Mười rưỡi sáng, thời
điểm bận rộn trong ngày. Một cô nhân viên cửa hàng hoa cột tóc đuôi
ngựa, mặc áo Tshirt trắng ôm một bó hồng lam rất to bước vào phòng. Trầm Tiểu Giai ngước đầu lên, hai tay cầm xấp giấy tờ đang làm dở, không
quên trêu chọc cô: “Tử Mặc, hoa của chị đến rồi kìa!” Liên tục mấy tuần
nay, ngày nào cũng có hoa đưa tới, phòng làm việc của cô sắp trở thành
cửa hàng hoa đến nơi. Bây giờ chỉ cần có người mang hoa vào công ty,
liền biết ngay người nhận là ai. Mỗi bó luôn luôn có 15 đóa, Trầm Tiểu
Giai tra tìm ý nghĩa trên mạng, nói điều đó tượng trưng cho lời xin lỗi. Hai chữ xin lỗi nghe thật đơn giản, nhưng với hai người, lại chứa sức
nặng ngàn cân. Khi lòng đã lặng sóng, nói thật ra cô cũng không cảm thấy anh có lỗi gì với mình, vì giữa họ đâu có bất kỳ hứa hẹn hay ràng buộc
nào. Nếu là người yêu, gặp phải tình huống như vậy, có lẽ sẽ nổi điên
lên, sẽ khóc lóc ầm ĩ, thậm chí có thể gây sự, nhất là sẽ hỏi cho rõ
ràng xem tại sao. Nhưng bọn họ không phải là gì của nhau, nói trắng ra
quan hệ giữa hai người chỉ phát triển từ một đêm tình, hai bên đều có
không gian riêng, đều có con đường riêng của mình. Thực ra nếu anh mặt
đối mặt, nói thẳng với cô: “Chúng ta chấm dứt!” thì kết quả cũng chẳng
khác gì bây giờ. Nên bất luận anh chọn cách nào, cũng đều đặt dấu chấm
hết cho quan hệ của bọn họ.
Trên mặt trận tình cảm, công thành chiếm đất chưa chắc đã là thắng,
mấu chốt là sau đó người trong cuộc không hối hận, mà nếu có thể thực sự không hối hận, cũng coi như mình đã dứt khoát với chính mình. Nhìn lại
con đường cả hai từng đi qua, thấy nó đã phủ đầy bụi. Mọi thứ đã lùi xa, giờ chỉ còn là một thời hoa mộng đọng lại trong ký ức mà thôi.
Trầm Tiểu Giai luôn an ủi: “Cái cũ không đi, sao cái mới đến được!
Chị nghĩ coi, không thay những cái cũ, làm sao có thời đại mới bây giờ?” Câu nói ấy chọc Tử Mặc cười, nhưng cô thấy rất đúng. Trưởng thành rồi,
cũng đã đến lúc phải nghĩ đến những lời mẹ nói mà lo sắp xếp kế hoạch
cho tương lai. Chung quy thì con người ta sống cũng cần phải biết thực
tế một chút.
Có lẽ Hình Lợi Phong cũng nhận thấy dạo này tinh thần cô xuống dốc,
nên rất năng điện thoại đến, rồi hẹn đi ăn. Khi cô đơn, con người ta rất cần có một ai đó bên cạnh, dẫu chỉ là bạn bè bình thường. Hai người vào một quán lẩu, gọi rất nhiều đồ ăn, bỏ vào nồi canh nóng. Chống cằm,
nhìn bọt nước sủi lăn tăn trong nồi, hơi nước bốc nghi ngút trong không
khí, cô chợt thấy lòng ấm lên. Thịt dê, heo viên, rau chân vịt quay
cuồng trong nồi canh, chỉ nhìn thôi cũng khiến người ta thấy thèm chảy
nước miếng. Lâu lắm rồi mới có cảm giác muốn ăn, cô cầm đũa, cười với
Hình Lợi Phong: “Chiến đấu thôi!” Thế rồi cứ như là có người đang tranh
ăn với mình, cô tấn công dồn dập vào mục tiêu. Ăn được nửa chừng, Hình
Lợi Phong nhấp một ngụm rượu, nhìn cô chăm chú hồi lâu rồi đột ngột cất
tiếng, nghe rất chân thành: “Tử Mặc, hay là chúng ta hẹn hò thử xem?”
Nửa viên thịt vừa mới cắn nghẹn bỏng trong họng, nhả ra không được mà
nuốt xuống cũng chẳng xong, chật vật lắm cô mới nuốt xuống được, ngẩng
đầu lên nhìn anh đầy ngạc nhiên: “Cái gì?”
Hình Lợi Phong nhìn thẳng vào mắt cô, ánh mắt chứa chan thành ý: “Làm bạn gái anh nhé!” Cuối cùng thì anh cũng đã nói ra. Trước giờ Hình Lợi
Phong vẫn thường hẹn cô đi ăn, nhưng chưa bao giờ biểu lộ mình có ý với
cô, hôm nay lại đột ngột nói như vậy, quả thực rất đúng với tính tình ăn ngay nói thẳng của anh.
Cô buông đũa, nghiêng đầu nhìn anh một lúc rồi cười hì hì: “Để em suy nghĩ!” Thực ra, Hình Lợi Phong là một sự lựa chọn tốt, nhà của hai
người ở quê rất gần nhau, cũng coi như biết ngọn biết nguồn. Vả lại, anh tốt nghiệp đại học nhất nhì trong nước, công việc ổn định, lại đẹp
trai, lịch sự. Quen nhau đã lâu, cô biết anh rất tốt, tiếc là thiếu cảm
giác rung động của tình yêu, chỉ xem anh như một ông anh hàng xóm. Nhưng nói gì thì nói, cảm giác ấy cũng không thể giữ mãi suốt cả đời được.
Hình Lợi Phong cười: “Chẳng đứng đắn chút nào!” Nhìn cô nhíu mắt húp
canh, thỉnh thoảng lại lè lưỡi vì canh quá nóng, đáng yêu như một cô bé, anh nói tiếp: “Có anh là bạn trai cũng không tệ, em thử nghĩ nhé: một
là có tài xế miễn phí đưa đón em đi làm. Hai là có một chân chạy việc,
bạn gái mà có chuyện gì, anh nhất định sẽ chạy trước chạy sau không quản ngày đêm. Ba là có cu li miễn phí, sau này em có cái gì cần mang vác,
cứ quăng cho anh là được. Bốn là có đầu bếp miễn phí. Năm là có máy rửa
chén miễn phí…” Nghe anh nói, cô bật cười lớn: “Nghe cũng được đấy chứ!” Thì ra anh còn có thêm một ưu điểm là tính hài hước nữa! Anh cũng cười, nâng ly lên cụng với ly của cô: “Em cứ suy nghĩ đi. Đàn ông như anh bây giờ, có đốt đèn cũng chưa chắc đã tìm được đâu!” Cô vẫn cười giòn giã:
“Em cũng không tốt như anh tưởng đâu, em là người rất ích kỷ đó nha!”
Anh phì cười: “Em trả lời như vậy, có phải là tỏ vẻ đồng ý không?” Cô
nghiêng đầu nhìn anh, trầm ngâm một hồi rồi bỗng nhiên nở nụ cười rạng
rỡ như hoa: “OK, em đồng ý!” Lại không quên nháy nháy mắt với anh: “Em
đã cảnh báo trước rồi, đến lúc đó đừng có nói em gạt anh nha!”
Lúc về đến nhà đã hơn mười giờ, Hình Lợi Phong dừng xe ở lầu dưới rồi xuống mở cửa cho cô. Gió mùa đông bắc thét gào, mang theo cái lạnh thấu xương. Ẩn mình trong chiếc áo khoác dầy, cô khẽ ngẩng đầu nhìn anh:
“Anh có lên nhà không?” Quen nhau đã lâu nhưng chưa bao giờ anh lên nhà
cô, giờ đã nhận lời làm bạn gái người ta rồi, thì cũng phải phóng khoáng hơn một chút. Hình Lợi Phong cúi đầu cười: “ Sao thế, rộng rãi mời anh
lên như vậy, có phải trong nhà có bóng điện bị hư hay ống nước bị tắc
không? Giờ thì thấy ưu điểm của bạn trai rồi chứ?” Lúc cười, trông anh
rất đẹp, hàm răng trắng lấp loáng. Cô nghĩ ngay đến mẩu quảng cáo kem
đánh răng: “Răng tốt, thân thể khỏe mạnh!” Ha ha ha, thật hài hước!
Trở về phòng, việc đầu tiên cô làm là bật TV, mở đến một kênh giải
trí. Trên màn hình, một đám nghệ sĩ đang chọc cười khán giá. Nhà nhỏ có
một cái lợi là chỉ cần bật TV lên, ở đâu, làm gì cũng có thể nghe được.
Quăng áo khoác lên ghế, cô bước nhanh vào phòng tắm. Nước nóng từ vòi
hoa sen ào ào xối xuống mặt, xuống người, mang lại một cảm giác thật thư thái, dễ chịu. Sữa tắm đã được thay bằng loại hương hoa nhài dìu dịu.
Đã chia tay, là đoạn tuyệt hoàn toàn với mọi thứ của dĩ vãng, kể cả
những thứ nhỏ nhặt nhất.
Bất chợt có tiếng chuông cửa vang lên, thanh âm nhạt nhòa giữa tiếng
TV huyên náo. Tự nhủ đã trễ như vậy rồi, chắc không có ai tìm mình, nên
cô không để tâm, vẫn thong thả xả sạch bọt sữa tắm trên người. Xong
xuôi, cô mặc bộ đồ ngủ bước ra ngoài, lấy khăn lau khô tóc. Đến phòng
khách, phát giác tiếng chuông cửa quen thuộc vẫn vang lên không ngừng,
cô ra cửa, tim đập rộn trong lồng ngực: “Ai đó?” Trễ thế này rồi, trong
đầu cô chỉ hiện lên duy nhất một gương mặt. Quả nhiên, giọng anh từ
ngoài cửa truyền vào, nghe có chút nôn nóng: “Anh đây, mở cửa nhanh một
chút!”
Dĩ nhiên là cô không thể mở cửa, nên hai người cứ như đang giằng co,
một người bên trong, một kẻ bên ngoài. Anh cứ bấm chuông liên hồi, tiếng chuông vốn dễ nghe, giờ đập thẳng vào tai như tiếng ồn mười mấy đề xi
ben, khiến đầu cô muốn nổ tung. Tử Mặc thở dài, tắt TV, quay trở lại
cửa, trầm giọng nói: “Giang Tu Nhân, chúng ta đã kết thúc rồi, cần gì
phải làm như vậy chứ? Đến rồi đi dễ dàng không tốt hay sao?” Anh không
đáp, cũng ngừng nhấn chuông. Không gian bốn bề lại trở nên yên lặng, có
lẽ anh đã đi rồi. Với tính tình của anh, chắc chắn sẽ không dây dưa. Một lúc sau, cô từ từ mở cửa ra. Không ngờ anh vẫn còn đứng đó, nét mặt đầy đau khổ như đang bị giày vò. Cô vội vàng đóng cửa, nhưng anh đã nhanh
tay ngăn lại, suýt nữa thì tay bị kẹp. Không thể nào đóng cửa được nữa,
cô xoay người định chạy vào phòng ngủ, nhưng mới được vài bước đã bị anh ôm lại. Cô ra sức dùng nắm đấm với anh: “Giang Tu Nhân, buông tay ra
ngay cho tôi!” Dĩ nhiên đời nào anh chịu buông, kéo cô thẳng vào phòng
ngủ. Trong nháy mắt, cô đã bị anh ném lên giường, lưng chạm vào lớp chăn nệm êm ái. Anh cúi xuống, cả người cô ngợp trong hơi thở của anh. Những nụ hôn như mưa rào sau cơn bão, dồn dập trút xuống. Cô vùng vẫy không
ngừng, nhưng cuối cùng vẫn không chống lại được sức mạnh của anh. Cô
tránh ra đến đâu, anh áp sát ngay tới đó. Chiếc áo ngủ cô mặc, nút áo đã bị cởi ra gần hết, tay anh thuần thục luồn vào bên trong. Bàn tay lạnh
như băng chạm vào da thịt ấm nóng của cô, lướt đến đâu cảm giác đê mê,
tê dại lan ra đến đó. Có lẽ biết làm gì cũng vô ích, cả người cô mềm
nhũn xuống, mặc anh làm gì thì làm, lòng tràn ngập tức giận lẫn tức
tưởi. Cuối cùng, không thể khắc chế được nữa, những giọt lệ thi nhau nhỏ xuống. Nghe được tiếng khóc nghẹn ngào của cô, anh sựng lại, dần dần
buông lỏng cô ra, nhưng vẫn nằm phía trên cô, mặt ngập tràn vẻ có lỗi,
lại lan tỏa một niềm vui..
Tayanh dịu dàng vuốt ve, lau đi nước mắt trên má cô, nhưng càng lau,
nước mắt của cô lại càng tuôn mãnh liệt như nước mưa tích tụ hàng ngàn
năm. Anh quýnh lên, dỗ dành: “Mặc Mặc, đừng khóc nữa! Là anh không tốt,
em đánh anh là được rồi, đừng khóc!” rồi cầm tay cô lên, ra sức vả vào
mặt mình. Nhưng cô vẫn cảm thấy rất tức tưởi, nước mắt vẫn rơi không
ngừng. Anh cúi xuống hôn cô mê mải, như muốn xóa sạch đi những giọt nước mắt đang mằn mặn thấm vào đầu lưỡi mình. Ôm cô thật chặt, cảm giác nước mắt thấm ướt áo mình, anh cúi đầu ngửi mùi thơm trên tóc cô, lòng xót
xa: “Đừng khóc nữa, cũng tại anh không tốt!” Một hồi lâu sau, cơn nức nở của cô mới tạm ngưng. Giọng anh trầm trầm: “Mặc Mặc, là anh không tốt,
anh không tốt! Anh biết lỗi rồi, tha thứ cho anh lần này có được không?” Lần đầu tiên trong đời mở miệng cầu xin người khác, nhưng anh không hối hận, ai bảo anh đáng đời. Cô không nói gì, hơi thở dần dần ổn định. Anh cũng không dám lỗ mãng nữa, chỉ nằm yên ôm lấy cô. Với anh bây giờ, như vậy đã là một hạnh phúc không dễ gì mà có rồi.
Tử Mặc giãy dụa định đứng dậy, nhưng lại bị anh giữ rịt lấy. Cô nhẹ
giọng nói: “Em muốn đi rửa mặt.” Mới khóc xong, giọng của cô vẫn còn
nghẹn ngào. Lúc này, anh mới chịu buông cô ra. Rửa mặt xong, cả người
nhẹ nhõm hẳn. Cô đi rót một ly nước, uống một hơi cạn sạch rồi mới trở
lại phòng ngủ. Anh vẫn nằm trên giường, nghiễm nhiên như những ngày hai
người còn bên nhau. Ngồi lại trên ghế, cô cố tránh xa chiếc giường, nhìn anh: “Giang Tu Nhân, chúng ta cần phải nói chuyện!” Anh cười mệt mỏi,
đem gối đặt sau gáy. Râu anh mọc lởm chởm trên cằm, hằn sâu vẻ hốc hác,
đôi mắt nhắm nghiền. Cô hạ tầm mắt, từ tốn nói: “Chúng ta không thể tiếp tục như thế này được. Đã chia tay rồi, không phải sao? Anh sẽ có một
tình nhân khác thay thế vị trí của em, sẽ quên em nhanh thôi.” Mùi thơm
dịu dàng như gió mùa xuân của cô còn ở trên giường, vấn vít trong khứu
giác của anh, khiến anh lơ mơ sắp chìm vào giấc ngủ. Nhưng những lời cô
nói như một gáo nước lạnh, khiến anh mở mắt, nhìn cô đăm đăm. Đang cúi
đầu, nên cô không thấy điều đó, tiếp tục nói: “Hơn nữa em cũng sẽ có bạn trai mới. Em cũng chỉ là một người bình thường, cũng phải yêu đương,
kết hôn, sinh con như người ta. Còn anh thì khác, bây giờ mình không
chia tay, sau này cũng phải làm thế, chỉ là vấn đề thời gian mà thôi!”
Anh vẫn nhìn cô chằm chằm, nghe từng từ cô nói, tưởng tượng ra viễn
cảnh đó, tim anh quặn đau đến không thở nổi. Anh biết cô đã quyết tâm
chia tay. Sợ cô tức giận, không dám xuất hiện trước mặt cô, mỗi ngày anh đều tặng hoa, nhắn tin xin cô tha thứ. Ngày nào anh cũng đậu xe dưới
lầu nhà cô, như một gã ngốc ngơ ngác nhìn mãi cho đến khi đèn nhà cô
phụt tắt. Hôm nay anh đã thấy Hình Lợi Phong đưa cô về. Thực ra anh đã
gặp cảnh tượng đó rất nhiều lần, nhưng lần này thì khác. Hai người cười
cười nói nói trong xe, lúc cô xuống xe, Hình Lợi Phong còn hôn lên trán
cô, sau đó mới để cho cô về phòng. Anh ta vẫn đứng đó nhìn đèn nhà cô
sáng lên mới chịu lái xe đi. Nếu cô để cho anh ta hôn, có nghĩa là tình
cảm hai người họ cũng phát triển. Tuy anh và cô bắt đầu từ một tình
huống rất cởi mở, nhưng anh vẫn biết cô bảo thủ từ tận trong xương tủy.
Bình thường quá lắm là cô chỉ mặc vài bộ đồ hở ra cánh tay, không bao
giờ để lộ ngực hay lưng, đến cả đồ ngủ cũng thế: Tshirt dài, kín từ đầu
đến chân. Nhìn cảnh đó, anh chỉ biết ngồi thần trong xe, điếu thuốc đang cháy dở dí vào ngón tay từ lúc nào cũng không có cảm giác. Lòng rối đặc như cháo quánh, lúc lấy lại tinh thần, anh vội vàng lao lên lầu.
Chậm rãi rời giường, anh bước đến ngồi trước mặt cô. Tay ôm eo cô,
đầu tựa vào đùi cô, anh lẩm bẩm như người mê sảng: “Mặc Mặc, em không
muốn như thế này à? Em tha thứ cho anh lần này, một lần này thôi, có
được không?” Cảm giác có một thứ gì đó lạnh buốt chảy xuống, nhanh chóng loang ra lớp quần áo, ẩm ướt dán chặt vào da thịt mình, lòng cô quặn
thắt. (Chỗ này là nước mắt của anh) Bao nhiêu ngày tháng ấy, giờ đây đã
trở thành dĩ vãng. Từ khi ra trường tới nay, mỗi ngày đi làm tám tiếng,
cô luôn nghĩ đến một đoạn văn của một tác gia: “Chiều muộn trở về, thấy
cảnh người bên đường thân mật với nhau, đành cố lơ đi. Nhưng mỗi lần
thấy một đôi tay trong tay xách một bó rau, một con cá từ chợ bước ra,
lòng không khỏi đau xót, thì ra hương vị của cái gọi là thiên trường địa cửu gói trọn trong một bữa canh, một bữa cá lại khó diễn tả thành lời
đến thế! Đôi người yêu quấn quýt ấy biết đâu sẽ chia tay ngay trong tối
nay, nhưng giờ này, khắc này, họ đã có với nhau biết bao ân tình sớm
tối.”
Nghe sống mũi cay cay, trong mắt hình như có gì đó lại vừa rơi xuống, cô thầm thở dài, sao mình nhiều nước mắt thế này! Hít sâu một hơi, cô quay đầu, cắn chặt răng mới có thể gằn từng chữ rành rọt: “Không! Em không thể tha
thứ cho anh! Anh đi đi! Em không bao giờ muốn gặp anh nữa!”