Sai lầm số một: tới cuộc họp của Elizabeth. Đáng lẽ tôi không nên làm như vậy. Nguyên tắc đó cũng giống như nguyên tắc không được đến trường cùng những người bạn trẻ của mình, và đáng lẽ tôi phải nhận thức được rằng trường của Luke cũng tương đương với chỗ làm của Elizabeth. Tôi phải đá cho mình vài phát. Thực ra tôi đã làm thế, nhưng Luke nghĩ hành động đó thú vị đến nỗi chính cậu cũng bắt chước theo và giờ thì cả hai cẳng chân cậu đều tím bầm hết cả. Vậy nên tôi đã dừng lại.
Sau khi rời cuộc họp, tôi quay lại nhà Sam, Luke đang được gửi ở đấy. Tôi ngồi trên bãi cỏ ở vườn sau, vừa trông chừng hai đứa trẻ đang chơi vật nhau và hy vọng chúng không kết thúc bằng màn khóc nhè, vừa thực hành môn thể thao trí tuệ ưa thích nhất của tôi. Suy nghĩ.
Đó là sự suy nghĩ mang tính xây dựng vì tôi đã nhận ra một vài điều. Một trong những điều tôi học được là sáng nay tôi đã tới cuộc họp vì linh cảm của tôi mách bảo như vậy. Tôi không thể hình dung được sự có mặt của mình có thể giúp gì cho Elizabeth nhưng tôi phải đi theo bản năng và tôi cứ tưủơng cô sẽ không nhìn thấy mình. Cuộc gặp gỡ đêm qua với cô giống như một giấc mơ và bất ngờ đến mức khi thức dậy tôi có cảm nhận như tất cả chỉ là tưởng tượng của tôi thôi. Phải, tôi nhận thức được sự trớ trêu ở đây.
Tôi mừng vì cô nhìn thấy tôi. Khi thấy cô ngồi trên chiếc xích đu trong vườn với vẻ lạc lõng đến thế, tôi biết rằng nếu có khi nào cô nhìn thấy tôi thì đây chính là thời điểm đó. Tôi cảm thấy nó trong không khí. Tôi biết cô cần phải nhìn thấy tôi và tôi đã sẵn sàng cho điều đó, nhưng tôi không sẵn sàng cho cơn rùng mình chạy dọc xương sống khi mắt chúng tôi lần đầu tiên gặp nhau. Điều đó thật kỳ lạ vì tôi đã quan sát Elizabeth trong cả bốn ngày trước đó và đã quen với khuôn mặt cô, biết rõ từng đường nét, kể cả khi nhắm mắt lại tôi vẫn có thể hình dung thấy nó một cách rõ rệt, biết rằng cô có một nốt ruồi nhỏ trên thái dương trái và một bên xương gò má cô cao hơn bên kia, môi dưới của cô lớn hơn môi trên và cô có những sợi tóc mai mềm như tóc trẻ con. Tôi biết những điều đó quá rõ, nhưng không kỳ lạ sao khi người ta có thể trông khác đến như thế nào khi ta nhìn thẳng vào mắt họ. Họ bỗng nhiên như biến thành người khác. Nếu bạn hỏi tôi thì tôi sẽ nói người ta đã đúng khi cho rằng đôi mắt là cửa sổ tâm hồn.
Trước đây tôi chưa bao giờ có cảm giác thế này, nhưng tôi cho đó là vì tôi chưa bao giờ ở vào trị trí như hiện nay. Tôi chưa bao giờ có người bạn nào tầm tuổi Elizabeth và tôi cho cảm giác này là do lo lắng. Nó là một kinh nghiệm mới mẻ đối với tôi nhưng cũng là điều mà ngay lập tức tôi đã sẵn sàng gánh vác và có khả năng gánh vác.
Có hai cảm giác mà tôi hiếm khi vướng . Thứ nhất là lúng túng và thứ hai là lo lắng, nhưng trong lúc ngồi đợi tại vườn sau nhà Sam vào ngày nắng đẹp đó, tôi thấy lo lắng. Và điều đó làm tôi lúng túng, rồi vì lúng túng nên nó lại càng làm tôi lo lắng hơn. Tôi hy vọng mình không khiến Elizabeth bị rắc rối ở công ty, nhưng tối đó khi đang chơi trò trốn tìm cùng mặt trời thì tôi đã sớm tìm được câu trả lời.
Mặt trời đang cố trốn sau nhà Sam, trùm lên người tôi một tấm chăn bóng tối. Tôi di chuyển quanh vườn, ngồi trên những khoảng nắng cuối cùng trước khi chúng biến mất hoàn toàn. Mẹ Sam đang tắm sau khi tập một bài thể dục cường độ cao theo video mà tôi thấy hết sức thú vị trong phòng tập, vì vậy khi chuông reo thì Sam ra mở cửa. Cậu đã được dặn rất kỹ là không được mở cửa cho bất kỳ ai trừ Elizabeth.
"Chào Sam," tôi nghe cô nói khi cô bước vào hành lang. "Bố cháu có ở đây không?"
"Không ạ," Sam trả lời, "Bố cháu đi làm. Cháu và Luke đang chơi trong vườn."
Tôi nghe tiếng chân đi dọc hành lang, tiếng giày cao gót trên gỗ rồi một giọng nói bực bội khi cô bước ra ngoài vườn.
"Ồ, bố cháu đi làm. Cháu và Luke đang chơi trong vườn."
Tôi nghe tiếng chân đi dọc hành lang, tiếng giày cao gót trên gỗ rồi một giọng nói bực bội khi cô bước ra ngoài vườn.
"Ồ, bố cháu đi làm đấy hử?" Elizabeth đứng ở ngay mép vườn chống nạnh nhìn tôi.
"Vâng ạ, bố cháu đi làm ạ," Sam nói lúng túng, rồi chạy đi chơi với Luke.
Trong vẻ trịnh thượng của Elizabeth có nét gì đó ngộ nghĩnh đến mức khiến tôi buồn cười.
"Có gì buồn cười hả Ivan?"
"Nhiều lắm," tôi trả lời, ngồi trên đám cỏ duy nhất trong vườn còn nắng. Tôi đoán tôi đã thắng trong trò trốn tìm này. "Mọi người bị xe ôtô đi qua bắn nước bẩn vào này, bị cù ở đây này," tôi chỉ vào sườn, "Chris Rock, Eddie Murphy trong Cảnh sát Đồi Beverly tập 2 và..."
"Anh đang nói gì thế?" Cô nheo mày, xích lại gần hơn.
"Những thứ buồn cười."
"Anh đang làm gì vậy?" Cô vẫn tiếp tục bước tới gần hơn.
"Cố nhớ cách kết vòng bằng hoa cúc. Vòng hoa của Opal trông rất đẹp," tôi ngước nhìn nó. "Opal là sếp của tôi và cô ấy cài vòng hoa cúc lên tóc," tôi giải thích. "Nếu cô muốn ngồi thì cỏ khô đấy." Tôi tiếp tục ngắt hoa cúc.
Phải mất một lúc Elizabeth mới yên vị được trên bãi cỏ. Trông cô có vẻ không thoải mái và nhăn nhó như ngồi phải đinh. Sau khi phủi những vết bẩn vô hình khỏi quần áo và cố ngồi lên tay để bùn cỏ không bám lên váy, cô quay sang nhìn tôi chằm chằm.
"Có chuyện gì à Elizabeth? Tôi cảm thấy có chuyện gì đó."
"Anh nhận thức sâu sắc thật đấy."
"Cám ơn. Nó là một phần công việc của tôi mà, nhưng dù sao cũng cám ơn cô đã khen." Tôi cảm thấy sự mỉa mai của cô.
"Tôi có vấn đề phải bàn với anh đây, Ivan."
"Hy vọng nó buồn cười." Tôi xâu một cuống hoa vào cái cuống khác. "Còn có một thứ buồn cười nữa, khuỷu tay. Nó gây đau đớn nhưng cũng làm bạn cười. Như rất nhiều thứ trong cuộc sống, tôi cho là vậy, hay thậm chí là chính cuộc sống. Cuộc sống giống như khuỷu tay vậy. Hừm."
Cô nhìn tôi bối rối. "Ivan, tôi đến đây để cho anh biết suy nghĩ của tôi. Hôm nay sau khi anh đi tôi đã nói chuyện với Benjamin và anh ta nói anh là người cùng công ty. Anh ta cũng buộc cho tôi một tội khác nhưng tôi không muốn nhắc đến," cô cáu kỉnh.
"Cô đến đây để cho tôi biết suy nghĩ của cô," tôi nhắc lại, nhìn cô. "Cụm từ đó hay lắm. Trong con người thì tâm trí là thứ đầy uy lực, cô biết đấy. Nếu tâm cô tin bất cứ điều gì, thì bản thân cô đều có thể đạt được điều đó. Vậy nên cho ai biết suy nghĩ... ờ, cám ơn, Elizabeth. Thật là buồn cười khi người ta lúc nào cũng muốn bày tỏ với những người họ không thích, trong khi đáng ra phải nên thế với những người họ yêu. Có một điều buồn cười khác. Nhưng một phần tâm trí của cô... nó đã là một món quà rồi." Tôi móc cuống hoa cuối cùng lại làm thành một cái vòng. "Tôi tặng cô vòng hoa cúc này để đáp lại một phần tâm trí của cô." Tôi đeo cái vòng hoa vào cổ tay cô.
Cô ngồi trên cỏ. Không cử động, không nói gì, chỉ nhìn cái vòng bằng hoa. Rồi cô mỉm cười và khi cất tiếng thì giọng cô đã trở nên ôn hòa. "Có ai tức giận với anh được quá năm phút không?"
Tôi nhìn đồng hồ. "Có, cô đấy, từ mười giờ sáng nay cho đến bây giờ."
Cô bật cười. "Tại sao anh không nói cho tôi biết anh làm việc với Vincent Taylor?"
"Vì tôi không làm với ông ta."
"Nhưng Benjamin nói là anh có."
"Benjamin là ai?"
"Giám đốc dự án. Anh ta nói anh là một người cộng sự ít nói."
Tôi cười. "Tôi cho là đúng thế đấy. Anh ta mỉa mai thôi, Elizabeth ạ. Tôi không liên quan gì đến công ty đó cả. Tôi quá ít nói đến nỗi chẳng nói gì cả."
"Ồ, đó là phần con người anh mà tôi chưa từng gặp đấy," cô cười. "Vậy là anh không trực tiếp liên quan đến dự án đó?"
"Công việc của tôi liên quan tới con người, Elizabeth ạ, không phải những tòa nhà."
"Vậy được rồi, thế thì Benjamin nói về cái quái gì mới được chứ?" Cô lúng túng. "Anh ta kỳ cục lắm, cái anh chàng Benjamin West ấy. Vậy anh nói với Vincent về việc gì cơ chứ? Trẻ con thì liên quan gì đến cái khách sạn đó chứ?"
"Cô tò mò quá," tôi cười. "Vincent Taylor và tôi không nói về việc làm ăn." Dù sao đó cũng là một câu hỏi hay - "cô nghĩ trẻ con nên liên quạn với khách sạn chứ?"
"Tuyệt đối không có gì," Elizabeth cười, và sau đó đột nhiên ngừng lại, sợ rằng cô đã xúc phạm tôi. "Anh nghĩ là khách sạn đó nên phù hợp với trẻ em à?"
Tôi mỉm cười. "Cô không nghĩ là tất cả mọi thứ và tất cả mọi người đều nên hòa hợp với trẻ em à?"
"Tôi có thể nghĩ được vài ngoại lệ," Elizabeth nói khôn khéo, và nhìn Luke.
Tôi biết cô đang nghĩ tới Saoirse và cha cô, thậm chí có lẽ cả bản thân cô nữa.
"Ngày mai tôi sẽ nói chuyện với Vincent về phòng trẻ, khu vui chơi... kiểu như thế..." Cô ngừng lời. "Trước đây tôi chưa từng thiết kế phòng cho trẻ. Bọn trẻ con thích thứ quái quỷ gì được nhỉ?"
"Cô sẽ dễ dàng hiểu ra thôi, Elizabeth. Cô đã từng là một đứa trẻ mà - cô đã thích gì?"
Đôi mắt nâu của cô tối sẫm lại và cô nhìn ra chỗ khác. "Giờ khác rồi, trẻ con bây giờ không thích những thứ hồi đó tôi thích nữa. Thời thế thay đổi rồi."
"Không thay đổi đến thế đâu. Trẻ con lúc nào cũng thích những thứ y như nhau thôi vì tất cả chúng đều cần những thứ cơ bản như nhau."
"Chẳng hạn như thứ gì?"
"Được rồi, tại sao cô không nói cho tôi biết cô thích gì rồi tôi sẽ nói cho cô biết liệu chúng có giống nhau không?"
Elizabeth khẽ cười. "Lúc nào anh cũng chơi đùa à, Ivan?"
"Luôn luôn," tôi mỉm cười. "Kể cho tôi đi."
Cô nhìn vào mắt tôi, đấu tranh với bản thân xem có nên nói hay không và sau một lát thì cô hít thở thật sâu. "Khi tôi còn nhỏ, mỗi tối thứ Bảy, mẹ tôi và tôi thường mang theo bút chì màu và ngồi ở bàn ăn với bút chì màu và giấy rất đẹp sau đó chúng tôi sẽ vẽ ra kế hoạch chi tiết ngày hôm sau chúng tôi sẽ làm gì." Mắt cô sáng lên khi nhớ lại. "Tối thứ Bảy nào tôi cũng cảm thấy rất phấn khích muốn biết hôm sau chúng tôi sẽ làm gì, tôi sẽ ghim kế hoạch đó lên tường phòng ngủ và cố bắt mình ngủ để buổi bình minh tới." Nụ cười của cô nhạt dần và cô thoát khỏi dòng suy nghĩ. "Nhưng anh không thể đem những thứ đó vào phòng trẻ được; trẻ con bây giờ thích Playstation, Xboxes và những thứ như thế cơ."
"Tại sao cô không kể cho tôi nghe những kế hoạch thứ Bảy đó của cô nhỉ?"
Cô nhìn xa xăm, "Đó là bộ sưu tập những giấc mơ viển vông không thể thực hiện. Mẹ tôi đã hứa rằng đến tối, chúng tôi sẽ nằm trên cánh đồng, nếu có thể thì ngắm sao băng và ước những điều từ tận trái tim. Chúng tôi đã nói về việc ngâm mình trong những bồn tắm lớn ngập hoa anh đào đến tận cằm, nếm mưa bóng mây, rồi xoay tròn quanh những vòi phun nước của làng vốn được dùng để tưới cỏ vào mùa hè, ăn tối dưới ánh trăng trên bờ biển rồi nhảy nện gót bằng giày đế mềm trên cát." Elizabeth bật cười giễu cợt khi nghĩ đến những kỷ niệm đó. "Tất cả thật ngốc nghếch, đặc biệt khi tôi kể to lên thành tiếng, nhưng bà ấy là như vậy đấy. Bà ham chơi và thích mạo hiểm, phóng khoáng và tự do, nếu không nói là hơi điên rồ. Bà luôn muốn được nhìn thấy, nếm trải vá khám phá những điều mới mẻ."
"Chắc hẳn những trò đó phải vui lắm," tôi nói, ngưỡng mộ mẹ cô. Chắc chắn nếm mưa bóng mây ăn đứt kính thiên văn làm bằng lõi giấy toilet rồi.
"Ồ, tôi không biết." Elizabeth nhìn ra xa và nuốt nước bọt một cách khó khăn. "Chúng tôi chưa bao giờ thực hiện được những điều đó."
"Nhưng tôi chắc là cô đã thực hiện hàng triệu lần trong đầu rồi," tôi nói.
"Chúng tôi đã cùng làm một việc. Ngay sau khi sinh Saoirse, mẹ đã đưa tôi ra đồng, nằm trên chăn cùng với giỏ thức ăn picnic. Chúng tôi ăn bánh mì nâu mới ra lò nóng hôi hổi kèm mứt dâu tự chế biến." Elizabeth nhắm mắt lại và hít thở. "Tôi vẫn còn nhớ mùi vị của nó." Cô lắc đầu vẻ suy tư. "Nhưng mẹ tôi đã chọn đi picnic trên đồng cỏ dành cho bò của chúng tôi. Hai mẹ con tôi đã ở đấy, ngay giữa cánh đồng, đi picnic với một đàn bò tò mò vây xung quanh."
Chúng tôi cùng cười.
"Nhưng đó là lúc mẹ tôi nói bà sẽ đi xa. Bà là người quá phóng khoáng so với cái thị trấn bé nhỏ này. Bà không nói như vậy nhưng tôi biết chắc hẳn đó là cảm giác của bà." Giọng Elizabeth run run và cô ngừng lại. Cô dõi mắt theo Luke và Sam đang đuổi nhau quanh vườn nhưng không nhìn thấy chúng, nghe tiếng la hét mừng vui thơ trẻ của hai đứa nhưng không nghe thấy chúng. Cô hoàn toàn không chú tâm.
"Dù sao đi nữa," giọng cô lại trở nên nghiêm trang và cô hắng giọng, "điều đó chẳng liên quan gì. Chẳng liên quan gì đến cái khách sạn cả; thậm chí tôi còn chẳng biết tại sao mình lại nhắc đến chúng nữa."
Cô thấy xấu hổ. Tôi cược là cả đời mình Elizabeth chưa từng thốt nên thành tiếng tất cả những điều đó, vì thế tôi để mặc cho một khoảng im lặng kéo dài giữa chúng tôi khi cô suy nghĩ.
"Quan hệ giữa anh và Fiona có tốt không?" Cô hỏi, vẫn không nhìn vào mắt tôi sau những gì cô đã kể.
"Fiona ư?"
"Phải, người phụ nữ không phải vợ anh ấy." Cô mỉm cười lần đầu tiên và có vẻ đã bình tâm.
"Fiona không nói chuyện với tôi," tôi trả lời, vẫn còn băn khoăn không hiểu tại sao cô lại nghĩ tôi là bố của Sam. Tôi sẽ phải nói với Luke chuyện này. Tôi không thấy thoải mái lắm với việc bị nhầm lẫn danh tính thế này.
"Kết thúc quan hệ của hai người tồi lắm à?"
"Nó chưa bao giờ bắt đầu để có kết thúc," tôi trả lời thành thật.
"Tôi biết cảm giác đó." Cô đảo mắt và cười. "Nhưng ít nhất cũng có một thứ tốt đẹp sau chuyện đó." Cô quay đi và quan sát Luke và Sam chơi đùa. Cô ám chỉ Sam nhưng tôi có cảm giác cô đang nhìn Luke và tôi thấy hài lòng về điều đó.
Trước khi chúng tôi rời nhà Sam, Elizabeth quay sang tôi. "Ivan trước đây tôi chưa bao giờ kể với ai những điều tôi vừa nói với anh," cô nuốt nước bọt, "chưa từng. Tôi không biết sao lại kể chuyện đó ra nữa."
"Tôi biết đấy," tôi cười, "cảm ơn cô đã cho tôi biết một phần rất lớn tâm trí của cô. Tôi nghĩ điều đó xứng đáng được nhận vòng hoa cúc nữa đấy," tôi giơ chiếc vòng tay mình vừa làm ra.
Sai lầm thứ hai; khi luồn nó vào cổ tay cô, tôi cảm thấy như đã trao cho cô một phần trái tim mình.