Quán Chỉ có chút không chịu nổi gánh nặng, nghiêng người qua hôn một cái.
"Anh yêu em, vợ à. Không chỉ là lời nói buồn nôn lúc ở trên giường, mà cũng là lời thật lòng của anh, từ trước đây đến bây giờ, chưa từng thay đổi qua."
"Em biết mà!" Cô có chút không được tự nhiên lên tiếng.
Nếu không phải là cảm nhận được chuyện này, cô cần gì phải ở lại bên cạnh anh lâu như vậy?
Cũng bởi vì rõ ràng chuyện này, bất cứ chuyện gì cũng còn có không gian để cố gắng, cô mới có thể không cam lòng buông tha, bởi vì biết, cô rất khó tìm lại được một người khác mặc kệ lúc còn quen nhau hay đã chia tay, thì vẫn luôn là người đàn ông mà cô yêu.
Anh họ từng nói, không hiểu cô xem trọng Dư Quán Chỉ ở điểm nào.
Sau cô lại nghĩ tới, có lẽ là bởi vì, ánh mắt anh nhìn cô, trước sau vẫn chuyên chú, làm cô rung động, để cho cô cảm thấy, có lẽ giống như lời của anh, có lẽ có thể luôn yêu cô, không thay đổi, cũng sẽ không rời khỏi cô.
Sau lại chứng minh, trực giác của cô đúng, người đàn ông này, sau khi chia tay được mấy năm, tình yêu thủy chung chưa từng biến mất.
Trước kia, cô luôn hoài nghi mình, không tự tin có thể vĩnh viễn níu giữ anh, trái tim như bị thắt lại, kén như nhộng trong đêm tối.
Vì vậy, tình yêu của bọn xuất hiện chênh lệch, anh ở ban ngày, cô ở đêm tối.
Không phải là không yêu, chỉ là chênh lệch.
Đến nỗi, trạng thái tâm lý không trở nên thành thục, không thể cùng bước.
Mấy năm sau, phá kén mà ra để trái tim gặp lại anh lần nữa, cuối cùng tần số tình yêu của bọn họ cũng nhất trí, mà cô tin tưởng, lần này bọn họ có thể dắt tay đồng hành cả đời.
—— hết trọn bộ ——
Ngoại truyện của tên gọi.
Cho dù cảm tình với người yêu có tốt, thì chắc chắn cũng sẽ có lúc cãi nhau, mà lúc bỏ phiếu cho danh sách “chuẩn bị hôn lễ” cũng chính là thời điểm cãi nhau.
Trong nhà lớn của nhà họ Dương, đang xác thực luận điểm này.
"Em nói đừng!"
"Nhưng anh cảm thấy——"
"Em muốn tấm này." Nữ vương nhà họ Dương rất cố chấp: "Tấm này chụp tương đối đẹp."
"Nhưng lộ rất nhiều......" Chính xác là vẻ mặt vị hôn phu khó xử. Đẹp thì đẹp, nhưng anh không thể nào chấp nhận chuyện vợ lộ ra một mảng da thịt lớn mỹ lệ như vậy để mọi người nhìn thấy, hấp dẫn lại xinh đẹp, ngay cả đường cong ở bộ ngực cũng rõ ràng, đó là quyền lợi của anh, hơn nữa tấm ảnh cưới này phải đặt ở cửa lớn.
"Dư Cổ Văn, anh đừng buộc em phải tức giận!"
Sau đó sắc mặt người nọ càng thay đổi, nhường một bước nói: "Được rồi, em tự tính toán."
Đây là mật mã tình nhân gì chứ? Mọi người bên cạnh nhìn không có hiểu.
Vốn đang mong đợi chú rễ sẽ làm thế nào để bảo vệ vẻ duyên dáng của vợ yêu, kết quả không có 2, 3 đã mềm lòng, trực tiếp đi ra hàng phục nữ vương.
Chậc, không thú vị.
Sau đó mãi cho đến ngày kết hôn khách tới, cuối cùng người ta cũng biết văn ngư cốt, văn giáp cốt gì gì đó, đến tột cùng là xảy ra chuyện gì.
Hai phe thông gia tán gẫu, không khí không được thân thiện, mấy ly rượu vàng đều đỗ cho em trai nhỏ nhà họ Dư, dường như không khác chuyện ngu xuẩn mà lúc nhỏ anh hai đã trải qua lắm.
Lại nói trưởng bối nhà họ Dư tương đối tôn trọng vẻ đẹp của cổ văn, ngày đó lúc anh cả ra đời, vừa lúc trước hôm thuận tay lật xem một quyển sách nọ, tên là 《 Cổ Văn Quan Chỉ 》.
Ông chỉ có hai cái lựa chọn, hoặc gọi là Dư Cổ Văn, nếu không chỉ còn Dư Quán Chỉ.
Về sau anh cả nhà họ Dư lại bi thương bày tỏ: "Thật may là mẹ lấy cái chết để uy hiếp, mới không gây ra bi kịch cho cuộc đời của anh."
Trước kia chỉ cần chọc bạn gái tức giận, giai nhân sẽ âm u hô lên cái tên trên giấy chứng minh của anh.
Sau đó anh ba ra đời, do thuận tay rút ra một quyển, tên là 《 Văn tuyển Chiêu Minh 》.
Anh ba thở dài nói: "Thật may là ba hiểu được biến thông, em cũng không muốn bị gọi là Văn Tuyển."
Sau đó thì 《 Sở Từ 》, 《 Hán thư 》 liền càng không cần phải nói rồi, mỗi lần đứa trẻ ra đời, tên gọi giống như loại trò chơi rút thăm trúng thưởng vào cuối năm vậy, có đủ High đấy! Cũng không biết may mắn hay là bất hạnh, mẹ không có sinh tiếp cái thai thứ năm, nếu không ngay cả 《 sử ký 》 nhà bọn họ cũng có.
Dương Bá Hàn vỗ vai hai anh em nhà họ Dư, trong lòng rất cảm thông gật đầu: "Chú em, tôi hiểu mà!"
Anh cũng thiếu chút nữa trở thành một trong thảm kịch do đấng sinh thành gây nên!
Một ngày kia, Chiến Quốc Thất và nhà Cổ Văn ở chung một chỗ, có loại cảm động chỉ hận không sớm gặp nhau, tiệc mừng kết thúc còn hẹn nhau đi uống rượu, không có người nào muốn quan tâm đến cô dâu và chú rễ, để chú rễ trải qua một đêm động phòng không có người nào tới quấy rối, đêm tân hôn yên ắng lại ngọt ngào.
_End_